Đặt vali xuống, Thời Nhất lôi băng ghế dưới bàn ra ngồi xuống.
Vào lúc này, ký túc xá yên tĩnh đến khó hiểu, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nhọc.
Chiếc giường số 2 của Từ Tân Triêu ở ngay phía sau cậu, Thời Nhất kiềm chế bản thân không để bản thân trộm nhìn hắn qua khóe mắt.
"Tôi là giường số 1, Trần Hào." Người con trai chào hỏi trước khi vào cửa đã mở lời với anh, phá vỡ cảnh khó xử.
May mắn thay, đó không phải là Từ Tân Triêu, Thời Nhất đã che giấu sự hoảng sợ của mình và trả lời: "Xin chào, tôi là Thời Nhất."
"nghe giọng của bạn không phải người bản xứ."
Sau khi qua lại, hai người bắt đầu trò chuyện.
Thời Nhất sửng sốt một chút, "Ta đến từ thành phố Tam Nguyên."
"Này, thì ra cậu và Từ Tân Triêu ở chung một thành phố! Hai người quen nhau trước đó à?"
Trần Hạo chỉ thản nhiên hỏi, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Thời Nhất và Từ Tân Triêu sẽ đến từ cùng một nơi.
Thời Nhất lo lắng về việc bị chú ý, liều dành trả lời trước khi Từ Tân Triêu mở miệng, "Không, tôi không biết."
Cậu và Từ Tân Triêu không chỉ đến từ cùng một nơi, mà còn học cùng trường.
Khi còn đi học, cậu cũng từng bị Từ Tân Triêu sờ mông, và cậu cũng từng chạm vào cơ bụng tám múi của Từ Tân Triêu.
Nghĩ đến những điều này khiến cậu đỏ mặt.
Không phải cậu có tội khi cố gắng che giấu điều gì đó, mà là do da mặt cậu mỏng đi.
Ấn tượng đầu tiên về nhau, Trần Hào cảm thấy Thời Nhất cũng rất hòa đồng nên tiếp tục nói: "Từ Tân Triêu, bạn cùng phòng mới, hai người làm quen đi, sau này hai người có thể cùng đi về nhà trong kỳ nghỉ."
Vừa ngồi xuống ghế đẩu, cậu có thể cảm nhận được bóng người đang rung rinh sau lưng.
Khi Từ Tân Triêu đi về phía cậu, tim cậu càng lúc càng đập nhanh hơn.
Tính thời gian, anh đã không gặp Từ Tân Triêu gần một năm rồi.
Trong quá trình đào tạo nghệ thuật, cậu dành hết tâm sức cho hội họa, Thời Nhất đã kiềm chế được những suy nghĩ lung tung, cậu cho rằng mình đã cắt đứt mọi tình cảm với Từ Tân Triêu.
Chỉ là đến khi gặp lại nhau, Thời Nhất mới biết mọi cố gắng của mình đều vô ích.
Ngay cả khi Từ Tân Triêu không nói, hắn chỉ lặng lẽ nhìn cậu, cảm giác như sắp chết ngạt.
Khi Từ Tân Triêu cười, dường như có những ngôi sao trong mắt hắn ta.
Tại sao hắn lại đẹp trai như vậy?
Đường nét trên khuôn mặt hắn cũng cực kỳ kiên quyết, chiếc áo tay ngắn màu trắng đơn giản cũng không che giấu được bờ vai rộng của anh ta.
"Tôi là Từ Tân Triêu, và tôi cũng đến từ thành phố Tam Nguyên. Tôi là đồng hương của cậu."
Từ Tân Triêu chỉ nói một câu đơn giản nhưng cậu lại bị ảo giác thính giác, tưởng rằng Từ Tân Triêu đang nói hắn là lão công* của mình, không khỏi hươu húc khi vui vẻ.
(老鄉: đồng hương, phiên âm là "lǎoxiāng" ở bạn thụ nghe nhầm thành 老公: chồng, phiên âm là"lǎogōng")
Thời Nhất hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào, và điều này không xuất hiện trong cảnh mà cậu vừa nghĩ ra khi bước vào phòng kí túc xá.
Sau khi bình tĩnh lại, Thời Nhất phải thừa nhận rằng Từ Tân Triêu thực sự đối xử với cậu như một người xa lạ.
Cậu vẫn muốn hỏi Từ Tân Triêu rõ ràng mọi thứ? Nhưng cậu nên làm gì nếu nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Từ Tân Triêu đối với các chàng trai cùng nhau?
Đối mặt với cánh tay phải đang dang ra của Từ Tân Triêu, Thời Nhất đứng dậy và liếc nhìn hắn, cậu không bắt tay mà chỉ ậm ừ đáp lại.
Cách để tránh bị tổn thương bởi cảm xúc của bạn một lần nữa là không chạm vào cảm xúc của bạn.
Trần Hạo sững sờ một hồi, luôn cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, nhưng cũng không nhìn ra được cái gì không đúng.
Thời Nhất nghĩ mọi chuyện đã kết thúc như thế này thì từ nay về sau hai người họ sẽ là những người xa lạ thân quen nhất.
Nhưng Từ Tân Triêu không chơi bài theo lẽ thường.
"Tôi đến từ khoa vật lý."
Mọi chuyện luôn khó tin, trí nhớ của cậu cũng không tốt, trước đây hiệu quả chứng thực kém và chậm, nhưng cậu không quên bất cứ điều gì về Từ Tân Triêu.
Khi còn là học sinh năm hai trung học, Từ Tân Triêu nói rằng hắn không biết mình sẽ học chuyên ngành gì trong tương lai, hắn nói với cậu rằng hắn có thể cân nhắc học vật lý.
Bây giờ Từ Tân Triêu đang đứng trước mặt cậu, hắn ta có chủ ý gì khi nói với cậu điều đó không?
Từ Tân Triêu dường như lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt nóng rực, hai người dường như là đôi tình nhân đang yêu nhau.
Nhưng tất cả chỉ là suy đoán.
"Tôi học mỹ thuật." Thời Nhất nói xong, đã bước lên thang, chuẩn bị bắt đầu dọn giường.
Trên giường có vài tờ báo cũ, có vẻ như chúng nên được các sinh viên tốt nghiệp khóa trước để lại.
Cậu đưa tay lên nắm chặt tất cả vào tay mình, sau khi nhặt lên, cậu mới phát hiện ra trên giường vẫn còn một lỗ thủng, to bằng nắm tay.
Cậu cảm giác như bộ não của cậu đang trở nên lớn hơn.
Làm thế nào để cậu ngủ như thế này vào ban đêm?
"hãy để tôi giúp cậu."
Khi Từ Tân Triêu nói vậy, người con trai ấy đã tiến đến mép giường và cầm trên tay một vài tờ báo.
Đó cũng là lúc Từ Tân Triêu phát hiện ra trên giường của Thời Nhất có một lỗ hổng lớn.
"Nên thay một cái mới từ ký túc xá ở tầng dưới. Tôi đi đổi cho cậu."
Thái độ của Từ Tân Triêu quá nhiệt tình, và hắn dường như không ghét cậu chút nào.
Nhưng hắn đã nói những rằng hắn cảm thấy kinh tởm về đàn ông thích đàn ông.
"Không cần, tôi cứ tự mình làm."
Họ không còn là anh em tốt của nhau nữa, và giờ đây hai người họ chỉ còn là những người bạn cùng phòng xa lạ.
Trần Hạo không biết Thời Nhất và Từ Tân Triêu đang tranh cãi cái gì nên đơn giản đi tới, sau khi nhìn thấy cái lỗ lớn trên giường, anh ta cũng tỏ vẻ nghi ngờ, "Thật sự là có một cái lỗ."
Sau khi hỏi sự ý kiến của Trần Hạo, Từ Tân Triêu cuộn chiếc giường của cậu lại và đặt nó lên giường của mình, cuối cùng lấy giường của chính mình ra và thay vào nó.
Thời Nhất kiên quyết chống lại cách làm này, nhưng Từ Tân Triêu dường như không nghe thấy và nhất quyết muốn thay đổi nó.
"Tất cả đều là bạn cùng phòng, và chúng ta nên chăm sóc lẫn nhau."
Trần Hạo ở bên cạnh cũng lên tiếng, "Đồng tử nhìn thấy đồng học, hai mắt rưng rưng."
Tình huống này khiến Thời Nhất hoàn toàn bối rối, những người bạn cùng phòng gặp nhau ngày đầu tiên đã chăm sóc nhau như thế này sao?
Hở! Trong tương lai, Từ Tân Triêu có bạn gái, cô gái đó chắc chắn sẽ chết vì hạnh phúc!
Thật tiếc khi Từ Tân Triêu là một thẳng nam và sẽ không bao giờ trải nghiệm được niềm vui khi ở bên các chàng trai.
Cậu không hề đố kỵ, môt chút cũng không.
-
Từ Tân Triêu đang đi đến quản lý tầng một để thay đổi giường, Thời Nhất không muốn nợ ân tình của hắn, nên đã cùng hắn đi xuống tầng.
Hai người đi song song, thật lòng Thời Nhất rất muốn giúp đỡ khiêng giường, nhưng Từ Tân Triêu không cho anh ta cơ hội.
Do tập thể dục thường xuyên, Từ Tân Triêu có thể cầm chắc cái ván giường lên bằng một tay, dường như không tốn chút sức lực nào.
Sau khi đi đến tầng một, Từ Tân Triêu đặt giường bên ngoài căn phòng dựa vào tường.
Quản lý tòa nhà là một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi, bụng bia, tóc trên đỉnh đầu không mấy tươi tốt, khi bước vào, quản lý tòa nhà vẫn đang thổi quạt và ăn dưa hấu.
"Bác ơi, cháu là sinh viên năm nhất. Cháu mới đến đây và thấy ván đầu giường bị hỏng. Có tấm ván giường nào khác không? Cháu muốn đổi. Chỉ cần cái không bị hỏng là được."
Khi Thời Nhất thậm chí chưa nghĩ xong phải nói như thế nào, Từ Tân Triêu đã giải thích rõ ràng vấn đề.
Thấy họ là người gần gũi và hiểu chuyện, Lưu Thuận đạt cũng không khó xử bọn họ
Sau khi mở ngăn kéo, ông lấy ra một chùm chìa khóa và đưa cho họ, "Được rồi, có một chiếc ở phòng góc tầng một. Nhớ trả lại chìa khóa khi đổi xong."
"Cảm ơn bác." Từ Tân Triêu nắm tay Thời Nhất bước ra ngoài.
Rõ ràng đó chỉ là một chuyển động nhẹ nhàng, nhưng đó là sự dịu dàng của Từ Tân Triêu đã khắc sâu trong xương.
(Tác giả có điều muốn nói: Bài viết vội, dàn ý chưa sắp xếp nên bị gián đoạn mấy ngày, không ngờ lại có nhiều người đọc đến vậy!)