- Làm gì mà ngắm nhà mãi thế con- Người đàn ông hiền hậu hỏi.
Cô thoáng giật mình nhưng sắc sảo đáp lại:
- Con chỉ muốn hồi nhớ lại kỉ niệm xưa ấy mà- cô cười
- Con gái ta cũng có lúc như thế nhỉ ngạc nhiên thật đấy- nguời đàn ông cười nói. Ra đây là ba của Đông Đông ư, thì ra là vậy, cô nghĩ thầm.
- Hai cha con ngồi lảm nhảm gì thế ra ăn sáng để còn cho Đông Đông đi học- Tiếng người phụ nữ phát ra từ trong bếp.
- Đi thôi con, mẹ chờ kìa.- Ba cô bảo
- Dạ vâng ạ.
Cả nhà có một bữa sáng tràn rất nhiều niềm vui, cả 3 người họ tâm sự đủ chuyện cô lúc thì khen bố mẹ đẹp, lúc thì lại gắp đồ ăn cho mẹ. Làm ba mẹ cô lấy làm lạ, họ nhìn nhau cười khúc khích như muốn nói rằng con bé thay đổi thật rồi. sau khi ăn sáng xong cô chào ba mẹ, rồi được chú tài xế chở đến trường. Cô cười thầm trong lòng* rồi xem cô cậu làm gì được tôi nhỉ*
=========HẾt chương 3========
bù được nhiêu đó rồi á hiuhiu cmt để tớ có động lực tiếp ạ *cúi đầu*