Đã tiếc nuối đến mức không gì kìm nén, tôi quay sang nói khẽ như rít lên với cậu ta: "Chán quá! Phải đợi đến ngày mai mới qua đây được!"
Quân Ngôn im lặng vài giây, ngay sau đó liền như nảy ra một ý tưởng nói với tôi: "Cô nợ nhà tôi chén trà phải không?"
Tôi bắt đầu toát mồ hôi.
Sao thế? Đã nói là mời tôi chén trà đó. Bây giờ sao lại đổi ý nhanh chóng vậy?
Đúng là vài trăm tệ nó lớn hơn cái sự yêu mến tôi...
Thấy sắc mặt biến dạng, tự dưng cậu ta phì cười làm tôi thức tỉnh, phải đưa mắt chú ý cậu ta. Quân Ngôn cười một cách đơn giản và thoải mái, một nụ cười vô lo vô nghĩ hết sức tuyệt vời!
Quân Ngôn chậm rãi nói: "Nếu cô không thể trả nợ cho nhà tôi thì cô phải ở lại đây... để trả nợ."
Tôi chưa kịp nghĩ, chỉ mới vừa nghe ý tưởng của cậu ta thôi, liền quay sang nắm vai áo kêu lên: "Ê, cách này hay đó!"
Chắc bạn nghĩ tôi bị điên rồi. Thiếu nợ mà vui thì chỉ có mấy kẻ thần kinh không bình thường như tôi mới thấy vậy.
Không không, nếu bạn đến Hàng Châu, thấy Tây Hồ, gặp một chàng trai trẻ dễ mến, thăm thôn trà Long Tỉnh và thưởng thức chén trà tuyệt hảo này; tôi dám chắc bạn còn muốn nợ cả cái thôn trà để được ở lại đây đấy! Có chăng, Hàng Châu đã "dụ dỗ" được khách du lịch bằng cách này?
Nhưng mà, nhà người ta vẫn là nhà người ta, mình không tốn công sức nào xây một miếng gạch của người ta lên lại còn có gan đến "ăn nhờ ở đậu", có phải đã vô duyên lắm không? Nếu nói là do sự yêu mến mà ở lại, vậy chẳng phải là loại lợi dụng lòng tốt của người khác sao? Suy đi tính lại thì tôi vẫn nên về khách sạn thì hơn...
Quân Ngôn thật sự không hiểu nỗi khổ tâm của tôi, cố gắng hỏi lại: "Cô thấy thế nào?"
Tôi ậm ừ rất lâu, trong đầu hình như rất mông lung đến mức tôi suýt nữa bước thẳng xuống Tây Hồ ngủ với cá rồi. May mắn là quý nhân họ Từ đã kéo tay tôi lại.
Cậu ta nắm cánh tay tôi, tuy cách một lớp vải cũng khá dày nhưng vẫn cảm giác ấm áp lạ thường.
Đang nghĩ mãi không biết lựa chọn cách nào cho hay, thì cái bóng ngang trái của cuộc đời tôi xuất hiện cũng ngang trái như bản chất nó vậy.
"Ê! An Châu đó hả?"
Chỉ nghe tới khẩu khí thôi cũng đủ làm tôi muốn cách xa cái nơi này ngàn dặm rồi.
Người đời có câu: "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng."
Cái "hữu duyên" của tôi đây chính là Quân Ngôn, còn cái "vô duyên" thì không ai khác ngoài cái tên thối tha chết bằm đang đứng ở trên cầu kia.
"Ê! Đây là thái độ của hậu bối đối với tiền bối sao?"
Tôi hất mặt về phía con người nghênh ngang đang đứng trên cầu. Lập tức cậu ta liền đổi thái độ, vờ cung kính đi đến trước mặt tôi.
Sau đó cậu ta liền trêu: "Hóa ra chị đây làm việc gấp rút vậy là để đi chơi!"
"Chị có làm gì cũng không liên quan đến cậu."
Cậu ta nhăn nhó: "Càng già càng khó tính. Sao mỗi lần gặp tôi chị lại gay gắt như vậy?"
Rồi cái người phiền toái này liếc nhìn Quân Ngôn đứng sau lưng tôi một cái, liền nắm tay kéo tôi sang phía khác. Làm bộ dáng căng thẳng hỏi dò: "Tên kia là ai vậy? Quấy rối à? Hay tống tiền?"
Tôi không tin tưởng vào con mắt của tên này cho lắm! Trông Quân Ngôn hiền lành chất phác vậy mà lại nghĩ thành loại người "đâm bang" như thế! Thì chắc cái tên họ Đỗ đây là loại không thể "kinh khủng" hơn.
Tôi bày vẻ mặt không vừa lòng: "Cậu đang làm quá vấn đề đấy! Cậu nghĩ ai dám quấy rối tôi, ai dám tống tiền tôi?"
Sau đó cái người này đưa vào mặt tôi một vẻ khinh khi, trở lại với thái độ ngông cuồng vốn có: "Tôi nghĩ dám đấy, chị nghĩ sao?"
Tôi thè lưỡi đáp lại, làm vẻ trịnh trọng đưa tay giới thiệu: "Đây là Từ Quân Ngôn, một nông dân trồng trà ở thôn Long Tỉnh, cũng là người hâm mộ của tôi!"
Cậu ta mắt sáng trưng: "Oa! Nay Thẩm tiên sinh đã có người hâm mộ rồi?"
Tôi đằng hắng, mũi nở ra như hoa mùa xuân, mặt ngẩng cao, đúng chất mấy đứa mặt ngông cuồng chuyên phá nhà phá cửa ở khu tôi sống.
Tôi nghe Quân Ngôn hỏi: "Đây là ai vậy?"
Cái bóng ngang trái của tôi không đợi được giới thiệu, liền tự tỏ vẻ bản thân mình: "Tôi là Đỗ Chử, là hậu bối của vị tiểu thuyết gia tài ba này. Anh là người hâm mộ của chị ấy thật sao?"
Nghe Đỗ Chử luyên thuyên, tôi đau đầu nói nhỏ: "Không phải mỗi người ta mà cả gia đình người ta cũng khá yêu mến tôi. Và đừng làm cái kiểu như tôi không thể có người hâm mộ ấy!"
Đỗ Chử gật đầu hối lỗi.
Tôi nhìn hoài đâm ra chán ghét. Bởi vì cái vẻ mặt "một ngàn lẻ một" cách lấy lòng của Đỗ Chử tôi còn thuộc hơn thuộc một bộ tiểu thuyết lớn nữa. Chỉ là da mặt của cậu ta cũng không phải dạng dày dặn gì nên tôi không muốn nhắc nhở cậu ta.
Tôi trừng mắt, ra vẻ "cậu liệu hồn đó".
Ngưng cuộc nói chuyện không khác gì ẩu đả của hậu tiền bối chúng tôi. Quân Ngôn chậm rãi hỏi lại: "Vậy giờ cô nghĩ sao?"
Tôi bây giờ mới nhớ lại vấn đề quan trọng lúc nãy, gật đầu: "Tự nhiên cảm thấy ngại ngại. Tôi có qua thì sợ gia đình cậu không được thoải mái."
Quân Ngôn hiểu cho tôi: "Nếu vậy thì mai cô phải đến nhà tôi sớm đấy!" Sau đó liền mỉm cười vẫy tay tạm biệt tôi.
Tôi không nói gì, chỉ nghiêng đầu cười đáp lại, đưa mắt tiếc nuối nhìn theo bóng lưng Quân Ngôn xa dần.
Đợi cái bóng đen như một chấm nhỏ, Đỗ Chử nói với tôi bằng giọng nửa thăm dò, nửa trêu ghẹo: "A, con gái tuổi còn non mà qua nhà trai nha! Chị với anh ta rốt cuộc là mối quan hệ gì? Dám giấu tôi đến giờ sao?"
Tôi lườm một phát, còn cảm nhận được Đỗ Chử có chút rùng mình: "Cậu ấy là người hâm mộ tôi mới gặp hôm nay. Làm gì có chuyện như cậu nghĩ!"
"Thế sao có vụ đến nhà gì gì đấy?"
Tôi nheo mắt, thở dài thườn thượt rồi kể lại cho Đỗ Chử nghe tất cả những gì đã xảy ra với tôi xoay quanh Quân Ngôn.
"Ha ha! Nhà văn lớn nợ tiền trà người hâm mộ, nghe cũng có lý quá ha!"
Tôi đằng hắng một cái lấy thể diện. Xong sau đó nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Còn cậu thất tình nên đến đây phải không?"
Đỗ Chử làm bộ cười thật tươi nói với tôi: "Chị đoán mò à?"
Tôi gật đầu: "Ừ, đoán mò mà đúng phải không?"
Tôi không nghe thấy Đỗ Chử nói gì nữa. Bao quanh cậu ta cứ như là một không gian khác trong giây lát, không gian chỉ có mỗi cậu ta với nỗi buồn thầm kín không ai thấu hiểu.
Bề ngoài Đỗ Chử là một con người nghênh ngang, kiêu ngạo với bộ dáng ăn chơi, bất cần đời; nhưng cậu ta lại có một tình yêu không hề nghênh ngang như thế mà vô cùng chân thành, không hề kiêu ngạo như thế mà vô cùng bình thường. Cậu ta đã dám tự hạ thấp bản thân mình, vì một người con gái mà không ngại chịu tủi, chịu nhục, chịu sỉ vả. Để bây giờ, chính người mà cậu ta đã hi sinh như thế lại một lòng vứt bỏ cậu ta, cắt đứt hết tất cả quan hệ.
Tôi biết chuyện, lòng không dám trách cô gái kia, cũng không biết thông cảm thế nào cho Đỗ Chử.
Tôi đưa tay vỗ lên lưng cậu ta, miệng chua chát: "Cái gì không thể chịu được thì đừng chịu. Cậu tưởng tôi không biết gì sao? Tôi biết hết, biết tất cả mọi thứ, không gì giấu được tôi đâu."
Dừng lại một chút, sau đó tôi lại tiếp tục: "Cậu có còn nhớ. Lúc trước khi cậu lần đầu tiên bị thất tình, cậu đã nói với tôi cái gì không?..."
Tôi ngừng lại, nghe thấy tiếng thở nặng đi của Đỗ Chử.
"Cậu nói rằng, nếu một ngày cậu lại thất tình, lại đau khổ, cậu sẽ đến Tây Hồ, trút hết đi nỗi buồn vào dòng nước này... Vậy thì hôm nay tôi ở đây, là để nghe cậu trút hết nỗi buồn đây."
Tôi nghe đâu đó âm thanh vỡ tan của trái tim, tôi cảm nhận đâu đó nỗi đau không thấy đáy... Chỉ là cảm nhận thôi cũng thấy đau rồi. Lỡ như sau này tôi phải hứng chịu thì sẽ thế nào đây?
...
Bảy giờ ba mươi phút sáng, tôi vội vã chạy đi chạy lại trong căn phòng được thuê ở một khách sạn khá sang trọng.
Lúc đi vào nhà tắm, tôi lại quên lấy quần áo. Rồi tôi lại quên mang khăn tắm theo. Não tôi rối bời theo thời gian, cứ một giây trôi qua thì sợi dây thần kinh lại xoắn đi thêm một chút. Đến mức đầu tóc tôi cũng rối bù theo luôn.
Đi đến thôn Long Tỉnh mất khoảng ba mươi phút, trong thời gian đó tôi tranh thủ gặm hết miếng bánh mì ngọt, chỉnh chu lại áo quần, tóc tai.
Bước xuống trước thôn là đã thấy bóng lưng quen thuộc đang hứng lấy những cánh hoa mận rơi mỗi lúc dày đặc.
Dường như Quân Ngôn không để ý đến xung quanh lắm, tôi nhân cơ hội liền nhẹ nhàng bước từ đằng sau, hù cậu ta một cái. Kết quả là tôi ê cả mặt, cậu ta không giật mình, còn quay sang hỏi tôi kiểu dĩ nhiên: "Cô đến rồi hả?"
Tôi chép miệng, gật nhẹ đầu một cái.
Mới sáng sớm mà thần kinh thép vậy không biết. Hại người ta làm trò cho quê một cục to thật to. Đúng là người càng quen thì càng thấy bình thường và nhạt nhẽo.
Tôi muốn hỏi Quân Ngôn là cậu ta đứng đó chờ tôi hay đứng ngắm hoa mận. Nhưng lời chưa thành thì liền bị cướp: "Tôi biết cô chắc chắn sẽ tới nên tôi đứng đây đợi. Quả thật là không thất hứa!"
Tôi cười cười vỗ vai: "Cậu thật là. Tôi nói tới là sẽ tới mà. Với lại không phiền cậu đến mức này đâu!"
"Cái này không phải gọi là phiền. Tôi làm vậy gọi là lịch sự đó!"
Cái lịch sự của cậu thiệt tôi không nuốt nổi.
Hôm nay thôn Long Tỉnh bỗng dưng mật độ dân số tăng gấp bội. Người dân thôn Long Tỉnh đông bao nhiêu khách du lịch đến đây đông bấy nhiêu. Tôi vốn là người dễ thích ứng với nơi đông đúc vì tôi thích du lịch mà. Nhưng tôi lại không cho vừa mắt nổi một nhóm khách du lịch ăn mặc tươi mát kia. Đã thế toàn là những cô gái trẻ đẹp, nhìn không khác gì mấy cô tiểu thư nhà giàu chẳng những thích khoe của mà còn thích khoe da khoe thịt nữa. Đó là còn chưa kể, họ vừa đi ngang qua lưng tôi, liền vẫy vẫy tay chào phía Quân Ngôn. Tôi thật không biết là do cậu ta quá hiếu khách và thân thiện hay là do cậu ta chịu không nổi với kiểu ăn mặc kia. Dù sao việc Quân Ngôn mỉm cười chào lại tôi cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Tôi bực dọc nhưng tỏ thái độ bình thản nói với Quân Ngôn: "Cậu đừng nói với tôi bên kia là gu của cậu đấy!"
Tôi nghe Quân Ngôn cười, vì tôi vẫn đưa mắt nhìn những cô gái bên kia.
"Đây là cách để lấy lòng của những người hoạt động du lịch như thôn Long Tỉnh chúng tôi đấy!"
Tôi nghe xong giật mình hiểu ra, quay sang Quân Ngôn cười mờ ám: "Hèn chi cậu cũng cười với tôi kiểu như vậy! Quả là gian thương!"
Cậu ta biện bạch: "Đâu có! Tôi gặp cô là ở Tây Hồ, đâu tiện để tôi lấy lòng chứ. Đấy là cười thật lòng đó!"
Tôi nghe xong bán tín bán nghi. Đúng là một phương thức lấy lòng thật, áp dụng lên tôi cũng đâu có gì sai. Nói chung là tôi đã gò bó quá nhiều, đừng đặt cái sợi dây bó buộc đó vào người khác, vì tôi chỉ có thể gò bó chính tôi.
Ngồi trong nhà của Quân Ngôn, tôi còn có thể nghe thấy những tiếng bước chân như đoàn người diễu hành, những âm thanh cười nói như tiếng tu hú mùa hạ... Điều đó khiến tôi cảm thấy Hàng Châu hôm nay bỗng khác lạ.
Tôi ngó ra đường, thấy quán trà nào cũng đông kín người, thấy cửa trà thất nào cũng hàng hàng ra vào. Và cũng tại vì như vậy nên giờ tôi phải ngồi trong nhà một mình nhìn dòng người, nhìn khói trà lan tỏa.
Quân Ngôn cứ ra ra vào vào cửa nhà. Vì trà thất nhà cậu ta ở ngay bên cạnh nên mỗi lần bưng bê chén nước thì thông qua nhà bên đây rất nhanh, chỉ bằng một đường, một cánh cửa duy nhất. Ba mẹ cậu ấy thì thường xuyên ở bên trà thất vào giờ này để tiện nấu trà, hướng dẫn khách du lịch, giới thiệu trà, và đủ thứ việc liên quan đến trà để làm khác. Tôi ngồi bên nhà mà cũng nghe được tiếng ồn bên trà thất kia nhộn nhịp thế nào.
Chén trà của tôi đã từ nóng chuyển sang ấm, nhưng tôi vẫn chưa uống hết nửa chén trà. Bởi vì bên ngoài dù ồn ã bao nhiêu, xung quanh tôi lại lặng lẽ bấy nhiêu, lặng lẽ vì không có người nào ngoài tôi.
Quân Ngôn từ đâu xuất hiện sau lưng tôi, vỗ nhẹ lên vai tôi một cái làm tôi la lớn lên: "Ôi mẹ ơi làm hết hồn!"
La xong tôi liền im thin thít, vì sợ người bên trà thất nghe thấy giọng tôi hết rồi.
Tôi cau có: "Cười gì chứ? Sao không bịt miệng tôi lại hả?"
Quân Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế đó, cười tươi hết độ: "Tôi tưởng đó là sở thích của cô chứ!"
"Ai lại thích la hét bao giờ."
Tôi hạ giọng, Quân Ngôn im lặng. Chợt tôi thắc mắc, cũng một phần không biết nói gì nên hỏi: "Sao cậu không ra phụ giúp gì đi?"
Quân Ngôn thành thật: "Có em họ tôi rồi."
Tôi hiếu kì: "Em họ cậu đâu? Nam hay nữ vậy? Sao tôi không nghe cậu kể?"
"Là nữ, nhỏ hơn tôi tận năm tuổi. Hôm nay con bé có dịp qua nhà tôi nên lát nữa sẽ giới thiệu sau."
"Ồ, là nữ, nhỏ hơn cậu năm tuổi." Tôi gật gù. Liền sau đó hỏi: "Mà cậu bao nhiêu tuổi?"
Quân Ngôn tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ồ, tôi chưa nói với cô sao?"
Rõ ràng là biết mình chưa nói còn thích đùa giỡn. Hôm nay tôi bỗng dưng thấy Quân Ngôn vui tính lạ thường.
Tôi cũng rất biết phối hợp: "Vậy là do trí nhớ tôi kém quá rồi. Phiền cậu nói lại cho tôi nghe xem."
"Tôi năm nay hai mươi sáu tuổi rồi."
"Vậy cậu đây có nhớ tôi bao nhiêu tuổi không? Bởi vì... tôi nhớ là tôi có nói cho cậu nghe rồi mà!"
Quân Ngôn cười như bị lật tẩy, đôi mắt sâu hun hút nheo lại thành một đường cong tỏa nắng.
Tôi cũng nheo mắt cười: "Tôi năm nay hai mươi bốn tuổi rồi đó!"
"Thì ra là nhỏ hơn tôi hai tuổi."
... Bây giờ tôi mới để ý cái chuyện rõ mồn một như thế này luôn đấy. Vậy mà lúc trước tôi tưởng cậu ta nhỏ tuổi hơn tôi nữa. Nếu vậy chẳng lẽ tôi là già trước tuổi sao? Đi bên cạnh cậu ta có khi nào bị lầm tưởng là chị em không nhỉ? Chắc kinh khủng lắm...!
"Anh Ngôn, cô Từ nói em vào nhà lấy mấy chén trà loại mới. Chúng để ở đâu vậy?" Ngoài cửa phát ra giọng nói rất trẻ con, là một giọng nữ.
Tôi quay mặt sang nhìn ra phía cửa. Là một cô gái đặc biệt cao, rất có ấn tượng! Chưa kể giọng nói thanh thoát khi nãy làm tôi bất ngờ không kém.
Cô gái đó nhìn tôi bằng đôi mắt của một người bình thường nhìn thấy một người không bình thường. Tôi cũng không ngạc nhiên cho mấy.
Cô gái quên mất luôn lý do mình vào đây, chạy lại hỏi Quân Ngôn đang ngồi cạnh tôi, nhưng là cố tình hỏi rất lớn: "Anh Ngôn có chị người yêu dễ thương vậy mà không kể em nghe. Hôm nay là dẫn về ra mắt sao?"
Tôi không ngại, chỉ thấy buồn cười. Tôi đợi xem Quân Ngôn trả lời thế nào.
Nhưng cậu ta có vẻ rất ngại, định trả lời cô em họ nhanh nhẹn của mình nhưng do lâu quá, tôi đành cướp lời: "Chị tên Thẩm An Châu, là khách du lịch đến đây chơi. May sao gặp được người tốt bụng như anh họ của em."
Cô gái hai mươi mốt tuổi suy nghĩ rất lâu, nhưng sau đó liền cười niềm nở với tôi: "Em tên Mã Thiên Ý..."
Trong thoáng chốc, đầu tôi nghĩ đến, Thiên Ý là ý của trời...
Rồi như chợt nhớ điều gì đó: "Mấy chén trà! Tại anh mà em quên mất luôn rồi!"
Sau đó Thiên Ý chạy vào nhà trong. Quân Ngôn nhìn tôi một cái, bị tôi chăm chăm nhìn lại nên liền đứng dậy đi theo Thiên Ý.
Tôi nghe trong nhà có giọng Thiên Ý vọng ra: "Anh lo mà đi ra với người ta đi kìa!"
Vừa nghe xong tôi không khỏi bật cười, cảm thấy ngày hôm nay không hề vô vị.
°°°°