Đầu óc nàng hiện tại thực loạn thực loạn, Lâm Ý làm sao lại đột nhiên sẽ trúng độc?
Tất cả đều đột nhiên như vậy. Nàng đi vòng qua đình viện, cuối cùng đi đến phòng nhỏ của Lâm Ký, khi tới cửa, đã thấy Lâm Ý nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch.
Nàng càng thêm hoảng loạn, mới vừa bước vào, Lâm Ký đã có phản ứng, nàng đầu tiên là khụ một tiếng, ngay sau đó thì từng ngụm từng ngụm máu tươi trào ra từ trong miệng. Tần Tương vội vàng vọt đến trước giường, nhìn Lâm Ký nhắm chặt hai mắt, môi xanh tím, mày cũng nhíu chặt.
Nàng đột nhiên sợ hãi sợ hãi Lâm Ký sẽ giống Phụ hoàng rời khỏi nàng, nhưng nàng vẫn kiên trì dùng cánh tay run rẩy cầm lấy khăn tay, thật cẩn thận mà lau khô khoé miệng đầy máu tươi. Trong lòng nghĩ: Sẽ không… sẽ không có chuyện gì, cứu nàng, cứu nàng!
Ngay sau đó la lớn: “Cứu nàng, mau truyền thái y, cứu nàng đi! Mau truyền thái y! Truyền thái y.”
Tỳ nữ ở một bên đều bị hành động của nàng làm cho sợ hãi, các nàng chưa bao giờ gặp bộ dáng như thế của nàng, sợ hãi nói: “Đã đi truyền.”
Tần Tương kéo tay Lâm Ký, phảng phất giống như cảm nhận được sự thống khổ của nàng ấy.
Nhìn hô hấp của nàng ấy dồn dập đến bằng phẳng, lại đến mỏng manh, dần dần mà dần dần mà…
Hồi lâu, tiếng nàng nghẹn ngào: “Ngươi mở mắt nhìn ta đi, được không… Tại sao lại như vậy, buổi sáng còn tốt mà, còn tốt mà… Tại sao lại như vậy…”
Không biết khi nào, nước mắt lặng yên rơi xuống, trượt xuống từ má nàng. Nàng đã rất lâu rất lâu không cảm nhận được độ ấm của nước mắt.
Lúc này thái y đã đến, Tần Tương vội vàng đứng dậy, để thái y bắt mạch cho Lâm Ký.
Không lâu đã thấy thái y thở dài, chắp tay thi lễ nói với nàng: “Điện hạ, thần vô năng, thỉnh nén bi thương.”
Giờ khắc này nghe thấy vậy, trời của Tần Tương phảng phất như sụp một nửa.
Sẽ không, sẽ không!
Nàng lập tức nằm liệt dưới đất, sửng sốt nửa khắc, lại bỗng nhiên lại tỉnh táo lại, nghiêng ngả lảo đảo mà đi đến bên cạnh Lâm Ký. Nước mắt cuối cùng không ngăn được mà chảy xuống, khụt khịt, nói đứt quãng: “Lâm Ký, hức… Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức tỉnh lại, nếu không, ta… sẽ… không bao giờ quan tâm… ngươi nữa.”
Tiếng nói chuyện của nàng càng ngày càng mỏng manh, mỏng manh đến chính mình cuối cùng cũng không nghe rõ mình nói gì.
Lâm Ký bỗng nhiên có phản ứng, giật giật ngón tay, Tần Tương vui vẻ vạn phần, phảng phất thấy được một chút hy vọng.
Nhưng chờ đến khi nhìn thấy nàng trút hơi thở cuối cùng xuống. Một tia hy vọng cuối cùng bị mai một…
Nàng nhắm hai tròng mắt lại, hết thảy quy về yên lặng và bóng tối.
Trong đầu hiện lên từng màn: Năm tuổi, nàng ăn nhầm hạt, thiếu chút nữa thì tắt thở, trùng hợp Mẫu hậu và Phụ hoàng không ở bên cạnh, là Lâm Ký sốt ruột hoảng hốt mà chạy đến Thái Y Viện, tìm thái y.
Bảy tuổi, nàng rơi xuống nước, người bên cạnh không ai khác, chỉ có Lâm Ký, không màng tất cả mà nhảy xuống, kéo nàng lên trên.
Mười tuổi, nàng nói sai lời, làm Mẫu hoàng của nàng tức điên. Bị phạt cấm túc, khi tất cả mọi người cho rằng vị công chúa này đã bị vứt bỏ, đều sôi nối bỏ đá xuống giếng, là Lâm Ký mỗi ngày đưa cơm cho nàng, bảo vệ nàng, che chở nàng.
…
Hồi lâu, nàng mở to mắt lần thứ hai, hai con mắt đen nhánh thâm trầm, tràn ngập tàn nhẫn và oán khí.
Nàng buông tay Lâm Ký dần dần lạnh băng ra, rút trường kiếm bên cạnh người Lâm Ký thường ngày ra.
Tần Tương sa vào bên trong thống khổ, cuối cùng không cách thoát ly. Vì sao? Dựa vào cái gì? Chỉ bởi vì một lời đồn không chút căn cứ, nàng phạm sai gì, vì sao đều muốn nàng chết? Dựa vào cái gì mà người bên cạnh nàng cũng bị liên lụy?
Nàng cầm lấy trường kiếm nàng chưa bao giờ cầm, khoảnh khắc, chỉ kiếm vào thái y, dùng thanh âm lạnh băng nhất của nàng nói: “Vì sao? Vì sao ngươi đến muộn như vậy? Nếu ngươi đến sớm, Lâm Ký có lẽ sẽ không phải chết! Ta muốn ngươi, cùng với các ngươi chôn cùng nàng!!”
Thái y sợ tới mức run run, cuối cùng bất chấp lễ tiết né tránh trường kiếm bổ tới kia.
Tần Tương giống như si ngốc, không màng tất cả mà cầm kiếm đánh người. Trong lúc nhất thời, trong phòng vô cùng hoảng loạn. Tiếng thét chói tai cùng tiếng đồ vật rơi vỡ vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Thần sắc của nàng tàn nhẫn, khoé mắt còn có nước mắt chưa khô. Hoàn toàn không có ý dừng tay.
Mấy năm nay, tất cả áp lực, ẩn nhẫn, sợ hãi của nàng… nháy mắt bùng nổ trong khoảnh khắc này.
Các cung nhân sôi nổi khủng hoảng mà chạy ra ngoài.
Nàng không tập võ, chưa bao giờ nghĩ đến giờ phút này sẽ cầm lấy kiếm giết người.
Sau một trận ầm ĩ, đột nhiên có người vọt lên, bắt lấy mũi kiếm nàng lung lay múa may.
“Bốp!” Một tiếng. Một cái tát, đánh tỉnh nàng.
Tần Tương hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nàng đây là làm sao vậy? Khi lại ngước mắt, đã thấy người bắt lấy mũi kiếm của nàng và cho nàng một bạt tai là Huyên Văn Đế, Mẫu Hoàng của nàng.
Trường kiếm chậm rãi rơi ra từ trong tay nàng, mặt trên còn dính chút máu, rơi trên mặt đất phát ra một tiếng vang.
Huyên Văn Đế không nhiều lời, dùng ánh mắt đau lòng hận sắt không thành thép liếc nhìn nàng một cái, cũng không muốn nhìn nàng thêm, phất tay áo bỏ đi.
Đợi nàng hoàn hồn, thấy bóng dáng Mẫu Hoàng rời đi, còn thấy trong phòng sáng có một người, dùng ánh mắt quan tâm lo lắng nhất nhìn nàng chăm chú, Hoa Du.
Ánh mặt trời hoàng hôn ảm đạm, xuyên thấu qua cửa sổ, nhuộm đẫm sự tái nhợt của nàng ở một bên, một bên là gương mặt đỏ ửng. Lần thứ hai làm hốc mắt nàng đỏ lên.
Trên bầu trời sâu thẳm chỉ treo mấy ngôi sao thưa thớt, không có ánh sáng nào đáng nói. Vừa qua giờ sửu (từ 1-3h sáng) đèn trong điện còn sáng. Tần Tương ngồi quỳ trên mặt đất, một thân tố y, mặt không biểu tình. Bốn phía tịch liêu lại trống trải.
Cả đời Lâm Ký đều đi theo nàng, nhưng lúc Lâm Ký hết sức nguy nan, nàng lại không có biện pháp cứu nàng ấy.
Huyên Văn Đế hạ chỉ nhanh chóng hạ táng cho Lâm Ký, lại giam cầm nàng lại, đóng cửa sửa sai một tháng. Chính là để nàng hiểu rõ, bất luận là người quan trọng cỡ nào, việc nguy nan đến đâu, nàng cũng không thể rối loạn một tấc nào.
Khi nàng thanh tỉnh, nàng đã biết sai, cũng may không có cung nhân bị thương, đây làn sự an ủi duy nhất. Nhưng Lâm Ký thật sự không sống được, cái này làm cho nàng không có cách nào tha thứ cho mình.
Nàng đã ba đêm chưa ngủ. Sắc mặt tái nhợt cực kỳ. Lâm Ký chết, đối với nàng mà nói là một đả kích trầm trọng, mất đi phụ tá đắc lực cùng một người bằng hữu tốt nhất, khiến nàng không thể tỉnh lại.
Nàng tránh ở cung điện như lồng giam này, không muốn đối mặt với hiện thực. Nhìn ánh lửa mong manh trên giá nến trong tay, trước mắt không gió, lại ảm đạm như cũ.
Lúc này cửa khẽ được mở ra. Một người đi vào.
Thấy bộ dáng tiều tụy của nàng, trong lòng căng thẳng. Ôn thanh nói: “Ngươi có ổn không?”
Tần Tương không phản ứng gì, chỉ chậm chạp nhìn ánh nến mỏng manh kia.
Thật lâu sau, nàng hơi hơi hé miệng, lại phát hiện miệng khô khốc không nói ra được tiếng. Cuối cùng, nàng buông giá cắm nến xuống, nghẹn ngào nói: “Ngươi biết không? A Ký, ba tuổi đã làm bạn với ta. Ta từ khi còn nhỏ đã thích trêu đùa nàng, mỗi khi chơi cầu, ta đều sẽ cố ý ném cầu ra thật xa, mỗi lần nàng đều phải chạy đi nhặt ở rất xa.”
Nàng dừng một chút, trong mắt thoáng hiện lệ quang lần thứ hai: “Có một lần, ta cố ý ném cầu vào trong nước, ta cho rằng nàng ấy sẽ sợ hãi quay về, kết quả, nàng vậy mà nghĩa vô phản cố* nhảy vào. Ta biết lúc đó nàng ấy không biết bơi, ta lại yếu đuối mà không dám cứu nàng ấy, sau khi sửng sốt một lúc lâu, mới nhớ đến để gọi người.”
(*: Làm việc nghĩa không do dự)
Nói đến đây, nàng bắt đầu ho, là loại rất kịch liệt. Có thể do rất lâu chưa uống nước, lại nói một hơi nhiều như vậy. Lúc này Hoa Du nhẹ nhàng đi đến đây, nhẹ nhàng mà vỗ lưng nàng, muốn hố hấp của nàng thông thuận chút.
Nàng lại kiên trì nói: “Ta không biết nàng ấy khi đó có oán hận ta hay không, khi cứu được lên, thiếu chút nữa, khụ khụ, là không tỉnh lại. Sau đó, đến lượt ta rơi xuống nước, khụ… Nàng ấy vẫn nghĩa vô phản cố mà cứu ta. Thật ra ta cũng không rõ, nàng cũng sẽ chết. Nhưng người trước người sau, ta lừa mình dối người tin tưởng người trước: Nàng ấy trung thành và tận tâm đối với ta.”
Nói xong những lời này, nhiều thêm một chút thoải mái, lại có thêm vài phần áy náy.
Nàng bình thường trở lại, ngước mắt nhìn người bên cạnh, miễn cưỡng nở nụ cười tươi, nói: “Ngươi có nguyện ý hỗ trợ ta? Chân chính làm mưu thần của ta.”
Hoa Du nhìn khuôn mặt tái nhợt lại không mất đi phong nhã của nàng, ôn thanh cười nói như cũ: “Đã sớm nghĩ kỹ.”
Cuối cùng, trong lòng nàng buông xuống vài tia đề phòng với hắn, chân chính giơ lên một nụ cười tươi đẹp.
Để cho nàng mang theo áy náy mà sống tiếp đi.
Lúc này, bốn phía tịch liêu không tiếng động, rồi lại vang lên âm thanh của mình Hoa Du: “Nếu ta lừa gạt ngươi, ngươi sẽ thế nào?”
“Giết ngươi, không quản đại giới.” Tần Tương trả lời không chút do dự.
Đêm này, hết sức thê hàn*.
(*: Thê lương, lạnh giá)
Hoa Du nhìn thần sắc nghiêm túc của nàng, sau khi sửng sốt một lát, lộ ra một nụ cười tươi: “Nói đùa thôi.”