Nhưng là Diệp Nghi Dung nàng từ nhỏ,đã có một thói quen cố định,6 giờ sáng,nàng sẽ tự mình thức dậy,sau đó chạy bộ,rèn luyện thân thể thêm nhanh nhẹn,chỉ có những lúc tăng ca,phải cùng đồng nghiệp tra án suốt đêm,nàng mới miễn cưỡng để bản thân thả lỏng,ngủ nhiều thêm một chút.Còn hiện tại,nàng không phải cảnh sát,không phải tra án,không phải đuổi bắt tội phạm,cho nên có rất nhiều thời gian rãnh,hơn nữa sức khỏe của nàng tuy rằng sắp hồi phục,nhưng thân thể vẫn quá yếu,quá nhu nhược.Nàng cần phải rèn luyện lại,cho dù không thể nhanh nhẹn như ở hiện đại,nhưng ít ra cũng không yếu đuối như bây giờ.
Y phục ở thời cổ đại khá rườm rà,còn tầng tầng lớp lớp,Diệp Nghi Dung cố tình chọn một bộ y phục mỏng mà rộng rãi để mặc vào,nàng dùng dây lụa buộc lại ở hai bên cổ tay và chân để giúp cho việc vận động được nhẹ nhàng thoải mái hơn.Sau đó dùng tay búi lại mái tóc dài,vì để chắc chắn,nàng lấy một dây lụa khác buộc chặt lại búi tóc ở sau đầu.
Vừa bước ra khỏi Đông Uyển,Diệp Nghi Dung cảm nhận được không khí mới mẻ của thế giới này,nàng hít sâu một hơi,hoạt động gân cốt một chút,thả lỏng tay chân,bắt đầu chạy bộ.
Diệp Nghi Dung chạy dọc theo Bích vương phủ,hôm qua một đường đi về tân phòng Đông Uyển,nàng vẫn chưa xem hết Bích vuơng phủ,cho nên hiện tại,nàng vừa chạy vừa tham quan.
Một đường chạy bộ,thỉnh thoảng nàng gặp một vài hộ vệ và nha hoàn trong phủ,lúc họ nhìn nàng,ánh mắt lộ rõ ngạc nhiên,rồi đi lướt qua nàng.Từ nhỏ nàng chưa từng bước ra khỏi tịnh trúc viên,vả lại nàng chỉ mới gả vào vương phủ ngày hôm qua,những hạ nhân này,không biết nàng cũng là điều dễ hiểu.
̀
Bích vương phủ quá rộng lớn,nàng lại không rõ đường,chạy được một lúc thì thấm mệt,lúc này mặt trời cũng đã lên cao,ánh nắng nhẹ chiếu xuống khắp nơi,không khí cũng trở nên chan hòa ấm áp hơn,nàng quay đầu chạy về hướng Đông Uyển,chạy được một lúc,nàng nhìn thấy có mấy hạ nhân đang đứng gần hồ,đến gần một chút mới nhìn thấy rõ biểu hiện lo lắng của họ,có người còn quýnh quáng la toáng lên.
"Làm sao bây giờ,không cứu thì cô ấy sẽ chết đấy"
"Mau cứu người đi,cô ấy sắp chết rồi" lại có một nha hoàn cả gương mặt xanh mét,gấp đến mức lôi kéo người khác
"Cô giỏi thì tự mình cứu đi" nha hoàn kia vì bị lôi kéo,tức giận hất tay ra
"Xảy ra chuyện gì" Diệp Nghi Dung đến gần mấy nha hoàn,nàng chậm rãi hỏi
"Cô là ai" nha hoàn vừa tức giận lúc nãy,nhìn thấy nàng,ánh mắt liền chậm rãi đánh giá nàng từ đầu đến chân,sau khi xác định thật sự không quen biết,nàng ta mới hếnh cằm lên,nghi hoặc nhìn Diệp Nghi Dung.
"Lúc nãy cô nói cứu ai,ai sắp chết" không nhận được câu trả lời,Diệp Nghi Dung quay mặt hỏi nha hoàn khác
"Cô ấy,là cô ấy"
Diệp Nghi Dung nhìn theo hướng tay nha hoàn đang chỉ,ở dưới hồ,một nha hoàn khác đang cố gắng vẫy tay để ngoi lên mặt nước,Diệp Nghi Dung không kịp suy nghĩ,hành động đã nhanh hơn,nàng gấp gáp nhảy vào hồ nước.
"Đừng sợ" cũng may là còn kịp,Diệp Nghi Dung tóm lấy nha hoàn đó,kéo nàng ta cùng bơi vào bờ,vừa đặt nàng ta nằm xuống,Diệp Nghi Dung liền áp dụng phương pháp ở thời hiện đạị.
Hô hấp nhân tạo.
Hạ nhân mỗi lúc tụ tập đông hơn,ai cũng đều đứng chôn chân tại chỗ,ánh mắt ngây ngốc nhìn Diệp Nghi Dung hết 'sờ ngực' lại đến 'hôn môi' Tiểu Nguyệt.
"Chuyện..chuyện này là thế nào,hai người đó đang làm trò gì thế" quản gia của vương phủ lúc nhìn thấy tình cảnh này,cũng kích động mãi mới phun ra được một câu,hai nữ nhân,là hai người nữ nhân..
"Tỉnh rồi,Tiểu Nguyệt tỉnh rồi" có một nha hoàn kích động,vừa chỉ tay vừa hô.
Mọi người cũng điều giật mình,thật thần kỳ,rõ ràng lúc đưa lên,Tiểu Nguyệt đã nằm bất động,như thế nào mà bây giờ có thể sống lại.
Hiên Viên Nham đến Tây Uyển dùng bữa sáng,từ xa đã nhìn thấy nhiều hạ nhân đều tụ họp lại một chỗ,hắn vốn không để ý lắm,nhưng mà ánh mắt vô tình lướt qua hai người nữ nhân,một người đang nằm,một người quỳ bên cạnh,động tác có hơi kỳ quái.Hắn hơi nheo mặt,chậm rãi bước lại đám đông kia,bởi vì hắn nhận ra,nữ nhân đang quỳ kia,không ai khác,mà chính là vương phi của hắn.
"Cô không sao chứ" nhìn nha hoàn kia rốt cuộc cũng tỉnh lại,Diệp Nghi Dung thở phào nhẹ nhõm
"Sao cô lại cứu tôi,sao không để cho tôi chết,sao lại cứu tôi" Tiểu Nguyệt thất thần một lúc,như chợt nghĩ ra điều gì,nàng ta siết chặt vai Nghi Dung,ra sức lay.
"Tiểu Nguyệt,cô đừng như vậy,bình tĩnh lại đi" nha hoàn A Ngọc nãy giờ vẫn lo lắng,vội chạy lại khuyên ngăn Tiểu Nguyệt
"Bình tĩnh,tôi làm sao bình tĩnh,tôi đã bị người ta phụ bạc,hắn còn gạt hết tiền của tôi,không có tiền về quê,không còn tiền để chữa bệnh cho mẫu thân,cô nói xem,tôi sống còn ý nghĩa gì nữa đây"
"Cô bị người ta phụ bạc,nên mới nghĩ quẩn như thế này sao" Diệp Nghi Dung nghe đến hai chữ 'phụ tình',thì nghĩ đến người bạn thân ngốc nghếch của nàng ở kiếp trước,lại là một chữ tình,nàng bỗng dưng nhìn Tiểu Nguyệt,cười nhạt với nàng ấy.
"Cô cười cái gì"
"Ta cười cô ngu ngốc" Diệp Nghi Dung dùng sức,gỡ bỏ tay Tiểu Nguyệt ra khỏi tay nàng.
"Cô thì biết cái gì,tôi không còn gì nữa,ngay cả...ngay cả sự trong trắng của mình,tôi cũng đã đánh mất,tôi..." Tiểu Nguyệt kích động,hét lên,giọng nói càng về sau càng nhỏ,nước mắt giàn giụa trên mặt,nàng đã bị tên đàn ông khốn lừa tình,lừa hết tiền,còn lấy đi sự trong sạch của nàng,cho dù nàng có sống tiếp,thì còn ý nghĩa gĩ nữa.
"Trong trắng là gì,có quan trọng bằng mạng sống không,có quan trọng hơn người thân của cô không,lúc nãy cô nói mẫu thân ở quê nhà bị bệnh sao,vậy cô nói đi,cô chết rồi thì mẫu thân của cô phải làm sao,hửm" Diệp Nghi Dung ngừng một lát,đợi Tiểu Nguyệt dần ổn định,nàng lại nói tiếp
"Cô nói mình sống mà không có ý nghĩa gì cả,chết đi cho xong sao,ta nói cho cô biết,ta-Diệp Nghi Dung,nữ nhi của Diệp Thần tướng quân Đại Triều" nàng vừa nói xong,tất cả mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt rất kinh ngạc,ngay cả Hiên Viên Nham đứng cách đó không xa cũng không hiểu nàng nói vậy là có ý gì.
"Có phải gia thế rất hiển hách không,nhưng như thế thì sao,từ nhỏ ta đã không được yêu thương,phụ thân thì vứt bỏ,thỉnh thoảng lại bị người khác ức hiếp,thiên hạ gọi ta là phế vật,ta bị phụ thân ghét bỏ,mọi người đều xem thường,thậm chí ngay cả phu quân cũng không màng đến ta,cô nghĩ xem,như vậy ta có nên sống tiếp nữa không"
"Cô không giống tôi,chúng ta khác nhau..."
Diệp Nghi Dung không đợi Tiểu Nguyệt nói hết câu,nàng nói " phải,chúng ta khác nhau,cô chỉ bị một người đàn ông ruồng bỏ,còn ta bị cả thế giới quay lưng,lúc cô nhảy xuống nước,cô ấy đã rất lo lắng cho cô" nàng chỉ vào A Ngọc ở bên cạnh,rồi lại nhìn Tiểu Nguyệt " nhưng lúc bà nội ta qua đời,chỉ còn một mình ta,không ai quan tâm đến ta,không ai lo lắng cho ta,cô có bằng hữu,cô có người thân,còn ta không có người thân,không có bằng hữu,giữa ta và cô,nói đến đáng thương,thì ta đáng thương hơn cô nhiều,nếu cô là ta,thì không biết đã tự vẫn bao nhiêu lần,nhưng ta sẽ không làm vậy,còn cô chỉ vì một người nam nhân vong tình phụ nghĩa,mà tự hủy hoại bản thân,cô cảm thấy có đáng không"
"Người có biết,trinh tiết là thứ quý giá nhất của nữ nhân không"
"Đối với ta,sinh mệnh mới là quý giá nhất" Diệp Nghi Dung thẳng thắng trả lời.
"Chẳng lẽ người không sợ bị người đời phỉ nhổ,người không sợ..." Tiểu Nguyệt nhìn Diệp Nghi Dung,ánh mắt mong chờ câu trả lời
Diệp Nghi Dung khẽ lắc đầu " việc ta đã làm,sẽ không thẹn,mặc người nhạo báng,ta không cần ai thấu hiểu..được rồi,sinh mệnh là của cô,tùy cô quyết định" nàng vỗ nhẹ vào vai Tiểu Nguyệt,sau đó đứng lên bỏ đi.Nàng không ngờ lại gặp Hiên Viên Nham trong hoàn cảnh này,nhìn ánh mắt hiếu kì của hắn,nàng đoán được,có lẽ những gì mà nàng nói hắn đều đã nghe hết.Diệp Nghi Dung bước đến gần Hiên Viên Nham,cũng không hành lễ,mà chỉ nhẹ gật đầu với hắn một cái,rồi lướt qua nguời hắn.
Hiên Viên Nham quay đầu nhìn theo nàng,bóng lưng cô độc kia,làm cho hắn có cảm giác không nói nên lời.
"Vương gia" đợi mọi người đi hết,quản gia mới quay đầu,nhìn thấy Hiên Viên Nham,hắn vội vàng chạy lại hành lê
̃
"Thông báo cho nàng biết,lát nữa cùng ta tiến cung" Hiên Viên Nham nói một câu rồi xoay người bỏ đi.
***
"Nô tỳ Thẩm Nhi tham kiến vương phi"
Diệp Nghi Dung trở lại Đông Uyển,đã có một nha hoàn chờ sẵn.
"Có chuyện gì sao" Diệp Nghi Dung nghi hoặc nhìn nha đầu trước mặt,nha đầu này có lẽ chỉ khoảng mười bốn mười lăm,ánh mắt lanh lợi,da mặt trắng hồng,lán mịn,gương mặt tròn trịa,nhưng khá xinh xắn,rất đáng yêu.
"Nô tỳ được vương gia căn dặn,bắt đầu từ hôm nay,việc chăm sóc vương phi,sẽ do nô tỳ phụ trách...a,vương phi,y phục của người ướt hết rồi,nô tỳ lập tức đi chuẩn bị nước nóng cho người" Thẩm Nhi nhìn thấy trên người Nghi Dung đều ướt sủng,nàng vội vàng chạy đi làm việc,tối qua vương gia đã căn dặn nàng,sau này phải hầu hạ vương phi,nhưng mà sáng nay nàng đến Đông Uyển lại không thấy nàng đâu,cho nên chỉ đành biết đứng ở ngoài Đông Uyển đợi,cũng may cuối cùng cũng nhìn thấy được nàng,đây là lần đầu nàng được nhìn thấy dung mạo của Nghi Dung,thật là,trên thế gian này,sao lại có người có dung mạo tuyệt sắc như thế.
Trước khi Thẩm Nhi rời đi,Diệp Nghi Dung kịp thời dặn dò nàng cho một ít hoa nhài vào bồn tắm,bởi vì nàng đặc biệt thích hương thơm thanh khiết cuả hoa nhài,lúc mệt mỏi,ngửi vào liền cảm thấy thoải mái.
Thẩm Nhi vừa hầu hạ Diệp Nghi Dung,vừa nói cho nàng biết hôm nay phải cùng Hiên Viên Nham tiến cung để thỉnh an,Thẩm Nhi quả thật là một cô gái hoạt bát,vừa hầu hạ Nghi Dung,vừa nói rất nhiều chuyện,từ chuyện trong cung,đến chuyện trong vương phủ,còn có lời đồn về nàng,lúc nói đến đây,nàng ấy hơi dè dặt nhìn nàng,nhận được ánh mắt không sao của nàng,nàng ấy mới can đảm nói tiếp.Lúc sau trang điểm xong,Thẩm Nhi tròn mắt nhìn Diệp Nghi Dung ở trong gương đồng,ánh mắt đầy ngưỡng mộ,nàng đưa ngón tay cái lên,tán thưởng "tuyệt,tuyệt,vương phi,người nhìn xem,thật sự rất tuyệt"
Diệp Nghi Dung theo lời Thẩm Nhi,nhìn mình ở trong gương đồng,không tìm được điều gì đặc biệt,tuyệt cái gì chứ,nàng xoay người ngơ ngác nhìn Thẩm Nhi.
Nhìn thấy gương mặt vương phi của nàng mù tịt,Thẩm Nhi kích động huơ hai tay "vương phi,người không thấy sao,người thật sự rất đẹp đấy,mau mau,người mau nhìn vào gương đồng thử xem,nô tỳ không lừa người đâu"
"Được rồi,đi thôi" Diệp Nghi Dung bất đắc dĩ hai tay day day huyệt thái dương,đứng lên,rảo bước đi.
"A..vương phi,người không xem sao,nhìn thử một chút đi,thật sự rất đẹp,nô tỳ không lừa người mà,đến nô tỳ là nữ nhân cũng phải ngơ ngác đấy,vương phi..."
Bên ngoài vương phủ,xe ngựa đã chuẩn bị sẵn,quản gia vừa nhìn thấy Diệp Nghi Dung đến,cung kính cúi người,tay đỡ nàng lên xe ngựa.
Diệp Nghi Dung nói một câu "đa tạ " rồi vén màn xe,tiến vào trong.
Hộ vệ Mộc Thương nhảy lên,ngồi ở vị trí đánh xe,hô "giá" một tiếng,xe ngựa chậm rãi xuất phát.
Màn xe vừa vén,một mùi hương nhàn nhạt xộc thẳng vào mũi Hiên Viên Nham,mùi hương này,vừa ngọt thoáng,vừa thanh khiết,hoàn toàn không giống như những nữ nhân khác,cho dù đứng cách xa hắn 50 bước,cũng có thể ngửi thấy được mùi hương nồng nặc khiến hắn rất khó chịu.
Hiên Viên Nham đưa mắt nhìn Diệp Nghi Dung,thoáng chốc ánh lên kinh ngạc,chỉ thấy nữ tử mặc bộ váy lụa màu trắng như tuyết,vạt áo cổ áo thêu bằng chỉ bạc đơn giản,y bào vừa khít,ôm trọn lấy thân người nhỏ nhắn của nàng,eo nhỏ cỡ gang tay,tóc đen nhẹ vấn lên,tùy ý cài một cây trâm phỉ thúy trên đầu,lại nhìn đến gương mặt xuất trần kia,da trắng như ngọc,môi hồng vẫn mím chặt,lúc nàng vén màn xe,ánh nắng cũng khẽ len vào,nhìn nàng ngược hướng nắng,vẻ đẹp tựa như tiên nữ giáng trần,trong sáng thuần khiết..
"Vương gia"
Hiên Viên Nham mãi thất thần nhìn Diệp Nghi Dung,lúc nàng ngồi xuống đối diện hắn,hắn vẫn không biết,đến khi nghe nàng gọi,hắn cảm thấy mình hơi thất lễ,khẽ ho,gật đầu với nàng,sau đó dời ánh mắt sang nơi khác.
Không gian bên trong xe ngựa một mảnh yên tĩnh,chỉ nghe tiếng ngựa lộc cộc chạy trên đường,Diệp Nghi Dung nhẹ vén màn xe,đường xá ở kinh thành rộng lớn,nhộn nhịp,người người tấp nập,hai bên đường đầy các quầy hàng,Diệp Nghi Dung tuy lãnh đạm,nhưng đối với thế giới mới này,nàng rất tò mò,một đường đi đến hoàng cung,trong lòng thầm cảm thán,quốc gia phồn vinh,vạn vật an bình,bách tính cơm no áo ấm,vua của Đại Triều-Hiên Viên Dịch,trị quốc rất tốt.
Không đến hai canh giờ,xe ngựa đã đến hoàng cung,chầm chậm tiến vào.
Hoàng cung kiến trúc hùng vĩ,cao lớn uy nghiêm,lớp lớp tường thành,phủ điện liên miên không dứt,lầu son gác tía vô số,mặt đất có đá màu lót đường.
Lướt qua bao nhiêu cung điện trạm trỗ tinh khắc,hoa cỏ không kể xiết,muôn vàn suối trong núi giả,cảnh đẹp như tranh,muôn màu rực rỡ.
Xe ngựa rốt cuộc dừng,giọng của Mộc Thương vang lên.
Hiên Viên Nham nhấc màn che bước ra,không đợi Mộc Thương,Hiên Viên Nham tự mình đến gần xe ngựa,đưa tay đỡ Diệp Nghi Dung.
Hành động này đã thành công thu hút ánh nhìn kỳ quái của Mộc Thương,còn Hiên Viên Nham vẫn bĩnh thản,trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Diệp Nghi Dung ngẩng đầu nhìn cung điện trước mắt,cung Thừa Hoan-tẩm cung của hoàng hậu đương triều-Mộ Dung Tuyết.
So với những cung điện mà nàng gặp qua trên đường,nơi này thật sự khác quá xa,nguy nga lộng lẫy,tráng lệ cao sang,vách tường chạm khắc tinh tế,rồng bay phượng múa..
Nàng theo sau Hiên Viên Nham,từng bước tiến vào cung Thừa Hoan,vừa gặp hoàng thượng và hoàng hậu,Diệp Nghi Dung lập tức hành lê
̃
"Nghi Dung tham kiến hoàng thượng,vạn tuế,van tuế,van vạn tuế"
"Tham kiến hoàng hậu,thiên tuế,thiên tuế,thiên thiên tuế"
Hiên Viên Nham lập nhiều công lao cho đất nước,được danh xưng là chiến thần,nên có đặc quyền gặp vua không cần quỳ,lúc này hắn tai tay ôm quyền cuối đầu hành lễ.
"Được rồi được rồi,đều là người nhà cả,miễn lễ miễn lễ" Hiên Viên Dịch nhìn thấy hai người hành lễ,liền nóng lòng lên tiếng,trước đó hoàng đệ Hiên Viên Nham của hắn từng nói,đừng có bất kỳ hy vọng nào với hắn,cho dù hắn thật sự lấy vương phi,thì cũng chỉ là hữu danh vô thực,cho nên sau hôn lễ,cũng đừng mong hắn sẽ dẫn hoàng đệ muội tiến cung để ra mắt.Như thế nào bây giờ lại đồng ý đưa hoàng đệ muội đến thỉnh an?
"Tạ ơn hoàng thượng"
Không biết hoàng hậu từ ghế ngọc trên cao từ khi nào,chốc lát đã đến gần Nghi Dung,nàng hơi cúi người nâng Nghi Dung dậy.
"Nào,đứng lên,ngẩng mặt cho ta nhìn xem"
Diệp Nghi Dung nghe được âm thanh ôn nhu của hoàng hậu vang lên,giọng nói trong trẻo êm tai,nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn người trước mắt.
Nữ tử khoảng hai mươi tuổi,cẩm bào đỏ thẩm,đầu đội mũ phượng,cả người đều toát ra loại khí chất cao quý,gương mặt thanh tú,không quá xuất chúng,nhưng cũng đủ để lay động lòng người.
Mộ Dung Tuyết cũng âm thầm đánh giá Diệp Nghi Dung,không nói được lời nào,miệng cười tươi như hoa,quay đầu nói với Hiên Viên Dịch
"Hoàng thượng,chàng nhìn xem" hơi nghiêng người để không cản trở tầm nhìn của Hiên Viên Dịch.
Vừa nhìn đến dung mạo của Diệp Nghi Dung,Hiên Viên Dịch ngây người một lúc,sau đó vỗ tay cười lớn "tốt tốt,quả thật là một mỹ nữ tuyệt thế"
Bước đến bên cạnh vỗ vai Hiên Viên Nham "chẳng trách,chẳng trách" hắn vừa cười vừa nói,xinh đẹp như vậy,chẳng trách hoàng đệ của hắn lại động lòng,nhưng mà hắn không hiểu,Hiên Viên Nham lại dễ rung động trước sắc đẹp như thế sao?
Hiên Viên Nham đương nhiên không hiểu ý tứ trong lời nói,khẽ nhíu mày nhìn hoàng huynh hắn.
Diệp Nghi Dung bị Mộ Dung Tuyết kéo vào tẩm cung riêng,bỏ mặc Hiên Viên Nham cùng Hiên Viên Dịch ở trên điện.
Sau đó là hang loạt câu hỏi,Diệp Nghi Dung trả lời qua loa vài câu.Nàng là một cảnh sát,điều tra án,hỏi cung là sở trường của nàng,cho nên phần lớn thời gian nàng đều hỏi ngược lại Hoàng Hậu.
Hai canh giờ sau,Diệp Nghi Dung cùng Hiên Viên Nham xin cáo từ,cả hai lên xe người chuẩn bị về vương phủ.
Trong xe ngựa,Hiên Viên Nham để ý thây sắc mặt Diệp Nghi Dung không được tốt,thỉnh thoảng lại khẽ ho,hắn lo lắng hỏi
"Cô..không sao chứ"
Diệp Nghi Dung ho vài tiếng,không đáp,mà chỉ khẽ lắc đầu.
Được một lúc,Hiên Viên Nham lại hỏi tiếp " Không sao thật?"
"Không sao",Diệp Nghi Dung lắc đầu,nghe được thông báo đã tới Bích vương phủ,nàng chờ Hiên Viên Nham xuống trước,sau đó mới yếu ớt theo sau.
Chân vừa chạm đất,liền cảm thấy xung quanh xoay chuyển,mi mắt nặng trĩu,vô lực ngã xuống.
Hiên Viên Nham vẫn luôn quan sát Diệp Nghi Dung,vừa trông thấy nàng ngất,hắn vội chạy lại đỡ.
̃
"Diệp Nghi Dung,cô sao vậy,mau tỉnh lại,tỉnh lại đi" sắc mặt của nàng lúc này rất tái,hắn cuống quýt ôm nàng vào lòng,vừa đi vào vương phủ vừa ra lệnh
" Gọi thái y"