Thẳng đến trời tối mới sửa sang lại đại khái, xoa bóp mày, dừng bút.
Nhìn trên giấy một đống lớn danh sách vật phẩm, cậu có chút buồn bực, thu thập đầy đủ hết mà lại không thể làm người hoài nghi, cậu chỉ có thể đi khắp nơi, hơn phân nửa đất nước. Dê bò gì đó, nếu muốn mua số lượng lớn chỉ có thể đi đến khu vực chăn nuôi, hải sản thì đi đến vùng duyên hải, lương thực rau dưa trái cây đến Đông Bắc cùng phương nam mới có thể thu được số lượng lớn, dược liệu thì có thể mua ở trên mạng và đặt hàng trực tuyến, về phương diện vũ khí giao cho Tiêu Văn. Dư lại phỏng chừng cậu ở dọc theo đường đi mỗi nơi mua một chút cũng có thể tích lũy không ít.
May mắn cậu nghĩ đến việc đem công ty bán nhanh, nếu không đối với danh sách vật tư này của cậu, hai ngàn vạn thật đúng là mua không được bao nhiêu.
Nông cụ, công cụ gì đó còn phải chuẩn bị nhiều một chút, nếu có thể tìm được một nơi thế ngoại đào nguyên thì còn có thể gia tăng sản xuất, không thể dựa vào không gian của cậu mà sản xuất, không gian gieo trồng là bí mật không thể tiết lộ.
Đúng rồi, có thể mua cái xưởng gia công trang phục nhỏ?
Ôn Nhạc vuốt cằm suy tư.
Loại xưởng gia công nhỏ cũng không quý, mấy trăm vạn là đủ rồi, đến lúc đó tìm cái kho hàng, gắn thêm mấy tầng thép ở bên ngoài, đến lúc đó cùng thu xưởng gia công với tấm thép ở bên ngoài vào không gian. Tốt nhất là máy móc đều nên được đồng bộ hóa dây chuyền, nếu không cậu cũng không thể cứ đi một bước làm một công đoạn quần áo.
Được rồi, liền định như vậy đi, trồng thêm chút bông, cừu cũng nên mua nhiều thêm một chút.
Linh linh......
Ôn Nhạc ngẩn ra, lại vang lên vài tiếng, cậu mới phản ứng lại, đây là điện thoại vang lên.
"Alo? Xin chào." Ôn Nhạc mới vừa nói xong, liền nghe thấy bên kia điện thoại vang lên một thanh âm quen thuộc làm cậu có chút muốn khóc.
"Nhạc Nhạc? Em xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại đem công ty bán đi?" Tiêu Văn lo lắng hỏi.
Ôn Nhạc lúc này mới nhớ tới, Tiêu Văn vẫn luôn đem cậu bảo hộ thật tốt, đối với mấy con cáo già trong thương giới cũng nhìn chằm chằm gắt gao, sợ họ gây bất lợi cho cậu. Phỏng chừng anh lúc này là vừa nghe được thủ hạ báo cáo động tĩnh bên kia đi.
"Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc?" Tiêu Văn bên này không nghe được hồi âm của Ôn Nhạc, càng thêm nôn nóng lên.
Anh đi ra ngoài làm việc, trở về liền nghe được thủ hạ báo cáo rằng một trong số mấy lão cáo già kia bắt đầu góp vốn, cho người đi điều tra, thế nhưng tra ra được một đoạn ghi âm điện thoại.
Anh không biết xảy chuyện gì, mà có thể làm Ôn Nhạc bán đi công ty mà cha mẹ cậu một tay sáng lập.
Tuy rằng anh biết rõ Ôn Nhạc mấy năm nay nhìn ra tâm tư của anh, cho nên cậu trốn tránh anh, anh cũng nhịn không muốn gọi điện thoại dò hỏi.
Anh trước nay đều không cầu Ôn Nhạc đáp lại anh, yêu hắn, ngay cả hy vọng xa vời cũng không dám có. Anh chỉ cần Ôn Nhạc vui vẻ, bình bình an an là được.
Năm đó khi anh gặp được Ôn Nhạc, Ôn Nhạc mười sáu tuổi thuần tịnh giống như một gốc cây tuyết liên, anh không dám để cậu biết tâm tư xấu xa của anh, như vậy là làm bẩn cậu.
"Tiêu Văn...... Anh yêu tôi sao?" Lặng im một lúc, thanh âm khàn khàn của Ôn Nhạc truyền đến.
Tiêu Văn cả kinh.
"Nhạc Nhạc, thanh âm của em làm sao vậy? Em đang ở nhà sao? Anh hiện tại liền qua đó!" Tiêu Văn không dám trả lời vấn đề mà Ôn Nhạc hỏi, anh biết Ôn Nhạc thích chính là nữ nhân, anh sợ hãi, sợ hãi Ôn Nhạc làm rõ mọi chuyện, sau đó sẽ không muốn cùng anh có liên hệ gì nữa.
Mấy năm nay Ôn Nhạc trốn tránh anh, cho anh rằng biết Ôn Nhạc đã đoán ra tâm tư của anh, nhưng nếu cậu không làm rõ, anh cùng cậu ít nhất còn coi như là bạn bè.
"Tiêu Văn, nói cho tôi biết, anh yêu tôi sao?"
Thanh âm Ôn Nhạc đã không giấu được mà nức nở.
Tiêu Văn không biết Ôn Nhạc bị làm sao, anh một bên không biết có nên hay không trả lời Ôn Nhạc, một bên chạy ra chỗ đậu xe ở bên ngoài.
Nghe không được Tiêu Văn trả lời, thanh âm khóc thút thít của Ôn Nhạc lớn hơn nữa.
"Tiêu Văn, anh nói chuyện a, anh nói a!"
Tiêu Văn ngừng ở bên cạnh xe, nắm chặt quyền, đã lâu mới nhẹ giọng trả lời......
"Yêu."
"Tôi không nghe thấy."
"Yêu!!"
"Tôi không nghe thấy!!"
"Yêu!! Nhạc Nhạc, anh yêu em!" Tiêu Văn cơ hồ là rống lớn, sợ hãi từng chút lan tràn, sức lực trên người như bị rút đi hết.
Bên này Ôn Nhạc khụt khịt cười, nhưng là bị câu nói tiếp theo của Tiêu Văn làm cho nghẹn họng.
"Nhạc nhạc...... Đừng không để ý tới anh...... Được không......"
Ôn Nhạc đầy đầu hắc tuyến.
"Nhạc Nhạc......" Bên kia điện thoại, thanh âm của Tiêu Văn càng ngày càng nhỏ, thế nhưng mà có chút hỗn loạn nghẹn ngào.
"Tiêu Văn, em ở nhà. Anh lại đây. Ngay bây giờ!" Ôn Nhạc cười nói.
"Được! Anh lập tức đến!"
Nghe được thanh âm của Tiêu Văn nháy mắt khôi phục, Ôn Nhạc treo điện thoại. Khóe miệng tươi cười muốn ngoác tận mang tai.
Vốn dĩ cậu không nghĩ cùng Tiêu Văn xác định tình cảm nhanh như vậy, chờ chuẩn bị xong trước mạt thế, rồi cậu mới nói với Tiêu Văn, nói rằng cậu nguyện ý cùng anh ở bên nhau.
Nhưng mà một lần nữa nghe thấy thanh âm của Tiêu Văn, nước mắt liền ngăn không được.
Trong lòng đột nhiên tràn ngập khiếp đảm, cậu sợ hãi, sợ rằng sau khi trọng sinh mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu hay không? Tiêu Văn có phải hay không vẫn là giống như trước, vẫn còn yêu cậu? Cho nên cậu mới không màng tất cả mà hỏi ra, cậu muốn xác nhận rằng Tiêu Văn vẫn yêu cậu.
Thời điểm mới bắt đầu không nghe được Tiêu Văn đáp lại, cậu đột nhiên nghĩ rằng, nếu như Tiêu Văn không hề yêu cậu, vậy cậu trọng sinh còn có ý nghĩa gì? Có không gian còn có ý nghĩa gì?
Cậu nhát gan, cậu ích kỷ. Nếu Tiêu Văn không yêu cậu, cậu nhất định không có biện pháp giống Tiêu Văn, đối anh yên lặng bảo hộ.
Bất quá sự thật chứng minh, Tiêu Văn vẫn là không thay đổi.
Cậu nghe được sự nghẹn ngào cùng thật cẩn thận của Tiêu Văn, tuy rằng cậu nên cảm động, nên đau lòng, nhưng là vẫn là không nhịn được vui vẻ.
Dù sao cậu cũng đều tự bẻ cong chính mình, hơn nữa còn chấp nhận bị áp, cậu căn bản không muốn để Tiêu Văn nằm dưới, điều này khiến cho ngạo kiều của anh mất hết, vẫn là để cậu đi, coi như là bồi thường nho nhỏ cho anh!
Ừm thì, chưa gì đã tự đem mình cuốn gói qua cho người khác rồi!
Ôn Nhạc vui sướng không bao lâu, liền nghe thấy chuông cửa vang lên, nhìn thời gian ngắt kết nối trên điện thoại, nhìn nhìn lại thời gian hiện tại, Ôn Nhạc không cao hứng. Từ địa bàn của Tiêu Văn đến nơi đây cũng phải mất đến nửa giờ, lúc này mới mười phút, này là vượt bao nhiêu cái đèn đỏ a?! Bị phạt bao nhiêu tiền a?! Số tiền bị phạt có thể mua bao nhiêu lương thực a?!!!
Ôn Nhạc đầy mặt không vui mà xuống lầu mở cửa cho Tiêu Văn.
Nhìn sắc mặt Ôn Nhạc, trong lòng Tiêu Văn lộp bộp một chút. Vừa mới nãy bởi vì Ôn Nhạc nói anh lại đây khiến anh dâng lên chút hy vọng, nháy mắt đã bị bóp tắt.
"Nhạc Nhạc?" Thật cẩn thận dò hỏi thử.
Ôn Nhạc trừng anh một cái, quay đầu trở về phòng.
Trong lòng Tiêu Văn lạnh lẽo lạnh lẽo, nhưng vẫn là căng da đầu đuổi kịp.
Ôn Nhạc ngồi vào sô pha thật mạnh, nhìn Tiêu Văn cẩn thận ngồi ở đối diện, thân thể ngồi đến thẳng tắp, vẻ mặt run như cầy sấy.
"Nói đi, vượt bao nhiêu cái đèn đỏ?"
Tiêu Văn bị hỏi sửng sốt.
Gì? Đèn đỏ?
Mắt thấy quanh thân Tiêu Văn bị dấu chấm hỏi lấp đầy, Ôn Nhạc quyết định hảo hảo giáo dục giáo dục lại anh.
"Anh chạy một đường mười phút liền đến, này là vượt bao nhiêu cái đèn đỏ a?! Vượt đèn đỏ phải giao tiền! Hiện tại tiền rất quan trọng có biết hay không?!"
Ôn Nhạc hoàn toàn không nghĩ tới đối với Tiêu Văn cái gì cũng không biết, tiền vẫn là tùy tiện sài, hơn nữa Ôn Nhạc trước kia ăn xài phung phí, tuyệt đối không tư cách giáo huấn người khác.
Nói đến điều này, Tiêu Văn mới nhớ tới mục đích ban đầu gọi điện thoại.
Cũng bất chấp Ôn Nhạc có phải hay không muốn cùng anh cả đời không qua lại với nhau, bắt đầu lo lắng
"Nhạc Nhạc, em có phải thiếu tiền hay không? Như thế nào đem công ty bán đi? Thiếu tiền thì nói anh, thiếu bao nhiêu? Hợp đồng còn chưa có kí, có thể quay đầu thương lượng lại cùng Triệu cáo già, nói không bán công ty, nếu như em không muốn đi, vậy để anh đi nói, hắn không dám không cho anh mặt mũi!"
Ôn Nhạc cúi đầu, cậu đang rối rắm không biết nên nói như thế nào cùng Tiêu Văn. Trọng sinh gì đó quá vô nghĩa, chuyện không gian về sau có thể chờ mạt thế đã xảy ra rồi lại nói, coi như là cậu thức tỉnh dị năng, dù sao mạt thế vừa bắt đầu thì Tiêu Văn thức tỉnh liền dị năng tốc độ.