Beta: Gà
Ba cô gái giống như những con thỏ nhỏ, vùi đầu xuống bàn, rụt rè sợ hãi không dám động đậy, đến dũng khí để ngẩng đầu lên cũng không có.
Sở chiêu: “Tớ muốn đi vệ sinh.”
Lâm Lạc: “Kìm lại đi!”
Mãi đến khi nghe thấy tiếng kéo ghế ở sau lưng, Bạc Diên cùng với đám con trai xách trà sữa rời đi, các cô mới dám nặng nề buông tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Kim Tịch ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một đám con trai nhốn nháo, Bạc Diên lẫn mình trong đó, thế nhưng dáng người cao gầy của anh lại rất nổi bật.
Mái tóc ngắn gọn gàng, áo bóng rổ rộng rãi, tràn đầy cảm giác thanh xuân.
Ngay tại khoảnh khắc Kim Tịch đang nhìn bóng lưng của anh, anh bỗng quay đầu lại, hời hợt liếc cô một cái.
Trong đôi mắt một mí giống như có ánh sáng, con ngươi đen nhánh như ẩn chứa cảm xúc gì đó mà không để lộ ra ngoài, lúc liếc về phía Kim Tịch, khẽ nhếch khóe mắt…, dáng vẻ phóng khoáng ngang ngạnh, mà lại mang theo vài phần quyến rũ.
Kim Tịch cảm thấy người con trai này chính là con hồ ly đuôi to thời xưa, đôi mắt phượng hẹp dài, rất quyến rũ, thảo nào nhiều hoa đào như vậy.
Giữa hai người là một đám đông rộn ràng nhốn nháo, nhìn nhau từ xa một lúc, Kim Tịch hết cách, không thể làm gì khác hơn đành nhìn anh cười lễ phép.
Về sau, Sở Chiêu nói với Kim Tịch, đây chính là nụ cười đáng sợ nhất mà cô ấy từng gặp.
**
Bên trong sân bóng rổ, Bạc Diên nhìn thẳng về phía trước, cầm cốc sữa nóng, thi thoảng hút một ngụm.
“Gặp bạn gái mà cậu không ra nói chuyện à?” Người nói chuyện là Kinh Trì- bạn cùng phòng với Bạc Duyên, anh chàng ném bóng cho bạn rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Bạc Diên không chút để ý nói: “Tớ với cô bạn gái này cũng không quá thân quen, nhưng còn cậu, không quen biết gì lại còn mời người ta uống trà sữa.”
“Tớ mà không mời người ta uống trà sữa, mấy cô gái đó có khả năng sẽ đào sạch quá khứ của cậu đó.”
Bạc Diên xoay xoay cổ, ngồi bên lề sân bóng, ngậm ống hút, nhìn vào sân bóng rổ, mặt không chút thay đổi.
Hứa Triều Dương nói thêm: “Em gái khóa dưới đó là em gái của Thẩm Bình Xuyên. Tớ nghe nói, đám người Tôn Khải ở tầng năm đã có kế hoạch rồi, muốn cho Thẩm Bình Xuyên biết tay, vậy thì theo đuổi được em gái của cậu ta là xong.”
“Ồ.”
Bạc Diên đứng dậy, uể oải cất bước rời đi.
Hứa Triều Dương truy hỏi: “Cậu không quan tâm cô ấy à?”
Bạc Duyên bình thản nói: “Tớ không có hứng thứ với loli.”
“Được rồi, Bạc thiếu gia có khẩu vị nặng.”
Hứa Triều Dương cười nói: “Có biết bọn Tôn Khải nói như nào không, ‘Thẩm Bình Xuyên ở Hội Sinh Viên lộng hành, bố mày phải đè em gái anh ta’, đó là nguyên văn câu nói đấy.”
Bạc Diên vứt hộp sữa đã uống hết đi, giọng nói uể oải: “Lại còn có vần điệu cơ à.”
…….
Buổi tối, hai cô gái cùng phòng lôi kéo Kim Tịch đi xuống siêu thị mua vật dụng hàng ngày, học kì mới, siêu thị đúng là đông người.
Muốn nhanh thì phải chia nhau ra làm việc.
Lâm Lạc đi đến quầy tính tiền xếp hàng, còn Sở Chiêu và Kim Tịch chia nhau đi chọn lựa hàng hóa.
Kim Tịch cúi đầu xem danh sách ghi trong điện thoại, lúc đi ngang qua kệ hàng hóa, cô liền thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bạc Diên
Bạc Diên mặc áo phông trắng với quần đen xắn gấu, đen trắng rõ ràng, đứng im trước một kệ hàng.
Anh đang cúi đầu, tỉ mỉ đọc giới thiệu sản phẩm.
Dưới ánh sáng của đèn trần, làn da của anh càng trở nên trắng nõn, mày hơi cau lại, hàng lông mi dài tạo thành bóng mờ nhàn nhạt dưới mí mắt.
Anh ngước mắt, nhìn thấy Kim Tịch đang đứng bên kệ hàng.
Trong tay anh là hộp ‘áo mưa’ hãng Okamoto, anh thuận tay bỏ vào trong giỏ.
Hai người nhìn nhau một lát, bỗng nhiên Kim Tịch bỏ chạy, chạy một mạch chừng 10m, mới dừng lại.
Ơ, kì lạ thật, sao cô phải chạy cơ chứ?
Cô sờ sờ hai má đang đỏ lên của mình.
Người ta mua ‘áo mưa’ thì liên quan gì đến cô, cũng không phải cô mua, cô vì sao phải đỏ mặt?
Kim Tịch nhún vai.
Bạc Diên nhìn Kim Tịch, lúc đầu cũng không nhận ra cô, chỉ là cảm thấy mặt cô có chút quen thôi.
Bạc Diên bị bệnh mù mặt, sau khi tốt nghiệp được khoảng nửa tháng, lúc gặp lại bạn ngồi cùng bàn hơn nửa năm hồi trung học của anh, người ta nhiệt tình chào hỏi với Bạc Diên, thế nhưng Bạc Diên nhìn chằm chằm người ta thật lâu, thật sự không nhớ nổi đấy là ai.
Muốn lưu lại hình ảnh trong trí nhớ Bạc Diên, khó như lên trời vậy.
Bạc Diên đi vòng vòng trong siêu thị, lại gặp được Kim Tịch, cô đứng ở trước kệ hàng, kiễng chân, cố gắng với đến tầng trên cùng của kệ, thế nhưng người không đủ cao, đồng thời sử dùng cả tay lẫn chân, nhìn có chút ngốc nhưng cũng có vẻ đáng yêu.
Anh cuối cùng cũng nhớ ra cô là ai —-
Em kế xui xẻo của Thẩm Bình Xuyên.
Kim Tịch cũng không biết Bạc Diên đang nhìn cô, cô hết sức tập trung, nắm lấy cái kệ rồi với tay lên.
Vô cùng nghi ngờ hãng băng vệ sinh này đã làm gì mất lòng quản lý siêu thị, mà được để cao như vậy, có cô gái nào với được chắc!
Ồ không, có người với được đến này.
Kim Tịch mở to mắt nhìn băng vệ sinh đã được cầm xuống.
Nhìn bàn tay đang cầm gói băng vệ sinh, vừa trắng lại vừa dài, đẹp quá, nhìn cái biết ngay chúng được chăm sóc vô cùng kĩ lưỡng.
Chắc là nữ thần rồi.
Kim Tịch nở nụ cười ngọt ngào, muốn quay đầu nhờ nữ thần lấy hộ cô vài gói băng vệ sinh, nhưng không ngờ đến, khi xoay người lại đụng trúng vào lồng ngực cực rắn chắc của ai đó.
Đập vào mắt đầu tiên là cái cổ trắng nõn, thon dài, mạch đập rõ ràng, hầu kết hơi nhô lên trông có vẻ quyến rũ.
Bạc Diên.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người không quá 10 cm, mặt cô gần như dán lên ngực anh.
Bạc Diên liếc cô từ trên cao xuống, tiếng hít thở nhẹ nhàng rơi trên đỉnh đầu cô.
Kim Tịch cảm thấy hơi nóng.
Bạc Diên cúi xuống nhìn cô, ánh mắt đúng lúc dừng lại trên làn da trắng nõn ở cổ, xương quai xanh xinh xắn, cùng với bả vai gầy, càng làm cho cơ thể cô nhỏ nhắn hơn.
Anh đứng trước mặt cô, giống như đang nhìn thấy bản thân hồi tiểu học.
Không, anh hồi tiểu học còn cao hơn cô.
Bạc Diên lười biếng cười, đuôi mắt hơi nhếch lên, mang theo vẻ vừa phong lưu lại vừa đa tình: “Nghe nói em thực sự muốn làm bạn gái anh?”
“A, xin lỗi học trưởng!” Kim Tịch lập tức lui lại phía sau vài bước, giải thích: “Do bạn cùng phòng của em hiểu nhầm thôi, nói lung ta lung tung! Em tuyệt đối không có một ý nghĩ nào muốn trở thành bạn gái học trưởng cả!”
Bạc Diên: …
Làm bạn gái anh uất ức thế à?
Bạc Diên thấy cô lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đang đỏ bừng, dưới cặp kính dày, đôi mắt đen vừa chân thành lại thẳng thắn.
Chính xác không có chút ý nghĩ gì với anh.
Bạc Diên không hiểu sao bỗng dưng có chút khó chịu.
“Ngày hôm qua người kết bạn với anh là em?”
“Vâng.”
“Có việc gì à?”
“Không ạ, em chỉ thử xem học trưởng có đồng ý hay không thôi.”
Bạc Diên: …….
Có loại cảm giác bị dắt mũi.
“Không mời anh ăn lẩu à?”
Kim Tịch ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Bạc Diên: “Học trưởng muốn ăn lẩu à, cũng được thôi…”
“Không muốn, hai ngày nay có huấn luyện, phải bảo vệ dạ dày.”
Bạc Diên cầm băng vệ sinh bỏ vào giỏ hàng của cô, rồi xoay người rời đi.
Đáng lẽ cho rằng dáng vẻ rời đi này vô cùng đẹp trai tiêu sái, thế nhưng Bạc Diên mới bước được ba bước, bỗng nhiên bị em gái này gọi lại—-
“Học trưởng Bạc Diên, anh giúp em chút nữa nha.”
Anh lúc đầu không định quay lại, vậy nhưng bốn chữ mềm mại “Học trưởng Bạc Diên”, đập vào trong lòng anh nổ ra một viên bắp rang bơ, thật ngọt ngào.
Bạc Diên mặt không chút thay đổi mà quay người lại: “Gì thế?”
Kim Tịch chỉ chỉ vào tầng trên cùng của kệ: “Học trưởng lấy hộ em thêm vài gói được không?”
Bạc Diên hết cách đành đi qua, với tay cầm hai gói y hệt nhau, bỏ vào giỏ Kim Tịch.
“Loại ban đêm lấy hộ em ba gói, đúng rồi, cả loại dài nữa.”
“Loại nào cơ?”
“Lấy bốn gói màu xanh đậm ạ.”
Bạc Diên dựa theo yêu cầu của Kim Tịch, nhìn lại tầng trên cùng một lượt, thờ ờ nói: “Nhiều thế à, dùng hết không?”
Hỏi xong anh liền hối hận, sao anh phải quan tâm vấn đề con gái có dùng hết băng vệ sinh hay không chứ!
Kim Tịch giống như không nghĩ nhiều, nói thật: “Em thích dự trữ.”
Bạc Diên liếc cô, tóc cô không dài lắm, tết một bím tóc nhỏ sau đầu, giống cái đuôi bọ cạp, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
Anh nói: “Thói quen tốt đấy, anh cũng thích dự trữ.”
Kim Tịch di chuyển tầm mắt nhìn vào giỏ của anh; bên trong có bảy, tám hộp ‘áo mưa’.
Đúng là thích dự trữ.
Bạc Diên: ……
Nhìn loạn cái gì không biết.
Kim Tịch thu lại ánh mắt, cầm một giỏ đựng băng vệ sinh, lễ phép cảm ơn Bạc Diên.
Bạc Diên nhẹ nhàng thở ra dùng giọng mũi nói: “Ừ.”, nhìn dáng người như củ cà rốt nhỏ của cô, trước lúc cô rời đi, anh cầm chai sữa ở bên giỏ mình bỏ vào giỏ cô —–
“Uống nhiều sữa vào, nhìn em như học sinh tiểu học ấy.”
Kim Tịch:……..
Học sinh tiểu học uống sữa của anh chắc?
Nhưng Bạc Diên đã đi xa rồi.
Cô bĩu môi, bước đi.
Lúc đi ngang qua kệ hàng ‘áo mưa’, Kim Tịch như bị ma xui quỷ khiến mà dừng lại, cầm hộp mà Bạc Diên vừa mới mua trên kệ xuống xem thử.
Cảm giác mềm như lụa, 0.01 mm, mỏng hơn cả siêu mỏng, dùng mà như không dùng.
Đúng lúc này, từ phía sau vang lên một tiếng hít vào, Sở Chiêu đẩy xe hàng, trợn to hai mắt, kinh hoàng nhìn chằm chằm vật trong tay Kim Tịch: “Hóa ra cậu chính là kiểu bạn cùng phòng bề ngoài lạnh lùng bên trong rực lửa!”
Kim Tịch:……
Đợi một chút, nghe tớ giải thích đi!
**
Bạc Diên trở về kí túc xá, để hai bình sữa trên bàn học của mình, rồi đem toàn bộ số ‘áo mưa’ ném lên trên giường của tên bạn cùng phòng.
“Về sau cậu đừng bao giờ nhờ tớ mua cái đồ chơi này nữa.”
Kinh Trì ngẩng đầu lên từ trong game: “Sao thế, bị người quen nhìn thấy à?”
Bạc Diên buồn bực mở chai sữa ra uống, không nói gì.
“Đúng là bị bắt gặp rồi.” Kinh Trì nở nụ cười: “Em gái kia à?”
Lúc này, Hứa Triều Dương thò đầu từ giường trên xuống: “Bạc thiếu gia của chúng ta đơn thuần tự giữ mình rất tốt, đi qua ngàn vạn bụi hoa, bây giờ mẹ nó vẫn là tự xử, cậu phải học tập người khác chút đi.”
Bạc Diên trở tay cầm lấy một hộp ‘áo mưa’ nhét vào miệng cậu ta: “Nói cứ như cậu không như thế ý nhỉ, rảnh rỗi như thế thì theo gót bạn giường dưới của cậu học tập đi, tự mình lập nghiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo.”
Kinh Trì lấy tờ quảng cáo ‘áo mưa’ “Các đấng mày râu thân mến, các cậu cần gì thì chỗ này đều có”, dùng băng dính hai mặt, dán lên trên cửa kí túc xá.
“Ai có nhu cầu khẩn cấp, giá qua tay là gấp đôi, cũng có thể tăng cao hơn.”
Hứa Triều Dương không thể hiểu nổi nhìn cậu ta dán tờ quảng cáo khắp nơi: ” Phòng đối diện chúng ta ngay lập tức sẽ có nữ sinh chuyển vào đấy, mau gỡ hết mấy cái tờ quảng cáo tráng dương của cậu ngay đi.”
Kinh Trì kinh ngạc nói: “Chuyện kí túc xá hỗn hợp là thật à?”
Hứa Triền Dương: “Chắc chắn đấy, giáo viên hướng dẫn chính miệng báo với bí thư chi bộ là tớ, bảo chúng ta cẩn thận một chút, dọn dẹp hành lang sạch sẽ, buổi tối đừng có mà gào khóc thảm thiết dọa đến các em gái mới chuyển đến.”
Kinh Trì chợt nghĩ ra một việc: “Định mệnh, thảo nào, tớ vừa mới đi ngang qua sân thể dục dưới tầng, thấy học viện thể dục giúp tên chó con kia viết biểu ngữ.”
Hứa Triều Dương: “Biểu ngữ gì?”
Kinh Trì bắt chước giọng nói con gái: “Nhiệt liệt chào mừng các em gái năm nhất đáng yêu vào ở tòa 8 kí túc xá nam, ngập tràn sức sống! Tiếp đầy năng lượng!”
Bất ngờ không kịp đề phòng, Bạc Diên phun một ngụm sữa lên mặt Hứa Triều Dương.
Hứa Triều Dương: ……
Bạc Diên tổ cha nhà cậu!