• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được sự ủy thác của người trong mộng, Hứa Minh Chính nhanh chóng thu thập đầy đủ tư liệu về Bạch gia, giao cho Thẩm Linh Tố.

Linh Tố kinh ngạc: “Thì ra bà Bạch đã từng tái giá.”

Hứa Minh Chính nói: “Người chồng trước của bà ấy họ Quan, là một nhà sinh vật học có tiếng, đã gặp nạn qua đời trong một chuyến khảo sát thực tế. Sau đó bà ấy dẫn theo con gái tái giá về nhà họ Bạch. Nhà họ Bạch vốn là người Thượng Hải, sau giải phóng bỏ sang Hồng Kông sinh sống. Mối quan hệ huyết thống Bạch gia tương đối phức tạp, người vợ trước của Bạch Sùng Đức có một đứa con riêng, chính là anh chàng Bạch Khôn Nguyên. Bên cạnh đó Bạch Sùng Đức còn có một đứa em trai cùng cha khác mẹ, tuổi tác ngang bằng với Bạch Khôn Nguyên.”

“Lúc bà Bạch tái giá, con gái bà ấy mấy tuổi?”

“Tính ra chắc tầm bốn, năm tuổi. Bạch Khôn Nguyên lớn hơn cô bé bốn tuổi.”

Hai người đó là một đôi thanh mai trúc mã.

Nghĩ đến đây, không hiểu tại sao, lồng ngực bên trái của Linh Tố lại nhói đau. Mấy hôm nay cô thường xuyên có cảm xúc này, cô biết chuyện này không liên quan gì đến thời tiết cả, có lẽ cô cũng có bệnh tim như em gái, nếu không thì phải giải thích hiện tượng lạ lùng này như thế nào đây?

“…” Hứa Minh Chính vỗ vai cô, “ …”

“Sao thế?” Lúc này Linh Tố mới bừng tỉnh.

Hứa Minh Chính thở dài nói: “Cậu điều tra Bạch gia để làm gì vậy?”

Linh Tố nói: “Chẳng qua chỉ là hiếu kì thôi.”

Hứa Minh Chính không phải kẻ đần, “Trước nay cậu có lo chuyện bao đồng bao giờ đâu.”

Thẩm Linh Tố im lặng, cô biết những lời Tiểu Hứa thốt ra đều do một lòng quan tâm đến cô. Chỉ cần xem chỗ tư liệu giản đơn này cũng đủ biết Bạch gia có mối quan hệ phức tạp thế nào.

“Thẩm Linh Tố.” Một nữ sinh lớn tiếng gọi, “Lên văn phòng đi, thầy Hồ tìm cậu đó.”

Ngữ khí hớn hở chờ xem cô gặp xui xẻo, nhưng Linh Tố đã quen rồi. Ngoài Tiểu Hứa ra, cô chẳng có nhiều bạn bè, đám con gái trong lớp một lòng cô lập cô, chỉ vì cô có tính cách cô độc, thành tích học tập lại xuất sắc, bọn họ lúc nào cũng mong được chê cười cô.

Hứa Minh Chính có chút bất an: “Bọn họ cười kì quái quá, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Không biết.” Linh Tố nói.

“Cậu không biết sao?” Hứa Minh Chính càng kinh ngạc hơn.

Đúng thế, chính bản thân Linh Tố cũng không biết. Những tín hiệu tự động hiện ra trong đầu hồi trước bây giờ đột nhiên biến mất không dấu vết, cô không cảm nhận được ám hiệu rõ ràng nào.

Hứa Minh Chính có chút lo lắng, “Thật sự không cảm thấy gì sao? Cậu cố gắng nghĩ lại xem!”

Sau vài giây nhập định, Linh Tố mở mắt mỉm cười: “Bài trắc nghiệm môn toán hôm qua mình quên không trả lời hai câu hỏi ở mặt sau.”

Hứa Minh Chính thở phào một hơi, cảm thấy yên tâm hẳn.

Chỉ có Linh Tố biết rằng, đó là cô tự ý bịa ra để an ủi Tiểu Hứa.

Thực tế thì, thầy Hồ tìm cô không phải vì chuyện học hành, thầy Hồ hỏi cô: “Có học sinh tố cáo, nói là em lợi dụng mê tín dị đoan để kiếm tiền, có thật vậy không?”

Linh Tố khẽ chớp mắt. Cuối cùng cũng xảy ra rồi.

Phủ nhận? Cô trước giờ không thèm nói dối.

Thừa nhận? Chắc chắn sẽ gây ra rắc rối khôn lường.

Thầy Hồ thấy cô không trả lời, cho rằng cô vừa kinh ngạc lại vừa phẫn uất, liền nói: “Linh Tố, thành tích học tập của em trước nay rất tốt, nếu như có người vì đố kị mà cố tình vu oan cho em, thì em cứ nói ra, không cần để trong lòng đâu.”

Nhưng Linh Tố là người bộc trực ngay thẳng, không bao giờ thừa cơ phỉ báng người khác. Cô tiếp tục im lặng.

Thầy Hồ thầm cảm thấy có gì không đúng, “Linh Tố, chẳng nhẽ là thật sao?”

Linh Tố cúi đầu không nói.

Thầy Hồ kêu một tiếng “ôi chao”, hồi lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được. Cô gái đứng trước mặt là học sinh mà thầy yêu mến nhất trong sự nghiệp dạy học của mình, thầy thà tin rằng người khác hùa vào vu oan cho cô, cũng không muốn tin cô thực sự đã làm những chuyện như thế.

Linh Tố vô cùng áy náy, khẽ nói: “Em xin lỗi thầy.”

Thầy Hồ đau lòng buồn bã nói: “Em là học sinh có thiên phú nhất mà thầy từng gặp trong hai mươi năm trong nghề, ba năm nay em vừa cố gắng chăm sóc người nhà vừa kiên trì hoàn thành bài vở, khiến tôi và các thầy cô giáo khác vô cùng kính phục. Nhưng, người quân tử không kiếm đồng tiền bất chính, tuyên truyền mê tín dị đoan là không tốt.”

Linh Tố nhíu mày cúi đầu, đứng yên tại chỗ, hai tay khoanh trước ngực. Bộ dạng này, rõ ràng là thừa nhận lời trách móc.

Thầy Hồ rất đau lòng, “Chỉ còn hai tháng nữa là đến kì thi đại học, mười lăm năm đèn sách khó nhọc, công thành danh toại hay không được quyết định tại thời khắc này. Em là người thông minh, phải biết nắm chắc tiền đồ và vận mệnh của mình.”

Linh Tố cắn chặt răng, mím chặt môi.

“Còn nữa, một hai tuần nay, rõ ràng em không được tập trung như trước. Nếu như tình cảnh nhà em khó khăn quá, chúng ta có thể phát động quyên góp trong phạm vi toàn trường.”

Linh Tố lắc đầu.

Thầy Hồ cũng không muốn làm học trò cưng khó xử, thấy sắp đến giờ lên lớp, bèn phẩy tay ra hiệu Linh Tố về lớp.

Hứa Minh Chính đứng chờ bên ngoài lớp dáng vẻ vô cùng sốt ruột, lo lắng, nhìn thấy Linh Tố, vội vàng chạy lại hỏi: “Sao thế? Thầy đã nói gì với cậu? Sắc mặt cậu thật khó coi.”

Linh Tố bừng tỉnh, ngay lập tức hiểu ra lý do thực sự vì sao thầy giáoại gọi cô đến khuyên nhủ.

Hứa Minh Chính bảo đảm với cô: “Mình không hề nói lung tung gì cả. Mình chỉ nói là có người tạo tin đồn, rắp tâm đánh lén cậu.”

Linh Tố không nói lời nào, chỉ đặt một bàn tay lên vai Hứa Minh Chính. Hứa Minh Chính cảm thấy bên vai đó nặng trĩu, như thể Linh Tố tạm thời chuyển tất cả gánh nặng sang nhờ cậu gánh giùm.

Giây phút này, cậu tình nguyện được gánh vác hộ Linh Tố suốt đời.

Linh Tố thở hắt ra, nói: “Minh Chính, cậu xin phép nghỉ hộ mình, mình đi có việc.”

Linh Tố đi đến thư viện.

Lâm Lang thấy cô đến thì vô cùng mừng rỡ, “Cậu tìm được người đó rồi phải không? Mình có thể rời khỏi nơi này chưa?”

Linh Tố mỉm cười, “Đầu tiên, cậu tên là Lâm Lang, Quan Lâm Lang. Lúc còn nhỏ bố cậu mất, mẹ cậu tái giá, đưa cậu đến Bạch gia. Bạch thị làm kinh doanh, rất giàu có. Còn nữa, mình đã đến nhà cậu một chuyến, mọi người ai cũng yêu thương cậu, mình không biết người cậu yêu nhất là ai. Nhất thời mình cũng không cách nào đưa người đó đến đây được. Mình rất xin lỗi.”

Lâm Lang ngơ ngác lắng nghe.

“Khôn Nguyên mà cậu nhắc tới, chính là con trai của bố dượng cậu, coi như là anh trai cậu. Hiện nay bố ruột và bố dượng cậu đã qua đời cả. Trong nhà cậu chỉ còn mẹ và anh trai, và một người chú còn trẻ. Mẹ cậu nhớ thương cậu nhiều lắm.”

Lâm Lang bối rối: “Tại sao những chuyện mà cậu nói, mình đều không nhớ gì cả?”

Linh Tố nói: “Thường chỉ có hai trường hợp khiến người ta quên đi quá khứ. Thứ nhất là do ảnh hưởng ngoại giới. Nhưng mình không cảm nhận thấy bất kì sức mạnh nào đang chi phối cậu cả.”

“Còn loại thứ hai?”

“Loại thứ hai là do bản thân cậu chọn cách quên đi.”

Lâm Lang sững sờ, quỳ dưới chân tường, lẩm bẩm: “Tại sao mình lại phải quên đi quá khứ chứ?”

“Có lẽ đã từng xảy ra chuyện gì đó làm cậu quá đỗi đau lòng.”

Đau đớn tâm can, đến nỗi chết rồi cũng không muốn hồi tưởng lại. Lâm Lang đặt tay trước ngực, “Chẳng trách mình không cảm thấy nhịp đập ở chỗ này, thì ra tim mình đã chết rồi.”

Linh Tố không biết nói gì. Vong linh thì làm sao có nhịp tim nữa chứ?

Nhưng để mặc Lâm Lang bị nhốt ở đây năm này qua năm khác cũng không phải cách hay. Cô ấy đã vô cùng yếu ớt rồi, sẽ nhanh chóng tan thành mây khói. Phải giúp cô ấy mau chóng đầu thai chuyển kiếp.

Linh Tố quỳ xuống bên cạnh cô, dịu dàng nói: “Mình sẽ tìm cơ hội đưa người nhà của cậu đến đây. Có lẽ sau khi gặp lại họ, cậu sẽ nhớ ra mọi th.”

Lâm Lang ngẩng đầu lên, vô cùng cảm kích: “Cậu đúng là một người tốt.”

Linh Tố cười cười.

Lâm Lang hỏi: “Lúc còn sống mình là người như thế nào?”

Linh Tố nghĩ một chút, “Nhiệt tình sôi nổi, được người khá yêu mến.”

“Có bạn trai hay không?”

Trước mắt Linh Tố lập tức hiện ra khuôn mặt tiều tụy bi thương của Bạch Khôn Nguyên.

Bao năm nay giúp người khác giải quyết những chuyện tâm linh, cô đã từng gặp vô số những người đàn ông đau đớn vì mất đi người mình yêu thương nhất, nhưng chưa từng có ai ảnh hưởng đến cô như Bạch Khôn Nguyên, chỉ một cái nhíu mày khe khẽ của anh cũng đủ làm cô gái hoàn toàn xa lạ là Linh Tố cảm thấy tâm can nhức nhối.

Một người anh như thế nào mới có thể nhớ thương đứa em gái quá cố như thế?

Sau khi rời khỏi thư viện, Linh Tố không quay về trường học ngay. Cô đến bệnh viện thăm em gái.

Linh Tịnh nhìn thấy chị, thì ngạc nhiên như thể được minh tinh thần tượng mà cô hâm mộ đến thăm vậy, “Chị trốn tiết đấy à?”

“Chẳng có tâm trạng học hành.” Linh Tố ngồi bên cạnh giường.

Em gái chăm chú quan sát chị mình, “Lạ thật đấy, cứ cảm thấy chị có gì đó khác lạ?”

Linh Tố bĩu môi, quay đầu hét vào góc tường: “Biến đi! Đi chỗ khác mà khóc!”

Linh Tịnh lập tức kéo Linh Tố lại. Linh Tố giơ hai tay lên, vội vàng nói: “Được rồi! Không sao cả! Chị không nhìn thấy gì cả! Là do tinh thần rối loạn!”

“Không.” Linh Tịnh nói, “Chẳng trách từ sáng đến giờ em cứ cảm thấy tâm trạng bực bội.”

Linh Tố nắm chặt bàn tay gầy gò của em gái, “Sao lại gầy đi thế này, em thế này làm sao vào phòng mổ được đây?”

“Vào được chưa chắc đã ra được.”

Linh Tố tức tối lườm em gái một cái.

“Em muốn ăn kem.” Linh Tố lắc bàn tay chị.

“Bác sĩ nói thế nào?”

“Có lẽ em không sống được đến mùa thu, nhưng em có chuyện còn đáng quan tâm hơn là vòng eo.” Linh Tịnh nhướn mắt.

Linh Tố chạy đến cửa hàng đối diện bệnh viện mua một hộp kem. Cô nhớ lại ngày xưa, hai chị em cùng nhau ăn một hộp kem, còn thường xuyên tranh cãi vì đối phương ăn nhiều hơn mình.

Mẹ từng nói với Linh Tố: “Con hà tất phải tranh với em, nó không còn nhiều thời gian để ăn đồ ngon đâu.”

Câu nói đó làm Linh Tố sợ đến nỗi từ đó trở đi có đồ gì ngon cô đều dành cả cho em gái. Nhưng rốt cuộc câu nói đó vẫn ứng nghiệm.

Lúc đi qua quầy bán báo, cô bỗng dừng lại.

Trên giá, nhiều tờ báo khác nhau nhất loạt đưa một tin giống nhau: “Tiêu Bá Bình về nước thờ cúng tổ tiên – Đầu tư khoản tiền lớn cho quê hương”. Còn có rất nhiều những bức ảnh rõ nét, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục, khuôn mặt điển trai tràn ngập mặt báo.

Linh Tố cau mày nhíu trán nhìn chăm chú vào tờ báo, nhất thời nảy sinh ảo giác.

Cô nghe thấy có tiếng đứa trẻ sơ sinh đang khóc, không giống tiếng khóc ngằn ngặt của đứa trẻ sơ sinh đang chịu một ấm ức kinh khủng nào đó, mà giống tiếng khóc rấm rứt của người lớn hơn.

Cũng chính vì thế, tiếng khóc vang lên bên tai cô vô cùng kì dị, giống như tiếng mèo kêu dưới khung cửa sổ vào nửa đêm.

Bỗng nhiên một bàn tay đặt lên vai cô, Linh Tố bật dậy như thể bị điện giật, sợ hãi tột cùng.

Người kia cũng giật mình theo, vội vàng xin lỗi cô.

Linh Tố nhận ra người đó chính là Đồng Bội Hoa. Cô lập tức cảm thấy tấm séc vẫn luôn nằm im trong túi áo đột nhiên trở nên nóng rực.

Đối với người nhà họ Bạch, số tiền đó không đủ một bữa trà chiều, nhưng đối với Linh Tố mà nói, đó là con số rất lớn. Cũng coi như cô lường gạt mà có được, vì thế tối đến cô chẳng thể ngủ yên.

Nhưng làm thế nào để trả lại đây? Đây lại là một vấn đề khó nhằn.

Đồng Bội Hoa mỉm cười thân thiết: “Chị đứng bên kia đường đã nhìn thấy em, định chạy tới chào một câu, có điều hình như đã làm em sợ rồi.”

“Không đâu ạ, chỉ là em đang mải nghĩ một việc.” Linh Tố nói, “Sao Đồng tiểu thư lại đến bệnh viện thế này?”

“Chị hẹn bạn uống trà ở ngay bên kia đường kìa.”

Linh Tố nhìn theo hướng chỉ của cô ta, đập vào mắt là một khách sạn cao nhã sang trọng. Đó là nơi cô chưa từng nghĩ đến chuyện bước vào.

Đồng Bội Hoa hỏi: “Còn em thì sao, Tiểu Thẩm?”

“Em gái em nằm viện.”

“A.” Đồng Bội Hoa tỏ ra thương xót cảm thông, “Nhà em còn những ai?”

“Chỉ còn hai chị em thôi ạ.”

Đồng Bội Hoa càng kinh ạc hơn: “Em như thế này… chẳng trách em lại tham gia hoạt động từ thiện.”

Linh Tố xấu hổ đến nỗi mặt mày đỏ bừng.

Đồng Bội Hoa cho rằng cô đang thẹn thùng, cười nói: “Thường ngày chị ở nhà với dì cũng chán lắm. Tiểu Thẩm, nếu em rảnh, có thể thường xuyên đến nhà chị chơi.”

Linh Tố chờ đợi chính là câu nói này, cô lập tức nhận lời.

Không ngờ chiều hôm sau, vào lúc tan học, siêu xe của Bạch gia đã dừng trước cổng trường học. Linh Tố đành phải trốn tiết tự học buổi tối, đến nhà Bạch gia ăn tối.

Cô bất giác cảm thán, cứ thế này mãi thì còn học hành kiểu gì nữa?

Cô đến nơi hơi sớm một chút, bà Bạch vẫn đang ngủ trên gác, Bạch Khôn Nguyên cũng không có nhà. Trong phòng khách chỉ có một người.

Lúc Linh Tố bước vào, anh ta đang quay lưng về phía cô, nằm nghiêng trên sô pha đọc báo. Có lẽ anh ta nghĩ người ở đằng sau là người giúp việc trong nhà, vì thế liền nói: “Đem chiếc bút đặt cạnh điện thoại đến đây cho tôi.”

Linh Tố tiện tay cầm bút đưa cho anh ta.

Lúc đón lấy chiếc bút, anh ta chợt nhìn thấy một bàn tay thon dài trắng muốt, cảm giác có gì không đúng, lập tức quay người lại.

“Lâm Lang?” Người đàn ông này đột nhiên kêu khẽ.

Linh Tố bất giác lùi về sau một bước.

Lần đầu tiên bị gọi là Lâm Lang, cô cảm thấy kinh sợ; lần thứ hai, cô cảm thấy tiếc nuối, nhưng hết lần này đến lần khác bị nhận lầm, về mặt tình cảm cô không cách nào chấp nhận được.

Cô có họ có tên, là một người hoàn toàn độc lập. Cô không muốn phải gánh vác tình cảm và cuộc sống của ai khác.

Người đàn ông cũng lập tức nhận ra mình đã nhận lầm người. Anh ta khẽ ho một tiếng, đứng dậy.

Anh ta có thân hình cao lớn, râu ria xồm xoàm, mặc một chiếc quần bò rách lỗ chỗ, chẳng khác gì dân tị nạn. So với biệt thự hào hoa của Bạch gia, sự đối lập quả nhiên không hề nhỏ. Có điều anh ta có ánh mắt sắc bén, thông qua tròng kính, ánh mắt đó quét qua quét lại về phía Linh Tố, giống như đang kiểm tra bằng tia hồng ngoại.

Linh Tố không nén được hỏi: “Đã phát hiện ra là hàng nhái chưa vậy?”

Người đó phì cười nói, “Đến cả cái tính bướng bỉnh cũng giống hệt!”

Nói đến đây Linh Tố có chút xấu hổ.

Đồng Bội Hoa và Bạch Khôn Nguyên cùng bước xuống từ cầu thang, vừa đi vừa nói: “Sùng Quang, sao chú chưa đi cạo râu đi? Nhân tiện thay luôn bộ đồ đang mặc nữa? Không sợ khách chê cười sao?”

Bạch Sùng Quang vuốt râu cười hì hì: “Em gái xinh đẹp này là ai vậy? Hình như tôi chưa gặp bao giờ.”

Đồng Bội Hoa cười nói: “Ai chú cũng quen mặt hết à? Em này là Tiểu Thẩm, một người bạn của Lâm Lang.”

Bạch Sùng Quang mỉm cười giơ tay ra, “Thì ra là Thẩm tiểu thư, khi nãy mạo phạm rồi, em đừng có để bụng nhé. Gọi tôi Sùng Quang là được rồi.”

Bàn tay đầy đặn của anh ta đầy vết chai, hơn nữa lực tay rất lớn, nắm chặt đến nỗi khiến Linh Tố cảm thấy đau.

Đồng Bội Hoa nói: “Linh Tố đang học lớp mười hai ở trường Trung học số Hai.”

“Trường trung học số Hai? Vậy thì là học sinh giỏi rồi?” Bạch Sùng Quang hỏi.

Đồng Bội Hoa khen Linh Tố: “Vừa nhìn đã biết Linh Tố là một đứa trẻ thông minh rồi. Chú không biết cô bé giỏi giang cỡ nào đâu, trong nhà không còn người lớn, cô bé vừa đi học vừa lo cho em gái đó.

“Vậy sao? Thế thì thật không dễ dàng gì.” Bạch Sùng Quang cảm thán một tiếng, “Em muốn học trường đại học nào?”

Linh Tố nói: “Đợi có kết quả thi đã rồi mới quyết định.”

Bạch Sùng Quang lại nói: “Học khoa xã hội phải không? Muốn học lên chuyên ngành gì?”

Đồng Bội Hoa nói: “Bất luận là chuyên ngành gì, sau này ra trường Bạ thị sẽ sắp xếp công việc cho em.”

Linh Tố cảm thấy cung cách đối nhân xử thế của Đồng Bội Hoa quả khiến người ta ngưỡng mộ, nhanh nhẹn hào sảng như gió thổi mây trôi. Dù là người xa lạ đến đâu, chỉ cần nói chuyện vài câu với cô ta, thì sẽ được cô ta thổi bay lên chín tầng mây.

Bạch Khôn Nguyên chỉ ngồi bên cạnh không nói lời nào, lúc này thấy Linh Tố nở một nụ cười như ẩn chứa tâm sự gì, tựa như một đóa hoa quỳnh e ấp khoe sắc trong đêm, lòng anh bất giác rúng động.

Người thiếu nữ này dù xa lạ, nhưng lại luôn khiến anh có cảm giác thân thuộc, như thể đã quen biết cô từ rất lâu rồi. Chính cảm giác này khiến anh để tâm đến cô nhiều hơn.

Nhìn cô cười xinh đẹp như thế, bất giác anh nói: “Linh Tố không cần chúng ta lo lắng thế đâu. Các cô gái bây giờ đều giỏi giang hơn cánh con trai.” Anh gọi cô là Linh Tố.

Nghe thế Linh Tố đột nhiên tim đập loạn nhịp.

Bạch Sùng Quang hỏi luôn: “Em tên là Linh Tố à? Không linh tố nhã, quả là rất thích hợp.”

“Sùng Quang”, Đồng Bội Hoa lườm anh ta một cái, có ý chê sự nịnh nọt của anh lộ liễu quá.

Bạch Sùng Quang giả đò không nhìn thấy ánh mắt của cô ta, tiếp tục nói: “Rốt cuộc là phải uống thứ nước gì mới có thể sinh ra một cô gái xinh đẹp như thế này? Còn nữa, hồi đó nhìn gầy gò bé nhỏ, trong chớp mắt đã trở thành thiếu nữ phổng phao, đầy sức mê hoặc. Con gái đúng là loại động vật thần kì.”

Lúc đầu Linh Tố không hiểu cho lắm, nhưng nhìn thấy ánh mắt Bạch Khôn Nguyên chợt lóe lên, cô liền hiểu ra vấn đề, nửa vế sau vốn không nói đến cô, mà nói đến Lâm Lang.

Cô nâng cốc lên uống một ngụm trà, vị rất đắng, nhưng cô vẫn cố nuốt vào bụng.

Bạch Khôn Nguyên đột nhiên cười khẽ, “Linh Tố ít nói quá.”

Đây là lần đầu tiên Linh Tố nhìn thấy anh cười. Trong chớp mắt, nét mặt cương nghị trở nên mềm mỏng, khóe miệng cong cong có chút trẻ con, rất đỗi thân thiết ôn hòa.

Thế là cô cũng bất giác bật cười.

Bạch Sùng Quang nhìn thấy rõ cảnh tượng đó, anh quay sang nhìn Đồng Bội Hoa, cô ta đang khẽ nhíu mày.

Anh liền cúi đầu uống một ngụm trà, rồi nói với Linh Tố: “Nào, chúng ta ra ngoài vườn dạo đi.”

Ngoài vườn, các bức tường được bắc giàn gỗ, hoa tử đằng mọc chi chít. Lúc này đang đúng mùa hoa nở, những chùm hoa tim tím và trắng muốt buông xuống, hương thơm ngọt ngào.

Bạch Sùng Quang chỉ vào bức tường bên cạnh nói: “Hồi nhỏ Lâm Lang rất hiếu động, tôi thường xuyên lén đưa nó ra ngoài chơi. Về muộn quá, không dám vào bằng cổng chính, chỉ còn cách trèo tường. Có một lần mất thăng bằng, con bé ngã xuống, tay bị bó bột cả tháng trời. Sau này Khôn Nguyên cho ngườiàm giàn hoa cao lên, kiên cố hơn, còn làm thêm bậc thang, để tiện cho con bé leo lên leo xuống.”

Linh Tố ngẩng đầu nhìn, quả nhiên giàn hoa được bắc cao gần hết bức tường, người ta có thể dễ dàng trèo lên đến đỉnh.

Góc tường bên cạnh, có một cây hòe cao lớn. Đợi hoa tử đằng nở hết rồi, sẽ đến lượt cây hòe nở hoa.

Bạch Sùng Quang sờ thân cây nói: “Cây hòe này cũng được nhiều năm rồi. Lâm Lang thích leo trèo lắm, lớn tướng rồi còn leo lên cây ngủ. Nếu không tìm thấy nó trong phòng, thì chắc chắn sẽ tìm thấy nó trên cây.”

Linh Tố nhìn thấy dòng chữ khắc trên thân cây, hỏi: “Đây là do các anh khắc sao?”

“Là Lâm Lang khắc lúc nhỏ. Nó nghịch ngợm lắm, sau khi tôi tặng chọ nó một con dao nhỏ, thì đồ đạc trong nhà, cây ở ngoài vườn, tất cả đều trở thành đối tượng bị nó tàn phá.”

Linh Tố không có được tuổi thơ vui tươi như vậy. Trong kí ức của cô, chỉ có tòa nhà xám xịt tồi tàn, bên đường rác chất đống, đám trẻ con rượt đuổi lũ chó lang thang ngoài đường.

Mẹ không cho phép cô chơi với đám trẻ con hàng xóm, sợ cô nhiễm thói hư tật xấu, cũng sợ dị năng của cô sẽ gây ra phiền phức, vì thế lúc nhỏ Linh Tố cứ ở trong nhà suốt. Em gái vẫn chưa hiểu chuyện, trong mắt Linh Tố chẳng qua chỉ như một con búp bê biết cử động. Thi thoảng có vong linh trẻ em lướt qua, đó là những lúc vui vẻ nhất của Linh Tố.

Đại khái chính từ lúc đó Linh Tố đã hình thành thói quen im lặng ít nói, hơn nữa còn học được một điệu cười, điều chỉnh độ cong của khóe môi, nụ cười thần bí hút hồn người, nhưng vẫn có thể giữ khoảng cách với đối phương.

“Bốn người các anh lớn lên cùng nhau sao?” Linh Tố hỏi Bạch Sùng Quang.

Bạch Sùng Quang gật đầu, “Lúc Lâm Lang được mẹ đưa đến đây, nó mới chỉ bé tí ti, còn suốt ngày khóc vì nhớ nhung người bố đã qua đời, nhưng nếu em nhẫn nại trêu chọc nó, cho nó ăn kẹo, nó sẽ cười với em. Tôi chưa từng gặp một con nhóc nào lạ thế. Tôi thực sự đã mê mẩn vì nó.”

“Cô ấy nhất định rất được các anh cưng chiều.”

“Người trong nhà ai cũng thương yêu nó hết.”

Có thể thấy lúc sinh thời Lâm Lang đã vô cùng hạnh phúc.

Bạch Sùng Quang cười buồn, bổ sung thêm: “Ai mà không thương yêu nó được chứ?”

Linh Tố lặng lẽ nhìn anh.

Anh ta có một khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp như Bạch Khôn Nguyên vậy, nhưng cứng cỏi, sắc sảo hơn một chút. Có điều sự nhớ nhung và u sầu thì hoàn toàn giống nhau, điều này khiến hai người họ, bỗng chốc giống như một người vậy.

Mặt trời đã lặn về hướng tây, khu vườn chìm trong bóng tối, dưới bóng cây hòe, vô số những đốm lửa xanh lét trôi nổi dập dờn xung quanh cơ thể Bạch Sùng Quang, nhưng anh chẳng hề hay biết.

Những đốm lửa to nhỏ khác nhau, độ mạnh yếu không đều, nhưng có thể nhận ra phần lớn là âm hồn của con nít.

Linh Tố vốn không muốn kinh động đến Bạch Sùng Quang, nhưng mà có vài vong hồn hình như muốn trèo lên người anh. Mặc dù âm hồn của con nít thường yếu ớt, nhưng nói thế nào cũng thuộc về âm gian, không tránh khỏi làm người ta không được dễ chịu.

Linh Tố không lên tiếng, chỉ giơ tay kéo Bạch Sùng Quang ra khỏi bóng cây.

Cử chỉ này của cô làm Bạch Sùng Quang ngơ ngác không hiểu.

Linh Tố chỉ nói đơn giản: “Cây hòe nhiều quỷ trú ngụ nhất trong số các loại cây.”

Bạch Sùng Quang bừng tỉnh, “Em nói trên cây có quỷ sao?”

“Cây hòe dễ gọi quỷ đến nhất, cây liễu dễ thành tinh nhất.”

Bạch Sùng Quang chỉ cảm thấy mới mẻ, “Dạo này trong giới học sinh lại rộ lên mấy chuyện quỷ thần sao?”

Linh Tố chỉ cười cười không đáp.

Nụ cười cua Bạch Sùng Quang chợt ảm đạm, giọng anh thê lương: “Nếu như cây hòe có thể triệu quỷ; em nói xem, liệu nó có thể gọi được linh hồn Lâm Lang về đây không?”

Linh Tố cảm thông với anh, nhẹ nhàng an ủi: “Nếu như anh thật lòng muốn tốt cho cô ấy, thì nên hi vọng vào giờ phút này cô ấy đã đầu thai chuyển kiếp vào một nhà tốt hơn mới phải.”

Anh bất giác nói: “Có lúc em thật giống Lâm Lang.”

Linh Tố cũng không giận, chỉ hỏi: “Giống ở điểm nào?”

“Không nói rõ ra được. Có lẽ hai đứa em đều có chung nhân sinh quan, Lâm Lang cũng hay nói với bọn tôi những lời cảm ngộ nhân sinh.”

Linh Tố cảm thấy hiếu kì, một cô gái sống trong nhung lụa như Lâm Lang, không biết lấy đâu ra những cảm ngộ đó?

Bạch Sùng Quang nói tiếp: “Sau khi con bé qua đời tôi liền bỏ ra nước ngoài, ở đây có quá nhiều hồi ức. Tôi thường nghe thấy tiếng con bé đuổi theo Bạch Khôn Nguyên gọi tên nó, Khôn Nguyên thường mặc kệ con bé, nhưng con bé lại thích sự lãnh đạm đó. Cứ thích mãi…”

Giọng điệu chứa chan cảm xúc, một cô gái trong sáng ngây thơ, khờ khạo trong chuyện tình cảm như Linh Tố cũng hiểu ra vấn đề. Bất giác mặt cô đỏ ửng.

Ánh nắng cuối chiều bao phủ, trong khoảng không vàng cam đó, bể bơi của căn biệt thự hiện ra cao quý đẹp đẽ, trang nghiêm u mịch.

Linh Tố nhớ lại lần đầu gặp Bạch Khôn Nguyên, ánh tà dương cũng rực rỡ như thế này. Người đàn ông anh tuấn đó đứng quay lưng lại cánh cửa kính, bóng đổ dài, rất đỗi im lặng, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia sáng cháy bỏng.

Chỉ cần cô ngưng thần là có thể cảm nhận được những sự việc đã xảy ra khi Lâm Lang còn sống. Một cô nhóc đuổi theo một thiếu niên, miệng không ngừng gọi: “Anh Khôn Nguyên, anh Khôn Nguyên.”

Linh Tố không kiềm được nói: “Nhưng anh Khôn Nguyên của cô ấy kỳ thực đối xử rất tốt với cô ấy. Lúc ở trường cô ấy bị chế nhạo không có bố, chính Khôn Nguyên đã ra mặt đánh cậu nhóc kia. Anh ấy luôn là con ngoan trò giỏi, vâng lời người lớn, đó là lần đầu tiên anh ấy vi phạm nội quy nhà trường.”

“Bội Hoa kể cho em nghe không ít nhỉ.” Giọng nói của Bạch Khôn Nguyên đột nhiên vang lên.

Linh Tố giật mình đánh thót. Bạch Khôn Nguyên đã đứng sau lưng cô từ lúc nào vậy?

Bạch Khôn Nguyên nhíu mày, nhìn hai người một lát, Linh Tố lo lắng cứ tưởng anh sẽ hỏi cho ra nhẽ, không ngờ anh nói: “Đến giờ ăn cơm rồi, Bội Hoa bảo tôi đi gọi hai người.”

Trên bàn ăn không thấy bà Bạch, Đồng Bội Hoa giải thích nói: “Dì uống thuốc xong đi ngủ rồi.”

Bạch Sùng Quang bỗng hỏi: “Hay chúng ta thay một vị bác sĩ mới. Tôi thấy vị bác sĩ này chữa trị bao lâu nay, cũng chẳng thấy sắc mặt chị ấy khá hơn chút nào.”

Đồng Bội Hoa nhăn nhó, “Sùng Quang, đây là bệnh đờ đẫn của người già, không chữa khỏi được đâu.”

Bạch Sùng Quang nói: “Chị ấy số khổ quá, trước khi Lâm Lang ra đi, sức khỏe chị ấy tốt lắm. Không ngờ Lâm Lang vừa đi khỏi thì chị ấy đổ bệnh luôn.”

Trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Đồng Bội Hoa dấy lên nộ khí, “Chú đang trách tôi không chăm sóc dì ấy cẩn thận, hay muốn ám chỉ có người giở thủ đoạn?”

Bạch Khôn Nguyên ho nhẹ một tiếng, nói: “Ăn cơm thôi. Linh Tố, ăn cá đi.” Nói đoạn, anh chủ động gắp một miếng cá đặt vào bát của Linh Tố.

Linh Tố vô cùng kinh ngạc trước hành động đó.

Nhưng Bạch Sùng Quang rõ ràng có ý muốn nói chuyện trong nhà trước mặt người ngoài, anh ta cười nhạt nói: “Sao tôi hiểu được chuyện liên quan đến y học chứ? Chuyên gia y học của nhà chúng ta, chính là Thạc sĩ Dược Đồng tiểu thư cơ mà.”

Đồng Bội Hoa đập đũa lên mặt bàn “rầm” một tiếng: “Bạch Sùng Quang, chú đừng có ngậm máu phun người! Có chứng cứ thì đưa ra đây!”

Linh Tố không nuốt trôi cơm, gác đũa, nói: “Em ăn no rồi…” Nói đoạn định đứng dậy.

Bạch Khôn Nguyên và Bạch Sùng Quang cùng lúc dùng một tay kéo cô lại, ngay lập tức Linh Tố lại ngồi xuống ghế. Bàn tay của hai người đều to lớn mạnh mẽ, chỗ tiếp xúc nóng rực.

Đồng Bội Hoa cũng kìm lại cơn giận, nói: “Ăn cơm trước đã.”

Bạch Sùng Quang cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì nữa, nhấc đũa lên gắp một miếng sườn vào bát Linh Tô, nói: “Linh Tố ăn nhiều một chút. Việc học hành vất vả, đừng để đổ bệnh đấy.”

Đồng Bội Hoa nghe thấy chữ “bệnh”, mắt đỏ ngầu. Bạch Khôn Nguyên định khuyên cô ta, nhưng cô ta chẳng thèm để tâm đến ai cả, vứt đũa xuống, mắt ướt lệ, vội vàng bỏ đi.

Vậy là, một bữa ăn thịnh soạn là thế, nhưng chẳng ai còn bụng dạ thưởng thức. Linh Tố cảm thấy cơm chui vào đến bụng thì biến thành cát, khó chịu vô cùng.

Khó khăn lắm bữa cơm mới kết thúc, Linh Tố đứng dậy cáo từ.

Bạch Khôn Nguyên hỏi: “Nhà em ở đâu?”

Linh Tố nói địa chỉ cho anh biết. Quả nhiên, nghe xong Bạch Khôn Nguyên khẽ chau mày một cái. Sau đó anh quả quyết nói: “Tôi đưa em về.”

Linh Tố còn chưa kịp buồn bã vì cái nhíu mày của anh, thì đã bị niềm vui sướng do câu nói trên xâm chiếm.

Bạch Khôn Nguyên chọn con đường ngắn nhất xuyên qua trung tâm thành phố náo nhiệt. Linh Tố chưa từng biết rằng cảnh đêm thành phố lại đẹp như vậy. Trong bóng tối dần bao phủ, những ánh đèn rực rỡ đủ màu lấp lánh như sao đêm, bầu trời trên đỉnh đầu vẫn còn sót lại chút màu vàng ấm áp của buổi chiều tà. Những tòa nhà cao ngất ngưởng mọc san sát nhau ở khu thương mại, những tấm biển quảng cáo đủ màu sắc sặc sỡ lấp lánh, nam thanh nữ tú quần là áo lượt dạo chơi đêm, những món đồ cao cấp đẹp mắt bày trong tủ kính, đều khiến Linh Tố hoa mắt chóng mặt.

Suốt chặng đường Bạch Khôn Nguyên không nói gì, lúc này đột nhiên phát hiện cô gái bên cạnh đang ngắm nhìn thế giới bên ngoài cửa kính bằng cặp mắt lạ lẫm, bất giác cất tiếng hỏi: “Buổi tối em rất ít khi ra ngoài sao?”

Linh Tố xấu hổ đáp: “Từ lúc lên cấp ba, em chưa từng ra ngoài buổi tối, việc học bận quá.”

Nữ tử Thẩm gia đều là những ẩn sĩ trong thành phố, các vong hồn thường tìm đến họ, vì thế họ thường xuyên tiếp xúc với phần đen tối nhất của đêm. Có lẽ đối với bọn họ mà nói, đêm đen của thành phố vẫn còn sáng quá.

Khi đến trước khu tập thể mà Linh Tố sinh sống, Bạch Khôn Nguyên đỗ xe bên lề đường.

Khu vực này cứ đến tối là yên tĩnh đến dị thường, thi thoảng mới vang lên âm thanh gì đó, nếu không phải tiếng khóc thì là tiếng đánh mắng. Một ngọn đèn đường lúc bật lúc tắt, những mảnh thủy tinh trên nền đất cũng theo đó nhấp nháy. Một tên sâu rượu ở đâu chui ra, bước đi xiêu vẹo nghiêng ngả, bàn chân chợt mềm nhũn, ngã vật xuống dưới chân đèn đường, rồi nằm đó ngáy khò khò.

Bạch Khôn Nguyên nhíu mày hỏi: “Em sống ở đây sao?”

Linh Tố nheo mày cười nói: “Em sinh ra ở đây.”

Bạch Khôn Nguyên tháo dây an toàn, nói: “Để tôi đưa em lên nhà thì hơn.”

Linh Tố cười khẽ nhắc anh: “Anh đỗ xe ở đây, cẩn thận không khéo chốc quay về chỉ còn mỗi cái khung thôi.”

Bạch Khôn Nguyên hơi sững người.

Sao lại không giống cơ chứ? Ngữ khí này, biểu cảm này. Thiếu nữ trước mặt tươi cười quyến rũ, giống như yêu tinh trong đêm vậy.

Anh cố bắt mình tỉnh táo, mở cửa xe, nói: “Tôi đưa em lên nhà.”

Hai người họ vai kề vai bước đi trong hẻm nhỏ. Đêm nay không có ánh trăng, chỉ còn cách cẩn thận dò dẫm từng bước. Bạch Khôn Nguyên vô ý giẫm vào một vũng nước bẩn, quần anh bị ướt một góc.

Gió đêm lướt qua, mang theo mùi chua thối của rác rưởi mục nát.

Linh Tố bình thản bước đi, cô nói: “Chỗ này cũng sắp bị phá bỏ rồi, nghe nói có đơn vị đã mua lại để kinh doanh bất động sản, họ muốn xây thành một khu biệt thự tư nhân. Chỗ này phía bắc là núi, phía đông là sông, nếu không phải mấy năm nay bị dùng làm bãi rác của thành phố, thì cũng là một vị trí đẹp.”

Bạch Khôn Nguyên hỏi: “Phá bỏ rồi thì em sống ở đâu?”

“Lúc đó em đã vào đại học rồi, đương nhiên là sẽ ở trong trường. Nếu như em gái em có thể phẫu thuật thành công, thì cũng có thể trở về trường của nó.”

“Lúc nghỉ hè nghỉ lễ thì sao?”

“Đi làm thêm.”

“Xem ra ông trời không đẩy ai vào đường cùng cả.”

Linh Tố cười, “Chỉ cần dám vùng vẫy, thì kiểu gì cũng trèo lên được.”

Người ở dưới đáy cùng trèo lên trên, người ở trên cam lòng rơi xuống, bánh xe số mệnh chuyển từ vòng này sang vòng khác.

Linh Tố len lén dùng đuôi mắt nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt nghiêng cương nghị của Bạch Khôn Nguyên bị ánh sáng mông lung làm dịu đi, đẹp đến say lòng người.

Cô bỗng kinh ngạc sao mình lại có thế nghĩ đến một từ mĩ miều như thế, nhất thời căng thẳng, mồ hôi chảy đầy lưng. Cô thậm chí còn cảm thấy, một đêm không trăng cũng không có hương hoa như hôm nay lại khiến người ta thấy toàn thân dễ chịu, thư thái.

Chỉ tiếc đường quá ngắn, hai người họ nhanh chóng đến trước cửa nhà Thẩm gia.

Bạch Khôn Nguyên đảo mắt nhìn bốn phía, khẽ nói một câu: “Cuối cùng cũng đã hiểu thế nào là lậu thất xuất minh quyên rồi.”

Bước vào trong nhà rồi, Linh Tố mới hiểu thì ra anh đang khen ngợi sắc đẹp của cô, bất giác gò má ửng hồng. Số lần mất bình tĩnh trong mấy hôm nay của cô còn nhiều hơn mười bảy năm gộp lại.

Đằng sau vọng lại một tiếng thở dài. Mẹ đang đứng cạnh cửa nhà bếp, ánh mắt u sầu, định nói gì nhưng lại thôi.

Linh Tố bất an cất tiếng hỏi: “Sao vậy mẹ?”

Nhưng mẹ cô chẳng nói gì cả.

Lần đầu tiên hai mẹ con nhìn nhau không biết nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK