Phương Tình đang định đi vào phòng, nằm lên giường nghỉ ngơi trong chốc lát. Nhưng mới quay người lại liền nghe được tiếng đập cửa, cô tưởng chị Vu vào đây thăm hỏi, không nghĩ nhiều liền mở cửa. Lại không nghĩ rằng, người đứng ngoài cửa lại là Khang Tư Cảnh.
Gương mặt cô hiện lên nghi vấn, cô hỏi: “Anh quên đồ gì sao?”
Đôi tay anh vẫn cắm chặt vào túi quần, anh đứng trước mặt cô, dáng người cao ngất, tác phong đĩnh đạc vô hình tạo ra một loại cảm giác áp bức mạnh. Phương Tình lùi về phía sau một bước theo bản năng, ánh mắt không khỏi mang lên vài phần nhút nhát.
Anh nghiêm trang hướng cô nói: “Không phải tôi quên đồ gì, tôi chỉ muốn trở về nói với em, tôi không phải loại người sẽ đi gây chuyện bên ngoài.”
“Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe.”
Anh nói xong lại xoay người đi rồi.
Phương Tình nhìn bóng dáng của anh biến mất ở cửa một hồi lâu mới phục hồi được tinh thần. Dựa theo thời gian cô tính, anh hẳn đi được một đoạn đường rồi mới quay lại, là cố ý nói cho cô những lời này.
“Tôi không phải loại người sẽ đi gây chuyện bên ngoài.”
Vừa mới nghĩ đên kiếp trước anh với vị phu nhân kia, cho nên cô mới bất chợt nói ra, không nghĩ tới anh lại nghiêm túc nghĩ ngợi. Còn cố ý đáp lại lời cô, anh sẽ không phải dạng gây chuyện ở bên ngoài.
Anh cố ý trở về giải thích cái này là vì sợ cô hiểu lầm sao? Hay là vì sợ thanh danh Khang tiên sinh của anh bị hiểu lầm?
Phương Tình có chút không rõ, bất quá nghĩ tới bộ dáng nghiêm túc kia, cô lại cảm thấy buồn cười.
Khang Tư Cảnh sau khi đi, Phương Tình liền đi dạo một vòng quanh biệt thự, rồi sau đó cô mới lại lần nữa xác nhận mình đã trở về mười lăm năm trước.
Lúc này cô chẳng ốm đau bệnh tật, ngược lại có tuổi trẻ căng tràn sức sống, quan trọng là bi kịch kiếp trước còn chưa bắt đầu, cô còn có cơ hội thay đổi.
Ông trời đối với cô quá chiếu cố, làm cho cô cứ cảm tưởng mình đang nằm mơ. Nhưng cho dù có nằm mơ chăng nữa, cô cũng hi vọng giấc mộng này có thể đẹp một chút.
Đem biệt thự đi dạo một vòng cả phía trước lẫn phía sau, trên người cô đọng một tầng mồ hôi. Do sốt cao nên cơn choáng váng đầu của cô cũng đã đỡ đi một ít. Cô không có việc gì làm, liền ra bên ngoài mua hai chậu hoa trở về, một chậu là hoa cúc, một chậu lan quân tử (còn gọi là huệ đỏ, lan huệ da cam).
Chậu hoa cúc cô dành cho chính mình. Cô không biết Khương Tư Cảnh thích cái gì, liền mua cho anh hoa lan.
Khang Tư Cảnh còn chưa trở về, cô tính toán trực tiếp đem hoa lan đặt trong thư phòng của anh. Nói ra chắc không ai tin, kiếp trước cô ở cùng Khang Tư Cảnh kết hôn bốn năm, đây là lần đầu tiên cô vào thư phòng anh.
Thư phòng của anh được trang trí tương đối đơn giản, sạch sẽ gọn gàng. Đặt dựa cửa sổ có một bàn làm việc đơn thuần, ven tường đặt một bộ bàn ghế làm bằng gỗ. Trên bàn của anh còn đặt mô hình phi cơ hào nhoáng. Đằng sau bàn lớn là một kệ sách cao ngất, được đặt những cuốn sách khó hiểu về khoa học kỹ thuật.
Ánh mắt Phương Tình quét đến bàn làm việc của anh, thấy trên bàn lớn vuông vức có một tờ giấy Tuyên Thành, mặt trên có hai chữ như rồng bay phượng múa viết: “Kiềm chế.”
Nét chữ được bút máy viết ra, từng nét đều cứng cáp.
Phương tình đem tờ giấy Tuyên Thành này cầm lên một cách đoan trang, không nghĩ tới sau còn có thêm một tờ giấy nữa. Vẫn như cũ là chữ rồng bay phượng múa kia, chỉ là khi viết mấy chữ này rõ ràng đã dùng lực lớn hơn nhiều, vài nét bút thậm chí chọc thủng trang giấy.
Phương Tình nhìn thấy mặt trên viết mấy chữ lại ngẩn người.
“Không cần lại trở thành kẻ điên”
Viết hai chữ “Kiềm chế” cũng là từ ngữ thường thấy, không đặc biệt. Chỉ là vì cái gì, tờ giấy Tuyên Thành kia lại viết: “Không cần lại trở thành kẻ điên.”
Từ chữ mà đoán, xem ra là do Khang Tư Cảnh viết, nhớ lại giấy thỏa thuận ly hôn lúc trước cô cũng đã xem qua chữ anh, xác thật là nét chữ này. Cô cẩn thận nghĩ ngợi, cô hiểu biết Khang Tư Cảnh tính tình tuy có điểm làm người ta nhìn không thấu, lúc giận dữ cũng dọa người, nhưng nói là kẻ điên sẽ không có nửa điểm quan hệ.
Hơn nữa anh còn dùng từ “lại”.
Phương Tình cảm thấy vô cùng khó hiểu, bất quá cô cảm thấy mình như kẻ trộm đang thám thính bí mật của người khác, tựa hồ rất vô sỉ, cho nên cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi khỏi phòng.
Khang Tư Cảnh trở về thời điểm Phương Tình đang cùng chị Vu dùng chổi lông gà quét bụi trên trần nhà. Kiếp trước, cô luôn cảm thấy chính mình giống như khách qua đường, ở trong nhà vẫn luôn xem mình như người ngoài. Hiện tại bây giờ lòng đã thay đổi, nếu muốn cùng Khang Tư Cảnh duy trì quan hệ hôn nhân, cô tự nhiên sẽ tốn nhiều tâm tư hơn.
Chị Vu nhìn đến anh, vội vàng chào hỏi: “Tiên sinh đã về, tôi liền đi nấu cơm.”
Phương Tình quay đầu nhìn lại, thấy Khang Tư Cảnh đang nhìn cô. Anh híp ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc, chỉ khi chạm đến ánh mắt cô anh mới hồi phục tinh thần lại, hướng tới chị Vu nói một câu: “Đi thôi.”
Chị Vu đi vào phòng bếp, hai người bọn họ liền ở lại phòng khách, Phương Tình bị ánh mắt của anh nhìn đến co quắp bất an. Cô xưa nay chưa bao giờ làm việc nhà, chưa bao giờ quan tâm đến bố cục trang hoàng trong phòng, cô đột nhiên bắt đầu quét tước phòng, xác thật rất kì quái.
Thế nhưng anh không hỏi nhiều, chỉ hướng đến cô nói: “Em không cần phải làm cái đó.”
“Em thường nhàn rỗi, tới giúp chị Vu cũng rất tốt.”
Anh không nói nữa, đem áo khoác cởi ném ở một bên, đi qua rót một chén nước uống. Hôm nay anh mặc một áo sơ mi màu lam mễ ô vuông, phía dưới là một quần dài màu tro đen sắc sảo, quần áo thiết kế giản đơn mang lại đến cảm giác độc đáo, tuyệt phẩm trên từng chi tiết. Áo sơ mi được xắn đến cánh tay, lộ ra ở cổ tay đồng hồ tinh xảo. Đồng hồ được làm thủ công một cách hoàn mỹ, vừa nhìn thấy liền biết giá trị không nhỏ, như vậy cũng điểm cho anh một loại khí chất nam tính tinh anh cách điệu.
Chỉ là Phương Tình chú ý quần áo mặc trên người anh bó sát cực kì. Không chỉ có áo sơ mi hạ cơ bắp như ẩn như hiện,còn có đường cong cường tráng của mông được bao vây bởi quần tây, khi bước đi khiến người ta cảm thấy vừa rắn chắc vừa gợi cảm.
Phương Tình vội vàng dời ánh mắt, cảm thấy bản thân đáng khinh cực kì, ai lại đi chú ý mông của Khang Tư Cảnh cơ chứ.
Bởi vì cô tối hôm qua phát sốt, cho nên cơm chiều ăn tương đối thanh đạm. Chị Vu là người phương Bắc, chỉ là lúc trước khi tìm bảo mẫu, Khang Tư Cảnh vì cô sẽ tìm người làm được đồ ăn phương Nam.
Cơm chiều món chính là gà hầm củ từ, làm sạch thịt gà mái sau đó bỏ thêm củ từ cùng với cẩu kỷ, bạch quả nấu cùng với nhau, nước canh ngao đậm đà, nước canh bạch quả được nấu đặc sệt óng ánh nhìn rất muốn ăn.
Mặc khác còn có bò bít tết cùng với rau dưa salad, chị Vu còn làm riêng cho cô một chén cháo bí đỏ, bí đỏ nấu nhừ với cháo, ăn trong miệng ngọt ngọt nhu hòa, nhấp miệng liền tan ra.
Bởi vì Khang Tư Cảnh là con trai phương Bắc, tương đối thích ăn mì, chị Vu còn làm thêm mấy cái bánh bột bắp.
“Em đã tìm được việc chưa?” Đang xẻo bò bít tết Khang Tư Cảnh thuận miệng hỏi một câu.
Phương Tình nói thật: "Em vẫn chưa tìm được."
Lúc trung học cấp ba chia khoa, cô chọn khoa tự nhiên, chỉ là toán học và vật lý như hai ngọn núi lớn mà cô không thể vượt qua được. Vì thế lúc thì đại học đã khiến cô tốn bao công sức. Cuối cùng kết quả cô chỉ đậu được một trường đại học loại hai. Một người chỉ với tấm bằng loại hai chen chân ở đất Bắc Kinh này với toàn nhân tài xin việc đương nhiên không dễ dàng.
Khang Tư Cảnh hỏi: "Có cần anh hỗ trợ không?"
Thực tế thời điểm này ở kiếp trước, cô mới tốt nghiệp xong đại học, Khang Tư Cảnh liền lộ ý định cho an bài công việc cho cô. Bất quá trước kia quan hệ của bọn họ còn mơ hồ, cô đương nhiên không chịu nhận sự hỗ trợ từ anh, trước chính mình kiêu ngạo cùng quật cường.
Nhưng đời này cô đã quyết định muốn an phận thủ thường làm vợ anh, anh muốn hỗ trợ cô, cô đường nhiên vui vẻ nhận.
Cho nên, cô phi thường sảng khoái gật gật đầu: “Dạ được.”
Cô trả lời dứt khoát như vậy thật ra làm cho anh ngẩn người. Chỉ là anh là một người trọng ổn, sẽ nhanh chóng thu liễm lại nội tâm, cũng không hỏi cô vì cái gì đột ngột nhận sự trợ giúp từ anh. Anh chỉ kinh ngạc một chút, lúc sau liền nói: “Em học đại học chuyên ngành là tiếng Nhật, vậy an bài em tiến vào công ty Nhật Bản đi, em xem VK như thế nào?”
Nghe lời anh nói Phương Tình thiếu chút nữa không có bị sặc đến chết. VK kia chính là công ty nhãn hiệu trang phục lớn nhất của Nhật Bản. Cô là một người tốt nghiệp trường đại học loại hai, muốn vào công ty này quả thật chưa từng nghĩ qua.
Kiếp trước cô tìm công việc ở các nơi vấp phải nhiều khó khăn. Cuối cùng chỉ có thể làm việc cho một công ty huấn luyện tiếng Nhật nho nhỏ. Cho đến khi cô theo Bạch Húc Nghiêu viết lời bài hài, cô mới xem như có chút thành tựu.
Cô sửng sốt một hồi lâu, trên mặt vẫn như cũ mang theo kinh ngạc:
“VK? Kia chính là công ty lớn, em có thể vào? Em...” Nói đến chỗ này cô có chút xấu hổ cúi đầu: “ Em bất quá chỉ tốt nghiệp loại hai thôi, lại không phải có nước cờ đầu vững chắc, người ta chưa chắc muốn em.” Cô luôn tự biết mình biết ta.
Khang Tư Cảnh cơ hồ là chưa nghĩ tới điều này, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “ Thân phận Khang phu nhân của em chính là nước cơ đầu, so với bằng cấp thứ này còn hơn gấp trăm lần.”
“...”
Hắn dùng cơm xong lấy khăn xoa xoa miệng, lại nói: “Tôi cùng với tổng giám đốc VK Trung Quốc có quen biết, hắn đã từng thiếu tôi một nhân tình. Tôi cùng hắn nói chuyện, em là vợ của tôi, hắn không có khả năng không giúp cho em. Cho nên chỉ cần em muốn vào VK, chỉ cần một cuộc gọi thôi.”
“…”
Hắn kia nhẹ nhàng bâng quơ “Em là vợ của tôi”, mấy chữ này làm cô có chút mặt đỏ. Bất quá sau khi đỏ mặt cô cũng không thể không cảm khái, không hổ danh là đại lão của thành phố Bắc Kinh, người bình thường cả đời phải đợi thời cơ, anh chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể xong chuyện.
Kiếp trước Phương Tình xem qua không ít tiểu thuyết trùng sinh. Trong sách, các nữ chủ đều có bàn tay vàng. Cô thật ra chưa từng nghĩ sẽ có ngày được trùng sinh, không thể tưởng tượng sự tình cũng sẽ phát sinh trong đời mình. Cô không có bàn tay vàng, chỉ là một nữ sinh tốt nghiệp đại học loại hai, gia cảnh tương đối khó khăn.
Điểm duy nhất cô hơn người bình thường chính là mỹ mạo hơn một chút.
Cô cảm thấy, ông trời cho cô trùng sinh, lại cho cô một bàn tay vàng, bàn tay vàng kiếp trước cô luôn xem nhẹ chính là có một người chồng quyền thế, là đại lão của thành phố Bắc Kinh.
Không nghi ngờ gì nữa, anh chính là bàn tay vàng của cô.
Nghĩ đến đây, cô không cầm mà hít ngược một hơi khí lạnh, cô hít sâu mấy hơi thở điều chỉnh một chút, lúc này mới mỉm cười hướng lấy anh gật gật đầu: “Được, em đi.”
Một cái đùi vàng to như vậy, đời này cô không ôm chặt chính là ngu ngốc.