Bánh bao đẫy đà bị cọ xát đến tê dại ngứa ngáy, hô hấp Chúc Anh Đài ngưng trệ, nàng khẩn trương đến mức tim như ngừng đập.
Nàng có thể nhìn thấy chiếc bóng mờ của Sơn Bá in trên cánh cửa, nghe thấy hơi thở đều đặn, nhẹ nhàng của chàng ấy.
Ngày nhập học, nàng chỉ đứng từ xa nhìn chàng, không dám tiến lên, bây giờ lúc họ ở gần nhau thì lại rơi vào tình huống xấu hổ như vậy.
Nước mắt không tự chủ mà tuôn ra.
Ông trời luôn thích trêu ngươi, vì sao người trọng sinh là Mã Văn Tài mà không phải là Lương Sơn Bá?
Dục căn to lớn xoay tròn căm loạn ở nơi sâu nhất, mị thịt bị kéo căn thành hình côn th*t, tất cả khe hở đều bị lấp đầy.
Nàng cố nén cổ họng để không phát ra âm thanh nào, đá đạp lung tung, Muốn thoát khỏi sự khống chế của Mã Văn Tài.
Lương Sơn Bá đứng ở cửa không nhúc nhích cũng không nói gì, không biết hắn có nhìn thấy gì hay không.
"Ngươi nói với chủ quản là ta biết rồi." Mã Văn Tài nặng nề nói.
"Được." Lương Sơn Bá xoay người rời đi, cũng không hỏi vì sao.
"Gặp lại tình cũ cảm giác thế nào?" Mã Văn Tài xoay mặt nàng về phía mình, thấy nơi khóe mắt nàng những giọt lệ đang tuôn rơi.
Đột nhiên hắn không có tâm tư tiếp tục làm tình nữa, vật căn của hắn vẫn ở trong mật huyệt không nhúc nhích, các tầng thịt mềm mại xoắn lấy dục căn của hắn.
Ngưng trong giây lát, hắn rút côn th*t nóng hổi dữ tợn của mình ra khỏi hoa huy*t.
Hắn cởi dây đang trói tay Chúc Anh Đài và tháo dải vải buộc miệng nàng xuống.
"Nàng nghỉ ngơi một lát đi."
Nước mắt Chúc Anh Đài cuối cùng cũng ngừng rơi, nhìn vật căn nơi hạ bộ nam nhân vẫn đứng thẳng như ngọn giáo.
Nàng không ngờ Mã Văn Tài lại lựa chọn buông tha cho nàng, đây là một tay đánh, một tay cho bánh, vừa đánh vừa xoa sao?
Hiện tại nàng không thể cử động, xuống giường được.
Chúc Anh Đài nhìn Mã Văn Tài mặc từng lớp áo, đắp chăn cho nàng rồi bước ra khỏi phòng.
Lúc vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn ngừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt sắc bén.
"Đừng nghĩ đến việc tự sát, cho dù nàng không quan tâm đến Chúc Gia Trang phụ mẫu và huynh trưởng nàng cũng không sao, dù sao kiếp này Lương Sơn Bá vẫn còn sống khỏe mạnh."
Mã Văn Tài nói.
Trái tim của Chúc Anh Đài trong phút chốc rơi xuống đáy vực, uổng cho nàng nghĩ Mã Văn Tài vẫn còn nói đạo lý, hắn lại đe dọa nàng.
Một vài ngôi sao xuất hiện nơi chân trời, bầu trời trong xanh chuyển sang màu mực thẫm khi hoàng hôn đến.
Cuối cùng Ngân Tâm cũng đã trở lại.
Từ tối qua đến bây giờ đã mười hai tiếng, không biết lúc này uống thuốc tránh thai có còn hiệu quả hay không nữa.
Chúc Anh Đài nghĩ thầm, dù có hiệu quả hay không thì nàng cũng phải uống.
Ngân Tâm thắp đèn dầu, đứng một bên hầu hạ nàng uống xong chén thuốc.
Sau khi Chúc Anh Đài tắm rửa xong, nàng nằm ngơ ngẩn trên giường.
Thỉnh thoảng ngoài cửa sổ gió thổi qua ngọn cây phát ra tiếng xào xạc, nàng nắm chặt tay, lắng nghe tiếng bước chân qua lại ở cửa, sợ đột nhiên giây tiếp theo Mã Văn Tài sẽ xông vào.
Đến tận lúc tờ mờ sáng, nàng mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay Mã Văn Tài không về.
Nàng ngủ chưa bao lâu thì Mã Văn Tài mở cửa bước vào, hắn đưa tay ra hiệu im lặng với Ngân Tâm, đi đến bên giường vuốt tóc nàng.
Có lẽ lòng tham của con người là không đáy, khi không có được thì nghĩ chỉ cần có được thân xác là được rồi, nhưng khi có được thân xác lại muốn có trái tim của người ấy.
Vận mệnh của hắn đã định hắn phải đi trên ngõ cụt, khi đã bắt đầu thì đã không còn đường quay lại nữa.
Mấy ngày sau, Chúc Anh Đài đi học và nghỉ ngơi như thường lệ.
Thỉnh thoảng phu tử sẽ gọi nàng đứng dậy trả lời các câu hỏi, Đồng Huệ và Lương Sơn Bá luôn quan tâm hỏi han đến sức khỏe của nàng trong giờ nghỉ ngơi.
Mã Văn Tài ngồi thẳng trên ghế như không nhìn thấy nàng, cũng không quay đầu lại.
Mỗi khi nàng thương lượng với bạn học chuyện đổi phòng thì hầu hết đều uyển chuyển từ chối, một số ít phàn nàn với nàng, quán chủ đã ban hành nội quy mới trong thư viên Ni Sơn, yêu cầu họ học cách chung sống, hòa đồng với bạn cùng phòng của mình.
Nói một cách dễ hiểu là không được phép đổi phòng.
Vì mấy ngày nay Mã Văn Tài không về phòng nghỉ ngơi nên cảm giác lo lắng của Chúc Anh Đài cũng dần hạ xuống.
Nàng cho rằng Mã Văn Tài đã nghĩ thông suốt, sắp buông tha cho mình.
Chúc Anh Đài luôn tự biết mình, nàng không phải thiên hương quốc sắc, hành vi giả trang huynh trưởng đến đọc sách tại thư viện Ni Sơn đã kinh hãi thế tục, có lẽ là do ở gần nên Mã Văn Tài mới sinh ra hứng thú với nàng thôi.
Sau khi ở cùng nàng thì nhận ra cũng chỉ là nữ tử bình thường, cho nên không quan tâm đến nàng nữa.
Nàng tin tưởng nhân phẩm của Mã Văn Tài, kiếp trước ngoài Lương Sơn Bá ra, người nàng quen thuộc nhất trong thư viện Ni Sơn chính là Mã Văn Tài.
Yêu mà không được chẳng khác nào chui đầu vào ngõ cụt, bây giờ hắn đã có thể tự mình thoát ra.
Nhưng sự bình yên này chỉ kéo dài đến hết giờ ngọ*.
(*Giờ ngọ: Từ 11 giờ - 13 giờ trưa)
Cửa sổ giảng đường cao lớn, rèm xanh nhạt phấp phới trong gió, mang theo mùi đất xuân và hơi thở của cỏ xanh.
Chúc Anh Đài ngồi trên ghế của mình, viết thư cho huynh trưởng.
Mặc kệ Mã Văn Tài có buông tha nàng hay không thì nàng không thể ở lại thư viện Ni Sơn thêm nữa.
Kiếp trước nàng đến đây để học tập, kiếp này đã biết hết thì ở lại cũng không có ý nghĩa gì.
Có lẽ bởi vì gần đây cuộc sống quá thoải mái nên nàng không để ý hôm nay là ngày nghỉ của thư viện, mọi người trong viện đều được nghỉ nửa ngày.
Mọi người đều đưa gia nhân xuống chân núi nghỉ ngơi vui chơi, chỉ có một mình nàng ở lại học đường.
Những ngày này cảm xúc của Mã Văn Tài rất hỗn loạn, hắn cũn không định ra ngoài chơi với họ, trở lại giảng đường để đọc sách, vừa lúc gặp Chúc Anh Đài cũng đang ở đó.
Cơn gió thổi nhẹ qua tóc nàng, vài sợi tóc còn vương lại giữa đôi môi đỏ thắm, gương mặt trắng nõn của nàng đang ngược sáng...
Tim hắn đập loạn xạ, con thú bị giam cầm trong tim mấy ngày nay vùng ra khỏi lồng.
Hắn đi vòng ra phía sau nàng, vô tình nhìn thấy bức thư nàng viết cho Chúc Anh Tề.
Mã Văn Tài cười lạnh, hắn đã nhượng bộ đến mức này mà nàng còn muốn chạy trốn sao?
Hắn mạnh mẽ giam cầm nàng trong lòng mình, vò nát bức thư đã viết rồi ném vào sọt rác.
Trong nháy mắt Chúc Anh Đài ngơ ra, không cần đoán cũng biết người đứng sau mình là ai, mùi trầm hương chỉ có thế gia quý tộc mới thường dùng, nghe nói có tác dụng an thần, tĩnh tâm.
"Nếu nàng muốn thôi học để được gả sớm cho ta thì không cần viết thư cho Chúc Anh Tề đâu, ta sẽ nhắn cha ta trực tiếp tới nhà nàng dạm ngõ hỏi cưới." Mã Văn Tài nói.
"Mã Văn Tài, ngươi quậy đủ chưa?" Chúc Anh Đài cảm thấy mệt mỏi.
Kiếp trước nàng tự sát trước bia mộ của Lương Sơn Bá, không nghĩ đến cảm xúc của Mã Văn Tài là nàng sai.
Nhưng Mã Văn Tài lại dựa vào quyền thế của thái thú để ép cưới nàng, chẳng lẽ cũng là lỗi của nàng sao?
Nàng không hiểu, chỉ vì hắn là thiếu niên anh tuấn tài mạo hiếm có, được hắn thích thì phải vui vẻ gả cho hắn sao?
Trong thiên hạ cũng không có đạo lý này.
"Hừ, Lương Sơn Bá của nàng thấu tình đạt lý, còn ta thì gây sự vô cớ." Mã Văn Tài nghiến răng nghiến lợi, vuốt ve chiếc cổ thon dài của nàng, may mà không nhéo xuống.
Hắn nắm lấy tay nàng, cố định hai tay nàng sau lưng, cúi người hôn lấy cánh môi của nàng.
Họ đã làm tình rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên họ hôn nhau.
Mã Văn Tài mạnh mẽ cạy răng nàng ra, liếm láp môi răng thiếu nữ, chiếc lưỡi nhỏ bé của nàng cố né tránh nhưng bị hắn bắt được, hai chiếc lưỡi giao triền, ngọt ngào như muốn đòi mang hắn.
Hắn còn chưa kịp cẩn thận thưởng thức vị ngọt thanh đó, đầu lưỡi đã bị nàng cắn, hương vị rỉ sắt lan tràn khắp khoang miệng.
Trên mặt Chúc Anh Đài hiện lên một tia hoảng hốt, nàng không cố ý làm hắn bị thương.
"Chúc Anh Đài, có phải nàng muốn đổi phòng để cùng Lương Sơn Bá cá nước thân mật không?" Mã Văn Tài đưa ngón tay vào lưỡi, quét qua nơi bị cắn liến vết máu, "Ta nói cho nàng biết, điều đó là không thể."
Hắn rút chiếc thắt lưng trên eo nàng ra, quen thuộc trói cổ tay nàng lại, ôm Chúc Anh Đài đặt lên bàn học.
Quần lót bị cởi ra ra ném xuống đất, dải vải quấn quanh ngực bị cởi bỏ, bộ ngực bị giam cầm được giải phóng...
Chúc Anh Đài cảm thấy nơi ngực mình chợt lạnh, áo ngoài bị hắn cởi ra kéo lên, che khuất tầm mắt của nàng.
Phần ngực trần lộ ra trong không khí, gió lạnh thổi qua vuốt ve thân nàng, trên làn da trắng nõn lập tức nổi lên một lớp da gà.
Từ chiếc áo ngoài mỏng tanh, Chúc Anh Đài có thể nhìn thấy một dòng dàng mơ hồ, bàn tay nóng bỏng của nam nhân đang mân mê nhũ hoa mẫn cảm của nàng.
Nàng cắn miệng mình, cố gắng không để mình phát ra tiếng rên thỏa mãn.
Thật khó chịu, nhiệt độ nóng bỏng rát từ lòng bàn tay hắn truyền đến, nhiệt độ nơi ngực vốn đã đã lạnh hơn những nơi khác nên loại cảm giác nóng rát rất rõ ràng.
Cơ thể nàng không tự chủ được, hai gò má nóng bừng, không biết là vì khoái cảm khi bị cọ xát hay vì xấu hổ khi đang ở giảng đường.
Tiếng học trò tụng bài buổi sáng vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng giờ đây nơi để giảng đạo thiêng liêng lại biến thành chỗ để nàng và Mã Văn Tài điên loan đảo phượng...
Vừa khẩn trương vừa kích thích.
hoa huy*t trống rỗng và ngứa ngáy khiến nàng kẹp chặt hai chân theo bản năng, nàng làm sao vậy, vừa nóng vừa khó chịu.
Như thể muốn thứ gì đó đã lấp đầy bên trong nàng, để bù đắp những khoảng trống trong đó.
Mã Văn Tài nhìn hình ảnh này càng thêm kích động, hắn chưa từng làm tình với nàng ở nơi sáng sủa như vậy, để có thể nhìn rõ bộ đạng động tình của nàng vì hắn.
Lòng bàn tay hắn to lớn nhưng không thể bao trộn bộ ngực tròn đầy đặn của thiếu nữ, bên dưới lòng bàn tay ấy vẫn lộ ra một mảng trắng nón, nhũ hoa như hồng mai rơi trong tuyết, mềm mại kiều diễm ướt át.
Quả hồng mai đỏ mọng khép nụ trở nên cứng ngắc dưới sự xoa nắn của hắn, xung quanh bầu ngực cũng đỏ ửng lên.
Hắn cúi xuống ngậm lấy trái cây mê người đó, mùi thơm sữa từ cơ thể thiếu nữ và sự đàn hồi của bầu ngực kích thí©h dây thần kinh hắn, vừa thơm vừa mềm.
Đầu nhũ hoa bị hắn mu"t ướt đẫm óng ánh, thiếu nữ không kiềm chế được nữa yếu ớt rên rỉ, thanh âm ngọt ngào khiến lòng hắn ngứa ngáy, cự long lập tức cương lên.
Roẹt.
Chiếc áo ngoài được thư viện phát ra bị hắn xé thành từng mảnh, thiếu nữ nằm trần trụi trên bàn, hàm răng trắng nõn cắn chặt đôi môi hồng hào, khóe mắt và lông mày nhiễm tình dục nhuốm màu đỏ nhạt.
Hắn nhìn mà ngây ngốc, dục căn trướng lên đến phát đau.
"Mã Văn Tài, ngươi là đồ cầm thú." Chúc Anh Đài đè nén dục vọng đang dâng lên, mắng hắn.
Nàng không biết giọng nói nhuốm tình dục của mình lại quyến rũ đến thế nào, trông không hề giống mắng hắn mà giống như đang tán tỉnh.
Bộ ngực tròn trịa đang phập phồng, trên mặt quật cường, không người đàn ông nào có thể cưỡng lại được, huống chi chi là Mã Văn Tài đã mê luyến nàng từ lâu.
Hắn phớt lờ lời nói của nàng, gạt khu rừng rậm sang một bên, vuốt ve cánh hoa đầy đặn, xuân dịch trong suốt vương trên lông mao như giọt sương sớm.
hoa huy*t mềm mại hoàn toàn tương phản với những nơi khác, ngón tay hắn xoa bóp ra vào một lúc, khi rút ra đã có thể nhìn thấy thịt mềm màu đỏ tươi bên trong.
Chúc Anh Đài bị ngón tay hắn cắm đến run run, cửa động khép mở, liếm và ngậm lấy ngón tay hắn, giống như cái miệng nhỏ nhắn của em bé, vô cùng đáng yêu.
Hơi thở nóng hổi của hắn phun ra giữa hai chân nàng, nàng không chịu nổi sự kích thích mãnh liệt như vậy, xuân dịch ấm áp chảy ra từ chỗ sâu nhất bên trong, thấm ướt ngón tay của nam nhân.
Hơi thở không ổn định của nàng càng trở nên hỗn loạn, lại sát hơn một chút, chóp mũi Mã Văn Tài sẽ chạm vào vùng riêng tư của nàng.
Tim nàng đập thình thịch, ánh mắt cháy bỏng của hắn lướt qua làn da mềm mại của nàng, như thể đốt lên một ngọn lửa ở đó, ngọn lửa trên thảo nguyên cháy lan khắp cơ thể nàng.