- Trời ơi, ngu hết biết luôn. Thế mà cũng tin được. Bánh bèo quá đi.
- Anh Mèo, anh nói xem. Bà tác giả này buff quá đà rồi đúng không? Bàn tay vàng đúng là vạn năng. Trời ơi, nữ chính ngu ngốc như vậy, bị hại bao nhiêu lần rồi mà vẫn không khôn ra được. Ngoài khóc ra cũng chỉ biết khóc thế mà bao nhiêu nam chính, nam phụ cứ chạy theo như vịt. Thật không hiểu não của mấy tên này để quên ở đâu rồi nữa? Bà tác giả thật là quá đáng, viết mấy tên này lúc bình thường thì nham hiểm, thông minh lắm, vậy mà lúc yêu sao lại ngu như thế nhỉ? Ông trời thật bất công. Cả hai người nữ chủ hay nữ phụ trong truyện này đều chả ra sao, thế mà được một đám đàn ông theo đuổi, quỳ mọp dưới chân. Ta chắc chắn là ngoài đời bà tác giả này bị ế mấy chục năm rồi nên mới phải viết truyện để tự kỷ như vậy. Hừ, bực mình quá aaaaaaaaaaa.
Cô gái cầm quả táo, cắn một miếng thật to rồi nhồm nhoàm nhai một cách rất không thục nữ như để trút giận.
Cô chủ à, cô thật biết cách phá hoại không khí đấy! Mỗ chó nào đó ai oán nghĩ trong lòng. Được rồi, nó thừa nhận là lúc nãy khi miêu tả về cô chủ, nó đã cố tình quên đi một điều rất quan trọng trong tính cách của cô chủ nhà nó, đó là thi thoảng lại hơi hâm hâm. Nó không thể nói rằng nữ thần trong lòng nó thi thoảng lại hâm hâm được. Rất mất mặt của bổn chó, có hiểu không hả?
Cô gái vẫn hồn nhiên trút giận lên mấy quả táo mà không nhận ra sự biến chuyển trong suy nghĩ của chú chó nhà mình. Tất nhiên là không biết được rồi, cô cũng chỉ là người bình thường thôi. Dù cô có quen thuộc với anh Mèo thế nào thì cũng không thể thần thông quảng đại như vậy được. Lần đầu tiên cô đọc truyện mà thấy trong cuộc chiến bạch liên hoa pk thánh mẫu Mary Sue, người chiến thắng lại là thánh mẫu Mary Sue. Cô thật sự phải cảm thán, sức mạnh của bàn tay vàng mà tác giả mở ra cho nữ chính và các nam chính đúng là không thể tưởng tượng được. Quyển truyện này là một thể loại nữ phụ được viết lại dựa trên một quyển ngôn tình khác có tên là “Mị hoặc chúng sinh”. Tác giả vốn là một độc giả vì quá ghét nữ chính bạch liên hoa giả tạo trong “Mị hoặc chúng sinh” nên đã viết quyển “Nữ phụ PK Bạch liên hoa” này để trút giận. Cô đã đọc cả hai quyển này và nhận ra nội dung của cả hai truyện đều rất phi logic. Mà thôi truyện vốn là thịt văn nên cô sẽ không đánh giá nội dung của nó nữa. Đọc khá bực mình với nam, nữ chủ nhưng được cái là thịt ở khắp mọi nơi, 3P, 4, 5P gì cũng có hết, đủ mọi dạng có thể thỏa mãn được cả những độc giả biến thái nhất. Cô đi làm rồi lo toan cho cuộc sống đã phải suy nghĩ nhiều lắm rồi nên chỉ thích đọc mấy truyện như thế này để xả xì trét. Cô thừa nhận rằng cô là một kẻ lười biếng, ngoại trừ sở thích hết ăn lại nằm và đọc truyện ra thì chả có sở thích gì đặc biệt cả. Cô không thích ra ngoài nên dù đã hai bảy rồi mà vẫn chưa yêu đương gì, mà cô cũng không thích yêu. Cô cảm thấy tình yêu rất phức tạp và cô sợ giẫm lên vết xe đổ của mẹ ruột cô và viện trưởng. Vậy nên, cô cứ sống với anh Mèo từ năm mười lăm tuổi đến bây giờ như vậy.
- Thôi đi ngủ đi anh Mèo. Oaaáp… phu nhân anh phải đi ngủ để giữ gìn nhan sắc mới được.
Truyện này cũng chỉ còn 2 chương nữa là hết. Cô không cần đọc cũng đoán được kết thúc là nữ chủ sẽ bị cho ra đảo còn nữ chính sẽ sống hạnh phúc với dàn hậu cung của nàng ta. Truyện nào chả thế. Thôi chắc cũng hết thịt rồi, chả còn gì vui nữa. Đi ngủ cho lành, mai còn đi làm nữa.
- Anh Mèo, tắt đèn.
Mỗ nữ vui vẻ ôm chú chó của mình đi ngủ mà không biết được rằng ngày mai, tương lai của cô sẽ rẽ sang một hướng khác.