“Nguyễn Văn Luyện, Trần Hải Dương, Cao Bá Khá. Cả ba bị bắt vì tội tàng trữ vũ khí trái phép, giết người và buôn người xuyên biên giới, bây giờ chúng tôi sẽ lấy lời khai từng người một”
Giọng một người cảnh sát trẻ tầm hai tư hai lăm tuổi vang lên trong đồn cảnh sát. Ánh mắt người này chăm chú nhìn vào ba tên một béo hai gầy đang run lên trong sợ hãi.
“Quái... Quái vật, hắn là quái vật”
“Không phải, hắn là quỷ, chắc chắn hắn là quỷ”
Đó là những tiếng nói của ba tên kia, chúng không ngừng nhắc đến một thanh niên trên tay cầm khúc gỗ, sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt bọn chúng.
Nghiệt Hồn chính là vậy, khi chúng mất đi, lý trí của vật chủ cũng sẽ mất.
“Từ khi về đây chúng luôn như vậy sao?”
Tiếng nói phát ra từ một người đàn ông tầm hai mươi bảy tuổi mang quân hàm thượng tá, khuôn mặt tỏ rõ sự nghiêm nghị đang nhìn vào ba tên đó.
Người đàn ông này có tên là Trần Quang Minh, trưởng công an thành phố Vinh.
“Báo cáo thượng tá, đúng là như vậy”
“Camera nhà dân ghi lại cảnh một thanh niên cầm kiếm gỗ, đánh lại ba tên có hung khí, đặc biệt là thanh niên đó không hề làm bị thương chúng nhưng tinh thần ba người ngày thì rất suy sụp”
“Điều đặc biệt hơn nữa đó là trước kia chúng ta đều không có tài liệu gì về ba tên này cả. Hôm qua tình cờ một nhóm cảnh sát khu vực đi tuần rồi bỗng nhiên phát hiện ra xung đột từ trong con hẻm nhỏ, vào kiểm tra thì thấy có một thi thể. Bên cạnh đó có ba người trung niên, một thanh niên và một cô gái bị đánh ngất. Hôm nay, cũng tình cờ, mọi bằng chứng chống lại ba tên kia đều lần lượt xuất hiện!!!”
Khi kí sinh trên vật chủ, Nghiệt Hồn giống như thiên thần bảo hộ của tội ác, chúng bảo vệ, phù hộ cho những kẻ có tà tâm, nuôi lớn tà tâm đó cho đến khi vật chủ chết chúng sẽ đi tìm những vật chủ khác có oán niệm mạnh hơn.
Người có tà tâm càng lớn, nỗi oán hận càng lớn, Nghiệt Hồn giúp những kẻ đó coi tội ác mà chúng gây ra là điều hiển nhiên, tuyệt nhiên không có chút hối hận.
Nghiệt Hồn ăn tội ác trên vật chủ, mỗi lần ăn chúng sẽ tiết ra một loại chất khiến con người càng lún sâu vào tội lỗi.
Khi mất đi, “sự may mắn của quỷ” này cũng sẽ biến mất, mọi tội ác của vật chủ cũng lập tức bị phanh phui.
“Địch Sát Thần, không có chứng minh nhân dân, không có cha mẹ, người thân, nhà cửa. Tự khai là người ở Đông Kinh, kinh đô của Đàng Ngoài, Đại Việt”
Tên này bị thần kinh sao? Đúng là không có bằng chứng gì để bắt hắn, nhưng mình có cảm giác hắn chính là một tội phạm thực sự.
Trần Quang Minh vừa suy nghĩ về thanh niên lạ lùng này vừa đọc to lời khai của hắn.
“Thả ta ra, các ngươi biết thời gian của ta là vàng là bạc không hả?”
“Thả ta ra”
Tiếng hét của Địch Sát Thần vang lên trong đồn cảnh sát. Từ lúc đến đây, hắn không ngừng hò hét, chửi rủa đến kinh tai nhức óc.
“Tất cả bằng chứng đều chứng minh cậu vô tội, nhưng tôi sẽ tạm giữ cậu vài ngày để điều tra thêm” Trần Quang Minh nhìn vào Địch Sát Thần rồi nói.
“Ha ha, ngươi thật may mắn đấy, nếu ba trăm năm trước ta gặp ngươi thì ngươi có ngàn cái đầu cũng không đủ”
Ánh mắt Địch Sát Thần sắc lẻm nhìn chằm chằm khiến Trần Quang Minh lạnh cả sống lưng.
Thịch!!!
Thịch!!!
Tim mình đang đập mạnh sao?
Hắn là thứ gì thế? Sao mình có cảm giác như có một áp lực vô hình đang đè trên người vậy.
Mình cảm giác được trên người tên này có một thứ gì đó.
Cảm giác này!!!
Một cảm giác rất quen thuộc.
Đúng rồi, là cảm giác của những tên tội phạm.
Không nghi ngờ gì nữa, hắn chính là hiện thân của tội ác.
Trần Quang Minh đứng lặng người, hắn không thể ngờ chính mình lại có cảm giác sợ hãi đối với một tên giống tội phạm như vậy.
“Em chào chú Minh, em đến đây để gặp ân nhân cứu mạng ạ”
Một cô bé trên đầu quấn băng trắng nhẹ nhàng nói, đó chính là Ngọc Nhi.
Hôm qua, mặc dù không thấy rõ nhưng chính mắt cô đã thấy ba tên ác nhân kia bị một thiếu niên đánh cho tơi bời.
Lúc đó cô còn thầm mong rằng thiếu niên đó hãy chạy đi, nhưng sau đó cô vui mừng khi biết được cậu ta rất mạnh, căn bản có thể đánh bại được cả ba người.
Hôm nay cô đến đây chỉ để gặp mặt ân nhân cứu mạng đó của cô.
Sau khi nghe Trần Quang Minh nói, Ngọc Nhi hét lên, vẻ ngạc nhiên lắm:
“Cái gì? Chú định nhốt anh ta ở đây để điều tra á? Còn điều tra gì nữa? Chính cậu ấy đã cứu em đấy, chú biết không hả?”
“Ta biết, nhưng cậu ta không chứng minh được thân thế, cũng không có người thân, lời khai thì lộn xộn, giờ nếu có ai chứng minh được là người nhà của cậu ta thì có thể đưa đi”
“Em, em là người nhà của cậu ấy”
“Ha ha!!! Em đừng đùa vậy chứ, em biết thừa là ta hiểu rõ hoàn cảnh của em như thế nào mà!”
Một cụ già mặc chiếc áo cà sa từ lúc nào đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, cụ lên tiếng:
“Tôi sẽ bảo lãnh cho cậu ta, nếu cậu ta phạm tội, tôi sẽ chịu trách nhiệm”
“A, Từ Ân đại sư, cảm ơn người!!!” Ngọc Nhi mừng rỡ hét lên.
Cụ già đó chính là trụ trì của ngôi chùa nhỏ cạnh nhà Ngọc Nhi. Hằng ngày, cô đều qua đó đưa thức ăn với thăm những em nhỏ mồ côi trong chùa, nên cô với sư trụ trì tình như cha con, gắn kết.
Được tin Ngọc Nhi gặp nạn, ông quyết định đi thăm Ngọc Nhi nhưng cô bé đã xuất viện.
Sau khi biết cô bé đến cây, ông cũng đi theo.
Thứ nhất là muốn xem tình hình Ngọc Nhi như thế nào, thứ hai là để cảm ơn người đã cứu Ngọc Nhi.
Sau khi vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, ông quyết định đem Địch Sát Thần về chùa.
“Nếu cậu không có nơi nào để đi, thì hãy theo ta”
Địch Sát Thần ngơ ngác nhìn sư trụ trì, hình ảnh sư trụ trì trong mắt hắn sao mà quen quá.
Hình dáng này!!!
Hình như rất quen thuộc.
“Lão già, ta đã gặp ngươi ở đâu rồi?”
Cái gì thế?
Tên này bị điên hả?
Sao lại gọi một người đáng tuổi ông của mình là lão già? Lại còn xưng hô kiểu kì lạ kia nữa!!!
Đó là những câu hỏi trong đầu Trần Công Minh, một kẻ như Sát Thần lại được phương trượng cưu mang sao?
Nhưng sư Từ Ân không nghĩ gì cả, ông nhìn thấy trong mắt cậu bé này có một thứ gì đó sâu xa. Ông từ tốn, nhẹ nhàng nói:
“Đây là lần đầu ta gặp cậu, nhưng cậu là ân nhân của Ngọc Nhi, ta không thể để cậu bị nhốt trong này được. Nào chúng ta về nhà”
Hả!!!
Nhà???
Ta còn nhà sao???
Lão già này là cái gì thế, sao ta có cảm giác thật lạ.
Một cảm giác ấm áp như thể một tia lửa sáng giữa mùa đông vậy.
Hay lão có âm mưu gì?
Những lời đường mật chính là thứ độc nhất trên thế gian này, ta đã trải qua bao nhiêu chuyện còn bị những lời này dụ dỗ sao?
Thôi kệ, cứ ra khỏi đây rồi tính.
Địch Sát Thần suy nghĩ hồi lâu rồi cuối cùng cũng đồng ý:
“Ta đi với ngươi, nhưng nhớ kỹ, nếu có bất cứ hành động gì làm ta cảm thấy bản thân mình bị hại, ta sẽ không tha cho ngươi”
Khuôn mặt sư trụ trì tươi cười, ông nói với giọng trầm ấm:
“Ha ha!!! Đứa trẻ này. Sao ta lại hại con được chứ. Nào ta đi thôi”
“Nhờ cậu tháo còng tay của thằng bé được không?”
Sư Từ Ân nhìn vào cậu cảnh sát đang đứng bên cạnh làm cậu ta lúng túng nhìn qua Trần Quang Minh.
Trần Quang Minh Khẽ gật đầu một cái, cậu cảnh sát nhanh nhẹn tháo còng tay xuống.
Cả ba người bước ra khỏi đồn cảnh sát, ra về.
Hết chương 3.