“Tội nghiệt!” Uất Trì Ất Tăng chắp tay trước ngực, cau mày trên lưng ngựa, mặc dây cương buông ở một bên, chàng đã bị quang cảnh tàn sát trên đường ám ảnh đến không thể dời mắt.
Chàng là một người lễ Phật, thành kính mà thiện lương. Tình cảnh khói lửa nổi lên bốn phía, trăm họ lầm than khiến chàng không khỏi buột ra một tiếng thở than.
“Uất Trì tiên sinh thật là đa cảm!” Một người đàn ông còn trẻ trung hơn so với chàng cưỡi một con ngựa trắng vượt lên, chạy song song với chàng.
Uất Trì Ất Tăng mệt mỏi thở dài, nói: “Thái tử, lần này đi Đại Đường là lấy thân phận con tin, không thể không khiến thần thương cảm.”
Người bị gọi là thái tử - Thánh Thiên – cũng nghiêm mặt thẳng lưng, hờ hững nhìn về phía Vu Điền.
Hoàng đế nhà Đường Lý Thế Dân dẫn binh thảo phạt nước Cao Xương, các nước phụ cận như Quy Tư, Thiện Thiện, Vu Điền[23] vì bảo toàn chỉ lo cho bản thân, cuống quýt phái thái tử, công chúa của nước họ và tù binh Cao Xương làm con tin, trục xuất đến Đại Đường.
[23] Tên các quốc gia thời cổ ở Tây Vực, Tân Cương, Trung Quốc.
Đó là nỗi bi ai của các quốc gia nhỏ yếu!
“Cao Xương binh như sương tuyết, Đường Vương binh, như nhật nguyệt. Nhật nguyệt chiếu sương tuyết, bao nhiêu tự điễn diệt!” Cách đó không xa, tiếng hát trầm đục của quân Đường vang dậy mừng thắng lợi, hào khí bài hát cao vút tận mây xanh, lại tựa như một lưỡi lê, một nhát một nhát đâm vào thân thể bọn họ.
Từ xưa đến nay, bất kể là dân tộc nào, chính quyền nào hình thành, cũng phải dựa vào máu và dã man mới có. Chiến tranh mang lại cho họ bá nghiệp! Nhưng đổi lại, chỉ còn vài thập niên ngắn ngủn chăm lo việc nước, nghỉ ngơi lấy lại sức. Những kẻ ở vương triều kế thừa giữa sự bình yên an nhàn, lại thoả sức hưởng lạc, vì thế càng xa xỉ và dâm dật, tàn sát bừa bãi, tàn bạo và cùng khốc chính nắm quyền, rồi chiến tranh lại một lần thổi qua đất nước Trung Hoa, lịch sử cứ như vậy trở thành một vòng tuần hoàn mãi mãi không thay đổi, không ngừng quay đều.
Khắp nơi, từng mảng cây bụi cỏ hé ra từng khóm hoa dại sắc hồng nhạt, phảng phất như ráng chiều khi chạng vạng, lộ nỗi khát khao vô hạn và hi vọng. Uất Trì Ất Tăng xoay người, nhìn cát vàng đằng đẵng trên suốt cuộc hành trình, một người con gái vô cùng diễm lệ cài một chiếc lược vào búi tóc, bất lực đứng ở con đường hoang vu, đôi mắt ngóng nhìn về phương xa.
Xem ra, lại là một cô gái có thân thế đáng thương.
Uất Trì Ất Tăng lắc đầu, nhẹ nhàng thúc ngựa, thong thả đi về phía nàng.
Chàng xuống ngựa, đặt dây cương vào tay nàng, nói: “Cô nương, đường xá xa xôi, ngồi cho khỏi đau chân.”
Nàng nhìn chàng, cười quyến rũ, vươn đôi tay trắng hồng, mềm mại tinh tế, trên cổ tay đeo một chuỗi vòng bạch ngọc khắc thành hình hoa sen, khẽ nắm dây cương, nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”
Uất Trì Ất Tăng hơi vuốt cằm, cảm thấy chàng đã gặp qua cô gái này ở nơi nào đó, nhìn rất quen thuộc! Nhất là khi nhìn chiếc vòng hoa sen của nàng, năm đoá sen ở giữa, hai đoá hai bên sườn, khiến chàng nhớ tới pháp tòa[24] của Định Quang Như Lai. Nhìn kĩ, hoá ra chiếc vòng trên tay nàng quả thật được làm theo hình dáng của pháp toà mà Định Quang Như Lai vẫn ngồi, chẳng qua đài hoa sen khi nhìn lên lại như một đoá hoa xinh đẹp không vướng bụi trần.
[24] Pháp tòa: chỗ ngồi.
“Tiên sinh có hứng thú với món trang sức của Liên Thất sao?” Giọng nói nàng thoáng một chút bất lực, hạ giọng nói: “Tiên sinh cứu thiếp!” Nói xong, tháo vòng trên tay xuống, để vào lòng bàn tay chàng, giọng nói hơi cao, khiến cho binh sĩ bên cạnh hơi chú ý: “Nếu tiên sinh thích, vậy người cầm đi. Coi như Liên Thất trả người tiền thù lao cho con ngựa.”
“Cô nương khách khí rồi.” Mặt Uất Trì Ất Tăng không chút biến sắc, lấy ống tay áo rộng che khuất mảnh lụa tơ tằm trong tay, mặt trên mảnh lụa đầy những nét chữ xinh đẹp.
Đổi lại cô gái tên Liên Thất cưỡi ngựa, thong thả đi theo đám binh sĩ đắc thắng, bên cạnh nàng có mấy võ sĩ tay cầm kích vai đeo khiên, một tấc không rời nàng.
Thánh Thiên thái tử thúc ngựa vượt qua, xa xa trông thấy một đám quân lính rời đi, mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Uất Trì tiên sinh biết vị cô nương kia sao?”
Chàng lắc đầu: “Không biết, nhưng mà trời còn có lòng, ta không thể trơ mắt nhìn một nữ tử chịu cảnh lăng nhục và tra tấn.”
Nói xong, chàng mở áo lấy chiếc vòng hoa sen và mảnh lụa mỏng nàng giao. Trên tấm lụa là những dòng chữ viết màu đỏ sậm, khiến Uất Trì Ất Tăng khi nhìn vào phải cau mày căng thẳng, lẩm bẩm: “Thiện tai thiện tai!” Liên Thất chắp tay: “Tiện thiếp là người Lâu Lan, theo tỉ tỉ về nhà tỉ phu dưỡng thai, đến Cao Xương gặp phải quân Đường, chẳng khác sài lang. Chúng tham luyến sắc đẹp tỉ muội, muốn cống cho vua Đường. Tỉ tỉ không theo, bị quân Đường làm nhục đến chết. Than ôi! Mong người thiện tâm giúp tiện thiếp tránh được bọn người hung bạo, huyết thư chứa lệ, Liên Thất chắp tay bái lạy.”
“Đó là...” Thánh Thiên hiếm khi nhìn thấy Uất Trì Ất Tăng tỏ vẻ lo âu đến như thế, vội xuống ngựa. Y cảm thấy sự việc dường như bắt đầu xuất hiện vấn đề khó giải quyết.
“Điện hạ, người xem.” Chàng cầm lá thư của Liên Thất giao cho thái tử, vẻ mặt do dự.
“Uất Trì tiên sinh tính làm gì? Thiện tâm của người lại muốn nổi lên, siêu độ chúng sinh?”
Thánh Thiên và Uất Trì Ất Tăng quen biết đã lâu, đương nhiên biết rõ cách chàng đối nhân xử thế nên khó tránh khỏi ở một vài thời điểm sẽ chế nhạo chàng vài câu, làm dịu không khí khẩn trương.
Có điều, thái tử Thánh Thiên nhìn huyết thư trong tay lại nghĩ, nàng kia thật quá mĩ lệ!
“Thái tử điện hạ, không còn sớm, chúng ta lên đường đi.” Uất Trì Ất Tăng kéo con ngựa mà quân hầu dâng lên, đạp bàn đạp, nhảy lên lưng ngựa, phút chốc, khí phách hiên ngang bộc lộ rõ ràng.
Thánh Thiên nhìn chàng kẹp chặt bụng ngựa, quát một tiếng “Đi!”, theo hướng quân Đường tiến tới.
Y vẫy tay, những người cưỡi ngựa phía sau cũng lục tục tiến lên.
Sau lưng đoàn người, lưu lại từng đám tường đổ, xương cốt dày đặc và cát vàng vạn dặm...
Ngày lại ngày.
Họ đi dọc theo con đường tơ lụa hướng tới thành Trường An, quốc đô của Đại Đường, chậm rãi tiến về phía trước, phong trần mệt mỏi.
Cuối cùng, phía trước đội ngũ cũng có người truyền lệnh xuống dưới, nói sắp đến Thành Nhiên Đăng, sau khi vào thành có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn sơ qua, sáng hôm sau đi tiếp. Tất cả mọi người đều thở gấp một hơi.
Uất Trì Bạt Chất vuốt râu mỉm cười nói: “ Thành Nhiên Đăng! Truyền thuyết là nơi mà Định Quang Như Lai chuyển thế. Ất Tăng, chúng ta sắp có cơ hội đi chiêm ngưỡng pháp thân Định Quang Như Lai một phen.”
“Phụ thân nói đúng.” Uất Trì Ất Tăng chắp tay, thành kính cúi đầu đáp lại. Nói đến lễ Phật, tinh thần chàng lập tức hứng khởi, mới vừa rồi còn hơi do dự.
“Uất Trì đại thúc thật là cao hứng.” Thánh Thiên thái tử ngồi trên lưng ngựa cười tươi. Uất Trì Bạt Chất và phụ vương giao hảo nhiều năm, giọng nói ông luôn đầy phấn chấn tràn ngập tình cảm, như những bức họa của ông, đường cong trôi chảy, liền mạch lưu loát.
“Thái tử cũng có thể đi cùng, Bạt Chất cũng gọi là có vinh hạnh.” Uất Trì Bạt Chất hành lễ, râu dày khẽ phất phơ, phía trên dính đầy bụi đất. Thánh Thiên thái tử nói một câu “cung kính không bằng tuân mệnh”, rồi cười, xuống ngựa. Lập tức người hầu đỡ dây cương, kéo ngựa qua một bên.
Ba người dẫn theo một vài kẻ hầu, hỏi thăm đường từ những người dân trong thôn, đi qua mấy con đường mới mở, mới tìm được một tòa miếu thờ rộng lớn.
Cửa có hai cây cột rất lớn, từ trên xuống dưới được khắc đầy những cánh hoa sen, chính giữa được bọc gấm được thêu những hoa văn tiền cổ, thoạt nhìn rất kiên cố mộc mạc, có cảm giác vô cùng trang nghiêm.
“Không thể tin được, nơi này cũng có thể nhìn thấy những vật điêu khắc tinh mĩ như vậy!” Tay Uất Trì Ất Tăng vuốt nhẹ lên cánh hoa sen trên bồn và hoa văn mặt trên, cẩn thận đánh giá.
Phụ thân chàng vuốt râu, nhẹ nhàng nở nụ cười: “ Ất Tăng, đây là nét điêu khắc đặc sắc của xứ sở Đại Đường, đợi đến Đại Đường con có thể mở mang thêm nhiều kiến thứ.”
Thánh Thiên thái tử lắc đầu nói: “Nhưng tòa miếu thờ này cũ nát quá rồi, chẳng lẽ không có ai tới tu sửa?”
“Chờ thái tử lên ngôi, tu sửa cũng không muộn.” Uất Trì Bạt Chất nói xong, bước thẳng vào trong.
Diện tích miếu thờ rất lớn, chỗ cao nhất là một đàn tràng[25] khổng lồ, bên trong mấy chục vị sư nổi danh đã ngồi chỉnh tề, đang tụng kinh tối.
[25] Đàn tràng: nơi các tăng ni ngồi tụng kinh.
Một tiểu sa di[26] dẫn bọn họ vào một căn phòng nhỏ sau đàn tràng, chỉ đặt một bức bình phong đơn giản trên mặt ghi chữ “ thiện”. Hai bên là hành lang nhỏ, có thể thấy hai bên hông là những thiền phòng đơn giản, mộc mạc trang nghiêm mà trang trọng.
[26] Tiểu sa di: hoà thượng mới xuất gia.
Qua phòng khách đó là nơi bọn họ hi vọng vào bái yết, đại điện thờ Phật Nhiên Đăng.
Chính giữa có một tòa sen hai tầng, Phật nhìn xuống tay, khóe miệng thận trọng, như cười như không khiến cho người ta phải nghiền ngẫm không thôi.
Bên cạnh có hai bức tượng, dùng gạch mộc tạo thành, hơi đơn sơ, nhưng trông vẫn rất sống động. Nhìn kĩ có thể nhận ra một bức là một người con gái áo xanh tay cầm tịnh bình[27], bức kia là một hoà thượng trẻ tuổi hai tay chắp lại cúi đầu niệm kinh.
[27] Tịnh bình: bình nước sạch.
“Đây là...?” Trong đầu Uất Trì Ất Tăng như hiện lên một nữ tử áo xanh như vậy, ngậm cười nhìn chàng. Tư thế như vậy, biểu lộ như vậy, nhất định đã gặp ở nơi nào đó!
“Đây là một truyền thuyết rất đẹp của Thành Nhiên Đăng. Thí chủ chưa từng nghe nói qua sao?” Tiểu sa di cung kính chắp tay, nói.
“Truyền thuyết gì?” Ất Tăng hỏi.
Tiểu sa di vừa muốn mở miệng, Uất Trì Bạt Chất đã vuốt râu cười, nhìn chàng nói;” Ất Tăng, không còn sớm, chúng ta đưa thái tử trở về đi.”
Đại điện đã rực sáng ánh đèn, ánh sáng của những ngọn đèn lay động. Những âm thanh tụng niệm ngâm nga trong gió, gió lại phất phơ bóng dáng cúi đầu kính cẩn của họ, khiến người khác cảm thấy không khí yên lặng như nước.
Ất Tăng do dự, rồi lấy ra một khối lam ngọc đưa cho tiểu sa di. Người kia kinh hãi lui lại vài bước, nhắc đi nhắc lại: “Thiện tai thiện tai!”
“Đi thôi.” Thái tử dẫn mọi người theo đường cũ trở về. Uất Trì Ất Tăng ngẩng đầu nhìn, bức tượng bằng bùn nặn hình nữ tử áo xanh, đột nhiên kinh ngạc phát hiện dung mạo của nàng và người con gái tên Liên Thất dường như giống nhau như đúc!
Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao trong ngôi miếu thờ “Nhiên Đăng Phật” lại xuất hiện bức tượng một nữ tử, khoé miệng mân cười khiến chàng cảm giác một sự quen thuộc mãnh liệt mà không hiểu. Phảng phất như mấy ngàn năm trước chàng đã gặp qua.
Uất Trì Ất Tăng cau mày, cúi đầu không nói.
Ra cửa, một tiểu sa di mang giấy nghiên mực bút đến để bọn họ đề tự.[28]
[28] Đề tự: viết chữ.
Uất Trì Bạt Chất vung tay, viết xuống một câu đối: “Thí thải du vân phùng phá nạp, nhàn lao khê nguyệt tố bồ đoàn.”[29]
[29] Thử ngắt mây bay khâu cà sa rách, nhàn rỗi mò trăng suối may chiếu cói.
Chữ cũng như tranh, lộ ra nét chất phác mà cứng cáp, khiến người ta tán thưởng không thôi.
“Chữ đẹp! Chữ đẹp!” Một vị lão hòa thượng mặt mày hiền hậu phát tay áo cà sa khen ngợi, “Thử thải du vân khâu phá nạp, nhàn lao suối nguyệt làm bồ đoàn. Thí chủ thật thú vị! Có phải cũng là đồng đạo?”
Uất Trì Bạt Chất chắp tay chào vị lão tăng, vuốt cằm nói: “Tứ đại vốn không có ta, ngũ uẩn cũng không[30]. Đại sư quá khen.”
[30] Lấy cảm hứng từ Tứ Diệu Đế và Ngũ Uẩn trong kinh Phật.
Vị lão tăng hoảng sợ kính cẩn nghênh tiếp, thi lễ nói: “Hoá ra là... Xin thứ cho đệ tử có mắt không thấy Thái Sơn, thất lễ! Thất lễ!”
Thái tử Thánh Thiên mỉm cười đứng một bên. Vu Điền quốc là quốc gia hướng Phật, người người lễ Phật tin Phật. Uất Trì Bạt Chất là nhân tài kiệt xuất trong đó, chẳng những bản thân giữ nghiêm thanh quy giới luật của Phật môn, còn đặt tên hai con gọi là Giáp Tăng và Ất Tăng, đủ thấy tư tưởng chỉ một lòng kính Phật.
Y hơi đắc ý dẫn đầu đoàn người thong thả đi ra ngoài, không chú ý tới vẻ mặt trầm tư của Uất Trì Ất Tăng.
Đêm lạnh như nước. Khí hậu Cao Xương cũ có tính chất của sa mạc lớn, ban ngày khô nóng nên không khí ban đêm tản đi, rất lạnh, ánh trăng tràn ngập sự ảm đạm. Những câu hát cổ thê lương du dương như xuyên thấu nỗi lòng, mang theo luồng tình cảm thần bí lại mờ ảo, len lỏi vào trong đầu những người không ngủ rồi không ngừng lan toả.
“Nguyệt hạ quân tử, bạch y vô trần. Thính tranh phủ khúc, bất nhạ tục thân.”[31]
[31] Quân tử dưới trăng, áo trắng không đượm cõi trần. Vỗ tranh đàn khúc, không đục tấm thân.
Một giọng nữ đọc thơ, từng chữ truyền vào tai chàng rõ ràng. Uất Trì Ất Tăng tỉnh ngủ, trong bóng đêm đứng dậy, vén lều vải bước ra ngoài.
Dưới ánh trăng sáng tỏ, xa xa, chàng thấy một cô gái áo trắng, vỗ về một cây đàn tranh, cúi đầu hát nhỏ. Gió đêm nâng tấm sa mỏng trên mặt nàng, chàng thấy rõ một gương mặt xinh đẹp thoát tục.
Hoá ra là nàng, người con gái tên Liên Thất ở Lâu Lan quốc.
“Chàng cuối cùng đã đến...” Nàng cười rạng rỡ với chàng. Mày ngài khẽ giương, thản nhiên lại mang theo một tia vui sướng.
Cuối cùng? Hai chữ khiến người khác tò mò! Phảng phất như nàng và chàng là bằng hữu quen thuộc đã lâu, hẹn nhau chờ đợi ột lần gặp lại.
Đợi chờ trong nỗi nhớ, cuối cùng người đã đến.
Niềm vui sướng bù đắp cho khoảng thời gian lâu dài khiến gương mặt mĩ lệ của Liên Thất như một đoá hoa.
Uất Trì Ất Tăng ngơ ngác đứng đó, như thấy bức tượng nữ tử áo xanh ngậm cười nhìn chàng yêu thương. Lời nàng dường như xuyên qua thời gian không gian, ở một góc trong kí ức, có một cảm giác quen thuộc không bao giờ tiêu biến như chớp hiện lên.
Hai người biết nhau, nhất định!
Chàng nghĩ, nhẹ nhàng ừ một tiếng, xem như tạm trả lời.
“Xem ra cái gì chàng cũng không nhớ rõ.” Liên Thất thu hết vẻ mặt của chàng vào đáy mắt, hé môi khẽ mở miệng lặp lại những lời vừa nói: “Cái gì chàng cũng không nhớ rõ...”
“Lời cô nương khiến tại hạ khó hiểu.” Chàng hơi cúi người, dường như muốn nhận lỗi, mắt vẫn an phận buông xuống, như không hề để tâm.
Liên Thất ai oán nhìn chăm chú vào chàng, nhưng rồi cuối cùng cũng không nói thêm, tiếp tục giữ tư thế cũ, vuốt khẽ đàn tranh, mở miệng hát khẽ: “Nguyệt hạ quân tử, bạch y vô trần. Thính tranh phủ khúc, bất nhạ tục thân.”
Lời ca phảng phất như đang vào cửa bái yết Phật, Uất Trì Ất Tăng đứng hoảng hốt phía xa, chắp tay, yên lặng nghe.
Một bàn tay từ phía sau đặt lên vai chàng, vỗ vỗ một cách thân thiện.
Chàng quay người, hoá ra là thái tử Thánh Thiên. Người đứng sau ý cười dày đặc nhìn về phía chàng.
“Ất Tăng, huynh có vẻ hào hứng quá!” Giao tình giữa bọn họ rất tốt, bởi vậy Thánh Thiên thường gọi thẳng tên chàng, lược bớt những tước hiệu lễ nghi phiền phức, thể hiện sự thân thiết.
“Thái tử cũng hào hứng không kém.” Chàng bình tĩnh nói tự nhiên, cũng không để lời nói của Thánh Thiên trong lòng.
“Huynh cùng vị Liên Thất cô nương kia có ước hẹn sao? Thế nào lại một trước một sau lần lượt xuất hiện?” Thánh Thiên mỉm cười, hiểu trong lòng mà không nói, nhìn chàng.
Ất Tăng không mở miệng, chỉ cúi đầu nghe. Im lặng một chút, chàng đem nỗi nghi ngờ trong lòng chậm rãi nói ra: “Thái tử, ta cảm thấy lai lịch của vị cô nương này hơi kì quái, khiến ta có cảm giác quen thuộc rất khó nói. Dường như đã gặp qua ở nơi nào!”
“Trên huyết thư nàng nói rõ nàng là người Lâu Lan.” Hơi khép mắt một chút, Thánh Thiên chợt nhớ chuyện xảy ra vào giờ Thìn hôm nay.” Ất Tăng, ta cảm thấy vị Liên Thất cô nương này âm thầm thần bí, không biết là địch hay bạn. Có khi nào là gian tế vua Đường phái đến theo dõi chúng ta không?”
“Gian tế?” Uất Trì Ất Tăng nhíu mày, “Thiện tai! Thiện tai! Thái tử nói quá lời. Liên cô nương không có khả năng là gian tế.”
“Huynh khẳng định?”
“Phật Tổ từng nói: ‘Mặt từ tâm sinh, mạo hợp mà thần cách, vị chi không tốt[32].’ Vị cô nương này tâm tư thanh tịnh, nhưng trong mắt lộ ra sầu não, sợ là có ẩn tình khác.”
[32] Mặt từ tâm sinh, dung mạo từ thần khí, có gì không tốt.
“Chỉ hi vọng như thế.”
Tiếng nhạc tắc nghẹn. Uất Trì Ất Tăng mở miệng hỏi: “Thái tử cũng biết truyền thuyết Thành Nhiên Đăng?”
“Biết. Thế nào, Uất Trì đại thúc chưa từng nói với huynh sao?” Thánh Thiên nhìn theo hướng Liên Thất rời đi, từ đó bay tới một mùi hương tinh mịn, hình như là hương hoắc diệp Tây Vực, quý báu đến độ chỉ có vương thất quý tộc mới được sử dụng.
“Phụ thân và điện hạ đã từng nói qua? Khi nào?” Chàng hơi sửng sốt, giọng nói cũng bất giác cao lên.
“Lúc còn rất nhỏ, lúc ấy ta cùng huynh trưởng Giáp Tăng bắt đầu học Kinh Phật, Uất Trì đại thúc tiện thể kể ra.” Y thấy lạ vì Ất Tăng đột nhiên quan tâm đến chuyện này. “Có vấn đề gì sao?”
“Ta muốn biết, truyền thuyết này cuối cùng kết quả thế nào? Mong thái tử ‘dốc lòng’ chỉ dạy, tháo gỡ nghi hoặc của thần.”
“Được rồi. Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói.”
Y thong thả bước về phía Liên Thất vừa ngồi, mùi hoắc diệp hương càng nồng đậm.
Ánh trăng thật trong sáng, nhưng lại quạnh quẽ dừng trên màn trời đen thẳm. Những ngôi sao ảm đạm như một thứ phông nền làm tăng vẻ cô độc của bóng trăng tròn, chỉ làm người ta cảm thấy càng bi thương cô tịch.
“Có lẽ là rất lâu kể từ khi có đài hoa sen của Đức Phật, có rất nhiều người tu hành. Có một lần, một nhà sư tên là Thiện Tuệ được sư phụ phái xuống núi, nhiệm vụ là đến Thành Nhiên Đăng, dâng hoa sen cho Nhiên Đăng Bồ Tát đầu thai xuống trần gian, siêu độ cho những chúng sinh khổ cực.
“Người mang theo một số tiền lớn, vất vả tới được Thành Nhiên Đăng, nhưng vẫn chậm hơn một bước. Hoa sen trong chợ hầu hết đã được người khác mua rồi. Mỗi người đều muốn dâng hoa cho Nhiên Đăng Bồ Tát, để được như ý nguyện.
“Đang lúc người do dự thì gặp một cô gái áo xanh đang đi tới từ phía đối diện, tay cầm một chiếc bình. Nàng tên là Cù Di. Bên trong bình vừa vặn có bảy cành hoa sen. Vì thế, Thiện Tuệ xin mua số hoa sen của nàng. Người nói: “Nữ thí chủ, ta lấy hai trăm đồng vàng mua của người năm cành hoa sen, không biết ý người thế nào?”
Cù Di chỉ nhìn vị sư dung mạo xuất chúng một lần, không buồn trả lời.
“Mắt thấy thời khắc Nhiên Đăng Phật chuyển thế sắp đến, Thiện Tuệ ngăn vị cô nương này lại, đề nghị dùng toàn bộ số tiền có trên người đổi lấy năm cành hoa sen.
“Cù Di động tâm, đồng ý. Nhưng trước khi nhận tiền, nàng hỏi người lấy năm trăm đồng vàng mua năm cành hoa sen làm gì, Thiện Tuệ thành kính trả lời vì muốn Nhiên Đăng Phật cầu nguyện, nguyện vọng của người là: “Vì muốn tựu thành hết thảy các loại trí, độ thoát vô lượng khổ chúng sinh.”[33]
[33] Khao khát đạt thành mọi kiến thức, siêu độ chúng sinh vô cùng khổ ải.
“Cù Di cảm động vì tấm lòng của nhà sư vô tư, nói với người, “Nguyện trong kiếp sau, luôn vì thê quân[34], tốt xấu không tách rời.” Cũng lấy câu nói này làm điều kiện mua hoa, nếu Thiện Tuệ không đồng ý, nàng sẽ không đưa hoa sen cho người.
[34] Thê quân: vợ vua.
“Thiện Tuệ vì nhiệm vụ sư phụ đã giao, ưng thuận với nàng. Cù Di đưa hai cành hoa sen còn lại cho người, nói rằng: “Nay ta yếu nhược, không thể như trước, thỉnh gửi hai bông hoa, lấy dâng cho Phật.”
“Vì thế, trong khoảnh khắc Nhiên Đăng Phật hạ trần, Thiện Tuệ cầm bảy cành hoa sen, ném vào Nhiên Đăng Bồ Tát, năm cành hoa sen biến thành bệ ngồi của Bồ Tát, hai cành còn lại chạm vào thân thể Bồ Tát, biến thành hai bệ đặt ống tay áo. Giữa trán người mở ra một dấu chu sa Phật ấn, đắc đạo thành Phật. “Khi người quay đầu nhìn Cù Di, Nhiên Đăng Bồ Tát nói với người: “Chớ phá hư pháp thân, nhớ lấy nhớ lấy!” Cũng bởi vì điều này, vị cao tăng này và người con gái kia không có nhân duyên.
“Này chính là truyền thuyết về Thành Nhiên Đăng.”
“Cù Di?” Uất Trì Ất Tăng nhẹ nhàng nghiền ngẫm cái tên này, thật xa lạ, có lẽ chưa từng nghe qua. Nhưng đoạn truyền thuyết này, chàng phảng phất như đã gặp qua ở một nơi nào đó. Có lẽ phụ thân thật sự đã nói cho chàng, mà bản thân chàng lại tạm thời quên lãng.
Chàng nhớ tới ánh mắt u oán của Liên Thất và ngữ điệu trong giọng nói của nàng. Nàng nói chàng cái gì cũng không nhớ được, nhớ cái gì? Chàng tin tưởng bản thân và nàng tới giờ vẫn chưa có ước định gì.
“Không còn sớm, nên trở về nghỉ ngơi.”
Thánh Thiên lại vỗ vai chàng, nói hơi ủ rũ.
“Đã để thái tử hao tổn tinh thần!” Uất Trì Ất Tăng cung kính thở dài, trên mặt đầy vẻ bất an.
Thánh Thiên mỉm cười: “Vậy Ất Tăng huynh cũng sớm nghỉ tạm một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải lên đường.”
Chàng cúi người, nói, “Dạ”.
Y vừa bước vào lều, đã thấy một bóng đen ngồi ở mép giường, yên lặng.
Thánh Thiên nhẹ giọng gọi: “Cha. Đã khiến người vất vả.”
“Ừ. Thái tử ngủ chưa?” Giọng nói của ông sang sảng vào ban ngày, giữa đêm khuya cũng trở nên trầm thấp, nhỏ lại như hơi vỡ vụn, dường như định che giấu bí mật gì đó.
“Con đã bảo người đi ngủ.” Y đáp.
“Cô gái kia cuối cùng là có thân phận và lai lịch gì?” Uất Trì Bạt Chất thoáng chút bất an, mơ hồ cảm giác dường như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Tạm thời còn chưa biết. Có điều thái tử cảm thấy nàng diện mạo thiện lương, có lẽ không phải là người xấu.”
Ông “Ừ” một tiếng, lại hỏi: “Không ai hoài nghi thân phận của con?”
Thánh Thiên khẽ cười: “Phụ thân yên tâm, Ất Tăng và thái tử đều che đậy rất khá.”
“Ta cũng an tâm.” Uất Trì Bạt Chất đứng lên, xốc cửa lều lên dò xét bên ngoài, không thấy một nửa bóng người nào, mới chầm chậm lẻn ra ngoài.
Thánh Thiên để nguyên quần áo, nằm xuống, trong lòng luôn nghĩ tới nữ tử Lâu Lan thần bí kia, chỉ mong nàng thực sự không phải là gian tế.