Nhìn đầu tiên, nếu hỏi Cố Cẩm Nguyên thấy muội muội cùng cha khác mẹ của nàng như thế nào, nàng không biết, nhưng nàng lại cảm nhận được, muội muội này không phải nữ tử tầm thường, trong ánh mắt của nàng ta cất giấu cái gì đó mà nàng không hiểu.
Trong lòng Cố Cẩm Nguyên nổi lên gợn sóng, đối với nhìn không hiểu, nàng lựa chọn không nhìn tới.
Nàng cúi đầu hạ thấp mắt, yên tĩnh giữ bổn phận đi lên trước, bái kiến vị kế mẫu này.
Kế mẫu nàng tên là Hồ Chỉ Vân, là đích nữ của Hồ đại tướng quân, năm đó cũng được cho là bạn tốt của mẫu thân Lục Thanh Tụ của Cố Cẩm Nguyên. Hồ Chỉ Vân này quan sát nữ nhi của Lục Thanh Tụ để lại, nhìn cẩn thận, càng nhìn càng có chút chua chua.
Năm đó Lục Thanh Tụ là người thùy mị có một không hai ở kinh thành, người người đều nói tướng mạo của bà hiếm thấy, bà lại còn có ngoại tổ mẫu là Trưởng công chúa, trong khoảng thời gian ngắn danh tiếng không ngừng vang xa ở trong kinh thành, bằng không cũng không thể sớm đã có đính ước hôn sự với Ninh Quốc Công phủ rồi.
Sau đó Lục gia rơi đài, Lục Thanh Tụ lưu lạc đến tình trạng kia, trong kinh thành không biết có bao nhiêu người khổ sở, lại không biết có bao nhiêu người thầm chế nhạo trong lòng. Dĩ nhiên Hồ Chỉ Vân thuộc về nhóm người vui vẻ đó, bà ta thích nhìn người hảo hữu ngày xưa áp trên đầu mình rơi vào kết cục kia, thậm chí bà ta còn viết thư cho Lục Thanh Tụ, an ủi Lục Thanh Tụ, hỏi Lục Thanh Tụ hoàn cảnh hiện tại, từ những hàng chữ kia có thể biết được Lục Thanh Tụ đau khổ như thế nào, sau đó mình mới thoải mái thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, bà ta đoạt đi nam nhân của Lục Thanh Tụ, vào cửa lớn Ninh Quốc Công phủ, lại làm tới phu nhân Ninh Quốc Công đại phú đại quý.
Mỗi lần ba ta nhớ tới Lục Thanh Tụ ngày xưa, chỉ có thể nâng chén trà lên, khẽ thổi hơi nóng, sau đó cảm thán một tiếng, hồng nhan bạc mệnh, năm đó Thanh Tụ phong quang thế nào, hôm nay còn không phải chôn xương nơi đất khách.
Hôm nay Hồ Chỉ Vân, ngồi ở giữa giường nhỏ ngọc san hô tím, dựa vào gối lông chồn nhung thoải mái đắt tiền, một đám tôi tớ đứng hầu, triệu kiến nữ nhi của Lục Thanh Tụ.
Nữ nhi của Lục Thanh Tụ ngày xưa xinh đẹp cao ngạo, lớn lên ở nói cằn cỗi hẻo lánh Lũng Tây, không biết bị chà đạp thành bộ dạng gì.
Đây là suy nghĩ của bà ta trước khi nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên.
Khi nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên, ánh mắt của bà ta híp lại, bà ta quan sát Cố Cẩm Nguyên, cẩn thận nhìn chằm chằm từng sợi tóc từng chỗ da thịt cuả nàng, lại phát hiện ngũ quan của nàng thật sự quá tốt, mày ngài mắt phượng, mắt hạnh má đào, hai mắt dịu dàng, dáng người yểu điệu, có thể được có là khuynh quốc khuynh thành rồi.
Hồ Chỉ Vân cắn răng, cười lạnh một tiếng, sắc mặt không đổi: “Ngươi tên la Cố Cẩm Nguyên đúng không?”
Cố Cẩm Nguyên: “Dạ.”
Hồ Chỉ Vân cười: “Tên rất hay, đây là do mẫu thân ngươi đặt sao? Lúc trẻ mẫu thân của ngươi có rất tài văn chương, đặt tên cho ngươi cũng hay.”
Cố Cẩm Nguyên dịu dàng nói: “Là phụ thân đặt cho.”
Hồ Chỉ Vân cười có chút cứng ngắc: “Lại là phụ thân ngươi cho, rất tốt.”
Cố Cẩm Nguyên cúi đầu, không nói gì nữa.
Rốt cuộc Hồ Chỉ Vân cũng phải làm bộ dạng của đương gia chủ mẫu, lại hỏi Cố Cẩm Nguyên đi đường tới có cực khổ không, còn nói chỗ ở đã chuẩn bị cho nàng.
“Vốn tưởng ngươi phải mấy ngày nữa mới tới kinh thành, ai ngờ lại đến sớm như vậy, gần đây ta thật sự quá bận rộn nên chưa kịp chuẩn bị chỗ ở cho ngươi, như vậy đi, mấy ngày nay ngươi ở Lông Nguyệt Cư cùng với Lan Phức, được không?”
Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, cúi đầu cung kính nói: “Vậy liền nghe theo phu nhân.”
Hồ Chỉ Vân cười nói: “Lan Phức, con mang theo Cẩm Nguyên đi xuống thu xếp đi. Đợi buổi chiều phụ thân con hạ triều, lại dẫn Cẩm Nguyên tới đây gặp mặt phụ thân con một chút.”
Cố Lan Phức nghe vậy liền gật đầu: “Vâng, mẫu thân.”
******
Cố Cẩm Nguyên rời đi cùng Cố Lan Phức, đến lúc này Cố Cẩm Nguyên mới cẩn thận không để lại dấu vết quan sát Cố Lan Phức.
Cố Lan Phức bằng tuổi với nàng, y phục lộng lẫy, lớn lên cũng không tệ, chẳng qua Cố Cẩm Nguyên vẫn có loại cảm giác hoảng hốt như trước, Cố Lan Phức này có lòng, trong lòng nàng ta cất giấu chuyện mà nàng không để đoán được.
Cố Cẩm Nguyên mặt không đổi sắc, tròng mắt hơi buông lỏng, an tĩnh đi theo sát Cố Lan Phức.
Cố Lan Phức cũng không nhịn được, lần nữa liếc mắt nhìn Cố Cẩm Nguyên.
Nàng ta nhìn Cố Cẩm Nguyên trước mắt, cũng nhớ tới chuyện vài ngày trước.
Nàng ta là đích nữ của Ninh Quốc Công phủ, từ nhỏ đã được cưng yêu chiều chuộng, tướng mạo của nàng ta tốt, tài văn chương cao, người người tán dương, Ninh Quốc Công phủ chịu hoàng ân, phụ thân mình từng là thư đồng của đương kim thánh thượng, dĩ nhiên là càng thêm được ân sủng.
Trong cung, Đại hoàng tử chết non từ sớm, cho nên theo thứ tự từ trên xuống là Nhị hoàng tử, nàng ta vốn đã có hôn ước từ nhỏ với Nhị hoàng tử, đây cũng là tính toán của Ninh Quốc Công phủ, vốn cho rằng tương lai Nhị hoàng tử hẳn sẽ là Thái tử.
Nhưng ai ngờ, khi Nhị hoàng tử bảy tuổi lại bị bệnh nặng, thân thể vẫn yếu, thời gian Thánh thượng định ra Thái tử, suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng chọn Tam hoàng tử.
Cố Lan Phức, đích trưởng nữ đức cao vọng trọng của Ninh Quốc Công phủ, cứ như vậy mà vô duyên với Phượng vị.
Dĩ nhiên là nàng ta không cam tâm, tại sao có thể như vậy?
Trong kinh thành này, trừ nàng ta ra còn ai có thể xứng đáng với vị trí này hơn?
Không có Phượng vị, còn phải làm bạn cả đời với một ma bệnh, nàng ta cảm thấy mệnh mình thật khổ.
Nàng khóc lóc kể lể với mẫu thân, mẫu thân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra được một cách, thì ra năm đó khi Hoàng thượng định ra hôn sự với Ninh Quốc Công phỉ, chỉ nói định hôn cho Đích trưởng nữ Ninh Quốc Công và Nhị hoàng tử.
Chỉ cần Cố Lan Phức không phải là đích trưởng nữ trong phủ, vậy chẳng phải là hôn sự với Nhị hoàng tử sẽ rơi lên đầu Cố Lan Phức rồi sao, hơn nữa Cố Lan Phức còn có thể mưu tính vị trí Thái tử phi?
Nhưng, Cố Lan Phức làm sao có thể không phải là đích trưởng nữ của Ninh Quốc Công phủ đây?
Lúc này, Hồ Chỉ Vân nói cho Cố Lan Phức biết một chuyện, Cố Lan Phức kinh hãi, mới biết thì ra ngoài mẫu thân, phụ thân ở bên ngoài còn một phòng thê thất, cũng biết được chuyện xưa.
Cố Lan Phức có chút mất mát, sau đó lại nghĩ, nếu để tỷ tỷ cùng cha khác mẹ trở về, thay mình gả cho ma bệnh Nhị hoàng tử, chẳng phải là rất tốt sao?
Mẹ con hai người thương lượng xong, sẽ do Hồ Chỉ Vân nhắc tới chuyện này, nên ban đêm bà ta nằm mơ, năm mơ thấy bạn tốt Lục Thanh Tụ báo mộng khóc lóc kể lể nữ nhi của mình ở Lũng Tây khổ cực đói rét, hi vọng bà ta quan tâm hơn, sau đó nói ra chuyện muốn nhận Cố Cẩm Nguyên trở về.
Lời này vừa nói ra, khiến cho trong Ninh Quốc Công phủ xảy ra một làn sóng không nhỏ.
Có thể nói, ba chữ Lục Thanh Tụ này là cái tên mà lão phu nhân Ninh Quốc Công phủ và Ninh Quốc Công Cố Du Chính không muốn nhắc tới, về phần giữ lại nữ nhi của Lục Thanh Tụ, cũng bị mọi người cố ý bỏ quên.
Không nghĩ tới Hồ Chỉ Vân lại nhắc đến cái tên này.
Sau khi Hồ Chỉ Vân nhắc tới, trong Ninh Quốc Công phủ liền trở nên khó xử, rồi mọi người mới nhớ tới, bắt đầu cảm thấy, quả thật nên đón cô nương kia về.
Cũng vì vậy mà Hồ Chỉ Vân được xưng tụng là hiền hậu, có thể xem như là một mũi tên trúng hai con chim.
Vốn chuyện này còn tiếp nữa, cũng coi là tất cả đều thuận lợi, Cố Lan Phức cũng không muốn nghĩ tiếp nữa, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, hai ngày trước nàng ta đi đến am thắp hương, buổi tối nghỉ lại nơi đó, lại không khỏi mơ một giấc mộng.
Giấc mơ này rất dài, tất cả chuyện trong mơ đều giống như thật.
ở trong mơ, nàng ta cũng là Cố Lan Phức, nàng ta cũng là đích nữ của Ninh Quốc Công phủ, các nàng cũng phải nhận nữ nhi này, thay thế Cố Lan Phức thành thân với Nhị hoàng tử.
Hơn nữa chuyện này còn làm được, tất cả đều thuận lợi.
Cố Lan Phức hài lòng, kết quả ai biết cơn ác mộng giờ mới bắt đầu.
Nàng ta được như ý gả cho Thái tử, ai ngờ Thái tử trời sinh lạnh lùng cao ngạo, tính tình quái đải, đêm tân hôn còn chưa viên phòng với nàng ta đã rời đi, sau đó mặc dù cho nàng ta danh phận Thái tử phi, nhưng chưa từng viên phòng với nàng ta, nàng ta cứ nhạt nhẽo như vậy mà sống qua ngày.
Trong khi nàng ta sống nhạt nhẽo ở nơi đó, Cố Cẩm Nguyên người bị nàng ta thiết kế gả cho ma bệnh, lại được Nhị hoàng tử thương yêu, phu thê hai người phu xướng phụ tùy ngọt như mật, thậm chí thân thể Nhị hoàng tử còn từ từ tốt lên, không giống như ma bệnh trước kia.
Cái này làm cho người ta cực kỳ tức giận.
Nàng ta cảm thấy cho dù lên làm Hoàng hậu, nhưng không được phu quân mình yêu thương, có ý gì? Cuối cùng còn không phải là thê thê lương lương sống một mình qua ngày!
Hoàng hậu không được cưng chiều, ở trong cung chỉ là để bày biện thôi!
Nàng ta cố gắng đi nhúng tay vào chuyện của Cố Cẩm Nguyên và Nhị hoàng tử, muốn nhét tiểu thiếp cho Nhị hoàng tử, muốn cho người đi quyến rũ Nhị hoàng tử, nàng ta không muốn cho Cố Cẩm Nguyên được hạnh phúc. Nếu là tỷ muội, cùng gả vào hoàng thất, vậy thì cũng nhau đau khổ cũng tốt lắm.
Nhưng tất cả cố gắng của nàng ta đều phí công, Nhị hoàng tử càng thêm yêu thương Cố Cẩm Nguyên, trong mắt không chứa được người khác.
Mà càng làm nàng ta không nghĩ tới là, ngoại địch xâm lăng, Thái tử thân chinh, kết quả lúc thân chinh lại xảy ra chuyện, Thái tử bỏ mạng.
Lúc ấy Hoàng thượng chỉ có bốn nhi tử, trưởng tử chết non, con trai thứ ba tử trận, tứ hoàng tử hoàng nhỏ, cuối cùng đương nhiên là Nhị hoàng tử lên thừa kế ngôi vị Hoàng đế, cũng vì thế Cố Cẩm Nguyên trở thành Thái Tử phi.
Đầu tiên là Thái tử phi, sau là Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, được cưng chiều nhất hậu cung!
Về phần nàng ta, dĩ nhiên là trở thành quả phụ, đầu tiên là bị Thái tử lạnh nhạt, sau lại thành quả phụ, đời này chỉ có thể bi ai đau khổ thủ tiết cả đời.
Khi Cố Lan Phức tỉnh mộng, nàng ta thât lâu không thể từ trong giấc mộng này đi ra.
Trong mộng tất cả đều rõ ràng, chân thật khiến nàng ta có thể cảm nhận được bi ai thống khổ cùng với không cam lòng thật lớn của mình.
Nàng ta thậm có thể nhớ tường tận, nàng ta dùng kế sách gì để cho người ta đi quyến rũ Nhị hoàng tử, lại lần lượt thất bại như thế nào, đối với loại hoảng hốt luống cuống đó,Quỳnh!ỉn L#q$ddd%^d cái loại khí hận đan xen lẫn lộn, loại mưu kế lớn, cuối cùng lại giỏ trúc múc nước công dã tràng, tiện nghi cho người đối diện!
Nàng ta cũng không hiểu, nàng ta xuất thân tốt, tướng mạo tốt, mẫu thân thương yêu, lại có nhà ngoại giúp đỡ, mình tính toán tỉ mỉ tìm cách khắp nơi, thế nào cuối cùng lại không thể làm gì được Cố Cẩm Nguyên, người khắp nơi đều được như ý đây?
Sau khi thức dậy, Cố Lan Phức hít sâu một hơi, cố gắng dằn cảm giác căm phẫn đau đớn xuống tận đáy lòng, nàng ta tự an ủi mình, tất cả đều là mộng, đều là mộng, không phải thật.
Nhưng sau đó lại xảy ra một chút chuyện nhỏ, tất cả đều giống như trong mộng, cái này làm cho Cố Lan Phức không khỏi kinh hãi.
Nàng ta sợ, sợ tất cả những gì trong mộng đều là vận mệnh của mình.
Mãi cho đến hôm nay, nàng ta nghe nói Cố Cẩm Nguyên muốn trở về phủ, nàng ta vội vàng đi tới chờ ở bên cạnh mẫu thân.
Nàng ta gặp được Cố Cẩm Nguyên, cũng thờ ơ nghe mẫu thân và Cố Cẩm Nguyên nói chuyện.
Đấy tất cả đều không khác gì trong mộng.
Chân Cố Lan Phức mềm nhũn, tay chân càng thêm lạnh như băng.
Nàng ta mơ, là số mạng sau này của nàng ta hay là chuyện đời trước của nàng ta?
Nàng ta và Cố Cẩm Nguyên, đây là đời thứ hai diễn lại chuyện xưa sao?
Cố Lan Phức nghĩ như vậy, nàng ta liếc nhìn Cố Cẩm Nguyên đi cùng bên cạnh.
Tốt, rất tốt, tất cả đều giống nhau, ngay cả nốt ruồi đỏ tươi nhỏ bên tai Cố Cẩm Nguyên cũng giống.
Cố Lan Phức đột nhiên cười.
Nàng ta sợ cái gì?
Nàng ta đã biết trước tương lai, nàng ta có thể tránh dữ tìm lành.
Đời này, người xui xẻo chắc phải là Cố Cẩm Nguyên chứ?
Tính hết mưu kế, nàng ta lần này nhất định có thể thắng.