• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng khóc đến ngã bệnh, Vĩ Nương và Tử Luân vì lo lắng cho nàng mà gầy rạc đi.

Nàng bệnh cả tháng trường không khỏi, thái y đến chẩn bệnh rồi kê thuốc, mỗi lần một loại thuốc khác nhau nhưng bệnh nàng không thuyên giảm. Đây chính là tâm bệnh, nàng rất muốn về Mãn Châu, thăm cha mẹ, thăm lại cố hương.

Sau đó đỡ bệnh mấy ngày thì đã là hai tám tết. Nàng cũng phải cố mà ngồi dậy.

Những ngày nàng bị bệnh ngoài Tử Luân và Vĩ Nương chăm sóc ra thì còn có Gia Hạ thường xuyên lui tới.

Ngày mồng một tết theo phong tục nàng phải đi dự đại lễ tế trời, buổi chiều đi chúc tết. Trong sự long trọng của đại lễ, nàng phải cùng tất cả phi tử cung chúc an khang cho thái phi, hoàng thượng, hoàng hậu. Cũng như bao đại lễ khác, quỳ xuống đứng lên không biết bao nhiêu lần.

Trải qua ba ngày tết nàng không đã quỳ bao nhiêu, nói câu "miễn lễ"; "tạ ơn" bao nhiêu lần, có điều lại thấy vô cùng chán ghét kiểu cứng nhắc như thế.

Đến mồng chín tết, Gia Hạ được chính thức sắc phong làm Hiền phi. Dù sao Hiền phi vẫn là ngũ phẩm, Vương Uyển là tam phẩm, nàng ta phải quỳ trước Vương Uyển trong đại lễ.

Trong phút chốc sự quan tâm chăm sóc của Gia Hạ làm nàng cảm thấy tất cả đều là sự lố bịch mà thôi.

Đại lễ diễn ra giữa chính điện cao rộng. Nhiều quan đại thần ca ngợi đức hạnh của vị công chúa ngoại quốc như Gia Hạ.

Còn quý phi nàng dù được hoàng thượng sủng ái rất lâu, tuy hạnh của vị công chúa ngoại quốc như Gia Hạ.

Còn quý phi nàng dù được hoàng thượng sủng ái rất lâu, tuy nhiên lại không có động tĩnh.

Nàng nghe được lại thấy tâm tình tiến triển tốt, hắn đường đường không có làm gì nàng, cho nên không có động tĩnh cũng đúng thôi.

Trong lúc đại lễ diễn ra, nàng ngồi yên trên ghế mắt đảo lên bậc Thượng thang(3), trông thấy hắn mắt không chớp nhất thời chột dạ, né tránh lãnh ý trong đôi ngươi của hắn.

(3): Thượng Thang là bậc thang nạm vàng chuyên dùng cho việc đi lên xuống của hoàng đế. Có thể nói, bậc Thượng Thang càng cao thì càng tỏ rõ uy quyền của bậc đế vương.

Vĩ Nương bên cạnh nàng nàng đứng hồi lâu, sau mới hít một hơi nói:

“Nương nương, lát nữa khi Hiền phi dập đầu trước người người nhớ phải đỡ nàng dậy.”

Phải nói là Hiền phi với ta như tỉ muội, cho nên không cần đa lễ.

Nàng nheo mắt hỏi:

“Sao ta phải làm như vậy? Cung quy cũng không có ghi điều này. Gia Hạ...”

Vĩ Nương nói:

“Nghe nói Hiền phi đang mang thai.”

Câu nói đó khiến nàng thoáng bất ngờ, thảo nào mà quan lại ai ai cũng ca ngợi. Nhưng mà nàng thật tâm không thấy tủi thân, lại hỏi:

“Mang thai thì không nên dập đầu?”

Vĩ Nương cười khẽ, ôn nhu nói:

“Không phải cái dập đầu đó to tát, mà chính là ở lòng người, còn phải tỏ ra nhân từ trước mặt quần thần. Còn việc mang thai không được làm việc nặng lại là vấn đề mà nữ nhân nào cũng biết.”

Đây chỉ là câu nói vô tình nhưng dường như lại khiến cho nàng tâm tư bất định.

Đúng là nữ nhân nào cũng biết, chỉ cò nàng là không biết.

Nàng lại thiết nghĩ, Vĩ Nương nói đúng, nếu để Gia Hạ dập đầu quá nhiều lại động thai thì thật là nàng có tội quá.

Nghĩ vậy đúng lúc Gia Hạ dập đầu nàng vội đứng lên đỡ lấ y cánh tay của Gia Hạ, vừa mở miệng chưa kịp nói câu nào thì đầu óc lại choáng váng, thân thể mềm nhũn ngã xuống sàn.

Hắn vừa rời mắt khỏi nàng một chút nàng đã ngất đi.

Bất quá hắn đi xuống Thượng Thang đến bên cạnh nàng, sững sốt. Hồi lâu nhìn nàng, đã rất rất lâu hắn không có quan tâm tới nàng, cũng đã xuýt không nhận ra nàng so với một tháng trước đã gầy đi. Hơn nữa, ánh mắt nàng nhìn hắn là sự xa cách và oán giận.

Nàng giận hắn ư?

Ngay tức thì hắn bế nàng lên, tiêu sái bước đến Hoàng Lạc điện, ngoái đầu lại nói:

“Truyền Dương thái y!”

Mọi người đứng sau xì xào, họ cho là quý phi thất sủng lâm bệnh nặng, lần này biết chuyện Hiền phi mang thai liền quá sốc mà ngất đi.

Gia Hạ ngóng theo bóng hình Tống Ngạn, dòng lệ chực trào.

Nàng sùng bái hắn như vậy nhưng hắn không hiểu sao? Hắn tuyệt nhiên không hiểu lòng nàng.

Tống Ngạn đẩy cửa, đi vào trong, đặt người trên tay xuống giường.

Vĩ Nương đứng bên ngoài Hoàng Lạc điện, cứ bước vào một bước lại bị trúng một đòn, nếu không phải là chụp đèn thì cũng là nghiên mực.

Tử Luân nghe tin quý phi ngất xỉu trong đại lễ rất gấp gáp mà chạy đến Hoàng Lạc điện, chạy đến liền mở cửa, không ngờ bị ăn ngay một cuốn sách trúng thẳng lên trán, tạo ra cục u to bự trên đỉnh đầu...

Đầu óc bừng bừng tức giận, rút kiếm ra đe dọa Vĩ Nương:

“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, thân thể quý phi vốn gầy yếu, gặp lạnh thì bệnh. Người vừa bệnh dậy lại bị buộc phải dự đại lễ này, bà lại không chăm sóc tốt cho người, ta chém chết bà!”

Vĩ Nương hoảng hồn tấm tắc:

“Nào có nào có, Tử Luân, ngươi đừng nóng như thế. Rõ là ta đã mặc ấm cho nương nương nhưng không phải ngươi không biết quý phi người hay bệnh, lạnh một tí là cảm ho, mấy ngày trước đã khỏi, hôm nay vì đến đại lễ mà nhất thời ngất đi.”

Tử Luân buông kiếm, quả thật là sức khỏe Vương Uyển "thảm hại" vô cùng, nhưng mà không ngờ nàng lại ngất xỉu như thế.

Đến chiều tối, nàng đột nhiên tỉnh lại.

Chuyện trong đại lễ sắc phong đã kinh động đến cả cung. Nhưng ai đến thăm hỏi đều bị hoàng thượng đuổi ra ngoài hết thảy.

Nàng tỉnh lại, miệng khô, cố gắng mở miệng thốt lên từ "nước".

Tống Ngạn liền lấy chén nước đưa cho nàng, gằn giọng:

“Uống đi.”

Nàng vẫn bướng bỉnh không chịu uống, hành động kia thu vào tầm mắt hắn.

Hắn liền chế trụ nàng trên giường, một tay giữ nàng, một tay bưng chén nước ép nàng uống hết. Vì nàng giãy giụa mà một phần nước đổ ra ướt đẫm phần y phục.

Hắn thấy nàng uống hết mới thả ra.

Vương Uyển khịt khịt mũi, quay đầu nhìn ra cửa sổ, trời đã tối mất rồi. Không lẽ hắn định giữ nàng lại ở đây hay sao?

Hắn sau đó liền trút bỏ hoàng bào, thay vào đó là bộ y phục bằng vải lĩnh, đi về phía ghế, ngồi xuống, bên cạnh ghế có một cái bàn, trên bàn là một ấm trà có hoa văn tinh xảo.

Nàng đương nhiên hiểu được hắn là đang vô cùng tức giận nên mới chẳng buồn nói câu nào. Lúc này nàng mà lên tiếng thì chẳng phải là rất ngốc sao?

Nàng bèn túm lấy áo gấm khoát kín người bước xuống khỏi giường, tự ý đi ra cửa.

Vừa đi được vài bước đã nghe tiếng hắn:

“Nàng bước thêm một bước, ta chặt đứt một chân nàng!”

Nghe vậy nàng bủn rủn tay chân, nếu nhỡ hắn nói là làm, nàng chỉ có hai chân, chỉ bước được hai bước thôi sao?

Hắn lại quay ra hỏi nàng: “Không có chuyện gì để nói sao?”

Hắn nhìn nàng khá lâu, sau đó lại không ngồi yên, đứng lên đi về phía nàng.

Nàng cư nhiên đáp: “Không có.”

Đã rất lâu hắn không ôm nàng như thế, sau khoảng thời gian nàng bị bệnh hắn không tới thăm là điều hắn không thể nói ra, cho nên nàng tất sẽ có mặc cảm.

Nàng yên lặng một hồi mới nói: “Bệ hạ, người bỏ ra đi.”

Nói xong nàng liền giằng tay hắn ra nhưng hắn nhất quyết không buông, nàng lại hét toáng lên:

“Bệ hạ rõ ràng đã làm cha, tại sao lại còn như thế? Gia Hạ đang mang thai, người có quan tâm đến nàng ấy không?”

Hắn quay người nàng lại, hai tay bóp chặt bả vai nàng, nghiến răng nói:

“Không được nhắc đến Gia Hạ!”

“Không nhắc đến thì người xem như không có sao?” - Nàng hét lớn, dường như đem hết uất ức trong lòng nói ra, lại không ngừng nói tiếp:

“Người cho là ta cũng như những nữ nhân khác, trông chờ sự bố thí tình cảm của người hay sao? Người có thể tự do trong lục viện tam cung, Nhật Lệ cung cũng không ngoại lệ, nhưng mà mong người tôn trọng cốt cách của nữ tử. Người là cha của đứa trẻ đó, người phải quan tâm nó, quan tâm mẹ của nó. Vậy mà ngay cả một chút quan tâm người cũng không...ưm.”

Hắn tức giận kéo nàng lại gần, chế trụ mà hôn, cắn môi nàng, bao nhiêu tâm tư của hắn đều dồn vào nàng, nàng có thể không hiểu hắn, không tha thứ cho hắn nhưng nàng không được ngăn cản hắn, không được can thiệp vào chuyện của hắn, xem ra hắn đã quá chiều chuộng nàng rồi.

Nàng nghiêng đầu tránh né hắn, hắn lại càng siết chặt hơn.

Bàn tay hắn vội cởi áo gấm xuống, thả rơi trên nền đất, tay kia lại chạm lên ngực nàng.

Bất giác nàng hoảng hốt lùi ra sau mấy bước, lắp bắp: “Bệ hạ...Người.”

Hắn buông nàng ra nhưng lại nheo mắt hỏi:

“Không thích hợp sao?”

Câu nói đó rõ ràng là muốn áp đặt nàng.

Nàng mặc kệ hắn vội quay lưng bỏ chạy nhưng bộ xiêm y dài khiến nàng không có cách nào chạy nhanh được, lại giẫm phải tà váy ngã xấp xuống đất, trong lòng khẩn trương vội vã đứng lên.

Hắn đi tới, bế nàng lên. Nàng vừa giãy giụa vừa đấm lên người hắn, hét lớn:

“Người mau bỏ ra, bỏ ra đi, hoàng thượng!”

Hắn bế nàng đến bên giường, thả nàng rơi xuống, điên cuồng xé y phục nàng ra.

Hắn dọa nàng sợ đến phát khóc, giằng tay hắn ra, nắm cổ tay hắn nói:

“Người...đừng mà.”

Hắn thở hắt ra, một tay đỡ lưng nàng cao hơn mặt giường một chút, cuối người hôn xuống cổ nàng, hạ dần xuống nơi mềm mại, khéo léo mở dây trên ngực ra, giọng nói mang đầy dục vọng lại vang lên:

“Ta muốn nàng.”

Hắn ngay tức khắc hôn lên ngực nàng.

Cảm giác ướt át lạ lẫm khiến nàng không khỏi rùng mình tránh né. Nhưng hai tay hắn đã chặn ở hai, có muốn thoát cũng không thoát được, hắn lại càn quấy chạm tới đùi nàng, tiến lên trên, kéo kéo chiếc quần nhỏ.

Hắn đang vờn nàng sao?

Đôi môi lại không ngừng hôn nàng triền miên.

Nhưng không lâu sau hắn lại kéo quần nhỏ của nàng xuống khiến nàng choàng tỉnh, níu tay hắn hét toáng lên:

“Không được!”

Vừa cởi y phục của bản thân ra, vừa cuối xuống cắn nhẹ lên vành tai nàng nói:

“Được.”

Nàng sợ cử chỉ của hắn, sợ bản thân bị cuốn theo. Nỗi sợ khiến nàng không ngừng run rẩy. Hắn cuối sát nàng, cơ thể mềm mại của nàng cọ sát vào hắn khiến hắn không khỏi vui thích mà nàng lại kịch liệt run rẩy làm hắn mấy phần mê loạn.

Nàng bị tiếp xúc thân mật làm cho lo lắng, lần đầu tiên sẽ rất đau, mà nàng chịu đau không giỏi...Không được, nàng đang nghĩ gì vậy? Nàng tuyệt đối...không được.

“Hoàng thượng, không...”

Hắn nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, cất giọng:

Ta muốn, chưa có gì là không thể cả.”

“Nhưng...”

Hắn không để nàng nói hết câu đã vội đẩy nàng nằm xuống giường, mạnh bạo giựt đai áo nàng đi, lộ ra cả người.

Nàng bỗng thấy xấu hổ vô cùng, tránh né cánh tay hắn, nức nở mắng:

“Sắc lang!”

“Ta là hoàng thượng, nàng là phi tử, cái gì gọi là sắc lang? Còn mạnh miệng?”

Nàng nghiến răng cắn phập lên vai hắn, tranh thủ lúc hắn bị đau mà nhảy xuống khỏi giường, chạy biến ra khỏi phòng.

Vừa chạy ra khỏi cửa đã nghe tiếng cười của hắn. Phải nói là hắn cười rất lớn, có vẻ rất sảng khoái.

Nàng lại nhìn y phục trên người đang vô cùng xốc xếch, bất giác ngước lên liền bắt gặp ánh mắt của bao cung nữ nhìn mình, giống như nhìn sinh vật lạ, một quý phi chạy ra từ tẩm cung của hoàng thượng với bộ xiêm y xốc xếch đai ngực mất, đai áo cũng mất, tưởng chừng như chỉ thả tay ra là bộ xiêm y kia ngay tức khắc rơi xuống, lộ ra cơ thể.

Thoáng chốc nàng ngượng chín cả mặt. Nhật Lệ cung cách đây một đoạn dài. Hôm nay lại là ngày Ngọc Thưởng ma ma tập hợp cung nữ ở Vân Đồng phủ(4) nếu nàng cứ như thế mà đi thì...

Nàng bất giác thở dài, lại phải quay vào rồi.

Hắn ngồi trên long kệ phóng ánh mắt lơ đãng nhìn nàng, thấp giọng:

“Chạy trời sao khỏi nắng?”

Nàng nhăn mặt đi đến bên giường, nhặt đai áo rồi đi vào trong thay lại y phục. Hắn là đang cười nhạo nàng, dồn hết tâm tư vào việc khác, nàng cảm thấy như thế nào cũng không là điều ảnh hưởng tới hắn.

Nàng nhất quyết im lặng cho tới cùng bởi vì trong lúc này đây nàng cực kì ghét hắn, hắn là hoàng thượng nhưng phải biết rộng lượng một chút.

Hắn thấy nàng im lặng nhất thời chột dạ, hắn dường như đã hơi quá đáng, làm như vậy với nàng thật ra là có phần bạo ngược.

Bất giác hắn không biết nên làm gì, nhất thời cảm thấy vô cùng bối rối Sự áy náy kia nhanh chóng chiếm lĩnh hắn, môi nhếch lên vội giải bày:

“Ta thật sự...không cố ý.”

Lần đầu tiên hắn lại chịu khó xin lỗi một người, hơn nữa là phi tử của hắn chứ không ai khác, nhưng cảm giác lại vô cùng chân thật như vậy.

Chẳng qua là một lỗi nhỏ mà thôi nhưng lại khiến cảm thấy áy náy, nhìn vào mắt nàng bỗng dưng khiến hắn cảm thấy như nàng thật sự vô cùng giận dỗi, như là đang tố cáo hắn, tố cáo hành động của hắn.

Nàng bỗng dưng khựng lại, lát sau không nói gì, quay lưng ra tới cửa.

Hắn vẫn không chịu dừng lại, bước theo nắm lấy đai áo kéo kéo, giọng có đôi chút nũng nịu:

“Ở lại đây đi!”

Bỗng dưng nàng lại thấy mát lòng thế nào, nhưng mà tạm thời giận hắn cũng không có sao, hắn lại có thể đùa giỡn như vậy với nàng, thật không thể tin được là hắn lại...

Hầy, không còn cách nào, hắn lại phải chịu thêm "uất ức" vậy. Nàng vẫn tiếp tục tránh né hắn:

“Hôm nay cũng đã muộn rồi, hoàng thượng đi nghỉ đi, ta về trước.”

Hắn lại không giống trong suy nghĩ của nàng, nói sang vấn đề khác:

“Vì sao không xưng là "thiếp" nhỉ?”

Nàng lấp lửng:

“Thì...là...là nó...”

Hắn tiếp lời:

“Vậy thì trao đổi, ta không bắt nàng xưng "thiếp" đổi nàng phải ở lại đây!”

Nàng lại thấy dường như mình bị lỗ, nàng trước giờ vẫn xưng là "ta" hoặc đôi lúc đối mặt trước thái phi mới xưng "thần thiếp", bây giờ hắn xá cho nàng vẫn không là điều gì to tát vì khi gặp thái phi nàng vẫn phải xưng như cũ. Thật ra, điều này vô cùng bất lợi.

Cho nên nàng đòi thêm một yêu cầu khác:

“Người phải thêm một yêu cầu khác đó là phải chấp nhận một thỉnh cầu từ ta.”

Hắn gật đầu. Nàng bỗng dưng nhớ ra một điều...

“Nhưng ta ở lại đây để làm gì?”

Hắn xoay người nàng lại, cuối người xuống nói:

“Tất nhiên là trẫm muốn thị tẩm.”

Nàng trố mắt:

“Cái gì...?”

Lời còn chưa nói hết thì đã bị hắn đẩy ngồi xuống giường, tay nhanh thoăn thoắt tháo y phục ra.

Nàng thấy hơi choáng, hắn thật là rấ t muốn cơ thể nàng hay sao? Không có thương yêu nàng?

Bất giác trong mắt nàng nhìn ra được rằng bản thân đã quá đa tình rồi

Hắn vội vã hôn lên má, mà dường như trên má hắn cũng có chút đỏ hồng, còn có mồ hôi.

Đập vào mắt hắn là đôi ngươi thất thần của nàng, ẩn chứa đôi chút bi thương liền hỏi:

“Sao?”

Nàng ngước lên nhìn hắn, tại sao nàng lại có cảm giác thấy hắn rất thân quen, tình cảm dành cho hắn lại vô cùng sâu đậm. Ngay lúc này đây nàng lại cảm thấy tình cảm đó trở nên thật đê hèn.

Bất giác bật cười:

“Không biết nữa.”

Hắn nhìn nàng khó hiểu, ánh nhìn của nàng ngày một giống với ánh nhìn của A Tịch năm xưa, có chút gì đó lưu luyến, cũng có chút nghi ngờ.

Duy chỉ là A Tịch đã chết rồi, hắn dường như chỉ là đang cố tìm kiếm hình bóng của A Tịch trong Vương Uyển mà thôi. Nhất thời hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng, buông thõng tay sau đó lùi ra sau mấy bước, nói:

“Mau nghỉ ngơi đi.”

Hắn đi đâu đó và cũng không quay lại. Nàng không ngủ được, nửa đêm ngồi dậy uống chén trà rồi ra ngoài tản bộ.

Đầu xuân không khí còn ẩm lạnh, nàng đi quanh quẩn một hồi lại có nhã hứng ngồi xuống căn nhà nhỏ giữa hoa viên, tì cằm xuống lòng bàn tay.

Nàng tự dưng lại thấy lòng mình tê cứng, mỗi khi tiếp xúc với hắn dường như nàng lại cảm nhận được vô vàn cảm xúc bi ai.

Rõ ràng nàng chưa từng gặp hắn.

Sáng hôm sau.

Nàng mở mắt đã nhìn thấy hắn bên cạnh nhìn mình thì không khỏi hoảng hốt mà hét:

“Người...”

Sau đó đầu óc trở nên ổn định hơn mới nhớ ra rõ ràng đêm hôm qua ở hoa viên, sao bây giờ lại ở đây?

Như thấu được suy nghĩ của nàng, hắn bật cười thành tiếng nói:

“Đêm hôm qua ai nằm dài ngủ giữa hoa viên, ngay cả ta bế về đây cũng không biết, nếu nhỡ sau này ai đó bế nàng đem đi giấu thật xa chắc nàng cũng không biết gì. Xem ra ta phải phái người trông nàng thật kĩ mới được.”

Nàng mà hết cả hồn, bật dậy:

“Vậy ra là thần thiếp ngủ ở hoa viên luôn hay sao?”

Nàng đưa hai tay lên che mặt, là nữ tử lại nằm đâu ngủ đấy, thật là xấu hổ chết được.

Hắn bỗ quay ra cửa, có tiếng gọi vọng vào:

“Hồi hoàng thượng, đã tới giờ thượng triều.”

Hắn cư nhiên là thở dài một tiếng, quay sang phía nàng nói:

“Tối nay Lâm tướng quân sẽ đưa nàng đến Binh Huyền phủ, ta ở đó.”

Nàng gật đầu, thầm nghĩ: Hắn triệu mình đến Binh Huyền phủ là để làm gì không biết nữa.

Đến tối, đúng là Lâm Dịch Xuyên tới đưa nàng đi.

Nàng trước giờ vẫn chưa biết cái gì là Binh Huyền phủ, chỉ lẳng lặng đi theo hắn ta.

Mãi đến khi nàng trông thấy tấm bảng Binh Huyền phủ nàng mới biết Binh Huyền phủ hóa ra là một bãi đất trống, trung tâm là một đám củi lớn.

Nàng đảo mắt tìm Tống Ngạn giữa đám đông nhưng không thấy, ngược lại lại trông thấy Tử Luân trong bộ dạng như một nữ hiệp đang vẫy vẫy tay với mình, gọi:

“Nương nương!”

Nàng nhanh chóng bước tới, không quên nói:

“Ta đi cùng Tử Luân một lát.”

Nói rồi chăm chăm phía trước mà đi.

Tử Luân đưa cho nàng bộ y phục khác rồi thay ra, đưa nàng tới một căn phòng kín để chăm phía trước mà đi.

Tử Luân đưa cho nàng bộ y phục khác rồi thay ra, đưa nàng tới một căn phòng kín để thay bộ y phục kia, còn bản thân đứng bên ngoài cửa nghêu ngao kể:

“Lần này hình như là đang tổ chức ăn mừng sau trận chiến ở Nam Bắc hải. Còn có đốt lửa, diễn ca múa...rất tưng bừng. Nhưng mà trước nay chưa từng có tiền lệ nữ tử được tham gia cả, hoàng thượng đặc cách cho nương nương đến đây, thật là khó hiểu.”

Nàng cũng rất khó hiểu vì sao hắn lại đột nhiên triệu nàng tới.

Thay y phục xong nàng cùng Tử Luân đi ra ngoài.

Bên ngoài rất đông người, nàng chỉ nhìn quanh xem thật sự Tống Ngạn đang ở đâu mới trông thấy hắn đang ngồi ở trại lớn, chính giữa khu đất rộng lớn này, nàng đi về phía hắn.

Hình như hắn cũng nhận ra có người đang đi về phía mình nên thuận mắt mà ngước lên nhìn xem, lúc nhận ra nàng mới cười, vẫy tay gọi nàng.

Bất giác nàng thoáng trông thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc nhưng lại tự cho là bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Đi tới chỗ hắn sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh hắn, bỗng dưng trên nền trời vang lên mấy tiếng “ bụp bụp”, tiếp sau là một màn pháo hoa mãn nhãn, màu sắc vô cùng lung linh.

Nàng vốn vô cùng nhạy cảm với màu sắc, trực tiếp xem pháo hoa như thế này thật sự là vô cùng đẹp mắt.

Ở giữa khu đất trống là một đội ca kịch đang diễn, xung quanh binh tướng ăn uống vô cùng nhộn nhịp. Nàng lại trông người bên cạnh mình đang cười rất tươi, trong lòng lại thấy rất dễ chịu.

Hắn đang cười sảng khoái dường như nhận ra có người nhìn mình đắm đuối liền quay sang phía nàng. Ngay tức khắc nàng quay sang hướng khác, còn đánh trống lảng:

“Kịch hay quá!”

Hắn không khỏi bật cười, kéo nàng gần bên cạnh mình, nhẹ giọng:

“Có thích như thế này không?”

Nàng không ngần ngại gật đầu. Xung quan là tất cả tiếng reo hò, tiếng cười sảng khoái của binh lính, cùng ánh lửa sáng lập lòe.

Lâm Dịch Xuyên từ trong đám đông đứng lên, bắt đầu đưa một ngọn đuốc cho Tống Ngạn, nàng vừa định hỏi dùng ngọn đuốc để làm gì đã bị hắn chặn lại:

“Đừng hỏi.”

Sau đó cả khu đất chìm vào trong bóng tối, nàng thật không thể hiểu nổi tắt hết lửa như thế để làm gì, duy nhất lúc nhận ra Tống Ngạn đang đốt cháy một sợi dây dài. Sợi dây bắt lửa rất tốt, cháy rất nhanh, một đường thẳng chạy ngang cháy sáng tiến thẳng về phía đống củi lớn kia, bùng cháy.

Nàng không khỏi giật mình trước sự đẹp đẽ của đống lửa, đống lửa bùng lên cao, càng cháy càng sáng, vô cùng rực rỡ, binh lính xung quanh tụ thành hình tròn la hét cổ vũ, tiếng trống dồn dập náo nức. Cột lửa cháy rực rỡ chiếu sáng khắp mọi nơi, hắn quay sang hỏi nàng:

“Có thích không?”

Nàng cư nhiên là gật đầu vồn vã, sau đó cười đến không ngừng, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy một cách đốt lửa đẹp đến vậy, cột lửa cháy không ngừng, soi ánh sáng đẹp đẽ kia lên khuôn mặt đẹp như điêu khắc của hắn khiến cho ánh mắt của nàng càng trở nên rực rỡ.

Tử Luân ở đằng sau bỗng dưng trông thấy một người giống như biểu ca của mình liền chạy tới gọi với:

“Biểu ca, biểu ca.”

Hôm ấy nàng trở về rất muộn, lúc trở về thì Vĩ Nương đã ngủ mất, Tử Luân thì ngồi trong phòng mình hồi tưởng về cảnh lúc tối nhìn thấy, cột lửa thật là rực rỡ, khiến cho tâm tình của Tử Luân cứng rắn bỗng nhiên lại trở nên đáng yêu, phải thú nhận là người biểu ca của Tử Luân không ai khác chính là Lâm Dịch Xuyên, cả hai cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ, có cùng một sư phụ dạy võ công.

Tuy nhiên vì Tử Luân là nữ tử, binh sự không thể can dự nên chỉ có thể hậu hạ bảo vệ các vị phi tử này thôi. Trong tâm trí của Tử Luân chỉ tồn tại hình bóng của Lâm Dịch Xuyên, chỉ là rất khó nói, một tướng quân như hắn ta nhất thiết không được tự chọn phu nhân cho mình, chỉ có thể chờ chỉ thị của hoàng thượng mà thôi, về việc đó Tử Luân đã hiểu từ lâu, chỉ là tình cảm đậm sâu, không quên được. Vương Uyển đến lúc leo lên giường đi ngủ vẫn chưa hết vui thích vì hình ảnh vừa rồi, lại không ngủ được, cứ thoáng chốc lại bật cười.

Ngày hôm sau Vĩ Nương báo cho nàng hay Hiền phi bị bệnh, cả hậu cung cứ nháo nhào cả lên. Ngay cả hoàng hậu cũng tới đó. Đương nhiên là vì Gia Hạ đang mang thai, là đứa trẻ đầu tiên của hoàng thất.

Vĩ Nương không biết lôi đâu ra cả đống sách Nữ huấn ra cho nàng đọc, nói là học tập một chút tránh điều tiếu thị phi.

Nàng vẫn kiên nhẫn đọc hết mấy cuốn nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn th ấy một điều bất hợp lí. Nữ nhân phải xem phu quân mình là trời. Việc trở thành phu thê nhất quyết nên dựa trên tình cảm, nếu đã có tình cảm thì vẫn nên tôn trọng nhau, tại sao phải phân biệt giữa nương tử và tướng công.

Tư tưởng của nàng, Vĩ Nương không hiểu được, vậy thì vẫn nên im lặng.

Gia Hạ vừa khỏi bện h cũng vừa đúng dịp tết Nguyên Tiêu.

Người Trung Nguyên xưa nay câu nệ tiểu tiết, lễ nghĩa chu toàn, mà lễ quan trọng nhất chính là Nguyên Tiêu này đây.

Khi nàng còn ở Mãn Châu năm nào cũng nghe nói ở kinh thành làm lễ long trọng lắm nhưng nàng vẫn chưa có dịp đi.

Năm ấy nàng lúc nào cũng thả Quy Giáp đăng (5) để cầu cha mẹ được sống lâu.

(5): Đèn con rùa cầu cha mẹ thọ trăm nghìn tuổi.

Mặc dù Mãn Châu không nhộn nhịp như ở đây nhưng đến tết Nguyên Tiêu cũng rất vui vẻ.

Nhưng mà...

Năm nay nàng có thể sẽ không được thả hoa đăng nữa.

Buổi trưa Thái phi triệu nàng tới Nhân Thọ cung, nàng vội vã đi tới. Tuy nhiên ấn tượng lần trước của nàng về thái phi thật không hay một chút nào.

Đến nàng bước vào trong, nghiêm chỉnh hành lễ, bên trong vẫn có nhiều người khác, có hoàng hậu, Hiền phi, Hà Quý tần, Lưu phi, Hồi quý tần, Lâm phi,... Nàng nhận ra thái phi dường như có điều quan trọng muốn nói, thấy nàng hành lễ cũng phẩy tay cho qua.

Sau thái phi mới cất lời:

“Nguyên Tiêu năm nay chúng ta phải tiếp đón người Hung Nô. Về mặt chính trị hậu cung không can dự, tuy nhiên phi tử nên tránh tiếp xúc với người lạ tránh điều đàm tiếu. Theo tục mọi năm thì hoàng thượng sẽ diễu hành cùng hoàng hậu và một phi tử, phi tử thì cứ để Hiền phi đi!”

Hồi phi lại lên tiếng:

“Hồi Thái phi, Hiền đang mang thai, e là lên cao không tiện, chi bằng để quý phi...”

Vương Uyển nhận ra Hồi phi không ai khác là Hồi Phi Yến mĩ nhân sắc nước hương trời. Hôm tuyển tú nữ Phi Yến có biểu diễn một bài múa đẹp tuyệt trần.

Rời khỏi quá khứ, nghe xong câu nói của Phi Yến khiến nàng giật mình.

Vừa định mở miệng bác bỏ thì thái phi đã nói trước:

“Hiền phi có thể đi được? Đúng không?”

Ánh mắt thái phi quét qua Gia Hạ, kia rõ là một câu hỏi nhưng ý tứ thì rất rõ ràng: Thái phi không muốn nàng đi.

Phi Yến cơ hồ cũng nhận ra điều đó.

Sau cùng Gia Hạ gật đầu. Trong lòng Vương Uyển không mấy bận tâm tới việc đó.

Suốt buổi trưa thái phi vừa mời trà, vừa trò chuyện, duy chỉ Vương Uyển không biết nói gì nên đàn im lặng từ đầu cho tới cuối.

Lúc trở về Gia Hạ nói mời nàng đến Nhân cung. Nàng cũng nhận lời.

Vĩ Nương và Tử Luân từ đầu tới cuối vẫn đi cùng nàng đến Nhân cung.

Mặc dù trước đây nàng cũng từng tới đây nhưng cách bài trí khác xa bây giờ.

Trước cửa có để hai chậu cây, càng đi sâu vào trong thì mới thấy một vòm hoa, sau lại mở ra cả khu vườn đẹp đẽ. Tiếp nối sự kinh ngạc của Vương Uyển là giọng nói đầy hoạt bát:

“Tỉ thấy khu vườn này thế nào?”

“Rất đẹp.”

Gia Hạ dắt nàng càng vào sâu bên trong, có hoa cắt tỉa nhiều hình thù kì lạ, có khi còn tỉa hình người nữa.

Nàng bị hấp dẫn bởi sự lạ lẫm đó mà không rời mắt đi.

Gia Hạ ngồi xuống bàn ghế đá, đợi Vương Uyển ngồi xuống mới rót trà ra, nói:

“Ở quê của muội phổ biến nhất là những khu vườn như thế này, đến Trung Nguyên đã rất lâu nhưng chưa lần nào được trở lại cố hương, thấy rất nhớ.”

Vương Uyển gật đầu, sau đó mới hỏi:

“Nghe nói muội bị bệnh vừa mới khỏi, chú ý tốt bảo vệ sức khỏe cũng là bảo vệ đứa con trong bụng.”

Nói đến đây bỗng Gia Hạ tái mặt, ấp úng nói:

“Thật ra là...đứa bé đó...vốn không có.”

Nàng giật mình hét toáng lên:

“Không có?”

Gia Hạ miễn cưỡng gật đầu:

“Là một sự nhầm lẫn tai hại. Lúc ấy muội bị bệnh ngất đi, thái y không biết vì sao lại chẩn mạch là mang thai. Muội lại thấy rất lạ. Sau lễ sắc phong muội lại mời Dương thái y tới, chẩn mạch thì nói không mang thai. Muội thật sự rất hoang mang.”

Vương Uyển vừa nghe đã vô cùng lo lắng:

“Dương thái y rất nổi tiếng chẩn mạch giỏi, làm sao có chuyện chẩn mạch sai.”

Ngẩn ngơ một hồi Gia Hạ mới nói tiếp:

“Muội phải làm sao đây?”

Vương Uyển lại đáp:

“Hay là nói ra đi, thời gian trôi qua thể nào cũng bị lộ tẩy. Thà là thú nhận. Vả lại đây cũng không phải là lỗi của muội.”

Gia Hạ thật ra là lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, muốn nói mà thể nói. Việc này sẽ làm cho cả hậu cung náo loạn, chưa biết chừng thái phi sẽ rất sốc.

Vương Uyển còn đang lo lắng thì Vĩ Nương từ bên ngoài đi vào, nói hoàng hậu triệu kiến nàng đến Liên cung.

Nàng đành gác lại mọi chuyện ở Nhân cung mà đi đến Liên cung.

Vừa đến nơi đã bắt gặp hoàng hậu từ Liên cung đi ra, chưa kịp nói câu nào thì hoàng hậu đã nói:

“Đi cùng ta đến Diêm Hoa phòng!”

Nàng đi theo sau hoàng hậu một đoạn dài, sau khi đến nơi mới biết Diêm Hoa phòng là nơi mà các mỹ nhân ca múa cung đình.

Thấy nàng và hoàng hậu tới họ đều nhất mực hành lễ, sau đó bắt đầu múa thử cho nàng và hoàng hậu xem.

Cấu trúc bao gồm một bài múa mở màn gồm mười người, một bài độc tấu đàn tì bà do Huyền Nhan đàn, sau là một bài múa kiếm của Diệu Đan, nghe nói Lâm Dịch Xuyên cũng có một bài múa giáo, cuối cùng là kết do Chi Mỹ độc diễn múa, tất cả đều vô cùng hoàn hảo.

Múa xong hoàng hậu nói:

“Lần này Hung Nô đến không biết là vì điều gì nhưng thái phi có vẻ rất thận trọng trong đón tiếp.”

Vương Uyển gật gật đầu, biết chắc là thái phi giao phó nên không nói gì nhiều.

Hoàng hậu còn nói với thượng quan:

“Ngọc Thưởng, những việc này bà phụ giúp quý phi nương nương quản lí, ta phụ trách phần thực đơn.”

Việc đón tiếp này lại do chính tay thái phi và hoàng hậu phụ trách, quả nhiên không phải là lễ đón tiếp bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK