Mục lục
Sa Điêu Lốp Xe Dự Phòng Online Sửa Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Xuân Phong Dao

Editor: Nấm nhà trồng

#chưa_beta #15/03/2024

- -------------

"Chỉ vậy thôi hả?"

Logic không? Hợp lý không?!

Quản gia: "Thời gian thử việc tiền lương thường không cao, chờ nửa tháng sau là có thể chuyển chính thức, sau khi thành nhân viên chính thức tiền lương sẽ là 10 vạn."

Lâm Tân Độ hỏi: "Vậy điều kiện chuyển chính thức là...."

"Các tham số chỉ tiêu đủ tư cách."

Lâm Tân Độ trầm mặc một chút: "Vậy nếu chuyển chính thức thất bại thì sao?"

Quản gia: "Sa thải. Sau đó có thể đi đến phòng Nhân sự của Ngu thị lãnh một món quà trị giá 70 vạn, hoặc quy đổi thành tiền mặt mang về."

"....." Thiệt là một chế độ hoàn thiện.

Quản gia lạnh lùng nói: "Tóm lại, thu lại lời đề nghị 1 vạn đó của cậu đi."

Quản gia khinh thường làm Lâm Tân Độ đau cả đầu.

Mới tới đã muốn thu mua quản gia, không hiểu đầu óc nguyên chủ nghĩ gì nữa.

Nhưng mà, nhân vật phụ thì phải ngu xuẩn tận xương tủy như vậy thì mới thu hút cảm xúc của độc giả. Nếu cậu chỉ là một người ngoài cuộc, chắc chắn sẽ vỗ tay tán thưởng.

Chỉ là hiện tại cậu chính là nhân vật phụ ngu ngốc tận xương tủy đó.

Lâm Tân Độ xoay người đi xuống lầu.

Có chiến tích ăn vụng trước đó, quản gia nhạy bén nhắc nhở: "Đừng quên thân phận của cậu."

Không phải chỉ là làm lốp xe dự phòng thôi hả?

Lâm Tân Độ bình tĩnh: "Tôi đi vận động thai nghén."

"....."

Sau cửa sổ kiểu Pháp có một vườn hoa nhỏ.

Thế thân vừa giá lâm liền được thợ làm vườn chú ý tới.

Lâm Tân Độ làm lơ, cứ hướng phía trước đi. Dọc hai bên đường có đủ loại hoa, đẹp hay không không quan trọng, chủ yếu là đắt tiền.

"Cậu đoán thử hoa quý hơn hay tôi quý hơn?"

Hệ thống 40 hỏi gì đáp nấy: [Còn phải xem là bán nguyên bộ là chia nhỏ ra bán.]

"....."

Lâm Tân Độ ngồi trong đình, mở giao diện trò chuyện trên điện thoại ra.

Avatar của Ngu Dập Chi là một cành hoa nhài, nhìn có vẻ không hợp với tính cách hào hoa của hắn, tám phần là có liên quan tới bạch nguyệt quang.

"Nói một chút về thông tin cụ thể của nam chính đi."

[Tin tuyệt đối trong sách chẳng bằng không đọc sách (1).]

"Cứ nói trước đi."

[Nếu chỉ thấy những thứ trong sách thì chỉ thể hiện sự nông cạn, sự tâm sâu phải từ tự mình trải nghiệm (2).]

Nó đang chơi chữ hả?

Lâm Tân Độ ha hả cười, bắt đầu lúc lắc đầu, làm cho hệ thống đang cắm rễ trong đầu trải nghiệm cảm giác say xe.

[Đừng lắc nữa.]

Nó giải thích: [Thế giới này thực sự đang có bug, những tin tức tôi có chưa chắc đã đúng, giống như lúc trước tôi hack sai phòng làm cậu xém nữa hầu ngủ sai người.]

Lâm Tân Độ dừng cos con lắc đồng hồ: "Không sao, cậu cứ nói đi, tôi tự có phán đoán."

[Ngu Dập Chi, nam, 24 năm trước ra đời ở bệnh viện Nhân Dân 2, bác sĩ hộ sản là....]

Lâm Tân Độ cắt ngang, nói ra mấy đặc điểm iconic nhất của nhóm bá đạo tổng tài: "Mất ngủ, dạ dày yếu ớt, thân thế khúc chiết, có cái nào đúng không?"

Nếu pháo hôi ác độc đều dựa theo khuôn mẫu dựng lên thì bá đạo tổng tài cũng sẽ giống vậy.

Tìm đặc điểm thiết lập cực kỳ quan trọng.

[Đúng hết.]

[Tag của tôi cho nam chính là: Cố chấp, yêu hận cực đoan, độc đoán.]

Lâm Tân Độ lập tức bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

Hệ thống 40 bắt đầu nói về thân thế của Ngu Dập Chi: [Ngu Dập Chi được Ngu gia nhận nuôi. Con trai độc nhất của vợ chồng Ngu thị ốm yếu từ nhỏ, lúc Ngu gia lão thái thái còn sống đã tìm đại sư tính quẻ, nói là do bát tự đứa trẻ quá nhẹ, tốt nhất nên nhận nuôi một đứa trẻ có bát tự mạnh để đè xuống. Ôm suy nghĩ thà tin là có, nhà bọn họ liền nhận nuôi Ngu Dập Chi trong cô nhi viện.]

Lâm Tân Độ buồn bực: "Thường không phải trẻ em trong cô nhi viện không có bát tự rõ ràng hả?"

[Cha mẹ Ngu Dập Chi qua đời khi hắn còn bé, không có người thân đồng ý nhận nuôi, nhiều lần qua lại cuối cùng vẫn quyết định đưa vào cô nhi viện.]

[Nếm qua nhân tình nóng lạnh quá sớm nên khiến tính cách hắn cũng trở nên cực đoan, rối loạn giấc ngủ cực kỳ nghiêm trọng.]

[Con lớn Ngu gia những năm gần đây tập trung phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, Ngu Dập Chi phụ trách việc trong nước, nhưng mà sắp tới hai bên sẽ hợp nhất nên hắn phải bay qua bay lại thường xuyên.]

Lâm Tân Độ nhướng mày: "Một núi không thể có hai hổ, hiện tại Ngu Dập Chi muốn có toàn bộ Ngu thị à?"

[Không phải.]

[Lần này chỉ là công tác bình thường.]

[Ngu Dập Chi thực ra rất sợ người anh trai trên danh nghĩa này.]

Hệ thống 40 đột nhiên tự nhủ: [Khả năng đây là nguyên nhân ảnh hưởng đến phán đoán của tôi, năng lượng nam chính còn không mạnh bằng một vai phụ, thế giới này đang lỗi rất nặng.]

Lâm Tân Độ lại chú ý tới mặt khác, cậu chau mày: "Nói vậy nghĩa là người cùng tôi video call trước đó khả năng cao là anh trai của nam chính."

[Ừa.]

Ừa mẹ mi!

Lâm Tân Độ hít sâu một hơi, chỉ hy vọng sau này đừng đụng trúng anh trai nam chính nữa, không thì sẽ không giải thích rõ được việc hack máy tính người ta.

Còn may, người anh trai trên danh nghĩa này của nam chính vẫn luôn ở nước ngoài, xác suất đụng mặt trực tiếp không lớn. Trong mắt Ngu Dập Chi, cậu chỉ là một món đồ chơi không lên được mặt bàn, nên hắn sẽ không chủ động dẫn cậu đến trước mặt người nhà.

[Ngu Dập Chi đã dọn ra sống một mình từ lâu, trong biệt thự này sẽ không có những người Ngu gia khác.]

Lời của hệ thống như một liều an thần tiêm vào người Lâm Tân Độ.

Lâm Tân Độ nhìn một chút dự báo thời tiết, sau đó cái gì cũng không làm liền trở về phòng. Bởi vì có "tật xấu" ăn vặt mà đến tận 8 giờ tối mới đến bữa bột thay cơm.

Vào đêm, Lâm Tân Độ bật đèn, rơi vào trầm tư.

Lúc cậu còn làm bảo vệ, thỉnh thoảng cũng sẽ hỗ trợ xem mấy đứa nhỏ, dỗ ngủ chính là kỹ năng cơ bản nhất. Bây giờ tính chất công việc cũng không có thay đổi, chỉ là đối tượng dỗ ngủ biến thành đại ma vương ương ngạnh.

Để đối phó với mục tiêu không chịu ngoan ngoãn đi ngủ, đầu tiên phải sáng tạo một hoàn cảnh có thể hỗ trợ cho giấc ngủ. Với người lớn, trời mưa chính là thời tiết thích hợp nhất cho giấc ngủ.

Vận khí cực tốt, cậu còn thời gian ba ngày, mà ngày mai trời có mưa.

"Tiếp nữa là kể chuyện xưa, ca hát, khen thưởng gì đó." Lâm Tân Độ lầm bầm lầu bầu, "Mấy cái này không nhất định có tác dụng, nhưng mà cũng không chắc, Ngu Dập Chi thơ ấu thiếu tình yêu có lẽ sẽ thích kiểu này."

[Tôi có thể tạm thời khai phá năng lực cho thanh âm của cậu, tăng một chút xíu hiệu quả thôi miên.]

Lâm Tân Độ đôi mắt sáng ngời: "Còn có loại chuyện tốt này?"

Nhưng sau đó cậu liền cười không nổi.

[Hệ thống số 40 sẵn sàng vì ngài phục vụ, các dịch vụ bao gồm tăng 10% hiệu quả thôi miên cho thành âm, tổng bill 1 vạn tệ.]

Hệ thống 40 nhấn trọng điểm: [Nhiệm vụ tay mới hoàn thành được 10 vạn, cậu không lỗ.]

Nếu hệ thống thực sự có năng lực này, xác suất hoàn thành nhiệm vụ quả thực sẽ tăng lên rất nhiều.

"Có thể...."

[Không thể.] Như là biết cậu muốn nói gì, hệ thống trực tiếp đánh tan tưởng tượng tươi đẹp của Lâm tân Độ, [Tất cả các dịch vụ không nhận ghi nợ.]

Ngay sau đó hệ thống báo ra tư khố của nguyên chủ: 5000 tệ.

"Cậu ta không phải hối lộ quản gia 1 vạn hả?"

[Không, nguyên chủ định đưa trước 2000, còn lại chờ phát lương thì trả tiếp.]

"......"

[Nhưng chỗ tôi có cho vay nghiệp vụ doanh nghiệp, cậu có thể vay vốn. Lãi suất cơ bản 10%/năm nếu vay không quá 3 ngày (tổng 3 ngày), lãi suất 30%/năm nếu thời hạn vay từ 3 đến 7 ngày (tổng 7 ngày). (3)]

Lâm Tân Độ: "Sau 7 ngày thì sao?"

[Ngay cả 7 ngày đầu tiên còn không có tiền thì đi chết đi.]

"....."

Nếu hệ thống thực sự tàn nhẫn đến vậy, nó sẽ không nghĩ cách giúp cậu một phen.

Lâm Tân Độ có cảm giác nợ trả không hết cũng sẽ không chết, tất nhiên là cậu sẽ không ngu mà mở miệng khiêu khích hệ thống.

Vạn sự khởi đầu nan thôi.

Nghĩ thông suốt được chuyện này, Lâm Tân Độ liền tắt đèn đi ngủ.

Hôm sau, trời quả nhiên giăng đầy mây, mây đen kéo tới có cảm giác u sầu dằng dẵng.

Cơm trưa chỉ có mấy cọng rau xanh với thực phẩm dinh dưỡng, công thêm một chén cháo nhỏ, Lâm Tân Độ nháy mắt đánh mất lạc thú tồn tại một nửa.

[Cậu có thể gọi cơm hộp.]

Biệt thự nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm, hiện tại còn đang vay nợ. Lâm Tân Độ nói: "Kiếm tiền quan trọng."

Ngày hôm qua xin kết bạn xong, cậu vẫn chưa liên hệ Ngu Dập Chi, có thể coi như là một loại nho nhỏ lạt mềm buộc chặt.

Tính chênh lệch múi giờ cùng hôm qua không chênh thời gian, Lâm Tân Độ liền bắt đầu một lần video call.

Tích tích —

Cậu kiên nhẫn chờ bên kia nhận cuộc gọi.

......

Nước H.

Là nam chính trong "Ánh trăng phía cuối chân trời", Ngu Dập Chi tuyệt đối là một tên não yêu đương, nếu không sẽ không làm ra chuyện tìm thế thân này. Nhưng bởi vì loại giả thiết bạch nguyệt quang "mất sớm" nên IQ của Ngu Dập Chi chỉ rớt ở việc tìm thế thân, còn thế thân hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến quyết định của hắn. Bản chất của Ngu Dập Chi như cũ là một tên tâm nặng sự nghiệp.

Ngu Dập Chi lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu đang suy nghĩ về dự án. Hắn có dục vọng muốn chứng tỏ bản thân mãnh liệt, hy vọng có thể mượn lần thu mua này để tiến hơn.

Loại ham vọng này một phần đến từ gia đình ruột rà của hắn, nhưng phần lớn là vì Ngu Húy, anh trai hắn.

Tên ban đầu của Ngu Húy là Ngu Huy, bởi vì tuổi nhỏ nhiều bệnh, lão thái thái lúc còn sống cảm thấy tên này không may mắn, tên phát âm nghe như ánh sáng mặt trời vụt tắt. Nhưng người ta nói sửa tên mà không tốt dễ tổn hại phúc khí, vậy nên bà liền chọn chữ "Húy", nghĩa là giấu đi, hy vọng bệnh tật đều sẽ bị che lấp đi hết.

Cho nên có thể thấy rõ lão thái thái là một người tương đối mê tín, cũng bởi nguyên nhân này, bà mới thông qua bát tự làm ba mẹ Ngu Húy nhận nuôi Ngu Dập Chi.

Nhưng trái ngược với thân thể suy nhược, Ngu Húy làm việc rất hung ác, một khi đã quyết định làm gì thì liền ra trận như sấm sét ầm ầm.

Mọi phương diện Ngu Dập Chi đều thua kém đối phương.

Dự án thu mua hiện tại rất quan trọng, hắn vất vả lắm mới tranh thủ được một cơ hội toàn quyền phụ trách, thời điểm mấu chốt này không được có chút sai lầm nào xuất hiện.

"Chỉ cần lần thu mua này làm tốt, mình cũng sẽ có cơ hội lọt vào mắt đám người trong hội đồng quản trị...."

Hơi ngả lưng lên ghế gỗ đắt tiền đằng sau, Ngu Dập Chi đang trong một trạng thái rất mệt mỏi nhưng vẫn không thể ngủ được chút nào.

Buzz~ Điện thoại rung lên.

Avatar nhấp nháy trên màn hình khiến người ta mê mẩn..

Chờ khi phản ứng lại được đây chỉ là một thứ thay thế, tay hắn đã ấn đồng ý cuộc gọi.

Video kết nối thành công —

Một khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp xuất hiện trong màn hình.

Ngu Dập Chi hơi híp mắt, sau khi đưa người về biệt thự hắn liền lập tức đi công tác, không biết có phải do ảo giác hay không, cứ luôn cảm thấy đối phương không giống với lần gặp đầu tiên.

Lâm Tân Độ bên kia cũng đang quan sát nam chính nguyên tác.

Diện mạo Ngu Dập Chi không cần nói nhiều, đẹp trai theo kiểu nam tính góc cạnh, ngay cả tóc cũng mang một vẻ phóng túng, giống như không bao giờ ép khô được hắn ta.

Lâm Tân Độ không tự giác so sánh với người đàn ông ngày hôm qua.

Thân là nam chính, Ngu Dập Chi có một loại tự trường mạnh mẽ, nhưng cảm giác lại không bằng với người đàn ông tái nhợt yếu ớt hôm qua.

"Tôi không thích những kẻ tự cho mình là thông minh." Giọng nói Ngu Dập Chi nhanh chóng kéo sự chú ý của Lâm Tân Độ về.

Hắn chưa đưa số của mình, quản gia cũng sẽ không làm những chuyện dư thừa, nên chắc chắn là cậu ta từ đường ngang ngõ tắt mà có được.

Lâm Tân Độ thầm nghĩ, tui biết mà, anh trai anh cũng không có thích.

Cậu nhìn ra được sự bực bội trên mặt Ngu Dập Chi, nhìn đến tơ máu trong mắt hắn thì ngay tức thì hiểu ra đây là do ngủ không được nên giận chó đánh mèo.

"Tốt nhất là cậu tìm tôi vì chuyện nào đó đủ quan trọng." Ngu Dập Chi nhướng mày, mặt đồng hồ kim cương trên cổ tay lóe lên ánh sáng trong đêm tối.

Nhấn mạnh từ "đủ" như thể nếu Lâm Tân Độ không đưa ra lý do hợp lý thì phải ngăn lập tức dọn đồ cút xéo.

Giây tiếp theo, hắn liền nhận được đáp án.

"Em đến bán nghệ."

"Em dỗ người khác ngủ giỏi lắm." Lâm Tân Độ dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Ngu Dập Chi: "Anh muốn thử một lần không?"

Lý do vượt quá mức tưởng tượng làm Ngu Dập Chi nghẹn lời: "...."

Im lặng sáu giây bị Lâm Tân Độ mặc định là đồng ý.

Lâm Tân Độ ngồi ở mép giường, bộ dáng lười biếng, sau lưng là màn mưa rả rích, tiếng mưa rơi xuyên qua điện thoại truyền tới đầu bên kia, tạo nên một không gian rất thích hợp để đánh một giấc.

Cậu khẽ mấp máy miệng, bắt đầu dùng âm thanh chậm rãi, đầy sự mờ ảo sau khi giao dịch với hệ thống, dỗ người ta vào giấc.

Hệ thống nhắc nhở: [Hiệu quả thôi miên chỉ có tác dụng trong 30 phút, nắm chắc thời gian.]

Lâm Tân Độ: "Ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa...."

Hệ thống:?

Ngu Dập Chi:???

"Trong chùa có một hòa thượng già đang kể chuyện cho chú tiểu, hòa thượng già kể ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa, trong chùa có một hòa thượng già đang kể chuyện cho chú tiểu...."

Lâm Tân Độ đã nghe qua rất nhiều những câu chuyện xưa xuất sắc, nhưng chung quy nó vẫn dùng để dỗ con nít. Ngu Dập Chi là người trưởng thành, hắn sẽ chỉ thấy ấu trĩ.

Tuy nhiên, có truyện này làm nền, hạ thấp độ chờ mong sau đó móc ra một truyện khác đặc sắc hơn, hiệu quả liền sẽ khác.

Lâm Tân Độ kể một hồi chuyện xưa không hồi kết.

Đang lúc cậu chuẩn bị vào chủ đề chính, đổi một truyện khác bình thường hơn thì Ngu Dập Chi không biết đã nhắm mắt lại từ lúc nào, di động bị hắn đặt lên giá treo trên bàn.

Thiếu tình yêu đến vậy hả?

Kể chuyện như này mà cũng ngủ được?

Trên thực tế, âm thanh của Lâm Tân Độ trời sinh đã có một loại uy lực xoa dịu lòng người, hệ thống lại gia tăng thêm 10% uy lực đó, toàn bộ hợp lại tạo nên hiệu quả cực kỳ cao.

Tất nhiên mấu chốt chính vẫn là do Ngu Dập Chi đã nhiều ngày ở trong trạng thái căng thẳng cực độ, hắn đối mặt toàn là nhân tinh đẳng cấp cao trên thương trường, không dám lơi lòng dù chỉ một chút.

Lâm Tân Độ trong mắt hắn chỉ là một thứ ngu xuẩn có tiền cái gì cũng làm, toàn thân đều hiện lên hai chữ rẻ mạt.

Một người hạ đẳng như vậy, Ngu Dập Chi không cần duy trì độ cảnh giác.

Thần kinh vừa thả lòng, buồn ngủ liền ập đến.

Quá thuận lợi. Lâm Tân Độ vui vẻ.

Chỉ cần Ngu Dập Chi ngủ nhiều một chút, trời vừa sáng là 10 vạn tới tay.

Ông trời cũng giúp tui!

Leng keng —

Giây tiếp theo, tiếng chuông cửa vang lên lảnh lót.

Lâm Tân Độ: "......"

Là cái tên thiên lý bất dung nào hủy nghiệp lớn của tui?

Ngu Dập Chi nháy mắt bừng tỉnh, đứng dậy ra mở cửa.

"Anh?" Cửa vừa mở, hắn liền kinh ngạc, nhưng ngay sau đó là bất an.

Đã trễ rồi mà đối phương lại đến tìm, khẳng định có chuyện lớn, hơn nữa chắc chắn không phải chuyện tốt.

Thân thể Ngu Húy không tốt, nhưng đôi mắt hẹp dài lại cực kỳ trong trẻo, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy sự nghiêm khắc trong đấy.

Tầm mắt y dừng ở trên bàn.

Ngu Dập Chi lúc nãy vội vã mở cửa, di động còn để trên giá, làm ai cũng dễ dàng thấy Lâm Tân Độ bên trong.

Lâm Tân Độ bên kia còn đang ngó nghiêng muốn xem thử là ai làm hỏng việc của cậu.

Vừa nhìn một cái liền không kịp phòng ngừa mà va phải ánh mắt của Ngu Húy.

Là người kia.

Lâm Tân Độ trong lòng hốt hoảng.

Ngu Húy hiển nhiên cũng nhận ra Lâm Tân Độ, tầm mắt y dừng lại nhìn cậu lâu hơn hẳn.

Giờ phút này trong lòng Ngu Dập Chi trầm xuống.

Từ nhỏ đến lớn, hắn sợ nhất là người anh trai bề ngoài yếu ớt nhưng tâm tàn nhẫn này, mỗi lần phạm lỗi gì thì đều sẽ bị mắng một trận. Mấy năm nay Ngu Húy ra nước ngoài, hắn mới ổn hơn một chút. Bây giờ lại nhìn thấy ánh mắt này, dù cho không phải nhìn chính mình, hắn vẫn thấy có chút chột dạ.

Việc hắn thích nam vẫn chưa báo cho trong nhà biết.

Phản ứng đầu tiên của Ngu Dập Chi là có ai truyền tiếng gió cho Ngu Húy nên đối phương đến hỏi tội.

Nếu không cần gì phải tới ngay lúc đêm khuya thế này?

Hắn liền phủ nhận theo bản năng.

"Anh, anh nghe em giải thích, người này...."

Mỏi mệt, đau đầu, hốt hoảng..... Các loại cảm xúc chồng chéo lên nhau, đối mặt với uy áp của Ngu Húy, Ngu Dập Chi không hiểu sao lại buột miệng nói: "Tới bán nghệ."

Vừa nói xong liền tự chửi chính mình đầu óc nước vào.

Ngu Húy híp mắt, biểu tình lạnh băng: "Bán nghệ, kỹ năng dùng tay à?" (4)

Hiển nhiên là nhận ra Lâm Tân Độ, hơn nữa còn trào phúng màn phỏng vấn hacker tự cho là thông minh kia.

Lâm Tân Độ nghiêm túc: "Bán kỹ năng dùng mồm."

Ngu Húy ánh mắt càng thêm đông lạnh.

Hệ thống: [Hình như anh ta không tin, hay là cậu dùng miệng làm thử cho anh ta đi.]

"...." Câm mồm giùm đi!

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hệ thống: Tui là quân sư của cậu, bày mưu tính kế vì cậu, vậy mà cậu dữ dằn với tui.

Lâm Tân Độ:....Không, đang cảm ơn mi đó.

- -------

(1)尽信书不如无书 - Tận tín thư, bất như vô thư: Tin sách tuyệt đối, không bằng không đọc sách. Đại ý là đừng tin tất cả mọi thứ trong sách, tư duy không bị câu nệ, bó buộc.

(2)纸上得来终觉浅,绝知此事要躬行 - Chỉ thượng đắc lai chung giác thiển, tuyệt tri thử sự yếu cung hành: Nếu chỉ nhìn thấy những thứ được viết trên giấy thì chỉ là sự nông cạn, cái thâm sâu phải do tự mình thể hội và thực hành.

(3)Raw là 贷款基准利率为三天内(含三天)享贷款年利率10%,三天至七天(含七天)年利率30%: Hơi khó hiểu để edit nên mọi người cứ hiểu là nếu vay trong 3 ngày thì trả theo lãi suất 10%, còn quá 3 ngày đến 7 ngày thì lãi suất 30%

(4)Giải thích đoạn cuối một chút. Anh Húy hỏi là bán kỹ năng dùng tay là đang đề cập đến việc hacker thì phải dùng tay. Em Độ mới trả lời là bán kỹ năng dùng miệng (khẩu kỹ), là kể chuyện xưa cho bạn Dập Chi thì phải dùng tới mồm. Nhưng trong tiếng Trung, khẩu kỹ còn có thể hiểu theo nghĩa đen tối hơn là buscu:))))))

- -----------------------

Bình luận trên Tấn Giang:

"Bé Độ đừng lo, cưng không ngủ nhầm người đâu, dùng miệng làm ảnh một phát!"

"10% cho mức vay 3 ngày, tụi cho vay nặng lãi cũng không dám làm vậy nữa."

"Mãnh liệt quá, mới chương 3 đã dùng miệng rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK