Edit: Heo con
Thực ra, nhìn người khác vui vẻ cũng chẳng phải là một chuyện hạnh phúc rồi sao?
Bài thơ nhan đề đây
Liễu Mộ Vân nhớ lại khi còn nhỏ, Mạc phủ rất lớn, gia đinh thành đàn, không tiêu điều như bây giờ. Khi đó, hắn là “nàng”, cũng không phải là Liễu Mộ Vân mà là Mạc Vũ Nhi, là tiểu nữ nhi của Mạc phủ, Thanh Ngôn, Lam Ngữ là hai vị tỷ tỷ lớn hơn nàng mấy tuổi, chuyên theo hầu nàng. Khi Mạc lão gia còn sống, trong nhà buôn bán dược liệu và châu báu, khách khứa tấp nập. Huynh trưởng Mạc Vân Bằng thừa kế việc buôn bán của phụ thân, thường xuyên ra ngoài buôn bán. Huynh trưởng có rất nhiều bằng hữu, mỗi lần từ bên ngoài trở về, bọn họ lại tụ tập ở Mạc gia để vui vẻ. Mẫu thân luôn tươi cười bận rộn lo liệu Mạc Phủ tiếp đón khách được chu đáo.
Mùa đông năm sáu tuổi, bầu trời u ám, tuyết lớn bao phủ, mấy nhánh hàn mai ở trong vườn nở rộ. Mạc Vũ Nhi mặc áo lông màu trắng cười vui vẻ chạy trong tuyết trắng. Tiếng cười rộn rã trong phòng khách vang đến khiến nàng vội dừng bước, lặng lẽ đi đến trước cửa.
Vì là ngày tuyết rơi nên đóng cửa phòng để sưởi ấm nhưng không khép chặt. Mạc Vũ Nhi nhìn lén qua khe cửa, thì ra là bằng hữu của huynh trưởng. Có một vị công tử đang lớn tiếng ngâm bài thơ nổi tiếng thời bấy giờ, có mấy vị đang gật gù phụ họa. Huynh trưởng đang nói chuyện với một vị công tử anh tuấn, cao lớn. Trong mắt vị công tử kia thoáng lộ ý cười, vẻ mặt cũng không thấy có biểu cảm gì khác, quần áo tôn quý và khí chất hiên ngang nổi bật giữa đám người. Phụ thân gọi hắn là “Tề công tử”, huynh trưởng gọi hắn là “Di Phi huynh”, huynh trưởng lớn hơn nàng 12 tuổi, luôn cưng chiều nàng, thích đùa giỡn với nàng. Có đôi khi cũng sẽ dẫn nàng đi gặp bằng hữu nhưng nàng chưa từng gặp người này, Mạc Vũ Nhi có chút tò mò, đôi mắt đen láy nhìn không chớp, còn thực sự chuyên tâm nghiên cứu. Đột nhiên, một ánh mắt lạnh băng bắn tới, Mạc Vũ Nhi đỏ mặt cười ngượng ngùng rồi tự nhiên đẩy cửa bước vào.
Tề Di Phi không khỏi vạn phần kinh ngạc, bình thường gặp tình hình như vậy, những đứa trẻ bình thường sẽ né tránh đi còn nàng thì lại tao nhã, tự nhiên tiến vào, cúi người hành lễ với các công tử rồi sau đó nhào vào lòng Mạc lão gia.
– Vũ Nhi, sao tay con lại lạnh như vậy, ở bên ngoài rất lâu sao?
Mạc lão gia yêu thương xoa xoa bàn tay nhỏ bé. Đứa con gái này là châu báu của ông, Vân Bằng được 12 tuổi rồi, phu nhân bất ngờ mang thai, đến mùa đông thì sinh hạ được tiểu thiên kim xinh đẹp tuyệt trần, cả nhà đều mừng rỡ. Đây chính là bảo bối ông trời cho Mạc gia đó.
Một đôi bàn tay lớn trong nháy mắt đã bọc lấy bàn tay nhỏ bé lạnh băng, cơ thể bé xíu như bay trên không, hai má ấm áp cọ cọ. Mạc Vân Bằng bế muội muội đang cười :
– Trời tuyết lớn không ngồi trong phòng với mẫu thân, chạy ra đây làm gì?
Khuôn mặt mũm mĩm dựa vào lòng huynh trưởng, nhỏ giọng trả lời:
– Mẫu thân đang làm xiêm y, muội không thể làm rối. Thanh Ngôn nói hoa mai trong vườn đã nở nên muội muốn đến xem, nhưng mọi người cười to quá nên Vũ Nhi tò mò chạy qua đây.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng nhìn ánh mắt thăm dò từ bốn phía:
– Muội quấy rầy mọi người sao, thế thì Vũ Nhi xin cáo lui.
Cơ thể nho nhỏ dãy dụa đòi xuống.
Khó có dịp được gặp một tiểu cô nương đáng yêu đa lễ như vậy, cả một đám công tử đều rất tò mò.
Tề Di Phi bỗng vươn tay bế Mạc Vũ Nhi:
– Ta cũng muốn đi ngắm mai nở, được không!
Còn chưa đợi Mạc Vân Bằng lấy lại tinh thần thì đã vuốt cằm nhìn đám người đang ngây ngốc, đẩy cửa đi vào làn gió tuyết. Từng bông tuyết bay táp thẳng vào người, hắn chu đáo cởi áo choàng bọc lấy Mạc Vũ Nhi. Hơi thở hoàn toàn khác so với cha mẹ và huynh trưởng, lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với người ngoài như vậy, Mạc Vũ Nhi có chút mất tự nhiên, đôi tay nhỏ bé bám lấy bờ vai vững chãi kia, khó hiểu nhìn hắn hỏi:
– Vì sao?
– Vì sao ngắm mai? Vì sao bế muội?
Đôi mắt đầy hứng thú mỉm cười nhìn đôi mày đang nhíu chặt, hắn chưa từng bế trẻ con, không ngờ lại mềm mại và ấm áp như vậy. Đôi mắt đen láy như bảo thạch của Mạc Vũ Nhi lóng lánh, nhìn bầu trời đầy tuyết trắng:
– Bế muội là vì huynh mệt mỏi phải giả vờ nhã nhặn sao? Trong tuyết ngắm mai, hương mai tuyết trắng, văn nhân nhã sĩ đều yêu mến, bế muội đi ngắm mai, huynh muốn tìm lí do để rời đi, cũng là muốn có người chia sẻ cảm giác ngắm mai sao?
Tề Di Phi cười lớn. Sao lại có đứa trẻ kì lạ như vậy, có thể nhìn thấu lòng người, phân tích rõ ràng sắc bén như vậy, khi trưởng thành rồi thì là người trí tuệ, thanh tú cỡ nào. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, tú lệ của Mạc Vũ Nhi, đột nhiên ngừng lại:
– Vũ Nhi?
– Ừ?
Một đôi mắt to tròn đang đuổi theo những bông mai mới nở trong vườn. Tề Di Phi chuyên chú nghiêng khuôn mặt nho nhỏ của nàng, nhìn vào ánh mắt ấy:
– Vũ Nhi, ngày này mười năm nữa, ta lấy muội làm thê tử của ta. Trong vườn nhà ta trồng rất nhiều hoa mai, từ đó về sau ngày ngày cùng ngắm mai, được không?
Trái tim Mạc Vũ Nhi run lên, dù không hiểu rõ ý nghĩa của điều này nhưng lại bị ngữ điệu thận trọng của hắn làm cho giật mình:
– Là nói đùa đúng không?
Trời ạ, nàng mới 6 tuổi mà đã khôn khéo như vậy, Tề Di Phi nghĩ ngày tháng sau này nhất định sẽ không còn vô vị nữa. Sao hắn có thể nhường nàng cho người khác, sao có thể chia sẻ sự thú vị này cùng ai?
– Không, là hứa hẹn!
Dịu dàng hôn lên môi nàng, Mạc Vũ Nhi cúi người thì thầm đáp lại:
– Ừm, ta chờ huynh 10 năm.
Có lẽ nàng không hiểu nhưng hắn cũng rất hấp dẫn nàng, nàng cũng rất thích, cùng hắn ngắm mai chắc không phải là chuyện xấu.
Trong vườn có hai người si ngốc ngắm mai, dưới hành lang một đám người ngu ngơ nhìn bọn họ.
– Tiểu thư, đến giờ ăn cơm chiều rồi.
Thanh Ngôn đẩy cửa tiến vào, quả thực rất muốn thở dài. Tiểu thư lại nằm trong lòng lão phu nhân mà say ngủ. Vừa về đến Liễu viên, Thanh Ngôn đã thay y phục nữ nhân, gọi Liễu Mộ Vân là tiểu thư. Liễu viên đều là người cũ, cũng chẳng ai thấy đó làm lạ. Liễu Mộ Vân lấy lại tinh thần, gật gật đầu với Thanh Ngôn:
– Ta ra ngay đây!
Đắp chăn lại cho mẫu thân, lòng chua xót bước ra sương phòng.
Hương mai trong rừng ùa đến từng đợt, tuyết đã phủ một lớp dày trên con đường mòn. Đi vào tiểu lâu, ấm áp như mùa xuân, hơn mười cái lò sưởi vây quanh giữa thư phòng, bốn phía lại đặt hơn mười chậu cây mùa đông, như vậy bên trong sẽ không quá hanh cũng không quá ẩm. Đêm mùa đông có thể vẽ, đọc sách. Trên bàn đặt một ly trà thơm và chiếc khay tỏa nhiệt, lúc này Liễu Mộ Vân mới thấy đói. Thanh Ngôn thu dọn bàn vẽ, đến tối tiểu thư muốn đọc sách.
– Hôm nay lão phu nhân thế nào?
Liễu Mộ Vân ăn một miếng điểm tâm, lắc đầu không nói, buồn bã nhìn tuyết bay lả tả bên ngoài, gió lạnh như đang trách mắng cây cối trong viện, chỉ thấy những nhánh cây hoảng hốt trong gió.
– Lam Ngữ đã về chưa?
– Vâng, Quan Mục Dã đã tới đón nàng rồi, muốn chào tiểu thư một tiếng nhưng tiểu thư ở chỗ lão phu nhân nên hắn không muốn quấy rầy. Nghe Liễu Tuấn nói, hôm nay Tầm Mộng các bán được mấy bức tranh của hắn vẽ đó, còn có người đến chỉ đích danh hắn vẽ. Danh tiếng của hắn đã khác trước rồi, Lam Ngữ rất vui vẻ, nói tất cả chuyện này đều phải cảm ơn tiểu thư.
– Cảm ơn cái gì? Ta còn rất vui vì bọn họ đây. Ta làm Tầm Mộng các cũng là muốn cho những họa sĩ thất chí có thể mở lòng, không phải mệt mỏi vì kế sinh nhai, có thể được phát huy sở trường của chính mình. Giờ bọn Lam Ngữ hẳn là phải hạnh phúc đúng không!
Quan Mục Dã là một họa sĩ trong kinh thành, gia cảnh bần hàn nhưng lại thanh cao, cao ngạo, suốt ngày vùi đầu vào vẽ tranh, không biết mưu sinh. Sau đó càng ngày càng nghèo khó, có một đêm bị đói lạnh mà té xỉu ở đầu đường, được Lam Ngữ nhìn thấy thì cứu trở về Liễu viên. Liễu Mộ Vân biết hắn tính tình cao ngạo, cũng không nói mấy lời cứu mạng gì gì, chỉ nói muốn tìm chỗ xây Tầm Mộng các, mua độc quyền tranh chữ, thư pháp, hỏi hắn có chịu đem ra một số bức họa? Quan Mục Dã mừng rỡ, lấy ra những tác phẩm tồn đọng. Liễu Mộ Vân mời quản gia Liễu Tuấn thuê cửa hàng đối diện Tầm Mộng phường, đề tên Tầm Mộng các, chuyên mua lại các tác phẩm của những họa sĩ có tài nhưng thất bại. Vì danh tiếng tốt của Tầm Mộng phường nên Tầm Mộng các vừa khai trương thì đã có khách đến cửa. Dần dần, Quan Mục Dã và Lam Ngữ yêu thương nhau, hai người thành thân vào một ngày thu trong trẻo. Thành thân rồi, Lam Ngữ cũng không bỏ lại tiểu thư, Quan Mục Dã cũng rất kính trọng Liễu Mộ Vân, hai người bàn bạc, quyết định Lam Ngữ vẫn ở lại Liễu Viên. Liễu Mộ Vân không từ chối được nên cũng đành làm theo ý bọn họ.
– Giờ hắn có thể không lo chuyện áo cơm, chỉ cần ở nhà vẽ tranh, còn có giai nhân bầu bạn, không vui vẻ, hạnh phúc mới là lạ đó?
Ngữ khí của Thanh Ngôn có chút hâm mộ, cũng không khỏi khao khát với tương lai của chính mình, nếu cũng có thể được như Lam Ngữ, tìm được người tri âm tri kỉ thì thật hạnh phúc! Nhưng tiểu thư thì phải làm sao? Sao có thể bỏ tiểu thư lại một mình được?
– Không cần lo lắng, Liễu Mộ Vân là người trong mộng của biết bao thiên kim tiểu thư đó!
– Tiểu thư, người biết thuật đọc tâm sao? Đừng quá thông minh như vậy, được không?
Thật vui vẻ khi thấy nha hoàn đại tỷ xấu hổ, tâm tình Liễu Mộ Vân lại trở nên vui vẻ:
– Không phải là thông minh, chỉ là có người đang hoài xuân, ta thấy rất rõ.
– Tiểu thư, tiểu thư xấu lắm, không để ý đến tiểu thư nữa!
Thanh Ngôn bối rối dậm chân rồi nũng nịu chạy ra ngoài.
Nhìn Thanh Ngôn chạy trối chết, Liễu Mộ Vân cười đến chảy nước mắt. Căn phòng này đã lâu rồi không có tiếng cười. Thực ra, nhìn người khác vui vẻ cũng chẳng phải là một chuyện hạnh phúc rồi sao? Bỗng dưng nhớ đến đôi huynh muội hôm nay, cũng hạnh phúc khiến cho người ta hâm mộ. Nghĩ nghĩ, lại trầm tư.
Sau mưa tuyết, trời quang mây tạnh, khắp kinh thành chìm trong màu trắng lấp lánh của tuyết. Ánh sáng mặt trời chiếu lên, tuyết bắt đầu tan, những giọt nước rơi xuống tí tách. Trên hiên nhà bám đầy những lớp băng được ánh mặt trời chiết xạ thành những ánh sáng đủ màu lấp lánh, trên đường cái, bọn trẻ vui vẻ đắp người tuyết, chơi ném tuyết khiến người ta cảm thấy tâm tình thật thoải mái.
Hôm nay là ngày 15 tháng chạp, bên ngoài Tầm Mộng phường sớm đã đầy những cỗ kiệu, gia đinh nha hoàn tụ tập ngoài phòng khách tán gẫu chuyện nhà chủ, trong phòng khách, các tiểu thư và phu nhân đang ngồi xuống phẩm trà chờ thử y phục. Thanh Ngôn và Lam Ngữ cải nam trang thành những gia đinh đang hỗ trợ làm việc, Liễu Tuấn cũng phải tới giúp. Đến tháng chạp, nhiều nhà gả cưới mà Tầm Mộng phường chỉ có mùng một và 15 là mở cửa đón khách, hai ngày này đúng là bận rộn vô cùng.
– Mẫu thân, đẹp quá!
Một nữ tử vừa thay quần áo xong xuất hiện ở phòng khách, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, quả thật là rất đẹp, đóa sen tịnh đế màu vàng thêu ở vạt trước, cổ tay áo có lớp tua sáng tạo, trong làn vải lụa mềm mại nổi bật rõ vòng eo mảnh khảnh của người mặc, nhất thời ai nấy nhìn đều choáng váng. Phu nhân mỉm cười, tiểu thư vừa lòng, giá đắt đỏ thì có làm sao, cả đời chỉ có một lần mặc áo cưới, ai muốn xuề xòa, đây chính là bộ xiêm y độc nhất vô nhị, nghĩ tới có thể xuất hiện một cách xinh đẹp, quyến rũ nhất trước mặt người yêu thương, ai lại không muốn? Một cỗ kiệu chở hai người vui vẻ rời đi.
Đến chạng vạng, Thanh Ngôn Lam Ngữ mới thở phào. Liễu Mộ Vân cũng ra khỏi bình phong, vẻ mặt mệt mỏi. Vì không muốn phiền phức nên bình thường hắn đều mặc nam trang, nói chuyện với mọi người qua bình phong. Nhưng cũng có một số tiểu thư láu táu, bất cẩn xông vào, vì thế các tiểu thư thất thố, các phu nhân hoảng hốt, may mà Thanh Ngôn, Lam Ngữ ở bên ngoài lo liệu nên đến nay mọi chuyện vẫn được thông thuận. Chỉ đáng tiếc, hai nàng cũng phải cải nam trang giống mình, ai dà, Lam Ngữ cũng đã là vợ người ta rồi. Liễu Mộ Vân thực sự rất băn khoăn.