Edit: Trà
Chương 3: Vợ
Trình Tự tắm xong đi ra, thấy Đoàn Mộ Linh đang chổng mông trải ga giường trên giường mình.
Anh mặc áo rồi đi tới, ngẩng đầu hỏi, "Tôi nói này, cậu đang làm gì vậy?"
Đoàn Mộ Linh không quay đầu lại, "Không phải anh nói đêm nay ký túc xá anh không có ai sao? Tôi ở lại đây một đêm."
Trình Tự ôm ngực dựa vào thang giường, "Cậu sợ à?"
"Tôi sợ? Há!" Đoàn Mộ Linh quay đầu lại, cười mỉa, "Ký túc xá của tôi có người ở trong mà tôi còn phải sợ? Ký túc xá của anh không có ai, tôi lo anh sẽ sợ đó!"
"Ừ." Trình Tự cũng không vạch trần Đoàn Mộ Linh, "Làm sao cậu biết đây là giường của tôi?"
"Trên giường anh với trên người anh toàn mùi thuốc sát trùng, vừa vào ký túc xá đã ngửi thấy." Đoàn Mộ Linh mở cặp ra, lấy quần áo rồi xuống giường đi tắm.
Trình Tự đi theo hai bước, tự giải thích cho mình, "Là bị ám mùi trong phòng thí nghiệm."
Đoàn Mộ Linh đóng cửa phòng tắm 'rầm' một cái, chưa tới vài giây đã truyền ra tiếng nước và tiếng tức giận của Đoàn Mộ Linh, "Sao anh lại tắm nước lạnh hả!"
Trình Tự không trả lời, anh nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc, leo lên giường trên, lấy máy sấy tóc cất trong tủ quần áo phía trên ra.
Vừa mới cắm đầu cắm xong, đã nghe thấy tiếng Đoàn Mộ Linh ở bên trong gọi anh, "Trình Tự! Trình Tự!"
Trình Tự đi đến, cách cánh cửa hỏi, "Làm sao vậy?"
"Chai nào là dầu gội của anh?"
"Chai màu đen."
Đoàn Mộ Linh lấy một chai màu đen từ trong đống chai lọ ra, lẩm bẩm, "Sao anh dùng nhãn hiệu này vậy? Loại này dùng chẳng tốt gì cả."
Trình Tự nghe thấy, "Cậu nhìn mấy cái khác xem, có cái nào cậu hay dùng không?"
"Có cũng không thể dùng được, đó là đồ của người khác, tôi chưa hỏi thì không thể tự ý dùng được."
"Vậy sao đồ của tôi cậu lại tự ý dùng?"
Đoàn Mộ Linh như chuyện hiển nhiên nói, "Nhà anh tôi còn có thể tự ý vào, đồ của anh tôi có thể trực tiếp sử dụng mà không cần hỏi."
Trình Tự mỉm cười, quay lại chỗ ngồi tiếp tục nghiên cứu Đạo luật tình yêu bản thứ năm.
"Anh còn nghiên cứu cái thứ cổ xưa lạc hậu kia à?" Âm thanh Đoàn Mộ Linh từ phía sau truyền đến, Trình Tự quay đầu lại, trước mắt là một màu trắng xoá, ở giữa trũng xuống một cái lỗ nhỏ, anh nhìn chằm chằm vào nó một lúc mới phát hiện ra đó là rốn của Đoàn Mộ Linh.
Đoàn Mộ Linh đang xoa tóc, bởi vì động tác giơ tay mà vạt áo bị kéo lên, quần đùi rộng rãi treo trên bụng nhỏ, cái bụng trắng nõn lộ ra gần hết.
Trình Tự thu lại ánh mắt, mất tập trung hỏi, "Cổ xưa lạc hậu là cái gì?"
Đoàn Mộ Linh nghiêng người chỉ vào máy tính, "Chính là Ultraman mà anh nói đó! Giờ là thời đại nào rồi còn ép yêu đương, không gọi nó là tên lạc hậu thì gọi là gì?"
(Ultraman: siêu nhân điện quang.)
Trình Tự không nhịn được bật cười.
Đoàn Mộ Linh vẫn còn đang mắng, "Cái tên lạc hậu này chẳng tốt gì cả, không yêu đương thì phải vào tù? Còn bị phạt 80.000 tệ? Tôi thấy nó không phải cần năng lượng mà là cần tiền thì đúng hơn."
Trình Tự nhìn thời gian dưới góc phải máy tính, tắt mấy trang web đi, tiện tay tắt luôn máy tính.
"Anh không coi nữa à?"
Trình Tự gập máy tính lại, "Ừ, ngày mai tìm hiểu tiếp, hôm nay muộn rồi."
Anh cầm máy sấy tóc bên cạnh đưa cho Đoàn Mộ Linh, "Sấy tóc rồi hẵng ngủ."
"Ký túc xá của các anh sửa điện rồi à?" Đoàn Mộ Linh không dám bật mức cao nhất, bật số một rồi từ từ sấy tóc, tóc của cậu ngắn hơn Trình Tự, nhưng hơi dày nên khó sấy khô.
Trình Tự nhìn Đoàn Mộ Linh sấy tóc, tiện tay tag Lưu Giai Thước trong nhóm ký túc xá.
[Trình Tự: @Lưu Giai Thước tối nay tôi ngủ trên giường cậu được không, giường tôi có người rồi.]
Con trai đối với nhau cũng không để ý nhiều, Lưu Giai Thước biết Trình Tự cả ngày ở trong phòng thí nghiệm vô trùng, còn sạch hơn cả mình, vì thế vui vẻ đồng ý.
[Lưu Giai Thước: Được chứ, anh Tự cứ ngủ đi, ga trải giường của tôi lâu rồi chưa thay, anh có thể thay một cái mới.]
[Bàng Hâm: Mới một tháng tôi không về ký túc xá, ký túc xá có người mới đến hả? Ai vậy Trình Tự? Không phải anh dẫn bạn gái về đó chứ?]
[ Trình Tự: Bạn, con trai.]
[Bàng Hâm: Ồ, thì ra là bạn trai.]
[Không phải.]
Trình Tự vừa gõ được hai chữ, ngây người một lúc rồi xoá đi, không trả lời lại, sau đó ánh mắt anh bị Đoàn Mộ Linh đang sấy tóc thu hút.
Bây giờ là lúc nóng nhất của mùa hè, Đoàn Mộ Linh mặc áo thun quần đùi đơn giản, để lộ đôi chân thẳng tắp thon gọn, bởi vì tắm bằng nước nóng, nên bắp chân săn lại, làn da lộ ra bên ngoài trắng hồng khoẻ mạnh.
Trình Tự nhìn chằm chằm vào đôi chân kia một lúc, sau đó từ từ đi xuống.
Đôi dép hoạt hình màu xanh da trời trên chân Đoàn Mộ Linh không vừa, nhìn như cậu đang đứng trên hai chiếc thuyền nhỏ, chỉ để lộ hai mắt cá chân ra.
Ánh mắt Trình Tự không di chuyển nữa, mà dừng ở mắt cá chân.
"Tôi biết rồi!" Lại một tiếng hét, 'tách', Đoàn Mộ Linh cầm máy sấy tắt đi, quay người lại, hai mắt sáng ngời, "Anh nói xem, cái tên lạc hậu này có phải xuất hiện từ chấp niệm thúc giục kết hôn không?"
"..." Trình Tự ngước mắt lên, vô cùng hứng thú nhìn Đoàn Mộ Linh, "Có đôi lúc tôi thực sự rất khâm phục trí tưởng tượng* của cậu, là cái loại cảm giác thần bí mà người thường không thể khám phá được."
"Cái này sao có thể là tưởng tượng? Dù sao thế giới cũng biến thành như này rồi, cái gì cũng có thể! Anh nghĩ thử xem, mấy ba mẹ bà cô rồi bà tám bà bảy, cứ đến tết là lại hối kết hôn, giống như ba tôi lúc nãy đó, cho nên mới nói, thế giới này thay đổi có phải là do chấp niệm của bọn họ không?"
*脑洞: Nǎo dòng: não động. Chỉ sức tưởng tượng/liên tưởng vô cùng lớn và phong phú. Nguồn:giaoducnhatanh
Trình Tự nằm xuống giường, "Đi ngủ sớm đi, cậu không muốn nghỉ ngơi nhưng não cậu muốn nghỉ ngơi."
Đoàn Mộ Linh nói nhỏ cái gì đó, Trình Tự nghe không rõ, nhưng anh đoán Đoàn Mộ Linh đang chửi anh.
"Lạch cạch."
Ký túc xá chìm vào bóng tối, Đoàn Mộ Linh tắt đèn, sờ soạng đi về hướng giường, đột nhiên có ánh sáng chiếu vào chân cậu.
Đoàn Mộ Linh nhìn Trình Tự ngồi dậy bật đèn pin cho mình, nói nhỏ, "Anh tốt thật đó."
Chờ Đoàn Mộ Linh lên giường xong, anh mới tắt đèn pin trên điện thoại đi.
Sau một khoảng thời gian yên lặng, Trình Tự đột nhiên nói, "Ngủ ngon."
Đoàn Mộ Linh hoảng sợ, tay đập xuống ván giường, "Anh có tật xấu gì vậy Trình Tự! Tôi sắp ngủ luôn rồi, anh chúc ngủ ngon làm gì!"
Trình Tự mở mắt, nhìn ván giường tầng trên, nói nhỏ, "Tôi nghe thấy tiếng cậu chơi điện thoại."
"..." Giường trên phát ra tiếng sột soạt, Đoàn Mộ Linh cất điện thoại đi, "Làm nhiệm vụ trên mạng thôi mà, làm xong rồi, bây giờ thật sự đi ngủ, tôi không lừa anh đâu."
Trình Tự im lặng cười, từ từ nhắm mắt.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoàn Mộ Linh mơ màng từ nhà vệ sinh đi ra, vừa lúc gặp được Trình Tự mới đi mua đồ ăn sáng về.
"Trình Tự, có cái kẹp không?"
"Cái kẹp? Đó là cái gì?"
Đoàn Mộ Linh chỉ tóc trên trán mình, "Là cái kẹp tóc á? Dùng để kẹp tóc lên, nếu không tí nữa rửa mặt tóc sẽ bị ướt."
Trình Tự nhìn, lắc đầu, "Không có."
"Vậy anh đưa tôi một cây bút."
Trình Tự nghe theo lấy một cây bút trên bàn đưa cho cậu.
Đoàn Mộ Linh cầm bút, tháo nắp bút cài lên tóc, tóc mái dài được cố định trên đỉnh đầu, để lộ cái trán đáng yêu.
Rửa mặt xong, Đoàn Mộ Linh vẫn còn bộ dạng không có sức sống, thẫn thờ ngồi xuống bàn, cầm một cái bánh bao ăn chậm rì.
"Cậu như vậy không tốt đâu." Trình Tự đột nhiên ngồi thẳng người nhìn cậu.
"Hả?" Đoàn Mộ Linh không hiểu, "Cái gì không tốt?"
"Buổi sáng mệt mỏi, ban ngày uể oải, nóng nảy, dễ giận, là biểu hiện của bệnh thận hư."
"..." Miếng bánh bao Đoàn Mộ Linh đang ăn nghẹn lại trong cổ, cậu bị Trình Tự chọc cho xù lông, "Anh mới bị thận hư! Tôi đêm qua ngủ không ngon! Giường của anh cứng chết đi được! Tôi không thể nào ngủ được! Còn nữa, không phải ai tôi cũng phát cáu, chỉ ai chọc tôi không vui tôi mới cáu lại thôi."
Trình Tự cắn bánh bao, trong lòng tức giận cũng không thèm nói với Trình Tự nữa.
Hai người nhanh chóng ăn xong bữa sáng, Đoàn Mộ Linh thu dọn đồ đạc định đi ra ngoài, vừa đi tới cửa phòng tắm đã bị một cánh tay từ bên trong vươn ra kéo về.
"Cậu đi đâu?" Trình Tự ở bên trong thò đầu ra, anh vừa mới gội đầu, ngọn tóc trên trán còn ướt, anh chỉ hơi cử động, giọt nước đã lăn xuống dọc theo sống mũi, bởi vì không đeo mắt kính, nên khi nhìn về phía Đoàn Mộ Linh anh hơi nheo mắt lại.
"Tôi đi học chứ đi đâu? Sáng nay tôi có lớp tiếng Anh."
"..." Trình Tự thở dài, xoay người cầm mắt kính đeo lên, "Cậu không sợ?"
"Cái gì?" Đoàn Mộ Linh vẫn chưa hiểu gì.
"Đi một mình sẽ bị hội sinh viên theo dõi. Trước tiên chúng ta vẫn chưa biết điều kiện đầu tiên là gì, nhưng hiện tại tin tức chúng ta biết được quá ít, để phòng ngừa, tốt nhất vẫn nên đi hai người để bảo vệ nhau."
Nói xong Trình Tự hất tóc lên, "Với tôi thì không sao cả, dù sao tôi cũng ở trong hội sinh viên, có thể đi một mình."
Anh lớn Đoàn Mộ Linh lại không muốn, "Tôi còn chưa hai mươi, nên sẽ không bị bắt đâu, hơn nữa tôi cũng có thể đi cùng Hồ Dã." Nói xong cậu vội vàng chạy ra ngoài.
Khi tìm được Hồ Dã, cậu thấy đứng cạnh cậu ta còn có một cô gái xinh xắn.
"Để em giới thiệu với chị!" Hồ Dã nhiệt tình chỉ vào Đoàn Mộ Linh, "Đây là bạn cùng phòng của em, tên là Đoàn Mộ Linh, chị có thể gọi cậu ấy là Đại Linh Nhi."
Sau đó cậu ta chỉ vào cô gái bên cạnh, "Đây là vợ tao, Chu Mân."
Nhìn cô gái xa lạ đột nhiên xuất hiện, Đoàn Mộ Linh ngu người đứng đó, đến khi bị Hồ Dã chọc một cái vào eo mới tỉnh lại, cậu cười lúng túng, chào Chu Mân, "Chào bạn."
Chu Mân thoải mái gật đầu, "Xin chào, tôi tên Chu Mân, học bên khoa Quản lý, lớn hơn cậu một lớp."
"Chào chị." Đoàn Mộ Linh ôm cặp, đi theo bên cạnh Hồ Dã đến khu dạy học. Hồ Dã ngày thường có thể nói với cậu mãi không hết chuyện giờ đã hoàn toàn hướng về Chu Mân.
"Cục cưng, trưa nay chúng ta ăn gì đây?"
"Ăn cơm đùi gà sốt teriyaki đi, lâu rồi chưa ăn món đó."
"Được đó, ăn thêm món cháo đậu xanh tình yêu không?"
"Đương nhiên là có thể rồi bé yêu!"
Đoàn Mộ Linh: "..."
Cậu đi theo với vẻ mặt chết lặng, dần dần tụt lại phía sau nửa bước, khó khăn lắm mới đi đến khu dạy học, Chu Mân chào tạm biệt rồi đi hướng về khoa Quản lý, còn Hồ Dã vẫn đang lưu luyến nhìn bóng dáng Chu Mân.
Đoàn Mộ Linh dùng sức vỗ mạnh xuống vai Hồ Dã, tức giận nói, "Nhanh lên! Đi lên lớp!"
Hồ Dã cũng không giận, còn khoe với cậu, "Thế nào, vợ tao có phải rất dễ thương không?"
Đoàn Mộ Linh bất lực nói, "Đúng vậy."
Sau khi lơ mơ học xong tiếng Anh cả buổi sáng, đầu óc Đoàn Mộ Linh vốn đã không tỉnh táo giờ còn mơ màng hơn.
"Lão Hồ ơi." Đoàn Mộ Linh nằm ườn lên bàn, nghiêng đầu nhìn Hồ Dã.
"Mang cơm lên giúp tao đi, không đi nhà ăn được, không có sức."
"Được." Hồ Dã đồng ý, sau đó bảo Đoàn Mộ Linh chờ chút.
"Đợi xíu, để tao gọi buổi chiều chào bà xã tao đã, để kiếm ít tín chỉ, tao toàn quên gọi thôi, tín chỉ tăng chậm quá."
"Hả?" Đoàn Mộ Linh nhíu mày, "Sao gọi điện buổi chiều còn có thể tích lũy tín chỉ?"
"Ái chà, mày vẫn còn nhỏ, chưa hiểu được đâu." Hồ Dã xua tay, điện thoại được kết nối, cậu ta cười nịnh nọt, cẩn thận nói vào mic, "Alo, cục cưng ơi, ôi, ôi, đây, lần này không có quên mà."
Lúc hai hàm răng Đoàn Mộ Linh chua lên, điện thoại bỗng nhiên phát ra tiếng, là Trình Tự gọi đến.
Đoàn Mộ Linh do dự một chút, ấn trả lời, "Alo?", "Trình Tự? Anh gọi cho tôi làm gì? Anh có phát hiện gì mới à?"
Bên kia điện thoại im lặng rất lâu, ngay lúc Đoàn Mộ Linh nghĩ Trình Tự chơi xỏ cậu, một âm thanh bất ngờ chui vào lỗ tai.
"Vợ ơi."
Đoàn Mộ Linh: "???"
Cậu không nhịn được mà nổi hết da gà lên.
"Anh, anh làm sao vậy?"
Trình Tự giải thích, "Tôi đang ở hội sinh viên, đúng lúc mọi người gọi điện chào buổi chiều."
Nếu anh mà không gọi, có vẻ anh sẽ không hợp với xung quanh.
Đoàn Mộ Linh lập tức hiểu ra, cậu cười 'phụt' ra tiếng, lại vội vàng che miệng mình lại.
Trình Tự bên kia điện thoại giống như đang thở dài, "Đừng nói gì cả, bên chỗ tôi đang có rất nhiều người, có chuyện gì thì cứ nhắn bên Wechat."
Trước khi cúp điện thoại, Đoàn Mộ Linh nghe thấy âm thanh lộn xộn xung quanh từ ống nghe.
Trình Tự đang làm gì ở hội sinh viên? Tìm kiếm manh mối sao?
Đoàn Mộ Linh cất điện thoại đi, Hồ Đã bên cạnh cũng gọi điện xong, "Đi thôi."
"Lão hồ, mày đi về trước đi, tao còn có ít việc." Đoàn Mộ Linh nói xong ôm cặp chạy ra bên ngoài, cậu muốn đi tìm Trình Tự hỏi xem có manh mối mới không.
Dãy nhà hội sinh viên, 213, phòng làm việc của Trình Tự.
Đoàn Mộ Linh lén lút đi đến trước cửa phòng làm việc, áp tai lên khe cửa, bên trong đang có người nói chuyện với nhau, một người trong đó là Trình Tự.
"Trình Tự, thầy Lưu kêu tôi giúp thầy thống kê lại tình trạng mấy môn tự chọn, tôi thấy cậu cướp được lớp bóng rổ?"
"À, tình cờ còn mỗi chỗ cuối cùng nên tôi cướp luôn."
"Cậu không phải ở trong đội bóng rổ của trường rồi sao? Sao còn phải đi đăng ký lớp bóng rổ? Hình như cậu không biết nhỉ, chỉ cần ở trong đội bóng rổ là có thể vào lớp bóng rổ rồi."
Trình Tự hình như là lần đầu mới nghe chuyện này, giọng nói kinh ngạc, "Thì ra là vậy, vậy cậu giúp tôi hủy lớp đi."
"Được thôi, để tôi giúp cậu hủy cho!" Người đó xoá tên Trình Tự, lại hỏi, "Ê mà có nên làm thông báo mở lại lớp không? Chắc sẽ có rất nhiều người muốn lấy được vị trí cuối cùng này đấy."
Đoàn Mộ Linh ở bên ngoài nghe lén: "!!!"
Cậu có thể lần nữa giành lớp kìa!
Trình Tự: "Không cần, có mỗi một chỗ mà còn phải mở lớp nữa thì phiền lắm."
Đoàn Mộ Linh: "???"
Trình Tự dựa vào cái gì mà dám quyết định! Đoàn Mộ Linh đang muốn chạy vào nói cho ra lẽ, cửa đột nhiên từ bên trong mở ra, những người đi ra thấy Đoàn Mộ Linh đang ôm cửa thì giật mình.
"Cậu là ai vậy? Đang làm gì đó? Có phải người của hội sinh viên không?"
Đoàn Mộ Linh ấp úng: "Tôi, tôi, tôi đến tìm người."
"Cậu tìm ai vậy?"
Nghe thấy giọng nói của Đoàn Mộ Linh, Trình Tự đi ra, "Cậu ấy tìm tôi, đây là bạn của tôi, cậu đi ăn đi Tạ Phi."
Tạ Phi "À" một tiếng rồi xoay người rời đi.
Khi đám người đã đi xa, Đoàn Mộ Linh túm lấy cổ áo Trình Tự, kéo anh vào trong phòng làm việc, tiện chân đá cánh cửa đóng sầm lại.
"Trình Tự! Anh có ý gì! Còn một chỗ vì sao không mở lớp đăng ký! Tôi rõ ràng có thể giành được lớp!"
Trình Tự để mặc cậu lôi kéo, bất lực thở dài, "Đừng có kích động, nghe tôi nói đã--"
Đoàn Mộ Linh: "Anh nói cái gì mà nói! Anh nói đi vì sao lúc nào anh cũng bắt nạt tôi?"
Trình Tự: "Đợi cậu bình tĩnh lại rồi nói chuyện này sau, hôm nay tôi đến hội sinh viên tìm manh mối, có mấy phát hiện mới, cậu xem trước --"
"Xem cái gì mà xem! Trình Tự, tôi nói cho anh biết, nếu tôi không tốt tôi cũng sẽ khiến cho anh không được yên! Đừng trách lập trường của tôi không kiên định, là do anh phản bội tình bạn cách mạng của chúng ta trước!"
Đoàn Mộ Linh tức đến váng đầu, cậu khoá cửa lại, lấy điện thoại ra, nhấn số 110.
"Alo! Là chú cảnh sát ạ?" Vành mắt cậu đỏ bừng, giống như sắp khóc, "Con muốn báo cảnh sát."