Đây là một gian phòng rộng, hình vuông, không có bất kỳ đồ đạc gì nên dẫn đến phòng càng rộng. Tường được phủ môt loại lớp giấy dán rẻ tiền, trên đó đã có nhiều chỗ ẩm ướt loãng lổ và vài ba chỗ đã bị bong ra từ lâu, để lộ ra lớp vữa vàng bên trong. Đối diện với cửa ra vào là cái lò sưởi, mặt lò được làm bằng loại đá giả cẩm thạch trắng. Ở một mé lò sưởi có cắm mẩu nến bằng sáp đỏ đã cháy gần hết phân nửa.
Người chết nằm sóng soài trên sàn, mất hai con mắt, lục phủ ngũ tạng thì biến mất không dấu vết. Thậm chí, nếu nhìn kĩ ở hốc mắt còn có tầm 2 đến 3 con giòi đang ngoe nguẩy bò ra. Nạn nhân khoảng từ ba mươi đến bốn mươi tuổi gì đó, người tầm thước, vãi rộng, tóc màu vàng quăn, râu rậm xén ngắn. Ông ta mặc một chiếc áo đuôi tôm, bên trong là áo gi - lê bằng dạ tốt nhưng đã bị rạch ra để lấy ngũ tạng, quần dài màu trắng, cổ áo và cửa tay áo dính đầy máu. Ở miệng có mùi của chất độc Zentada 9110. Một bên mặt và đầu của ông ta đã bị hủy hoại hoàn toàn vì axit sunfuric loại mạnh khiến cho tóc rụng hết, khuôn mặt thì chảy máu toe toét. Hai bàn tay nắm chặt, cánh tay dang rộng, chân quắp vào nhau cho thấy nạn nhân đã diễn ra một cuộc vật lộn với tử thần vô cùng khốc liệt. Dương Vũ đã từng nhìn thấy rất nhiều cách chết khác nhau với những hình dạng, nhưng chưa bao giờ thấy nó dưới dạng thảm khốc đến mức này.
Hữu Huân, vóc người gầy gò, mặt choắt, đứng ở cửa mà nói vọng vào trong với ba người bọn họ:
- Vụ này sẽ ồn ào lắm đây. Nó vượt xa những vụ mà tôi từng thấy.
- Không có một dấu vết nào. Thành Văn nói
- Không có mảy may luôn. Nguyệt xác nhận
Dương Vũ đứng cạnh xác nạn nhân, quỳ gối xuống mà xem xét rất cẩn thận.
- Ai nói như vậy chứ! Có thứ để lại cho chúng ta mà. Các người đã kiểm tra kĩ chưa vậy?, ở miệng nạn nhân có toả ra mùi của thuốc độc Zentada 9110, khuôn mặt của nạn nhân thì bị hủy hoại bởi chất độc đó. Thậm chí, ngay ở trên nền đất còn có những giọt máu và vệt máu xung quanh xác chết.
Thiếu úy Hữu Huân bỗng kêu lên:
- Tôi đã kiểm tra các vệt máu rồi. Chúng là của hung thủ nhưng còn chất độc mà anh nói thì tôi không biết đến nó.
- Ồ, ông nói vậy tôi cũng hiểu được vì loại chất độc Zentada này chỉ có những người chuyên nghiên cứu về hoá mới có thể biết về nó. Một thiếu úy như ông không biết cũng phải. Nhưng chỉ cần qua mấy cái này thôi tôi đã có thể nói chắc chắn đây là một vụ ám sát có nên kế hoạch cụ thể từ rất lâu rồi.
Trong khi nói, Dương Vũ liên tục nhìn cái xác nạn nhân, tay thì chỉ khắp nơi
- Không ai xê dịch cái xác này đó chứ?
- Không
- Tốt, bây giờ thì các ông có thể chuyển cái xác này về nhà xác được rồi đó.
Hữu Huân đã có sẵn cái cáng và bốn người giúp việc. Khi cái xác được xốc lên thì có một sợi dây chuyền nữ rơi xuống sàn, Hữu Huân chộp ngay lấy sợi dây, ngắm nghía với con mắt kinh ngạc, rồi reo lên:
- Đã có mặt một người đàn bà ở đây! Cái này là sợi dây chuyền của nữ mà!
Vừa nói, ông ta vừa đưa sợi dây chuyền đặt trong lòng bàn tay ra.
- Xem ra lại càng thêm rắc rối rồi. Hữu Huân đáng giá
- Ngài tìm thấy những cái gì trong túi áo và túi quần của nạn nhân? Dương Vũ hỏi ngài thiếu úy
Hữu Huân chỉ những đồ vật được bày ra trên những bậc thang dưới cùng ngoài cửa buồng:
- Tất cả đều ở đây. Một chiếc đồng hồ bằng vàng khắc số 91.420 ở cửa hàng Trang Trần, Hà Nội; một dây xà tích vàng, đầy đặn và rất nặng; một chiếc nhẫn vàng có khắc biểu tượng của một tổ chức nào đó; một chiếc cặp cà - vạt bằng vàng; một cái ví đựng danh thiếp bằng da loại tốt. Ngoài ra trên vai trái nạn nhân còn có hình săm đôi cánh dơi. Không có ví tiền nhưng có mấy đồng tiền lẻ để đi tàu siêu tốc cộng lại là khoảng 100k. Có hai bức thư, một bức đề gửi cho Trần Quang Khải và bức kia gửi cho một kẻ nào đó tên là Hồ Anh Tuấn.
- Gửi về địa chỉ nào?
- Gửi về Sở giao dịch chứng khoán Thành phố HCM. Cả hai bức thư đều là của công ty vận tải tàu siêu tốc và cùng nơi đến ngày giờ khởi hành các chuyến tàu của họ, xuất phát từ Hà Nội. Rõ ràng nạn nhân sắp sửa lên tàu đi HCM
- Các ông đã điều tra về người tên Hồ Anh Tuấn kia chưa?
- Điều tra ngay chứ? Tôi đã cho đăng lời nhắn tin trên tất cả các báo hằng ngày và cử người đến Sở giao dịch chứng khoán Thành phố HCM rồi nhưng chưa thấy về. Hữu Huân đáp
Đột nhiên, từ căn phòng đằng trước của căn nhà thì xuất hiện một đồng chí công an, hắn xoa hai tay vào nhau rồi nói giọng khoa trương:
- Thưa thiếu úy, tôi vừa phát hiện ra một chi tiết hết sức hệ trọng! Mời ngài lại đây! Đồng chí đó hớn hở quay trở lại căn phòng khi nãy.
- Đây, mời ngài đến đứng ở chỗ này này thì mới nhìn ra được ạ.
Đồng chí công an bật một que diêm và giơ lên cao sát mặt tường, giọng đắc thắng:
- Mọi người nhìn đây!
Ở đúng mé tường này, một mảnh giấy dán tường lớn đã bị bong, rơi đi đâu mất, để lộ ra một khoảng tường trát vữa thô nhám, vàng ệch, hình vuông. Trên khoảng tường trần trụi có ai đó đã nguệch ngoạc viết những chữ mang màu đỏ thẫm của máu: "LKT".
Tên công an đó hồ hởi, nói tiếp:
- Chi tiết này đã bị bỏ sót lại vì đây là chỗ tối nhất trong phòng. Thủ phạm đã viết những chữ này bằng chính máu của mình. Ta hãy nhìn vết này, chỗ máu đã chảy dọc trên tường. Chính chi tiết này đã loại trừ khả năng đây là một vụ tự sát. Tại sao tên hung thủ lại viết ở nơi này? Tôi xin nói lí do. Các người có nhìn thấy ngọn nến trên mặt lò sưởi không? Lúc bấy giờ ngọn nến được thắp sáng rồi chỗ này trở thành nơi sáng nhất trên bức tường.
- Woa!! thật không thể ngờ rằng ngài thiếu úy đây lại có một đồng nghiệp giỏi như vậy ở bên cạnh đó nha. Đúng là khâm phục!! Dương Vũ đánh giá
Mặt của thiếu úy Hữu Huân có phần đen lại với câu nói của Dương Vũ.(BB: hihi, anh ấy là chuyên gia trong việc đi nói mỉa người khác mà)
- Ui, tôi xin lỗi. Tôi quên mắt là ngài thiếu úy đây ghét nhất là có người giỏi hơn mình. Là do tôi lỡ lời mong thiếu úy đừng bắt tôi vô tù nha. Tôi sợ phải bóc lịch lắm. Dương Vũ nói với giọng điệu cợt nhả, mía mai, khuôn mặt thì biểu hiện sự sợ sệt, hối lỗi