Căn phòng nhìn có vẻ lạ mắt, đẹp theo kiểu mà cô không thể tả được theo lời của cô.
Màu chủ đạo của căn phòng là màu đen và màu xanh nước biển. Cảm giác của cô cứ như là lạc xuống đáy biển vậy. Khắp phòng chỉ toàn là hai màu đó cộng thêm hình vẽ của vài loài sinh vật sống dưới đáy biển mà cô không biết rõ. Ánh sáng màu xanh dương nhạt chiếu khắp căn phòng.
Nơi đây rất yên tĩnh cộng thêm điều hòa mát mát không quá lạnh khiến cô như kiểu muốn hưởng thụ vậy.
Chợt cửa phòng sơn màu xanh nước biển bật mở, một chàng trai bước vào. Chàng trai này đẹp lạnh lùng, khuôn mặt tựa như tạc bằng thạch cao vậy. Từng đường nét sắc lạnh, uy quyền tạo cảm giác kính nể cho người đối diện.
Cô ngẩn ngơ vài giây.
Anh cười lạnh nhìn cô.
Trên tay anh bê một chiếc khay thủy tinh đẹp một cách tinh tế, trên chiếc khay đó có một tô cháo hành nóng hổi bốc mùi thơm phức.
...
Một phút sau đó.
Cô húp cháo soàn soạt. Bộ dạng cô lúc này nhìn giống như một con hổ con bị bỏ đói ba năm vậy.
Anh ném cho cô một ánh nhìn lạnh thấu xương nhưng sâu trong đáy mắt lại đầy ý cười.
- Cô ăn từ từ. Có chuyện gì thì nói tôi. - Anh không lạnh không ấm nói với cô một câu.
- Ừm... Ừm.. - Cô húp nốt miếng cuối rồi đưa tay quệt ngang. Một vệt dài lấm lem xuất hiện trên khuôn mặt cô trông giống hệt mèo con rửa mặt chưa sạch.
- ... - Anh ném cho cô ánh nhìn lạnh mà không lạnh, nóng mà không nóng.
Hai người rơi vào im lặng.
- Nằm nghỉ đi! Gặp chuyện gọi tôi. - Anh nhấc chân quay lưng chuẩn bị bước đi.
- A! Từ từ đã. - Cô như chợt nhớ ra chuyện gì vội níu tay anh lại, miệng lưỡi líu cả vào. - Tôi... Tôi.. Chuyện hôm qua...
Anh xoay người lại nhìn cô rồi nhìn xuống tay mình, nhàn nhạt mở miệng.
- Phiền cô bỏ tay ra trước.
Cô lúng túng buông tay.
- Chuyện hôm qua.. là tôi không đúng. Cho tôi xin lỗi? - Như cảm thấy mình hơi thất lễ, cô cúi đầu nói nhỏ. - Xin lỗi anh!
Anh cười nhạt nhìn cô chằm chằm.
- Hử? Chỉ vậy?
- Tôi.. Tôi xin lỗi mà. - Cô bối rối. - Anh muốn thế nào?
- Tôi muốn cô ở lại đây nấu cơm và quét dọn nhà cho tôi. Cô làm được? - Anh nhướn mày nhìn cô.
Gật gật. Vì không thể để cho người này nổi giận nên cô chỉ có thể im lặng làm việc.
- --
Tại nhà cô.
Reng...reng...reng.. Điện thoại Hoàng phu nhân rung chuông ầm ĩ.
- Xin lỗi? Ai vậy? - Hoàng phu nhân bắt máy.
- Xin lỗi! Cho hỏi: Bà có phải là Hoàng phu nhân không? - Một giọng nam còn khá trẻ lên tiếng.
- Đúng rồi. Cậu gọi tôi có việc gì? - Hoàng phu nhân trả lời rồi hỏi luôn việc chính.
- Hàn thiếu gia nhà chúng tôi hôm nay cứu được mạng tiểu thư nhà bà. Phu nhân sẽ không phiền nếu Hàn thiếu giữ cô ấy ở lại biệt thự của Hàn gia chứ? - Chàng thanh niên trẻ kia cũng trả lời luôn câu hỏi của bà.
- Vâng! Không phiền. Xin chuyển lời giùm tôi tới Hàn thiếu: Đành nhờ cậu chăm sóc con bé vậy. Tôi rất cảm ơn! - Hoàng phu nhân vẻ mặt thì mừng nhưng giọng thì không mừng.
- Vâng! Gặp lại phu nhân sau.
- --
Cô mệt mỏi nhắm nghiền mắt, vẻ mặt khó chịu.
===
- Mày chạy đi đâu? Chạy đi đâu? - Một người thanh niên dáng vẻ khá là hung tợn đang đuổi theo cô.
Cô chạy vào một góc tối, co rúm người trong đó sợ hãi nhìn người thanh niên trước mặt.
- Mày lại đây! Lại đây cho tao. Nhanh lên! - Hắn nhìn cô bằng ánh mắt hăm dọa cùng với chiếc súng trên tay đã lên nòng sẵn.
Cô sợ hãi nấp trong góc sâu hơn, mặt nhòe nhoẹt nước mắt.
Hắn mất kiên nhẫn tiến lại gần bắt lấy cô, một tay rút chiếc roi da trên thắt lưng xuống đập chan chát vào lưng, mông và chân của cô.
Tiếng roi vụt vào người cô vang lên đều đều bên tai cùng với tiếng chửi bới của tên kia.
- Mày là cái thứ gì? Dám đụng vào đồ của Diệp tiểu thư sao? Có biết cô ấy là con gái của Diệp Chi Liên, mẹ kế của mày không? - Hắn chửi rồi ra tay mạnh bạo hơn. - Mày là cái thứ không biết xấu hổ. Danh dự của mày vứt hết xuống đất rồi hả? Con chó kia! Mau trả lời tao!
Cô khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem.
- Mày có trả lời tao không? - Hắn gầm lên dữ tợn.
Rồi tên kia cầm súng lên giơ ra trước mi tâm cô.
===
- AAA!!! - Cô bật dậy hét toáng lên, mồ hôi đầm đìa trên trán và trên lưng.