Nhanh chóng xoay người tránh phi tiêu đánh lén, Ít Chính Như Hoàng bình thản cười cười.“Chỉ bằng tốc độ của ngươi mà muốn đánh lén ta? Đúng là không biết lượng sức mình.”
Hắc y nhân theo sau hắn ám sát thất bại liền dừng lại, lập tức biến mất trong con hẻm kia.
“Tên thứ ba …” Ít Chính Như Hoàng lẩm bẩm,“Nếu thật sự muốn giết ta , sao không trả số tiền lớn thỉnh cao thủ giải quyết ta nhanh gọn? Năm lần bảy lượt phái loại sát thủ hạng ba này đến tột cùng là có ý gì……”
Xa xa trên lầu, Du Hiểu Kiệt mở dây cung, nhắm ngay bóng lưng Ít Chính Như Hoàng.
Hắn biết La Đình sẽ không thực hiện yêu cầu của mình đến nơi đến chốn, nhiều nhất thì phái sát thủ hạ đẳng trong giáo ra tay, nếu là ám sát mấy lần cũng không thành công liền bỏ đi. Cái loại người này, hắn không muốn làm việc không công cho ai cả.
Đã như vầy, mình liền tự thân xuất mã chấm dứt tính mạng tên tình địch này.
Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu.* Lúc này, Nam Trúc Khiêm phái Phi Minh bảo vệ Ít Chính Như Hoàng đã ở bên cạnh, đang chuẩn bị ngăn cản Du Hiểu Kiệt. (Đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu : Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau. Nghĩa là thấy lợi mà quên rằng mình cũng gặp nguy hiểm.)
Nhưng mà, đã có người nhanh hơn hắn một bước —
Một thanh trường kiếm gác trên cổ Du Hiểu Kiệt, khiến cho tay hắn dừng lại động tác.
“AI?” Du Hiểu Kiệt không thể quay đầu lại xem, nếu không mũi kiếm sẽ cắt đứt cổ họng hắn.
Người tới không có lên tiếng, vẫn như cũ nắm kiếm trong tay. Du Hiểu Kiệt không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhìn Ít Chính Như Hoàng càng chạy càng xa, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mình.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào.” Thanh âm Du Hiểu Kiệt lạnh xuống.
Người nọ thu kiếm lại.“Ta không muốn ngươi giết Như Hoàng, hắn là bằng hữu của ta.”
Có thể lặng yên tiếp cận mình, người này chắc chắn không đơn giản.
Du Hiểu Kiệt xoay người nhìn hắn, hỏi:“Ngươi là ai?”
“Danh tính của ta ngươi không cần biết, bất quá tiếng tăm của ta trên giang hồ chắc ngươi đã nghe nói qua.” Lôi Hoa Mao cười mà như không cười,“Đoạn Cầu Vồng.”
Du Hiểu Kiệt vô thức lui một bước, nắm chặt hoa mộc trường cung trong tay.
Đệ nhất sát thủ của “Cửu U hoàng tuyền” hắn như thế nào không biết?
Lôi Hoa Mao nở nụ cười.“Ngươi sợ? Nếu như ta muốn giết ngươi đã sớm ra tay …… Bản thân ta muốn hỏi ngươi một chút, tại sao phải giết Như Hoàng? Hắn không thường gieo thù kết oán với người khác.”
“Hắn cướp đi ái nhân trong lòng ta, giết hắn là chuyện đương nhiên.” Du Hiểu Kiệt nhìn phương hướng Ít Chính Như Hoàng rời đi, hung hăng đáp.
Lôi Hoa Mao nhíu mày.“Không biết……ái nhân theo lời của các hạ…, có phải là Tiêu Thương Nguyệt?”
Ánh mắt Du Hiểu Kiệt bỗng nhiên trở nên nguy hiểm.“Ngươi biết? Ai nói cho ngươi?”
“Không ai nói cho ta biết, ta chỉ là suy đoán mà thôi.” Lôi Hoa Mao thản nhiên nói,“Nói như thế… Các hạ chính là Du Hữu hộ pháp Bắc Lam lâu, Du Hiểu Kiệt.”
“…… Thì sao?”
“Ta nghĩ các hạ hiểu lầm, Tiêu Thương Nguyệt là bị Bắc Lam lâu chủ Nam Trúc Khiêm cướp đi, không có liên quan đến Như Hoàng. Người mà Như Hoàng yêu mến là hộ pháp Bách Vi cung, Hạ Mộ Nhứ. Hơn nữa……” Lôi Hoa Mao lộ ra nụ cười châm chọc,“Ta xem Tiêu Thương Nguyệt đối với các hạ căn bản không có ý tứ, các hạ vì sao phải khổ sở cưỡng cầu?”
“… Ngươi không hiểu .” Du Hiểu Kiệt lắc đầu,
“Ngươi không hiểu.”
Thương Nguyệt rõ ràng nói sẽ cho ta câu trả lời thuyết phục … Hắn chính miệng hứa hẹn ưng thuận, như thế nào có thể nói quên là quên?
“Lâu chủ, Như Hoàng hẳn là không cần thuộc hạ bảo vệ .” Phi Minh hướng Nam Trúc Khiêm bẩm báo,“Có Đoạn Cầu Vồng ở đó, Hiểu Kiệt không dám ra tay.”
Nam Trúc Khiêm gật đầu, nói:“Vậy là tốt rồi. Thương Nguyệt có thể không cần lo lắng .”
“Phi Minh!” Tố Đoạn Tiểu Diệp mạnh đẩy cửa ra,“Ta.. A, lâu chủ, thực xin lỗi, ta quên gõ cửa !”
“vào đi.” Nam Trúc Khiêm cũng không nghĩ Tố Đoạn Tiểu Diệp sẽ nhớ,“Có chuyện gì?”
Tố Đoạn Tiểu Diệp thẹn thùng nói:“Kỳ thật cũng không có chuyện gì, ta làm chút điểm tâm muốn cho Phi Minh nếm thử.. Lâu chủ, người có muốn ăn một ít hay không?”
“Hảo.” Nam Trúc Khiêm rõ ràng tâm tình rất tốt ,“Ngươi lui xuống trước đi, ta cùng Phi Minh đang bàn chuyện.”
“Vâng!” Tố Đoạn Tiểu Diệp hướng Phi Minh cười tươi, hắn có chút đỏ mặt.
Nam Trúc Khiêm hiểu rõ cười.“Phi Minh, ngươi rất yêu mến nàng a.”
Phi Minh có chút không ý tứ, nói:“Tiểu Diệp là nữ hài đáng yêu .Ta rất thích nàng.”
“Nàng đối với ngươi có cảm tình…… Lưỡng tình tương duyệt, thật sự rất may mắn.” Nam Trúc Khiêm nói.
“Lâu chủ cùng Thương Nguyệt công tử không phải cũng vậy sao?” Phi Minh nhìn về phía trong đình viện, nói.
Nam Trúc Khiêm hít một tiếng.“Đúng vậy… Nhưng có Hiểu Kiệt như vậy, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Một thân ảnh màu trắng thoát ra, Tiêu Thương Nhiên gầm lên giận dữ:“Ca! Lưu Sương lại cào rách y phục của ta !”
Dương Tĩnh Lan vuốt ve con mèo trắng trốn tr ng lòng mình, nói:“Ta mua cho ngươi một bộ nữa là được, cùng một con con mèo sinh khí làm gì.”
“Ta mặc kệ! Nó ăn vụng thức ăn của ta, cào rách y phục của ta, còn phá đao của ta!” Tiêu Thương Nhiên tức đến nghiến răng nghiến lợi,“Ta muốn nhổ sạch lông của nó!”
Lúc đầu còn cảm thấy con mèo này thật đáng yêu , ở chung lâu mới biết được thì ra lực phá hoại của nó rất mạnh. Bất quá tiểu đông tây này cũng coi như có linh tính, chưa từng phá hư đồ của Dương Tĩnh Lan cùng Nam Trúc Khiêm. Dù sao bọn họ là chủ nhân của nó, nó chọc giận bọn họ sẽ không tránh khỏi gặp xui xẻo.
Về phần đệ đệ của chủ nhân, nó không thèm để vào mắt —
“Ca! Ngươi đừng cản ta, ta nhất định phải giáo huấn nó!”
“Thương Nhiên…” Dương Tĩnh Lan gắt lên, Lưu Sương từ trong lòng y nhảy xuống đất, thoáng cái chạy trốn rất xa.
Tiêu Thương Nhiên lập tức đuổi theo sau.“Ngươi đừng chạy! Xem ta làm thịt ngươi!”
Dương Tĩnh Lan nhìn Tiêu Thương Nhiên cùng Lưu Sương truy đuổi, có chút dở khóc dở cười.
“Thương Nhiên…… Quả nhiên vẫn còn là một hài tử nha.”
Lời vừa ra khỏi miệng, y đã nở nụ cười. Tiêu Thương Nhiên đã mười bảy tuổi, mà mình mới mười sáu tuổi, như thế nào còn bảo hắn là hài tử? Tuy nhiên thân thể này là đã mười chín tuổi……
Sau lưng, một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Dương Tĩnh Lan. Gió thổi khiến mái tóc dài đen tuyền phất lên mặt, cảm giác ngưa ngứa .
“Thương Nguyệt, qua vài ngày nữa chính là tân niên …” Nam Trúc Khiêm đem cằm gác trên vai Dương Tĩnh Lan,“Ngươi muốn ta tặng ngươi cái gì?”
Dương Tĩnh Lan cười cười.“Không cần cái gì. Ta cảm thấy cứ như vậy thì rất hạnh phúc rồi.”
Có thể mỗi ngày xem đệ đệ hoạt bát cùng con mèo nhỏ đùa giỡn, có bằng hữu, tri kỷ làm bạn, có người thật sự yêu mình ở bên cạnh…… Vậy là đủ rồi.
“Trúc Khiêm, còn ngươi thì sao? Ngươi muốn lễ vật gì?” Dương Tĩnh Lan ở đây đã mấy tháng, đến giờ mới biết ngày hai mươi bốn tháng sau là sinh thần hai mươi mốt tuổi của Nam Trúc Khiêm. Lễ vật tất nhiên không kịp chuẩn bị.
Nam Trúc Khiêm ưu nhã cười.“Thương Nguyệt, ta muốn ngươi.”
********************************************************************************
Chương tiếp theo:
Có xôi có xôi…
****************************************************************************
Danh Sách Chương: