• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Linh suýt nữa bị Phàn Xuân Ý nói đến tức mà cười, "Thực xin lỗi, tạo hình của cô không nằm trong phạm vi công việc của tôi."

Lý Linh nói xong, gật gật đầu với Trúc Tâm Nhã và Khuyết Hàn Phù, không có tiếp tục phản ứng Phàn Xuân Ý, trực tiếp rời đi.

Phàn Xuân Ý giận tới mặt đỏ lên, "Khuyết giáo sư, vì sao cô ấy lại nhằm vào em?"

Trúc Tâm Nhã trước khi Khuyết Hàn Phù mở miệng, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Tiểu Phàn, sao em lại nghĩ như vậy đây, Lý tỷ là nhà tạo hình riêng cho Kỳ Chu, cô ấy tới tạo hình cho chị với tỷ tỷ, là nể mặt Kỳ Chu, không hoá trang cho em xác thật là không phải nhằm vào em."

Trúc Tâm Nhã giải thích rất đầy đủ, nhưng Phàn Xuân Ý giống như không nghe được, trong mắt thực mau chứa đầy nước mắt, uỷ khuất nói với Khuyết Hàn Phù: "Khuyết giáo sư, cho dù cô ấy là nhà tạo hình của Kỳ Chu, nhưng trong phòng hoá trang có ba người, cô ấy chỉ làm cho chị với Trúc Tâm Nhã, còn không phải khinh thường em là diễn viên nhỏ không tên tuổi sao? Em cho rằng trải qua sự kiện quy tắc ngầm kia đoàn phim sẽ tốt hơn, không nghĩ tới cả nhà tạo hình cũng khinh người như vậy, ô ô ô, em thật khổ sở ---"

Nữ nhân cao lãnh đều giống nhau thích tiểu cô nương mảnh mai, nàng thừa dịp uỷ khuất khóc khóc với Khuyết Hàn Phù, nói không chừng Khuyết Hàn Phù sẽ sinh ra tình cảm thương tiếc với nàng.

Phàn Xuân Ý nghĩ đến thực đẹp, đáng tiếc Khuyết Hàn Phù ngoại trừ Trúc Tâm Nhã ra ai cũng không để ý, Phàn Xuân Ý ở trước mặt cô khóc một ngày cô đều không nhìn tới, cho dù thấy cũng làm như không thấy.

Trúc Tâm Nhã thật tình cảm thấy đầu óc Phàn Xuân Ý không được sử dụng tốt, như là người xem quá nhiều tiểu thuyết tâm trí không thành thục.

Nàng nghĩ sai ngay từ đầu rồi, Phàn Xuân Ý không phải thích Khuyết Hàn Phù, nàng là đem Khuyết Hàn Phù trở thành mục tiêu công lược, mỗi một cử động đều lộ ra cố tình, cố tình bản thân nàng lại không cảm giác được.

Khuyết Hàn Phù nếu có thể coi trọng nàng chính là có quỷ.

Sau khi Trúc Tâm Nhã biết Phàn Xuân Ý là cái "đồ ngốc", một lần nữa biến trở về bộ dáng nhiệt tình, đi đến bên cạnh Phàn Xuân Ý an ủi nói: "Tiểu Phàn, đừng thương tâm, rốt cuộc thì Lý tỷ cũng là Kỳ Chu tiêu tiền mời đến, em nếu muốn Lý tỷ hoá trang cho em, có thể trong lúc Lý tỷ trống lịch tiêu tiền mời cô ấy tới nha, em bỏ nhiều tiền một chút, cô ấy nhất định sẽ không từ chối."

Phàn Xuân Ý khóc rối tinh rối mù, "Không! Dựa vào cái gì phải trả thêm tiền! Cô ấy chính là nhằm vào em!"

Dầu muối không ăn, giống như không có lỗ tai.

Khuyết Hàn Phù nghe nàng khóc đau tai, kéo tay Trúc Tâm Nhã nói: "Nếu trong lòng em ấy luẩn quẩn, chúng ta đi ra ngoài cho em ấy có đủ không gian từ từ suy nghĩ."

Xoay người ra khỏi phòng hoá trang.

Phàn Xuân Ý phát hiện chính mình khóc nữa ngày không chỉ không thể kích thích Khuyết Hàn Phù thương tiếc, ngược lại đuổi Khuyết Hàn Phù đi mất, nhất thời mắt choáng váng.

Khuyết Hàn Phù lôi kéo Trúc Tâm Nhã trực tiếp đi chỗ đạo diễn, đạo diễn thấy các nàng ánh mắt sáng lên, cao hứng nói: "Hai người hoá trang không tồi, thập phần thích hợp với nhân vật."

Trúc Tâm Nhã nói: "Là nhà tạo hình của Kỳ Chu Lý tỷ hỗ trợ."

Đạo diễn thấy hai tiểu cô nương lại đây, bản thân lại không có việc gì, dứt khoát đem suất diễn lát nữa nói cho hai người từ đầu tới cuối một lần, vẫn luôn giảng cho đến trước khi bắt đầu quay.

Đã tới thời gian quay, đạo diễn không thấy Phàn Xuân Ý, nhíu mày hỏi người bên cạnh, "Phàn Xuân Ý đâu?"

Sở dĩ hắn biết tên Phàn Xuân Ý, là bởi vì Phàn Xuân Ý là em họ bạn học hắn, bạn học nhờ hắn nhét người vào đoàn phim.

Hắn thấy tiểu cô nương lớn lên cũng được, bạn học lại bảo đảm nhiều lần, vừa lúc Tiểu Lâm trong đoàn phim kia rời đi, vừa lúc để Phàn Xuân Ý thay thế Tiểu Lâm.

Nào biết buổi diễn đầu tiên Phàn Xuân Ý liền đến muộn.

Đạo diễn cho người đi tìm Phàn Xuân Ý, chỉ chốc lát sau, Phàn Xuân Ý bị người mang đến.

"Tiểu Phàn, có biết mấy giờ rồi hay không?" Đạo diễn chịu để Phàn Xuân Ý vào đoàn là đã vô cùng nể mặt bạn học, không có khả năng ở đoàn phim chiếu cố nàng, cho nên ngữ khí nói chuyện rất là nghiêm khắc.

Phàn Xuân Ý cúi đầu không nói lời nào.

Đạo diễn nhíu mày, vốn dĩ là một nha đầu hoạt bát, như thế nào đột nhiên biến thành "người câm".

Lúc này chuyên viên trang điểm của đoàn phim đi tới, mặt đầy bất lực nói với đạo diễn: "Đạo diễn, ông nhìn đôi mắt em ấy sẽ biết."

"Em mau ngẩng đầu lên cho đạo diễn nhìn xem." Người hoá trang thúc giục Phàn Xuân Ý.

Người xung quanh đều nhìn về bên này, Phàn Xuân Ý cắn môi dưới ngẩng đầu, đạo diễn tức giận đến thái dương giựt giựt.

"Sao cô lại như thế này! A? Như vậy còn quay như thế nào? Tiến độ chậm trễ cô sẽ bồi thường sao?"

Đạo diễn nhìn đôi mắt Phàn Xuân Ý sưng đỏ, quả thực không biết nói gì cho tốt, hắn hít sâu một hơi, nói: "Gọi Phương Tiểu Phỉ kia lên, để cô ấy thay Phàn Xuân Ý."

"Đạo diễn, em thật sự không cố ý khóc." Trước nhìn thoáng qua phương hướng Khuyết Hàn Phù, lôi kéo tay đạo diễn lại bắt đầu rớt nước mắt.

Đạo diễn tức chết rồi, ném tay Phàn Xuân Ý ra, "Cô nhanh lên, thay quần áo ra cho Phương Tiểu Phỉ."

Phàn Xuân Ý tới đoàn phim là vì theo đuổi Khuyết Hàn Phù, nàng đối với đóng phim căn bản dốt đặc cán mai, cho dù đôi mắt không có vấn đề, thời điểm quay khẳng định cũng sẽ có vấn đề, nàng đã sớm tính kỹ, cố ý ở trước mặt chuyên viên trang điểm khóc một hồi tranh thủ lấy sự đồng tình, trước khi đóng phim lại bị đạo diễn mắng khóc một lần, như vậy Khuyết Hàn Phù khẳng định sẽ khắc sâu ấn tượng với nàng.

Phàn Xuân Ý đi phòng hoá trang đổi quần áo của mình, trong lòng căn bản không vì làm chậm trễ tiến độ quay chụp mà cảm thấy áy náy.

Nàng tìm thấy Khuyết Hàn Phù, vô cùng đáng thương hít hít mũi, "Khuyết giáo sư, em thật sự không phải cố ý, đến bây giờ em cũng không nghĩ đến. Em lập tức sẽ phải rời khỏi đoàn phim, em thật sự sùng bái chị, có thể thêm WeChat của chị sao?"

Đôi mắt ướt át chớp a chớp, chờ mong lấy ra di động mở phần quét mã.

Nàng đều đã mở phần quét, Khuyết Hàn Phù khẳng định sẽ không cự tuyệt.

Phàn Xuân Ý tự tin nghĩ.

Trúc Tâm Nhã âm thầm trợn trắng mắt, Khuyết Hàn Phù thêm WeChat nàng mới là lạ đây.

Khuyết Hàn Phù nhìn mắt Trúc Tâm Nhã, ánh mắt chợt loé. Nổi lên tâm tư.

Cô nhấn mở mã QR WeChat đưa tới trước mặt Phàn Xuân Ý, Phàn Xuân Ý vui vẻ quét mã QR, xin thêm bạn tốt.

"Khuyết giáo sư, cảm ơn chị!" Phàn Xuân Ý cực kỳ cao hứng.

Khuyết Hàn Phù không có chú ý biểu tình của nàng, mà là không dấu vết dùng khoé mắt nhìn Trúc Tâm Nhã.

Khuôn mặt nhỏ của Trúc Tâm Nhã nhăn lại bên nhau, miệng chu lên, vừa thấy chính là không cao hứng.

Trong lòng Khuyết Hàn Phù có chút kích động, có lẽ cô không phải là đối diện một đoạn tình cảm đơn phương, Nhã Nhã có thể cũng có tình với cô mà không tự biết!

Trước khi chính thức quay, Phàn Xuân Ý bị đạo diễn gọi người trực tiếp đuổi đi, bởi vì là bạn cũ giới thiệu, nói Phàn Xuân Ý chỉ muốn đến trải nghiệm chuyện đời, không cần tiền lương, cho nên cả hợp đồng cũng chưa ký, lập tức thay người cũng thực tiện, không sợ nàng nói đoàn phim vi phạm hợp đồng.

Trúc Tâm Nhã lúc trước là sinh viên chuyên ngành biểu diễn, đối với diễn xuất rất có kinh nghiệm, tuy rằng trong lòng vì chuyện Khuyết Hàn Phù thêm WeChat của Phàn Xuân Ý mà không cao hứng, nhưng vừa đến "action" liền tiến vào trạng thái diễn.

Khuyết Hàn Phù không cần phải nói, thiên tài với chỉ số IQ cao, vô luận là học tập cái gì đều vừa nhanh vừa tốt, hơn nữa nhân vật quang minh Thánh Nữ hoàn toàn là phiên bản phim của cô, chỉ cần thuộc tốt lời thoại, quay chụp căn bản không thành vấn đề.

Phương Tiểu Phỉ được đổi nguyên bản là diễn viên quần chúng, kinh nghiệm phong phú, bắt được nhân vật có lời thoại này tựa như bánh từ trên trời rơi xuống, tự nhiên là lấy ra toàn bộ cố gắng để giữ được nhân vật này.

Mà người sắm vai nam chính Kỳ Chu, ở trước mặt người mình thích, đương nhiên không thể rụt rè, ngay lúc Khuyết Hàn Phù đáp ứng nhận vai quang minh Thánh Nữ, Kỳ Chu liền bắt đầu đi học biểu diễn, còn mời lão sư kèm một một cho hắn, thiết kế động tác, luyện tập lời thoại.

Một hồi sau kết thúc, đạo diễn vừa lòng mà kêu "Cắt", "Không tồi, mỗi người đều biểu hiện rất tốt."

Đặc biệt là Kỳ Chu, so sánh với hắn trước kia, lần diễn này có thể miêu tả là kinh diễm.

Vậy là có thể thấy được kỹ thuật diễn của hắn hồi trước có bao nhiêu kém.

Vốn dĩ Kỳ Chu liều mạng luyện tập là để cho Khuyết Hàn Phù xem, sau khi được đạo diễn khích lệ, cả người tức khắc có chút lâng lâng.

Quay nhiều phim như vậy, lần đầu tiên hắn cảm nhận được niềm vui diễn xuất.

Quay đến mãi rạng sáng ba giờ mới kết thúc, đạo diễn vốn dĩ cho rằng thế nào cũng phải quay đến 5 giờ, không nghĩ tới các diễn viên tận lực như vậy, hoàn thành nhiệm vụ trước hai giờ.

Đạo diễn tâm tình tốt, nhìn ai cũng cao hứng, không chỉ có khích lệ Kỳ Chu và Phương Tiểu Phỉ một phen, nói bọn họ tiền đồ vô lượng, còn hỏi Trúc Tâm Nhã có hứng thú làm diễn viên hay không.

Trúc Tâm Nhã nói: "Có một chút suy nghĩ, đạo diễn, ông cảm thấy tôi thích hợp diễn sao?"

Đạo diễn nói: "Đương nhiên hợp, bề ngoài cô không tồi, chiều cao phù hợp với nhiều diễn viên nam, diễn còn rất có linh khí, ký với một công ty tốt, tuyển phim hay, tương lai khẳng định có thể đạt ảnh hậu."

Trúc Tâm Nhã được đạo diễn khen một tràng tức khắc nổi lên chút tâm tư.

Nàng ở đây đọc kinh tế học là vì kế thừa gia nghiệp, kỳ thật nàng không có cảm thấy hứng thú với mấy chuyện thương trường, chỉ là sắp lên năm 4, đổi chuyên ngành không có lợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK