• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cam



Nguyễn Tĩnh bị đói nên tỉnh dậy. Khi phát hiện mình đang ngủ trong một căn phòng xa lạ, cô lập tức hốt hoảng một trận. Sau khi hồi ức chậm chạp quay lại, cảm giác xấu hổ ngượng ngùng ập đến là điều không thể tránh khỏi. May mà lúc này người tình của cô hình như đang ở trong phòng tắm, hiện tại chưa cần phải đối mặt, cô cũng có chút thời gian để điều chỉnh lại tâm lý. Nhớ lại tối qua anh đã bế cô lên giường, tuy hai người chỉ ôm nhau ngủ nhưng cộng thêm những việc đã làm trước đó ở phòng khách… Nguyễn Tĩnh nghĩ có lẽ cô sẽ cần rất nhiều thời gian mới có thể ổn định lại tâm trạng.

Nói thực thì đây cũng xem như là đêm động phòng của cô, đối phương cũng đã thực sự nhẫn nhịn đến mức cực hạn rồi. Sau khi cô khẽ run run kêu đau, anh lập tức bắt buộc bản thân ngừng lại. Cô không rõ rốt cuộc nên vui mừng hay oán thán, nhưng mà sự dịu dàng này quả thực đã làm cho một nơi nào đó sâu trong đáy lòng của cô trở nên mềm mại hơn hẳn, làm trong cô nảy sinh một cảm giác say tình túy lúy.

Khoác lên người bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ và gấp gọn trên ghế, Nguyễn Tĩnh trông thấy di động ở đầu giường lóe sáng một chút. Cô phát hiện ra chưa kể cuộc gọi vừa đến thì đã có hơn mười cuộc gọi nhỡ rồi, đều là của người nhà gọi tới. Nguyễn Tĩnh thầm kêu không xong rồi, cô đã quên gọi điện thoại báo cho người nhà đỡ lo. Nguyễn Tĩnh lập tức trả lời điện thoại của Nguyễn Nhàn. Đầu bên kia vừa thấy thông suốt thì lập tức oanh tạc một trận, “Cuối cùng cũng trả lời điện thoại rồi đấy! Cả đêm không về nhà, mẹ và ông nội đều lo lắng gần chết rồi đây này. Mày muốn chơi đùa phát điên thì ít nhất cũng phải gọi điện báo về nhà chứ, cả nhà còn tưởng mày đã xảy ra chuyện gì không hay rồi!”

Đúng lúc này thì Triệu Khải Ngôn vừa vặn từ trong buồng tắm bước ra. Nguyễn Tĩnh liếc anh một cái rồi nghiêng người nửa tựa vào tường, “Sorry chị, em… lần sau em sẽ gọi điện báo trước.”

Nguyễn Nhàn lẩm bẩm mấy tiếng nhưng cũng không mắng nữa. Dù sao thì Nguyễn Tĩnh cũng không còn là trẻ con nữa, mà từ trước đến nay người nhà cũng không quản được cô rồi. Nguyễn Nhàn cuối cùng chỉ nói, “Mau tới trường học đi, đừng quên sáng nay có buổi họp định kỳ. Phó giám đốc Tưởng đó hôm nay tâm trạng hình như không được tốt, có lẽ sẽ biến buổi họp thành họp phê bình đấy. Lát nữa mày mà đến muộn thì hắn ta sẽ lôi mày ra làm trò đùa đầu tiên đấy.” Nguyễn Nhàn hù dọa xong lại hỏi một câu, “Giờ mày đang ở đâu?”

Nguyễn Tĩnh day day trán, “Em ở… nhà bạn.”

Nguyễn Nhàn lập tức nói tiếp, “Ở khu phố trung tâm hả?”

“… Cũng không hẳn.”

“OK, vậy khi nào đi qua khu phố trung tâm thì lấy hộ chị một suất gà ướp trà Long Tỉnh nhé.”

“Hả…” Nguyễn Tĩnh còn đang nhíu mày thì đối phương đã ngắt máy. Cô quay lại nhìn Triệu Khải Ngôn đang lẳng lặng nhìn mình, trên mặt mang theo vẻ tươi cười. Nguyễn Tĩnh không khỏi hắng giọng nói, “Em phải về rồi.”

“Ừm.” Trên người quấn một chiếc khăn tám, mái tóc ẩm ướt, dáng vẻ lười nhác đứng đó, trông Khải Ngôn có một vẻ gợi cảm không thể nói thành lời. Bất giác nhớ tới những hành động của người này trên ghế sofa vào tối qua, Nguyễn Tĩnh lại cảm thấy ngượng ngùng không thôi.

Triệu Khải Ngôn trông thấy dáng vẻ bối rối của đối phương thì có chút không đành lòng, dĩ nhiên là tâm tình lại càng thêm phơi phới. Anh nhịn không được liền tiến lên ôm hôn cô nhưng trước khi sắp làm bừa thì lại lý trí lùi lại, “Hôm nay anh định đi Thượng Hải một chuyến, buổi tối chắc là về đến đây. Nếu em không bận gì thì ăn cơm tối với anh nhé?”

Nguyễn Tĩnh giả vờ bình tĩnh gật gật đầu rồi xoay người cầm lấy áo khoác, “Vậy, em đi đây.” Nói xong cô liền cất bước ra ngoài. Khải Ngôn bỗng giữ cô lại. Người đàn ông chín chắn lão luyện lần đầu tiên có chút ngại ngùng. Anh không biết bản thân định làm gì mà chỉ lôi kéo người ta không muốn buông tay. Đại thiếu gia có lẽ cũng không ngờ bản thân lại quấn quít người khác như đứa trẻ đang nhõng nhẽo thế này, trên mặt không khỏi hơi ửng hồng một mảng. Cuối cùng, anh nắm tay đưa lên che miệng và ho khụ khụ hai tiếng rồi dịu dàng nói, “Tối gặp lại nhé!”

Trong buổi họp hôm đó, Nguyễn Tĩnh cứ mải chống tay lên trán mà ngẩn người ra. Còn Tưởng Nghiêm ở trên bục thì hiếm khi thờ ơ như thế, trên thực tế là ngay cả liếc mắt nhìn cô cũng không thèm liếc lấy một cái. Nguyễn Tĩnh đương nhiên cảm thấy vui sướng với sự bình an vô sự kiểu này. Sau khi tan họp, cô vừa mới ra tới sảnh lớn thì có người tiến đến chào hỏi.

“Chào!” Thích Tần có chút thận trọng, “Nguyễn Tĩnh, tôi xin phép nói chuyện với cô một chút được không?”

Nguyễn Tĩnh mỉm cười nhàn nhạt mà không có quá nhiều biểu cảm.

Thích Tần lúc này đã lộ vẻ khó xử, “Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện nhé? Tôi…”

“Nếu cô giáo Thích không chê thì tôi mời cô ăn cơm trưa nhé?” Nguyễn Tĩnh luôn đối xử dịu dàng với những cô gái trẻ tuổi.

Khi hai người bước vào quán cơm Ôn Châu của trường học, Nguyễn Tĩnh cố ý chọn một vị trí hơi khuất và đưa thực đơn cho người đối diện.

Thích Tần thực sự ngại ngùng, “Còn phiền cô mời tôi ăn cơm nữa!”

“Không có gì!”

“Nguyễn Tĩnh.” Trong khoảng thời gian đợi người ta bưng đồ ăn lên, Thích Tần vẫn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng, “Cô thích Tưởng Nghiêm phải không?”

“Không.” Nguyễn Tĩnh trả lời vô cùng rõ ràng và không hề nghĩ ngợi dù chỉ một giây. Điều này thực sự làm cho người hỏi ngây ngẩn cả người, “Tôi tưởng…”

“Cô giáo Thích, cô yên tâm, tôi không thích anh ấy đâu.” Nguyễn Tĩnh lãnh đạm mỉm cười.

“Không, không phải! Anh ấy thích cô…” Thích Tần thì thào tự nói, lời này làm cho Nguyễn Tĩnh không khỏi cau mày lại, “Có lẽ cô lầm rồi, Tưởng Nghiêm cũng không thích tôi đâu.”

Thích Tần lắc đầu, ngữ khí đượm vẻ cô đơn, “Nếu anh ấy không thích cô thì sẽ không để ảnh của cô ở trong ví, chỉ có ảnh của cô mà thôi…”

Hai người cứ như vậy đột nhiên trầm mặc. Cuối cùng, Nguyễn Tĩnh cười cười, “Có thể là dùng để nguyền rủa đấy thôi.”

Thích Tần mỉm cười chua xót. Cô cảm thấy mình quả thực đúng là một kẻ không biết cư xử, chuyện Tưởng Nghiêm và cô chia tay là chuyện của cô còn không đủ, vì sao nhất định phải liên lụy đến người khác nữa vậy? Mà nhớ tới chuyện du lịch lần trước, Thích Tần lại áy náy không thôi, “Nguyễn Tĩnh, lần trước đúng là chẳng ra làm sao, tại tôi lỗ mãng mà suýt chút nữa đã hại cô xảy ra chuyện.”

“Không sao đâu mà.”

Thích Tần nhìn người con gái lãnh đạm mà nhã nhặn trước mặt, mặc dù không nồng nhiệt nhưng trên gương mặt đó luôn hiện ra một nụ cười như có như không làm yên lòng người khác, trong đó bao gồm cả cô, “Nguyễn Tĩnh, cô thật tốt, nhất định sẽ có người trân trọng cô như bảo vật.”

Những lời văn vẻ như vậy làm cho người nào đó vốn luôn tĩnh tâm cũng phải khụ mạnh một tiếng, “Hả, khụ…” Kỳ thật cũng bởi vì cô đang nhớ tới một người nào đó.

Khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Nguyễn Tĩnh nghe thấy phía sau có người cao hứng phấn chấn gọi, “Phó giám đốc Tưởng, anh cũng đến đây ăn cơm à? Vẫn chưa tìm được chỗ ngồi phải không? Anh sang đây ngồi cùng bàn với chúng tôi nhé?”

Trong mắt của Nguyễn Tĩnh hiện lên một tia kinh ngạc. Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài tấm bình phong. Tưởng Nghiêm đang xoay người bước về phía mấy vị chủ nhiệm đang chào đón anh ta, mà vị trí anh ta đứng lúc nãy lại cách chỗ ngồi của hai người chưa đến ba thước. Nguyễn Tĩnh xoa xoa lên ấn đường và quay đầu lại. Trên mặt của người đối diện với cô lúc này đã lộ ra vẻ sầu thảm.

Ngoại trừ thở dài ra Nguyễn Tĩnh cũng không biết phải nói cái gì. Có điều, việc này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô, cô chỉ có chút lo lắng cho Thích Tần. Cô cũng không phải là người biết cách xoa dịu cảm xúc của người khác nên cuối cùng chỉ vỗ vỗ lên tay của người đối diện.

Sau khi tan tầm, Nguyễn Tĩnh đang trên đường về nhà thì nhận được điện thoại của Triệu Khải Ngôn. Cô liền quay xe đi tới siêu thị Wal-Mart ở khu trung tâm.

Khoảng 15 phút sau thì Nguyễn Tĩnh trông thấy anh ở quầy thu ngân. Anh đang bị một cô gái mười phần quyến rũ lôi kéo nói chuyện. Vẻ mặt của Triệu Khải Ngôn mặc dù vẫn tỏ ra nhất mực lễ độ nhưng giữa lông mày đã hiện lên một chút mệt mỏi. Nguyễn Tĩnh liền đi tới, “Có chuyện gì vậy?”

Triệu Khải Ngôn nhìn thấy người vừa tới thì lập tức trưng ra một nụ cười ôn hòa. Anh quay đầu lại nói với mỹ nữ kia, “Ngại quá, bạn gái của tôi tới đây rồi. Dù sao cũng vô cùng cảm ơn ý tốt của cô!”

Cô gái kia đưa mắt liếc nhìn Nguyễn Tĩnh một cái, trên mặt hiện ra chút xấu hổ rồi ngại ngùng bỏ đi.

Nguyễn Tĩnh khẽ nhướng mày. Khải Ngôn đã giữ chặt lấy tay cô rồi cười nói, “Hôm nay cũng thật không may. Anh từ máy bay xuống liền về nhà cất hành lý rồi đi ra ngoài mà chỉ mang theo một tờ chi phiếu, cuối cùng lại bị mất lúc nào không biết. Cô gái vừa rồi cứ khăng khăng muốn trả tiền hộ anh, đương nhiên là anh không thể nhận được rồi.” Khải Ngôn nói xong còn có chút ngượng ngùng, “Vì vậy nên mới gọi em đến đây… trả tiền hộ anh.”

Nguyễn Tĩnh nhìn vẻ trong sáng thành khẩn trên gương mặt anh tuấn đó hồi lâu rồi rốt cuộc bật cười thành tiếng, “Triệu Khải Ngôn, anh thật đúng là biết trêu hoa ghẹo nguyệt đấy.”

Triệu Khải Ngôn lắc đầu than thở, “Anh chỉ muốn quyến rũ em thôi, người khác anh không để ý.” Lời này kỳ thực có chút kiêu ngạo và tuyệt tình nhưng lại khiến Nguyễn Tĩnh phải nóng mặt.

“Sao tự nhiên anh lại tới siêu thị mua đồ vậy?”

“Anh muốn làm bữa cơm mời em.” Người đàn ông bên cạnh thấp giọng mở miệng, “Anh đã muốn vậy từ lâu rồi.”

Nói không cảm động là gạt người. Nguyễn Tĩnh đã sớm sâu sắc hiểu được… Sự dịu dàng của Triệu Khải Ngôn quả thực khiến người ta không thể chống đỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK