• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Ngươi thật đáp ứng cho ta ra về sao?

Đông Phương Huệ mừng rỡ hỏi lại hắn…Sau trận chiến đó, nàng cũng không ghét hắn ra mặt nữa. Dù sao giữa đám người đông đảo đó, hắn vẫn bảo hộ nàng:

-Cô đi đi!Hay là đợi ta đổi ý?

-Ngươi…ngươi không cần ta làm con tin để cha…cha đến gặp ngươi sao?

-Không cần nữa- Ta tất có biện pháp để ông ta đến gặp mình.

Không cần phải mang một người con gái vô tội vào dòng thị phi tranh đoạt ấy…Cha, anh nàng có lỗi với hắn, nhưng nàng thì không…Nam tử hán phải đội trời đạp đất,không hổ thẹn lương tâm, hắn có thể nhẫn tâm, dùng mọi thủ đoạn để đối phó kẻ thù, nhưng lợi dụng một tiểu cô nương ngây thơ, không phải là hành vi chính đáng…Dù bị xem là tà ma ngoại đạo, vạn người khinh ghét, hắn vẫn không nên làm trái nguyên tắc của chính mình.

Huống gì ở bên hắn, cô gái thơ ngây đó nghiễm nhiên trở thành một đòn trí mạng. Võ công nàng không có…chỉ làm vướng chân hắn mà thôi.

-Khi nào ta có thể về nhà?

-Cô cứ đi, bất cứ khi nào cô muốn?

Nàng muốn đi….Nhưng lại có chút bâng khuâng.

-Ta làm cho ngươi một bữa cơm nhé. Cám ơn ngươi đã bảo vệ ta…Đông Phương Huệ sờ tay lên cổ- Dù thế nào, ta cũng hy vọng, một ngày nào đó, ngươi sẽ không còn hận thù cha ta nữa…Hoàng lão bá ở trên trời…

-Không cần nhắc tới tên cha ta nữa…Các ngươi không xứng…

Nàng im lặng…Sau đó cặm cụi nhóm lửa, làm cơm…Tuy là một tiểu thư được cưng chiều rất mực nhưng mẫu thân vẫn dạy dỗ cho nàng việc bếp núc, có thể nấu được một bữa cơm ngon…

Ăn xong bữa cơm này, chúng ta sẽ là người xa lạ….Nàng thu dọn bàn, giọng nhẹ tênh:

-Ta đi!

-Ừ….

Chia tay …đơn giản chỉ là một cuộc chia tay…Sao trong lòng lại có gì như là lưu luyến? Hay là năm dài tháng rộng, 1 tuần trăng, cũng đã quen với sự có mặt của nàng.

Hoàng Thượng Chí thở dài…Dưới ánh trăng bạc…Hắn đã ngồi đó rất lâu rồi…

Đột nhiên…Có tiếng động…

Bản năng của một con thú hoang đang bị người ta truy đuổi, hắn quay lại, tay đưa lên:

-Ai?

Hắn một trảo, chộp vào thân ảnh đang ẩn hiện:

-Là cô…

Đông Phương Huệ đang nằm trong vòng tay hắn…Gương mặt xinh đẹp tái nhợt…Nàng khuỵu chân, vô lực:

Hoàng Thượng Chí vội vã nắm lấy tay nàng…Mạch đập hỗn loạn, cơ thì nóng bừng bừng…

Chuyện gì đã xảy ra?

Nàng bất ngờ ôm lấy hắn. Giọng nói không thuộc về chính mình nữa, chỉ là một thanh âm yếu ớt, như khói sương:

-Van ngươi…Van ngươi…

Thân thể nõn nà, hừng hực sắc xuân…Hoàng Thượng Chí không phải là đá…Tuy nhiên, đây cũng không phải là lúc động tình. Hắn nhanh chóng điểm huyệt nàng. Gần đây theo trí nhớ của hắn có một lão thần y mà dân trong vùng đều tôn kính. Điệp Diệu Y…

Hắn bồng nàng đi ngay trong đêm..Thời gian không chờ đợi.

————————————————-

Bỏ tay Đông Phương Huệ xuống, lão thần y thở dài:

-Tiểu cô nương đã trúng Song hợp tuyệt mệnh tán. E là…

-Song hợp tuyệt mệnh tán? Nó là cái gì?

-Là một loai kịch độc, tàn ác…Nó là thứ ngày xưa người ta hay dùng để mưu sát một số người quyền quý nhưng háo sắc…Nó được cài vào cơ thể người nữ, khi giao hoan sẽ truyền cho người nam…Kết thúc cuộc giao hoan là cái chết của cả hai, nên người ta mới đặt cái tên này cho nó.

-Cái gì?

Hoàng Thượng Chí nắm chặt tay…Loại thủ đoạn tàn ác như vậy, lại hạ trên thân thể của một cô nương, lại là người thân của họ. Tất cả chỉ để giết hắn sao? Xem ra cái mạng của Hoàng Thượng Chí này cũng vô cùng đáng giá…

-Có cách nào giải được không?

-Lão phu có một thứ thuốc, là Phân Cốt thảo…Loại thuốc này âm lãnh, có thể khắc chế tạm thời loại độc kia.. .Hai người trong quá trình giao hợp, người có công lực mạnh dùng thuốc này đưa vào thân thể người kia, sau đó vận công ép độc….Toàn bộ độc trong cơ thể người đó sẽ truyền hết sang người có nội lực cao…Tuy nhiên, nếu người này không chịu đựng được sẽ đứt ruột mà chết

-Vậy à? Còn nếu không giải độc, người nữ sẽ thế nào?

-Người đó sẽ sống trong trạng thái dở sống, dở chết, lúc nào cũng có cảm giác ngàn con sâu bò trong người, đau nhức vô hạn. Đến một khi nhu cầu không được giải, thất khiếu chảy máu , chết rất thê thảm.

Nữ nhi các ngươi xinh đẹp như vậy, một tiểu sát tinh lòng đầy thù hận như ta còn không muốn thương tổn nàng….Còn các ngươi lại muốn đưa nàng vào con đường chết.

Thật tức cười…

Đông Phương Huệ vặn vẹo người, mặt đỏ bừng, bất chợt giãy lên thống khổ…

Hắn quyết định:

-Đưa cho ta Phân cốt thảo. Ta sẽ giải độc cho nàng.

Khi Đông Phương Huệ tỉnh lại, mọi chuyện đã rồi…

Biết trách ai đây ? Biết hận ai đây? Gã đàn ông hủy đi trong sạch đời nàng đang thiếp đi, mê sảng bởi độc chất…Giây phút cô nương đệ tử thần y mang xiêm y vào cho nàng thay đổi, Phương Huệ đã hiểu ra mọi chuyện. Người ta cứu nàng một mạng…dù cũng trực tiếp vùi Phương Huệ xuống vực sâu…

Cha nàng đã cầm chén thuốc…

-Uống đi con!

Sau khi uống xong, trong người như có ngàn con sâu đang cắn…Nàng được mang đi, đến nơi đã rời khỏi chỉ mấy canh giờ trước…

Loại độc đó là Song hợp tuyệt mệnh tán. Nếu hắn không dùng thân dẫn độc, có phải phụ thân, huynh trưởng sẽ để Huệ nhi chết trong đau đớn hay không?

Hoàng Thượng Chí trở mình…Gương mặt nhăn lại, có vẻ rất đau…

Hắn phun ra một ngụm máu tươi…Nàng hoảng hốt:

-Ngươi …ngươi có s

Đôi mắt mệt mỏi nhướng lên…Nhìn thấy nàng:

- Cô…sao cô lại ở đây? Ta…

-Ngươi uống thuốc đi!…

Nàng vẫn còn nhớ giây phút ấy… Đôi tay hắn vòng qua ôm chặt nàng…Thân thể cả hai áp sát vào nhau, không còn kẽ hở…

Mặt Đông Phương Huệ bỗng chốc đỏ lựng…Bàn tay run run cầm chén thuốc đút vào miệng hắn…

Ngoài cửa, Điệp thần y không nén được tiếng thở dài…Một đôi tình lữ, nam có tình, nữ cũng có ý, lại đã ràng buộc bởi ân ái nồng nàn…Tuy nhiên giữa hai người lại có một mối thù…Thù hận sẽ biến người ta thành mù quáng…Tiểu tử ấy còn không nhận thấy, sở dĩ hắn liều cả mạng, chỉ vì đã vướng phải lưới tình rồi.

————————————————� �

Chưa tròn 1 tháng mà Huệ nhi yêu đời tràn trề sức sống đã thay đổi rất nhiều…

Nàng đằm thắm hơn…Vẻ đẹp thuần khiết của một cô tiểu thư thêm phần thuần thục của đàn bà…Đây cũng là một cô gái có tình. Nàng chăm sóc Hoàng Thượng Chí vô cùng chu đáo. Từng miếng ăn giấc ngủ, thuốc của hắn cũng là do nàng đích thân sắc…Cháo của hắn cũng là nàng nấu hằng ngày.

Một ngày, Điệp thần y nói với hai người.

-Cả hai người không thể ở lại đây được nữa…Ta phải đi hái thuốc,khoảng 1-2 tuần trăng mới về.

-Làm phiền thần y quá…Ta…

-Tiểu tử…không cần khách sáo! Thật lòng ta cứu người là do lo lắng ngươi không đạt mục đích sẽ làm hại đến đám đệ tử ở nhà. Nhưng qua thời gian ở chung với ngươi, ta nhận thấy một điều. Có những kẻ mang danh chính đạo quân tử mà lòng dạ còn độc hơn rắn rết…Người tưởng ác, lại có trái tim thực sự thiện lương.

Phương Huệ biết ông đang nói về ai…Trái tim nàng đau nhói…Phụ thân, huynh trưởng…

-Ta sẽ rời khỏi nơi đây- Hắn chợt nhìn nàng- Còn cô…

-Tôi…tôi đi với huynh…Huynh chưa lành thương tích, tôi phải theo để chăm sóc huynh…

Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp đang hồng lên bối rối của nàng…Hắn cũng rất sợ nàng sẽ nói là nàng rời xa hắn.

Trớ trêu chi một chữ tình…

-Ta sẽ bốc cho ngươi một số thuốc…Cô nương hằng ngày theo đơn mà cho hắn uống…

Ông đã nghĩ tới một khả năng…Vẹn toàn cho đôi tình lữ này, biết đâu mối duyên của chúng sẽ làm tên sát tinh say máu chém giết ngừng bớt tay gươm…

Hắn tha cho người, người có tha cho hắn hay không?

Ông lại thở dài…Mong là tạo hóa đừng trớ trêu với hai người tuổi trẻ. Ông mong muốn chúng sẽ có một cuộc sống êm đềm, nồng nàn như bao kẻ bình thường khác trên đời…

————————————————� �——–

Đông Phương Huệ đưa Hoàng Thượng Chí về hang động nơi hắn thường sống…

-Huynh ở đây…không sợ sao? Mọi người đều đã biết tông tích của huynh…Huynh lại đang bị thương.

-Trốn tránh cũng đâu phải là cách tốt…

Hắn chợt chạm tay lên má nàng…Đôi má mịn màng, êm như tơ lụa…

Hai ánh mắt chìm đắm trong một tia nhìn nồng nàn…Không dám sờ, nhưng Đông Phương Huệ cũng biết, nơi bàn tay hắn chạm vào đã đỏ ửng lên rồi…

Hắn chợt cúi xuống…Đôi môi non mềm đó, thực sự như một liều thuốc kích thích hắn…Một đêm xuân tiêu, duyên ân ái đã hóa thành một thứ men say, nếm vào là không quên được…

Nàng run rẩy trong lòng hắn. Nước mắt bỗng dưng rơi xuống má, mặn chát…

Chiếc giường đá lạnh toát. Hắn ôm chặt nàng trong vòng tay, dùng khuôn ngực rộng, làn da nóng ấm của mình sưởi ấm cho nàng. Đông Phương Huệ khép mắt. Trời thật trớ trêu, hình như nàng cũng đã bắt đầu yêu Hoàng Thượng Chí mất rồi…

Chuyện xưa như mới xảy ra hôm qua…

Một phần cũng do hắn cố chấp…Yêu Huệ nhi nhưng không thể bỏ qua thù hận…Cha, anh nàng tuy có dùng Đông Phương Huệ làm công cụ tấn công hắn, nhưng hai chữ tình thâm vẫn luôn được xem trọng. Huệ nhi đã quỳ xuống dưới chân hắn, van xin:

-Chí ca…muội van huynh…Tha cho cha muội đi…Đại ca của muội nữa!

Cha huynh cũng từng van xin dưới chân của cha muội đấy:

-Trang chủ…Mong ngài bỏ qua cho Chí nhi…Nó không có tội gì cả…Trang chủ…

Họ vẫn lạnh lùng xuống tay…Mãi mãi ta không quên được…

Nhưng Huệ nhi ơi, ta yêu nàng…Lần đầu yêu và cũng là lần đầu phải khổ…Dù ta phải giết cha, anh nàng, ta vẫn không thể buông Huệ nhi ra…Nàng là của ta mãi mãi…

Hắn bá đạo giam cầm nàng, luyện Thiên tằm biến công để xóa hoàn toàn ký ức của Huệ nhi…Nàng sẽ không còn nhớ mình là ai, không còn biết tới Đông Phương Hùng, Đông Phương Danh nữa…

Nhưng người tính không bằng trời tính đúng không? Một Bào Tiểu Tinh xuất hiện, tình yêu mù quáng đối với một sát nhân giết người như ngóe khiến nàng không ngần ngại tìm ra mọi phương thức chia rẽ hai người…Khốn nạn thay, cách tối ưu nhất là khơi dậy ký ức của Hoàng phu nhân, cho nàng nhớ lang quân của nàng từng một kiếm giết chết cha anh mình không chút lưu tình, dù lúc đó nàng đã van xin thảm thiết.

-Muội xin lỗi huynh…Nhưng muội không quên được…Không quên được huynh đã lạnh lùng xuống tay thế nào…Như huynh không quên được việc cha muội giết Hoàng lão bá…Muội…xin lỗi huynh!

Kẻ cùng Bào Tiểu Tinh bào chế dược giải Thiên tằm biến công pháp của hắn chính là Thẩm Khắc Minh…Suốt bao năm qua, hắn không bao giờ quên

-Ta biết ngươi hận ta- Người từng là Diệu thủ thần y nhẹ nhàng- Hơn 20 năm nay ta không phải là muốn trốn tránh ngươi. Đúng là ngày xưa vì nhan sắc Tiểu Tinh, ta mới đồng ý giúp nàng bào chế thuốc giải giúp nương tử ngươi phục hồi ký ức…Nhưng ngẫm lại, ta cũng không cảm thấy mình có lỗi với ngươi…Ngươi không nên biến nương tử của mình trở thành một con rối không ký ức…Giết cha anh nàng trả thù vốn là lựa chọn của ngươi, thù hận của Huệ nhi là một sự thật mà bản thân ngươi cần đối diện…

Đối diện? Đối diện để cảm thấy hối hận…Ta lựa chọn trả thù mặc cho tình yêu của chúng ta vì đó mà trở nên không lối thoát…Nhưng rồi sau khi xuống tay, ta mới nhận ra mình ngốc nghếch đến dường nào…Nàng lìa bỏ ta, ta đã sống những tháng ngày như đã chết.

Thẩm Khắc Minh- đúng là hắn không sai…

-Ngươi đi đi…

-Hoàng Thượng Chí- Thẩm Khắc Minh chợt gọi hắn khi Hoàng Thượng Chí quay đi- Thật ra, trước khi ta bị bắt, ta từng gặp lại nương tử của ngươi…Nàng lúc ấy đang mang thai…Ta nghĩ đó là con của hai người.

-Ngươi nói gì?

Hoàng Thượng Chí biến sắc, tin này khiến lòng hắn không ngừng chấn động…Không thể đứng vững:

-Ngươi nói gì? Nói lại 1 lần nữa cho ta nghe…Huệ nhi…Huệ nhi không phải đã…nàng đã bị Bào Tiểu Tinh ép phải nhảy xuống vực sâu sao? Nàng có thai à?

-Khi ta gặp nàng thì nàng đã mang thai…Chuyện sau đó… khi Bào Tiểu Tinh tìm đến, định mang Huệ nhi lăng nhục ,đến nỗi nàng phải nhảy xuống Đoạn trường nhai để không hổ thẹn với ngươi…Tuy nhiên ta không biết lúc đó nàng đang ở trong tình trạng gì, đã sinh con chưa, hay là cả mẹ lẫn con đều bỏ mạng?

-Ngươi im đi!

Hắn đã giết chết Bào Tiểu Tinh…Bây giờ không ai có thể trả lời câu hỏi đó…Con hắn…Đứa bé có được ra đời?

Nhưng Huệ nhi cũng đã chết rồi…Dù còn đứa bé thì sao chứ…Mẹ nó đ

Hắn nhớ tới gương mặt thanh tú ngập tràn nước mắt của nàng…Giữ lại giọt máu của hắn, có lẽ nàng cũng mong muốn nó lớn lên khỏe mạnh bình an.

-Theo ta biết…trong đám thuộc hạ cũ của Tiểu Tinh có phu nhân của giáo chủ Triệt địa giáo của Tây vực…Ngươi có thể tìm đến đó để hỏi về chuyện xảy ra…Mong là lúc đó đứa trẻ đã ra đời và Tiểu Tinh còn chút nhân tính không giết nó…

Hoàng Thượng Chí quay về ngôi nhà nhỏ, nơi có Lam Thanh và Tiểu Phong Phong…

Hai gương mặt này, vốn đã rất thân quen với hắn….Là người thân…

-Thanh nhi…Đại ca phải đi rồi…Muội ở lại nơi này, có thể tự bảo trọng cho mình không?

Lam Thanh nhìn dáng vẻ lần đầu tiên vội vã ấy, mỉm cười:

-Lăng đại ca cứ đi đi…Muội sẽ ở nhà…Bây giờ muội cũng biết chút ít về thuật dị dung, cũng có công phu dùng độc…Muội không sao đâu…

-Ừ…Huynh sẽ rất mau chóng trở về thôi…

Mau chóng của Lăng đại ca là 2 năm thời gian…Nhanh thật!…Nhưng Lam Thanh hiểu, đó là chuyện rất quan trọng với huynh ấy…Nếu không vì vậy, huynh ấy sẽ không vội vã đến thế rời đi…

Tiểu Phong Phong càng lớn càng giống Phó Huyết Phong…Đặc biệt là khi cười….Như một bản sao thu nhỏ của chàng vậy…

Nàng ôm lấy con…mỗi đêm nghe con thủ thỉ…Nỗi nhớ trong lòng cũng nhờ vậy mà vơi đi…

-Mẹ!

-Con…

-Mẹ!

-Tiểu Phong Phong này…

-Dạ!

-Con tên là gì?

-Phó Tiểu Phong…Con tên là Phó Tiểu Phong.

-Có nghĩa là gì?

-Cơn gió nhỏ ạ…Con là con của cơn gió lớn…Đại Phong Phong!

-Cha con không phải là Đại Phong Phong….Cha tên là Phó Huyết Phong…

-Dạ…Cha đang trên thiên đường kia nhìn chúng ta phải không mẹ?

-Ừ…

Lam Thanh không muốn gạt con…Không muốn con hy vọng một ngày sẽ gặp cha…Như thế là tàn nhẫn lắm…

-Cha sẽ không về…Nhưng cha luôn ở trong lòng chúng ta- Tiểu Phong Phong đặt tay lên ngực mình- Mẹ nói vậy, Tiểu Phong Phong không có quên!

-Ừ…Con rất ngoan…

———————————————-

-……..Lam nha đầu à…

Nghe tiếng bà Vương của thôn kế bên gọi., Lam Thanh vội vã lên tiếng:

-Vâng….Vương đại nương đợi con một chút…

Nàng bước ra ngoài.

-Có chuyện gì không ạ?

-À không…Có một tiểu thư chuẩn bị xuất giá, đến tìm ta nhờ thêu giá y* áo cưới*, lần trước cô nương thêu áo cưới rất đẹp nên ta tới nhờ…Thù lao khá cao…

-Dạ…

- Cô nương ấy sẽ đến ngay…Nàng ấy muốn tự tay căn dặn mẫu mã với cô…Nghe nói đó là một tiểu thư nhà gia thế, thù lao được trả cũng rất c

-Dạ…Con cảm ơn Vương đại nương trước…

-Không có gì…Ta và mọi người ở đây đều rất thích cô…Xinh đẹp dịu dàng, tướng công của cô có phước mà không biết hưởng…Bỏ đi biền biệt 2 năm trời không tin tức…Cô cũng nên…

-Đại nương…Để con vào nhà lấy mẫu ra trước…Một lát người ta tới sẽ có ngay…

Vương đại nương biết nàng muốn lảng qua chuyện khác…2 năm nay, biết bao người để ý dọ hỏi nhưng Lam Thanh đều từ khước…Nàng chấp nhận cuộc sống đạm bạc nuôi con, không màng gì đến cuộc sống sung sướng người ta có thể cho nàng…

-Bà kia…Thứ đồ ta muốn có ở đâu?

- Cô nương đợi cho một lát- Vương đại nương tươi cười- Lam nha đầu là thợ thêu nổi tiếng ở trấn ta…Nhất định cô sẽ hài lòng…

Bà gọi với vào:

-Lam nha đầu ơi!

-Dạ!

Nãy giờ Tiểu Phong Phong thức dậy không thấy mẹ, khóc nhè…Lam Thanh đành dẫn con ra, tay cầm theo những mẫu thêu:

-Cô nương….đây là mẫu…

Hai gương mặt đối diện nhau…

Lam Thanh kinh hoàng nhận ra những nét thân quen….

Cô gái kia cũng kinh ngạc không kém…Nhưng sau đó là tia nhìn hiểm độc…Bờ môi cong nhếch lên:

-Là ngươi…Hôm nay Khúc Liên Hoa ta may mắn rồi!

Lam Thanh luôn nghe theo lời Hoàng Thượng Chí, trong tay áo nàng thường mang theo một nhúm Độc Huyết Trâm…Phản ứng khi gặp nguy, Lam Thanh vung mạnh tay

-A!

Hình như đã trúng nàng ta…Nhưng Lam Thanh không có thời gian để xem xét kỹ…Nắm chặt tay Tiểu Phong Phong, nàng chỉ biết bỏ chạy thật nhanh:

-Đuổi theo!

Lam Thanh nghe tiếng hô đằng sau…Nhưng nàng cũng không có thể chần chừ mà quay lại…

Tiểu Phong Phong bị kéo theo mẹ…Những viên đá bén nhọn cứa vào đôi chân nhỏ nhắn, chưa bao giờ bước chân trần:

-Mẹ ơi!

Xót xa khi con khóc tức tưởi, Lam Thanh dừng lại:

-Mẹ ơi!

-Ngoan…Tiểu Phong Phong đừng khóc- Lam Thanh run rẩy- Mẹ…

Bọn chúng đang đuổi theo…Lam Thanh biết, không phải vì bất ngờ thì võ công nàng vốn cũng chẳng đả thương được ai, nói gì là bảo vệ con mình.

Càng lúc chúng đến càng gần…

Ngay lúc đó….Lam Thanh nhìn thấy một cái hang nhỏ nằm nép bên bờ đá:

-Tiểu Phong Phong…Con…con nấp vào đây nhé! Mẹ…

-Mẹ ơi!- Tiểu Phong Phong mếu máo- Đừng bỏ con…

-Ngoan….Mẹ không bỏ con đâu…-Lòng Lam Thanh nóng như lửa khi bọn chúng càng lúc càng gần. Nàng bảo con- Mẹ chỉ đi có một chút thôi…Đám người đó hung dữ lắm, nếu họ bắt được Tiểu Phong Phong sẽ đánh con đau lắm…Ngoan!

-Mẹ…Mẹ chỉ đi có một lát thôi nha…Con…con đợi mẹ!

-Ừ…Con ngoan không được khóc…Không được khóc nghe chưa!

Nàng chạy ra, ngay lúc bọn chúng đang đuổi tới…Lam Thanh biết gần đây có một hốc núi nhỏ, nếu nàng được đó, đi vòng qua con đường vòng sẽ có thể thoát khỏi bọn chúng…Mà nếu có bị bắt, Tiểu Phong Phong cũng không phải chịu sự tra tấn đó…Lam Thanh chỉ nghĩ đến thế thôi!

Tiểu Phong Phong nhìn mẹ bị bọn người đó đuổi theo…Môi cắn chặt để ngăn tiếng khóc….Nó nhất định ngoan…nghe lời mẹ mà…

Mẹ đã dặn phải ở lại đây mà chờ đợi…Nhất định sẽ làm được..Đợi mẹ!

-Mẹ ơi!

———————————————

Cũng trong lúc đó, Lam Thanh đã gần như kiệt sức. Hai gã đại hán sức vóc khỏe mạnh, thoáng chốc đã bắt được nàng…

-Tìm được rồi…

Bọn chúng nắm tóc Lam Thanh, giật mạnh…Một đám người từ phía bên kia cũng kéo đến…Khúc Liên Hoa gương mặt giận dữ, giáng tay tát thẳng vào mặt nàng:

-Đồ tiện nhân! Dám phóng Độc Huyết Trâm à…

Lượng độc trong Độc Huyết Trâm của Lam Thanh không mạnh lắm…Vốn thiện lương, nàng chỉ muốn tự vệ, không muốn giết người:

-Khúc cô nương…Van xin cô…buông tha tôi…Tôi…

-Ngươi vẫn xinh đẹp như xưa- Nàng ta bỗng phát hỏa- Chỉ có tỷ tỷ ta vì người mà hủy hoại đi nhan sắc…Hôm nay ta phải trả thù cho tỷ tỷ ta!

Ngày xưa, sau khi Phó Huyết Phong rơi xuống vực sâu..Khúc Hương Linh điên cuồng đau đớn, đã bế quan luyện tập một môn tà công là Biến thi trảo, thề sẽ dùng đôi tay đó hủy đi Lam Thanh, khiến nàng có xuống âm phủ cũng không có mặt mũi gặp Phó Huyết Phong…

-Người đâu…Trước khi thanh toàn cho cô nương ta….Ta cũng nên khao thưởng công lao của các ngươi một chút..Để Lam cô nương xuống suối vàng, mang theo chút tư vị đàn ông…

Những ánh nhìn đầy dục vọng…Sự tàn nhẫn của cô gái ấy…Lam Thanh bỗng chốc hiểu ra…Mình không đủ sức chống chọi cùng lũ cầm thú này…

Trong ống tay áo của nàng là một thanh trủy thủ…Phong ca- muội sẽ đến gặp huynh nơi chín suối…Con của chúng ta, trên trời muội và huynh sẽ cùng che chở cho con…Tiểu Phong Phong ơi! Mẹ xin lỗi…Vì mẹ không thể nào mang tấm thân nhục nhã đi gặp cha con…Mẹ xin lỗi con…

-Lũ ồn ào…

Bất giác, một giọng nói âm trầm cất lên…

Tiếng nói rất nhỏ nhưng ai cũng đều nghe thấy…

- Thành Lang…Thật là khốn kiếp…nguyên đám người này mà hiếp đáp một cô nương chân yếu tay mềm…Muội ghét nhất là bọn hèn hạ, định làm nhục người ta để tìm vui nữa…Huynh giết hết cho muội đi!

-Được rồi…bảo bảo…Nàng muốn sao thì cứ như vậy đi!

Lam Thanh rùng mình khi những gã đại hán xung quanh nàng đột nhiên ngã xuống…Không thấy máu…Nhưng ngực người nào cũng có một vết chưởng sâu hoắm ngay ngực:

-Chàng thật là…Người ta sẽ sợ đó…Không thích đổ máu mà.

-Bảo bảo này thực sự khó chiều.

Tiếng nói có vẻ miễn cưỡng nhưng đầy vẻ sủng nịnh, yêu thương…

Thêm một làn hàn khí kéo tới…Một số người lại ngã xuống…Lần này không có vết thương gì:

-Vừa ý chưa Bảo bảo?

-Được rồi…Chàng đừng giết cô gái kia…Để lại cho muội chơi đùa một lát…

-Các ngươi…

Hai thân ảnh xuất hiện giữa những xác người. Cô gái mày ngày mắt phượng, xinh đẹp tuyệt trần. Chàng thanh niên độ khoảng 25 tuổi, cũng là một trang tuấn tú bất phàm…

-Thành Lang…Chàng nghĩ nên làm gì với cô gái đó? Cô ta xấu xa như thế, ức hiếp người ta. Nếu không phải muội hôm nay muốn ương này không phải là đã bị bọn chúng hại rồi sao?

-Theo ta thì nữ nhân quan trọng nhất là dung mạo …Nàng rạch vài đường trên mặt cô ta, để cô ta sống như vậy đến hết đời…

-Các người…Các ngươi là ai? Dám trêu cợt, giết người của bổn cô nương…Ta…

-Nói nhiều quá!- Nam tử kia lừ mắt. Không biết bằng cách gì, Khúc Liên Hoa đã đứng im như tượng trong khi tay không hề động- Bảo bảo…Nàng làm gì cô ta thì cứ việc làm đi!

-Cô nương à…Theo cô nương, chúng ta nên trừng phạt cô ta như thế nào đây…

-Tôi…

Lam Thanh chợt nhớ đến Tiểu Phong Phong…Nàng không có lòng dạ nào mà ở lại đây nữa.

-Cám ơn hai vị nhưng tôi có việc rất gấp…Tôi phải đi ngay…

Nhìn theo dáng vội vã của nàng, hai người đó cũng nhanh chóng đi theo…Trước khi đi, cô gái quay lại phía Khúc Liên Hoa, khinh bỉ:

-Coi như hôm nay ta tha cho cô nương…Nhưng phải để lại cho cô nương một bài học…

Nàng nhặt một lưỡi dao:

-Á!

Mái tóc Khúc Liên Hoa đã bị cắt đi một đoạn dài, nham nhở:

- Ta là Lộ Tuyết Nhi…Muốn tìm thì đến Đoạn trường cốc tìm ta…

Khi hai người rời bỏ món trò chơi, thì Lam Thanh đã khất bóng nơi nào rồi…Cô gái tên Lộ Tuyết Nhi phụng phịu:

-Thật là…trông cô ấy nhỏ bé thế…Sao lại đi nhanh như vậy chứ?

-Bảo bảo à…Xem ra cô nương đó có việc rất gấp cũng không nên phiền nàng ấy…Cùng về nhà đi…

-Thôi…- Trước mặt tình lang hết lòng hết dạ yêu mình, đương nhiên phải có một chút nhõng nhẽo rồi- Muội chưa muốn về đâu…Không phải chàng có một món đồ muốn đưa cho tiểu đệ tử sao? Đi tìm hắn đi!

- Chúng ta tìm đã khá lâu rồi- Nam tử có vẻ không kiên nhẫn nữa- Tiểu tử đó, nói đi là đi. Không thèm để ý là sư phụ hắn nhớ hắn thế nào.

Tuyết Nhi cười khúc khích, nhớ tới hai sư đồ họ, lại thấy có chút mâu thuẫn. Sư phụ thì tính cách hồn nhiên như trẻ con, trong khi đệ tử lại chững chạc, thâm trầm. Nàng nhớ:

-Huynh không phải chỉ mới 26 tuổi thôi đó chứ? Muội thật sự rất nghi ngờ…

Nàng- một cô gái ngoan cường không chịu nhục nhã…Dù chỉ là nữ nô nhưng lại phạm tội xinh đẹp hơn cả chủ gia. Biết làm sao được, cha nàng từng là thái thú một vùng, do quá thẳng thắn, quật cường nên bị người hãm hại…Cả nhà nam thì bị chém đầu, nữ thì bị sung làm thị tỳ nhà quan…Năm Tuyết Nhi 16 tuổi, tiểu thư đã buộc cha phải mang nàng đuổi ra khỏi nhà…Lão gia tuổi ngoài 50 muốn lập nàng làm thiếp, còn gã đại công tử chỉ muốn vũ nhục Tuyết nhi…Nàng thà thất thân với một người bình thường cũng không muốn tấm thân này trở thành đồ chơi cho bọn chúng.

Tuyết nhi bỏ trốn…Cũng giống như cô nương này, đại công tử khi bắt được đã muốn xâm phạm nàng, sau đó đem bán nàng vào kỹ viện…Ngay lúc đó, huynh ấy xuất hiện.

‘Cứu tinh” của Tuyết nhi đang đi tìm kiếm 1 ” thế thân cho chính mình ,ở lại bên cạnh sư phụ lúc nào cũng sợ chỉ có một mình…Mạng của Tuyết nhi, trong sạch của Tuyết nhi là do người đó cứu, thế thì chút nghĩa đáp ơn ân nhân, nàng bằng lòng tự nguyện làm thế thân cho người, ở bên cạnh gã quái dị kia…

Đón tiếp nàng là nụ cười như trẻ thơ của hắn, hắn bảo có thể gọi hắn là Thành lang, vì hắn từ lâu đã quên mất tên họ của mình rồi.

Thành ghét cuộc sống quá nhiều người nhưng lại không chịu được nỗi cô đơn khi phải sống một mình…Ân nhân của nàng hơn 5 năm trước đã rơi xuống đây, thương tích đầy mình…Thành lang mang hắn về chữa trị, nửa năm mới có thể đứng dậy, nói chuyện nên đâu dễ dàng có thể thả hắn đi, dù hắn luôn tha thiết muốn trở về với thê tử của mình

Bao lần bỏ trốn nhưng đều không thoát…Con người như trẻ thơ đó lại có võ công hết sức cao cường, mọi cử động của ân nhân hắn nắm như lòng bàn tay.

Cho đến một ngày chán trò chơi đuổi bắt, hắn bảo:

-Mang về cho ta một thế thân…Ta chán nam tử rồi, mang về cho ta một nữ nhi…Cam tâm tình nguyện đấy, ta không muốn mất công đi bắt nàng về.

Lộ Tuyết Nhi sống với hắn, đã biết thế nào là cưng chiều hết mực…Hắn không một giây một khắc muốn xa nàng, lúc nào cũng cận kề sát bên…Sự có mặt của ân nhân lúc này lại hóa ra thừa thãi…Hắn nhanh chóng đuổi người đi, để có thời gian vui vầy bên bảo bảo của mình:

-Chàng đúng là qua cầu rút ván mà…- Miết nhẹ cánh mũi cao thẳng tắp, Tuyết nhi để mặc hắn âu yếm mình- Không biết ân nhân giờ thế nào. Đã tìm được nương tử chưa?

-Thì ta cảm ơn bằng cách đuổi theo đưa cho hắn loại giải dược này…Giang hồ hiểm ác, ta cũng không mong hắn bị hại mà.

-Ừ…(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)-Bảo bảo…Ta ngoan không? Nên thưởng cho ta cái gì chứ?

Hắn lại làm càn, không cần hỏi ý ai…Tuyết Nhi cũng không buồn chống lại…Nàng thuộc về hắn, những ngày ra ngoài này, tiếp xúc với bao nữ nhân xinh đẹp, hắn không chút nao lòng, chỉ có nàng- Lộ Tuyết Nhi.

-Đi tìm người như chàng không biết chừng nào mới ra-Nàng ôm cổ hắn- Huynh ấy tên là gì? Chắc chàng biết chứ?

-Hắn bảo hắn tên Phong….Là Phó Huyết Phong!

Tiểu Phong Phong ngơ ngác trên con đường hoang vắng…Rất sợ…Nhưng cậu bé bậm chặt môi, nhất định không khóc…

Lúc nãy đang nấp trong hốc đá, bỗng nhiên có một con vật gì đó bay loạn vào mặt Tiểu Phong…Hoảng hốt, cậu bé hét toáng lên, bỏ chạy, quên cả lời mẹ dặn.

Cho đến khi nhìn quanh, đã không biết hốc đá đó

- Mẹ ơi!

Cậu bé kêu lên trong tuyệt vọng…Trời càng lúc càng tốt…Sợ lắm mẹ ơi! Con sợ lắm!

Càng đi càng không thấy mẹ…Tiểu Phong dù đã bậm chặt môi thì mắt đã bắt đầu đỏ…

Lạnh quá! Chưa bao giờ đứa trẻ phải trải qua cảm giác này…

Chợt…cậu bé thấy một con đường mòn nhỏ…Cuối con đường đó thấp thoáng cái gì như là nhà cửa…Có nhà…Sẽ không phải đói nữa…Đầu óc non nớt chỉ nghĩ đến thế thôi…

Đôi chân khập khiễng, cậu bé bước thẳng về phiá trước…Mùi thơm của thức ăn xông vào mũi…

Đó là một tửu điếm nhỏ…Vài người khách đang ngồi…Gương mặt bầu bĩnh của Tiểu Phong nhanh chóng lọt vào mắt họ:

-Cậu bé…cháu đói bụng à?

-Dạ!

-Lại đây! Bác cho cháu ăn màn thầu nhé!

Đứa trẻ ngây thơ giơ đôi tay nhỏ nhắn ra…ánh mắt sáng lên chờ đợi. Đại hán cầm chiếc bánh, toan đưa, bỗng dưng rụt lại, giọng khoái trá:

- Gọi ta một tiếng cha đi…Ta cho cháu ăn ngay!

Đôi mắt đen trong sáng bỗng dưng thay đổi…Tiểu Phong không nói không rằng quay lưng đi thẳng, mặc cho gã đại hán với chiếc màn thầu trên tay:

-Này…Cháu…Không lấybánh à?

-Cháu không cần….Cha của cháu không phải là ông…Cháu không gọi ông là cha cháu đâu.

Tiểu Phong Phong hét lên, cương quyết quay đi. Gã đại hán thẹn quá hóa giận, thét lên:

-Tiểu tử kia…Ta cho ngươi biết tay…Hỗn láo này

Bàn tay to của gã định giáng xuống mặt Tiểu Phong một cái tát tai. Dù kinh hãi, nhưng mọi người không dám lên tiếng can thiệp…Gã là Vương Đat, vốn là một đầu mục của băng cướp Bạch Hổ sơn này…

Bất ngờ, cái tát chưa tới mắt Tiểu Phong, gã đã rú lên đau đớn, ngã vật xuống đất…

Tiểu Phong được ai đó ôm vào trong lòng:

-Ngươi…ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của bổn đại gia…Ngươi không biết…

Tiếng nói tắc nghẽn ở cổ họng, bởi một lưỡi gươm đã chĩa thẳng vào:

-Ta không thích nói nhiều…Cút đi! Còn giở trò ức hiếp trẻ con thì đừng trách…

Ngực của gã bị đánh một đòn đau, mạnh đến nỗi hộc cả máu tươi…

Tiểu Phong ngước mắt lên nhìn…Cậu bé đang được một đại thúc bồng trên tay…Đại thúc mặc một chiếc áo xanh, tóc vấn gọn gàng, đẹp hơn những thúc thúc trong trấn mà Tiểu Phong thấy rất nhiều:

-Ngươi…ngươi nhớ đấy..Có giỏi thì ở đó đợi ta…Ta…

Hắn bắt gặp cái nhìn sắc như dao của người đó…Vội vã chạy đi…

Tiểu nhị và chủ quán từ chỗ nấp bước ra…Ông chủ nhìn người khách đang âu yếm vén lau những vết dơ trên má Tiểu Phong, thở dài:

-Khách quan gây họa rồi…Vương Đạt không bỏ qua đâu…Người đi rồi…chúng tôi có lẽ chỉ còn có cách dẹp quán mà đi thôi.

-Không sao đâu…-Người ấy mỉm cười- Chuyện ta gây ra, ta sẽ không để lụy cho các người. Ta sẽ ở lại đây cho đến khi nào dẹp xong bọn đó thì thôi…

Công phu lúc nãy thi triển không ai nhìn thấy, nhưng Vương Đạt thọ thương, hộc máu là có thật, ai cũng thấy…Biết đâu đây sẽ là cứu tinh cho tất cả, dẹp được bọn cướp này:

-Khách quan ngồi…Tôi sẽ pha cho ngài một ấm trà…Tối nay ngài về nhà tôi mà nghỉ nhé?

Người khách đặt Tiểu Phong xuống chiếc ghế dài, dịu dàng:

-Cháu cũng rất có khí phách…Tên cháu là gì?

-Cháu tên là Tiểu Phong…Tiểu Phong Phong!

Tiểu Phong Phong! Toàn thân người ấy như bị chấn động…Cơn gió nhỏ…

-Biết đâu đã có một Tiểu Phong Phong nơi này nhỉ, Thanh Thanh?

Nếu không có khoảng thời gian đó, có lẽ chúng ta đã có một Tiểu Phong Phong trắng trẻo mập mạp, gọi mẹ, kêu cha…

-Giống thúc thúc nhỉ? Thúc thúc cũng tên Phong…Chúng ta thật là có duyên.

Buổi tối, Tiểu Phong rất ngoan, nằm bên cạnh thúc thúc, không khóc….Mẹ đã dặn, không được làm phiền người khác…Thúc thúc lại rất tốt, cho Tiểu Phong Phong ăn, còn giúp cậu bé tắm rửa nữa…

Phó Huyết Phong khi kỳ lưng cho cậu bé đã nghĩ thầm:” Nhà ai nuôi con thật khéo, mập mạp trắng hồng…Tiếc là thiếu một chút rắn chắc.”

-Tiểu Phong Phong à!

Chợt phát hiện mắt cậu bé đã đỏ hoe:

-Cháu sao vậy? Đau ở đâu à?

Cậu bé lắc đầu, bậm chặt môi, nhưng mắt thì càng lúc càng nhiều nước mắt:

-Sao vậy? Nói đi chứ…Nói cho thúc thúc nghe!

-Cháu…

-Cháu thế nào?

-Cháu nhớ..nhớ! Mẹ cháu…

Phó Huyết Phong đau thắt cả lòng khi thằng bé khóc…Những giọt nước mắt trẻ thơ:

-Ngoan…Đừng khóc nữa…Đừng khóc mà…

Hắn thật sự lúng túng không biết phải làm gì…Trẻ con khi khóc đều thật là khó dỗ:

-Phong thúc thúc sẽ dẫn cháu đi tìm mẹ…Sau khi thúc thúc đuổi hết bọn người xấu này sẽ tìm mẹ về cho cháu, có chịu không?

Đôi mắt vừa nhòe nước mắt kia sáng lên, đầu gật lia lịa:

-Ngoan…Bây giờ cháu ngủ đi…Có thúc thúc đây!

-Tiểu Phong không ngủ được…

Làm phiền người lớn là không nên….Tiểu Phong đưa đôi mắt trong veo nhìn Phó Huyết Phong…Đôi mắt rất giống một người, làm nỗi nhớ trong lòng hắn càng thêm cuồn cuộn:

-Sao lại không ngủ được? Mẹ hay ru cháu ngủ à?

-Không ạ…

Tiểu Phong không dám nói, tối nào cậu bé cũng ôm mẹ và sờ lên ngực mẹ, mò ti ( xin lỗi- đoạn này dịch hơi ngượng) mới ngủ được…

-Vậy thì thúc thúc kể chuyện cho cháu nghe nhé!

Năm Thủy Thiên Bình mang Huyết Phong đi, hắn đã ở cái tuổi không còn thích nghe truyện cổ…Nhưng lại chưa hề có ai kể cho Huyết Phong nghe…

Sư phụ làm thân bằng những câu chuyện cổ tích…Người kể cứ kể, người nghe lại giống như không nghe…

Song thực tâm…rất thích:

-Thích thì nói thích…Con vẫn còn là trẻ con mà…

Phó Huyết Phong đang kể lại những câu chuyện đó…Đôi mắt tròn ngây thơ mở to nhìn hắn, không chớp mắt

-Hay không?

-Dạ hay…

-Buồn ngủ chưa?

-Dạ…chưa…

Huyết Phong bật cười…Trẻ con thật là…

-Nhưng cháu phải ngủ thôi…Khuya lắm rồi…Không ngủ mai không có sức, sẽ không đi tìm mẹ được đó.

-Dạ!

Thằng bé hoảng hốt nhắm mắt…Một phần cũng vì khóc, một phần cũng do mệt mỏi, thoáng chút nó đã ngủ rồi.

Huyết Phong hôn nhẹ lên trán cậu bé…Mùi da thịt trẻ con non mịn, không khác gì cảm giác khi vùi mặt vào làn da mát rượi của nàng:

-Thanh Thanh….

Ngôi nhà cũ của chúng ta đã vắng ngắt từ lâu…Chỉ còn lại bụi bám, nhện giăng, chiếc giường gỗ cũng gần như mục nát…

Khung cửi…nhà kho chứa củi…Không còn vẹn nguyên…

Chỉ có tình cảm với nàng là nguyên lành như thưở ban đầu. 5 năm, huynh đếm từng ngày dưới đáy vực âm u…Hôm nay, dù chân trời góc biển, huynh cũng phải tìm cho ra muội…Thanh Thanh!

Ngày hôm đó, Bạch cốt giáo và Thiết Ấn môn- những nơi vốn không muốn về, nhưng để tìm tông tích Lam Thanh thì chỉ phải đành đến đó thôi…

Đêm nay thật sự rất dài…

Buổi trưa, Phó Huyết Phong một thân y bào xanh nhạt, nhàn nhã ngồi thưởng trà. Tiểu Phong cũng được tắm rửa sạch sẽ, vận chiếc áo vàng, trông rất thanh tú..

-Tiểu tử…Cháu mà ốm chút thì sẽ rất đẹp đấy…

-Mẹ bảo là còn nhỏ thì cháu phải ăn uống nhiều…Lớn lên một chút thì phải vận động…

Phó Huyết Phong bật cười, búng nhẹ cái mũi hếch lên trông rất ngộ nghĩnh.

Bỗng nhiên, quán vốn có vài vị khách, đột ngột hoảng hốt bỏ chạy…Tiểu nhị lẫn chủ quán cũng vội vã chạy vào trong…

Vươmg Đạt cùng một đám người khoảng mấy chục đại hán lực lưỡng đang kéo đến…Trong phút chốc đã vây kín Phó Huyết Phong vào giữa…

Hắn vẫn bình thản, còn xé bánh bao đút cho Tiểu Phong nữa:

- Nhóc con này, ăn dính vụn bánh lung tung…Tht là xấu mà!

-Thúc thúc ơi!…Mấy người kia…

-Tiểu Phong Phong à..Cháu có thích cưỡi ngựa không? Thúc thúc biết có một loại ngựa đứng bằng hai chân, cưỡi rất êm.

-Ở đâu thúc thúc? -Đôi mắt sáng lên, Tiểu Phong vỗ tay- Cháu muốn…

-Vậy thúc thúc bắt cho cháu một con ngựa cưỡi nhé? Tiểu Phong nhắm mắt lại, đếm tới 10 nha…

-Dạ!

Đứa bé hồn nhiên nhắm mắt, chỉ nghe bên tai có tiếng vèo vèo…Tới khi mở mắt ra thì dưới đất, những người hung dữ kia đã nằm la liệt dưới đất…Thúc thúc còn gác chân lên một người, tay thì rót trà:

-Tiểu Phong Phong này…cháu thấy con ngựa này có thích không?

-Đây là người mà…Đâu phải ngựa…

-Các bá bá này sẽ chơi trò chơi cưỡi ngựa với cháu…Cháu chịu không?

Những tưởng đứa bé sẽ thích, nhưng Tiểu Phong Phong lại xịu mặt:

-Cháu không thích đâu…Các bá bá này ai cũng dữ hết…Làm ngựa không có thích…

Phó Huyết Phong lại cười. Nụ cười lâu lắm rồi mới trở lại. Kể từ khi rơi xuống vực sâu hun hút, xa lìa Thanh Thanh:

-Vậy thì thôi…Tiểu Phong Phong lên phòng lấy tay nải xuống nhé…Thúc thúc chuẩn bị đi rồi…

-Dạ…

Tiểu Phong ngoan ngoãn trèo xuống ghế, vào chỗ chủ quán và tiểu nhị đang đứng, lấy hành lý:

-Ta vốn không thích giết người trước mặt trẻ con…Nhưng không cho các người một bài học thì không được…

Miệng từng tên bị bóp ra…Có 1 viên thuốc nhỏ xíu theo tay Huyết Phong nhập vào miệng…Vị đắng khiến chúng nhăn mặt:

-Loại độc đặc chế của ta sẽ tái phát khi vận động dùng đến nội lực..Nhưng cày cuốc bình thường thì không sao đâu. 5 năm sau ta sẽ quay lại đây…Chủ quán làm chứng cho ta…nếu các ngươi thay đổi sẽ có thuốc giải, còn không thì…

-Dạ…Chúng tiểu nhân biết tội….Đa tạ công tử!

Bây giờ chủ quán mới dám lên tiếng:

-Công tử…Bọn chúng có tất cả là 18 người…Nhưng ở đây thiếu mất Thập nhất và Thập Tam…E là bọn chúng…

Huyết Phong ánh mắt chợt sắc như dao, rồi quay lại nhu hòa khi Tiểu Phong cầm hành lý quay lại:

-Thúc thúc ơi! Đây…

-Ngoan…Đợi thúc thúc một chút nhé!

Quay sang tên đầu lĩnh, Phó Huyết Phong lạnh lùng:

-Hai gã kia đâu?

-Thưa công tử…hôm qua có một cô nương rất xinh đẹp tìm đến sơn trại, bảo chúng tôi đi tìm một cô gái trong núi này…Hai đệ của chúng tôi đã dẫn theo một đám lâu la đi làm rồi

Tiểu Phong chợt hét lên:

-Cô cô xinh đẹp…chắc là bắt mẹ cháu đó Phong thúc thúc ơi! Cô cô đó dữ lắm…Mẹ cháu kêu cháu nấp….

-Được rồi…-Huyết Phong nhẹ vuốt những sợi tóc non tơ, nhẹ nhàng- Thúc thúc sẽ đi bắt bọn họ, mang mẹ về cho cháu nhé?

-Thật không thúc thúc? Đi nhanh đi thúc thúc…Đi nhanh đi!

Ánh mắt của thằng bé như có ma lực khiến Huyết Phong không thể cưỡng lại…Nó giống quá!…Còn cái miệng nhỏ nhắn với bờ môi mỏng thỉnh thoảng hờ hững nét cười này, sao càng nhìn càng thấy rất quen…Ông chủ quán buổi sáng từng nhìn sững vào hắn và đứa bé:

-Công tử à! Quả thật thằng bé nhìn rất giống cậu…Như là cha con vậy!

Cha con? Nếu không phải dang dở, có lẽ nó cũng đã lớn đến chừng này…

Phó Huyết Phong xốc nó trên vai:

-Ôm chặt thúc thúc…Thúc đưa cháu đi tìm mẹ…

Phía xa vang vọng lại giọng ai lanh lảnh:

-Con tiện tỳ này…Bắt nó đi..

-Dám cắn ông à? Người đâu…

Nghe tiếng la, Tiểu Phong mếu máo:

-Thúc thúc ơi! Mẹ cháu…

-Ừ…Yên đi Tiểu Phong Phong…Không sao đâu…

…Lam Thanh lùi từng bước…Bọn chúng, đều là những tráng đinh khỏe mạnh.Thoáng chốc đã ép nàng vào trong góc:

-Tuy là không được đẹp như cô nương kia…Nhưng cũng xinh đẹp, mơn mởn…đáng cho bổn đại gi

Lam Thanh bặm chặt môi. tay vung mạnh một nắm Độc huyết trâm, nhưng lần này bọn chúng đều có phòng bị:

-ngươi biết dùng ám khí…Cô nương kia nói không sai…Cô ta cũng gửi lời tới ngươi. Hảo hảo mà hưởng thụ nhé, chắc lâu rồi không nếm mùi đàn ông hả?

Lam Thanh sợ đến nhũn người…Nhưng nàng không thể bị nhục nhã nơi này…Làm sao còn mặt mũi đi gặp Phong huynh?

-Đừng hòng tự tử..-Một gã chộp lại vai nàng- Dù nàng có chết, bọn ta cũng sẽ làm nhục nàng…Làm với người thì làm nhiều, làm với xác chết ta chưa thử bao giờ…

Những tràng cười khả ố…Lam Thanh căm hận nhìn bọn hắn. Dù thế nào, chết vẫn là tốt hơn…

Phong ca:

-Ngoan nào…Ta

Một vòi máu phụt ra…Lam Thanh mặt tái nhợt, trủy thủ đã kề trên cổ bị gạt phắt đi…Có ai đó đang ôm nàng vào ngực…Nhanh đến nỗi khi Lam Thanh vùng vẫy thì đã xiết chặt lắm rồi…

-Thanh Thanh!

Âm thanh quen thuộc quá. 5 năm rồi mà sao vẫn…

Nàng ngỡ ngàng, không tin vào mắt mình…Một thân vóc dù có phần gầy đi nhưng gương mặt đó, những đường nét đó…Mãi không quên!

-Phong huynh…Là huynh sao?

-Thanh Thanh!

Hai đôi mắt chạm nhau, mừng rỡ lẫn thương nhớ đong đầy…Cứ như một giấc mơ.

Sau phút kinh hoàng vì đồng bọn bị giết, bọn cướp nhanh chóng ùa lên. Chỉ có 1 gã thư sinh trói gà không chặt:

-Thanh Thanh…Ôm chặt lấy cổ huynh…

Lam Thanh vịn vào người chồng…Vùng ngực rộng ấm áp. dường như rắn chắc hơn xư

Một tay ôm nàng, một tay Phó Huyết Phong cầm thanh huyết kiếm:

-Nhắm mắt lại đi Thanh Thanh…Muội sẽ sợ đó…

Sư phụ dưới đáy hang thường bảo hắn, đôi lúc nhân nhượng kẻ xấu là một tội ác. Bọn cướp kia chỉ vì của, bọn này vì tiền, lại còn muốn vũ nhục một cô nương không quen biết…Không lẽ bọn chúng không hiểu, với nữ nhi trinh tiết quan trọng đến thế nào sao? Dù Huyết Phong có không màng tới, Thanh Thanh chắc không mặt mũi nào mà nhìn mặt hắn nữa. Tệ nhất là có thể mang cái chết ra để rửa sỉ nhục…

-A!

Lam Thanh vùi mặt vào ngực Huyết Phong…Cách giết người 1 gươm hạ cả vốn là công phu được học dưới đáy cốc âm u…

Huyết Phong nhanh chóng dùng khinh công bay lên…

-Thanh Thanh..Ta đưa muội đến gặp một tiểu hài tử. Ta hứa đi tìm mẹ giùm nó, nhưng nghe tiếng muội là không nhớ được gì rồi…

Nơi Phó Huyết Phong đặt Tiểu Phong là một hốc đá, được bày biện qua loa vài thế ngũ hành.Tưởng chừng đơn giản nhung ai vào là cũng khó ra…

-Tiểu Phong Phong!

-Tiểu Phong Phong?

Lam Thanh kích động khi nhìn thấy đứa bé đang đưa đôi mắt trong veo nhìn Huyết Phong:

-Phong thúc thúc… Lúc nãy có một bà bà…

-Tiểu Phong Phong à…Đây là cô…

-Tiểu Phong Phong!

Gương mặt hồn nhiên bỗng dưng mếu máo:

-Mẹ ơi! Mẹ…..

Nó dứt khỏi bàn tay Huyết Phong nhào tới mẹ, bỏ hắn như si ngốc đứng

Mẹ? Có lẽ nào…đó là…con của hắn sao?

-Thanh Thanh! Đây là…

Tiểu Phong Phong của chúng ta…Còn 2 tháng nữa là con mình 5 tuổi rồi…

Con? Là con nên mới gặp đã là lưu luyến?

Là con nên cha con giống nhau…Hắn vốn không thích lũ trẻ ồn ào lại kiên nhẫn dỗ dành môt đứa trẻ…

Con hắn!

Vòng tay mạnh mẽ chợt xiết chặt hai thân hình thân yêu nhất trong đời. Hắn và nàng có một đứa con…

Hạnh phúc:

-Con ơi!

Cả nhà ba người mừng mừng tủi tủi tủi ôm nhau…Phó Huyết Phong cảm ơn ông trời đã không bạc đãi, cho hắn gặp lại nương tử và con:

-Phong huynh!

Lam Thanh khóc…Nước mắt ướt đẫm ngực áo Huyết Phong…Bù cho bao nhiêu đó thời gian xa cách.

-Không khóc nữa…Con cười kìa!

-Con hổng có cười đâu. Mẹ khóc hoài nên con quen rồi…

Lam Thanh có phần tiều tụy hơn xưa. Cái đẹp hồn nhiên nhường chỗ cho một vẻ sâu lắng, u hoài. Nàng đã khóc rất nhiều vì hắn.

-Từ nay không cần khóc nữa, Thanh Thanh! Có huynh đây…Muội sẽ không phải buồn nữa…

-

Hai người lại ôm nhau…Vô tình kẹp lấy Tiểu Phong ở giữa:

-Mẹ ơi! Thúc thúc ơi! Con…

-Mẹ xin lỗi …Phong Phong…Mẹ xin lỗi…

Phó Huyết Phong cúi xuống, nhìn gương mặt phụng phịu của con trai…Càng nhìn càng thấy giống. Yêu thương tràn ngập trong lòng…

-Tiểu Phong Phong…Con gọi cha đi! Cha…

-Cha? _ Đôi mắt thoáng tròn xoe _Cha có như cha của Tiểu Đào, mang Tiểu Phong Phong ra chợ bán không?

Đó là chuyện ở làng Lam Thanh đang sống. Người cha vì thiếu tiền uống rượu, nợ cờ bạc nên đã mang con gái bán vào lầu xanh. Ngày con bé bị bắt đi, Tiểu Phong Phong rất sợ…

-Không…Huyết Phong mỉm cười trong khi mắt cay cay- Cha sẽ không bao giờ bỏ Tiểu Phong Phong cả. Cha sẽ làm ngựa cho con cưỡi, yêu thương con suốt cả đời này.

-Cha…

Trẻ 5 tuổi ngây thơ, chỉ cười tít mắt, không cần biết phụ mẫu khóc vì sao.

-Mình về nhà đi Phong ca…Muội nghĩ Tiểu Phong Phong mệt rồi!

Cả nhà ba ngừoi, cùng nắm tay nhau đi giữa hoàng hôn. Cảnh vật đẹp hay lòng họ đang phơi phới. Đứa trẻ chợt phụng phịu và người cha cúi xuống dỗ dành rồi cõng nó trên vai.

Đường về nhà…

Chợt Phó Huyết Phong tắt nét cười, bảo Lam Thanh:

-Thanh Thanh à…Huynh nghĩ muội nên nép vào sau lưng huynh…Nơi này có biến…

Lũ cướp…đang nằm sóng xoài trên đất…Tên nào mặt cũng tái mét, môi thâm lại, chứng tỏ đã trúng một loại kịch độc:

-Phong huynh

-Cha ơi! Sao các bá bá này nằm đây vậy?

Đôi tay bé nhỏ chạm nhẹ vào một thân người:

Huyết Phong thảng thốt kêu lên:

-Tiểu Phong Phong…Coi chừng độc…Bá bá ấy trúng độc rồi…

Tiểu Phong kịp thời rút tay lại. Phó Huyết Phong cúi xuống xem xét:

-Độc này…Biến thi trảo…Công phu độc ác này khi luyện phải chịu rất nhiều đau khổ. Ai mà lại…

-Phong huynh!

-Đi thôi Thanh Thanh. Chỗ này không nên ở lại lâu.

Cả hai đi thêm một đoạn nữa…Bỗng nhiên, phía trước vang lên tiếng rên rỉ yếu ớt. Huyết Phong dừng lại, bởi cái giọng nói đó, rất quen:

-Ư…

Hắn nhanh chóng di chuyển về hướng đó.

Lại một nơi la liệt xác người khác. Nhưng trên người họ đều là y phục của Nga My…Lam Thanh vội vã chạy đến bên cạnh…Trong khi Phó Huyết Phong cũng nhận ra người quen:

- Cha!

-Tịnh Huyền sư tỷ…

Cả hai đều còn sống nhưng hơi thở rất yếu ớt. Phó Huyết Dịch nội lực cao hơn nên dù trúng chung một loại độc nhưng vẫn có thể cầm cự, trong khi Tịnh Huyền chỉ còn lại những hơi tàn:

-Tiểu sư muội….Sư phụ…Bị bắt rồi…

-Tịnh Huyền sư tỷ…- Lam Thanh khóc nấc lên, nghẹn ngào. Ở Nga My, ngoài sư phụ ra, đây là người yêu thương nàng nhất.

-Cha….

Một chưởng đã để lại trên ngực Phó Huyết Dịch một vết bàn tay đen bầm. Huyết Phong nhanh chóng điểm vào những huyệt vị trọng yếu, nhằm ngăn cản thuốc độc phát tán. Mắt ông hé ra dần, sau đó là một tia nhìn thảng thốt:

-Là con…Phong nhi?

-Cha…Sao cha lại ra nông nổi này? Còn mẹ…mẹ đâu?

Nỗi uất hận vì bị phản bội vẫn còn chưa nguôi. Đôi mắt đỏ ngầu của ông hiện lên sự thê lương:

-Bạch cốt giáo cấu kết với 4 phái ma giáo tạo phản…Mẹ con bị bắt rồi…Chúng buộc cha giao cho chúng Thiết Ấn bí môn…Tuy nhiên…

Thiết Ấn bí môn là một quyển kì thư chi bảo. Nghe đồn có chứa một số môn công phu luyện đọc, dùng độc và thần công trẻ mãi không già.

-Cha làm gì có quyển bí kiếp kỳ môn đó chứ…Nhưng bọn chúng không tin nên đã bắt mẹ con…Hiện nay Khúc lão quái đã tập luyện một môn võ là Hóa cốt công, rất lợi hại. Không chỉ chúng ta, hắn còn mưu đồ thôn tính cả giang hồ… 5 đại chưởng môn đều đã bị bắt, chỉ đợi ngày 8-8 sẽ tuyên bố thống nhất võ lâm thôi.

-Có nghĩa là…sư phụ của con? Sư phụ của con cũng bị bắt phải không ạ?

Lam Thanh kích động hỏi. Phó Huyết Dịch nhìn nàng với vẻ ái ngại rồi gật đầu:

-Đúng vậy…

-Muội đừng lo quá Thanh Thanh. Huynh nghĩ chúng chưa làm gì hại đến tính mạng họ đâu. Việc bây giờ phải làm là tìm một chỗ trú thân đã…Cha…Chúng ta đi!

….Thổi chén thuốc cho nguội, Lam Thanh mang vào cho Phó Huyết Dịch…Theo sau nàng, Tiểu Phong rụt rè nấp vào người mẹ:

-Thưa cha…cha uống thuốc ạ!

Tiếng “cha” nghe thật thiêng liêng…Dù ông đã mấy lần muốn hại nàng, tay cũng đã hạ xuống, muốn lấy của Lam Thanh mạng sống:

-Cô nương không giận ta sao? Ta đã chia rẽ cô và Phong nhi…Ta cũng từng muốn giết cô!

-Con không dám đâu ạ!- Lam Thanh mỉm cười- Con cũng đã làm mẹ, con hiểu những nỗi lòng của người làm cha làm mẹ mà.

Hổ thẹn! Thật là hổ thẹn….Phó Huyết Dịch đón lấy chén thuốc từ tay nàng, uống cạn.

Chợt nhìn thấy đứa bé đang thụt lùi đằng sau:

-Đây là…

-Là con của con và Phong ca…-Lam Thanh dịu dàng- Phong Phong ngoan, qua gọi ông nội đi con…

-Ông nội!

Đứa bé hồn nhiên nhào vào lòng ông, mỉm cười khoe hai chiếc răng sún, trông thật đáng yêu. Lòng Phó Huyết Dịch như bị ai cắt, nếu ông không cố chấp, tiếng gọi này không chỉ cách có 5 năm:

-Cháu ngoan…

Phó Tiểu Phong ngồi gọn trong lòng ông nội…Giọng nói ngây thơ tỉ tê hỏi chuyện. Còn ông thì âu yếm ôm cậu bé, trả lời những câu hỏi ngây ngô nhất của trẻ con:

-Ông nội ơi, sao râu ông nội dài còn cha con không có?

-Ông nội ơi…

Lam Thanh mỉm cười, lùi dần ra cửa…Để cho hai ông cháu có giây phút riêng tư với nhau hơn.

Ngoài cửa Phó Huyết Phong cũng đang mỉm cười, nhìn họ…Một nhà đang trong giây phút đoàn viên, hạnh phúc biết dường nào…

Phó Huyết Phong vốn cũng không cần che giấu hành tung. Bạch Cốt giáo vốn có sở trường dùng độc, lại có thêm U Linh giáo chuyên về mật thám và gián điệp, chuyện dò ra tung tích một nhóm người là chuyện rất dễ dàng.

Người không phạm ta, ta cũng không phạm người. Phó Huyết Phong vốn chẳng nhớ tới chuyện năm xưa , khi Khúc Hương Linh cùng Bạch Cốt giáo tìm đến phá tanuộc sống hạnh phúc của mình…Chỉ là mẹ hắn cùng sư phụ của Thanh Thanh, những người thân mà mất đi, đều sẽ là chuyện rất đau lòng.

Khúc Hương Linh đối mặt với Phó Huyết Phong. Bao lâu rồi, hắn- vẫn một thân thanh y phong nhã, còn nàng, nhan sắc kiều diễm sớm đã vì nỗi hận mà tự hủy đi:

-Phong ca…

-Khúc cô nương…Ân oán của chúng ta cũng không cần nói đến ở đây nữa. Cô thả mẹ ta và sư phụ của Thanh Thanh ra…Thị phi giang hồ từ nay chúng ta không cần quan tâm nữa.

-Dễ dàng như thế sao? Ta mất bao nhiêu thứ vì huynh…Hôm nay là lúc huynh phải trả…

Hóa thi cốt là chiêu đầu tiên trong tập quỷ thư ấy, khiến người trúng phải sống không bằng chết đã được tung ra…Huyết Phong một thân ảnh nhẹ nhàng tránh né…Phiêu phiêu tuấm mỹ, bộ pháp như là không có trên thế gian này.

-Không có can đảm giao đấu với ta sao? Phó đại công tử của Thiết Ấn môn…Nếu huynh thắng được ta, ta sẽ thả mẹ của huynh ra.Thế nào?

Huyết Phong dừng lại. Vẻ lạnh nhạt đó làm Hương Linh càng giận dữ. Bao năm tu luyện công phu, hấp thụ biết bao độc, nàng tin không thể không thắng Phó Huyết Phong.

-Được…Ta tiếp nàng!

Nhanh như chớp, Phó Huyết Phong tấn công tới một chưởng. Loại kình khí ôn nhu như nước, Khúc Hương Linh cười lạnh, khẽ phất tay. Một chiêu Độc mai chưởng của nàng có thể hóa giải dễ dàng chiêu thức đó.

Nhưng…luồng khí kia nhìn nhẹ như nước, lại lúc hợp lúc tan, bao vây lấy Hương Linh. Tay trái Huyết Phong phất nhẹ, lần này là một chưởng pháp mạnh mẽ. Hai tay, một bên dùng công phu mềm mại tựa nước, bên kia lại là một chưởng pháp nặng tựa Thái Sơn, đồng lạot công kích Khúc Hương Linh.

-Huynh…

Không né kịp, tấm thân gánh trọn chiêu pháp, Khúc Hương Linh bắn ra xa…Máu tuôn ra!

5 năm luyện tập…Đánh đổi cả nhan sắc, bây giờ Huyết Phong chỉ có 1 chiêu, đã nhanh chóng đánh bại nàng.

Bạch cốt giáo dao động. Khúc giáo chủ kinh ngạc:

-Đây là chưởng pháp gì? Ngươi…

-Sư phụ của tiểu điệt không đặt tên cho nó…Người chỉ xem là một chiêu thức tập cho đẹp mắt.

5 năm dưới đấy, Huyết Phong sáng đốn củi. Để đi được nhanh hơn, sư phụ đã dạy cho hắn kinh công này. Di chuyển chỉ trong nháy mắt.

Bao lần Phó Huyết Phong định dùng môn bộ pháp này trở lên mặt đất, nhưng đều bị bắt lại. Sư phụ tính tình quái dị, không thích ở một mình, bắt được hắn như tìm được một vật hiếm, có lý do gì phải thả hắn đi.

Thú vui là nghĩ ra các chiêu thức võ công, rồi dạy cho hắn…

Lòng Huyết Phong như lửa đốt. Nhớ Lam Thanh…không biết nàng có an toàn sau ngày hôm đó không?

5 năm…

-Thả những người đó ra…Bằng không- Huyết Phong rút thanh huyết kiếm đỏ rực- Ta không ngại tô thêm màu đỏ, để nó rực rỡ thêm một chút đâu…

Ánh mắt Phó Huyết Phong không còn nhu hòa. Nó lạnh lẽo như người dưới đáy mồ, gợi trong lòng Khúc giáo chủ cảm giác rờn rợn của hơn 20 năm trước, khi đối diện cùng một kẻ cũng đang muốn dùng máu để đạt được mục đích của mình.

-Mau lên!

-Cha…-Khúc Hương Linh nén sức tàn, hét lên- Không được làm theo lời hắn, nếu không…

-Không làm thì đừng hòng cô ta nói lên một tiếng nào nữa…

Tia cười âm lãnh, Huyết Phong nhanh như chớp chộp lấy Khúc Hương Linh, tay đặt lên cổ nàng:

-Ta không muốn lãng phí thời gian…Thả hay không thả?

Cuối cùng thì trái tim người cha cũng thắng. Khúc giáo chủ phất tay:

-Mang bọn chúng ra!

Giáo chúng ” dạ” rân, sau đó nhanh chóng áp giải 2 người ra ngoài

-Tiết muội…

-Sư phụ…

Gương mặt Khúc giáo chủ cau lại:

-Phó Huyết Phong…Chúng ta 1 bên thả người, 1 bên đón người…

Miệng ông ta hơi nhếch lên, không qua khỏi mắt Huyết Phong. Hắn chộp nhanh lấy tay của mẹ mình:

-Đưa thuốc giải đây…

-Ngươi nói gì?

-Khúc bá bá không cần rỏ ra ngây thơ- Huyết Phong cười lạnh- Ông đã hạ độc gì thì tự biết…Đưa thuốc giải đây…

-Ngươi…

Bị vạch mặt, ông ta đành phải lấy thuốc giải ra:

-Đa tạ…!

Phó Huyết Phong đẩy mạnh Khúc Hương Linh ra tới trước. Bỏ thuốc giải vào miệng mẹ mình và Tịnh Vân sư thái, Huyết Phong không ngừng đề phòng diễn biến bất ngờ.

Không có gì nữa…

-Nếu có chuyện xảy ra, không chỉ là Bạch cốt giáo, ta sẽ một tay làm cỏ cả giang hồ . N hớ đó, đừng chọc tức ta…

Huyết Phong không dọa suông. Một thân võ công của hắn, hiện trong Bạch cốt giáo, vả là không có đối thủ…

Ngay lúc ấy, trên bầu trời có pháo hiệu. Phó Huyết Dịch cười vui v

-Viên binh tới rồi.

Một đám người nhanh chóng chạy vào. Nhìn thấy Huyết Phong, họ như vừa gặp ma:

-Phong nhi!

-Thiếu gia….Đúng là thiếu gia rồi…

-Tiểu Lam tỷ…Đúng là tỷ rồi.

Thủy Thiên Bình, còn có một thư sinh tuấn tú đằng sau, Tiểu Dung, Tiểu Ngọc cùng Lam Thanh mừng mừng tủi tủi ôm choàng lấy nhau.

-Đại sư phụ!

-Tiểu Lam ngoan…trưởng thành thật rồi.

Bên kia, bất thình lình Tịnh Vân sư thái phun ra một ngụm máu tươi. Hoảng hốt, Lam Thanh vội chạy đến cạnh bên:

-Sư phụ!

Tịnh Vân sư thái nhìn cô gái đã trưởng thành trước mặt, rồi khẽ thở dài:

-Thanh nhi!

Bàn tay bà ấm áp và dịu dàng quá, làm Lam Thanh muốn khóc thật to.

_Sư phụ…

Ngay lúc đó bỗng trên không trung xuất hiện một bóng người.

Nam tử vận y phục vàng nhạt. Vừa đáp xuống đất, nhìn thấy Tịnh Vân sư thái , hắn đã chạy đến lay vai bà, vội vã.

-Sư thái…Bà nói cho tôi nghe tông tích Tiểu Lan?Nàng hiện giờ ra sao?

Mọi chú ý đều dồn về phía người mới đến. Đó là Phó Thiên Tường, em trai Phó Huyết Dịch…Giọng điệu ông vô cùng kích động, câu trả lời này vốn là trông đợi rất lâu rồi…

-Nó đã chết rồi….

Sau đó là một câu nói khiến đầu Huyết Phong như căng ra, con tim bóp nghẹn, đau tận cùng:

-Đây là con gái của nó…Lam Thanh, con gái của Lam Tử Lan!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK