Thật giống như…… tâm tình ngày đầu tiên cô học đại học, nghĩ kiểu tóc thật đẹp, mặc một bộ đồng phục mới tinh cùng bạn học lưu lại ấn tượng tốt.
Nhưng so với lúc đó là có thêm chút ngượng ngùng khác thường.
Na Na tắm thật lâu, từ đầu đến chân toàn bộ đều cẩn thận chà xát qua một lần, không buông tha bộ vị nào, thậm chí còn ngồi ở trên bồn cầu cắt móng chân.
Na Na đem chính mình tẩy rửa thật thơm tho, ngón tay đều đã nhăn nhúm lại mới dừng, lau khô người rồi mặc áo ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Áo ngủ kẻ caro mềm mại, tay áo dài cùng quần dài, làm do Na Na nhìn qua thật bảo thủ nhưng lại mang nét phấn nộn ngây thơ giống như học sinh trung học.
Niếp Duy Bình chờ lâu đến độ sắp ngủ gật, vừa nghe tiếng gõ cửa tinh thần liền hưng phấn mở mắt ra, xoa mặt trấn định mở miệng: “Vào đi!”
Na Na thật cẩn thận đẩy cửa ra, ôm gối đầu vẻ mặt co quắp đi vào.
Con thỏ nhỏ trắng noãn nộn nộn…… Mềm mềm, thơm thơm, mới nhìn thì bình thường, nhưng tựa hồ còn mang theo không khí nong nóng ấm áp…… Niếp Duy Bình chỉ thấy rầm một tiếng, không tự giác nuốt nuốt nước miếng.
Nhìn qua thật sự là…… Ngon miệng a!
Dưới ánh đèn mờ ảo, một người lười nhác dựa ở đầu giường, một người xinh đẹp thẹn thùng đứng ở cửa, cả hai đều ở trong một phòng liền sinh ra bao nhiêu ái muội, ngay cả độ ấm bên trong cũng đều dần dần nóng hơn.
Bạn nhỏ Na Viễn đã sớm buồn ngủ, nghe được động tĩnh miễn cưỡng ngồi dậy, xoa mắt lẩm bẩm nói: “Cô út ~ ôm một cái ~”
Niếp Duy Bình: “……”
Vừa mới rồi kiều diễm phong tình thoáng chốc bị thằng nhóc bày phá hoại hầu như không còn.
Niếp Duy Bình mặt không chút thay đổi đem thịt viên nhỏ ôm trong lòng.
Na Na đứng ở cửa xấu hổ trong chốc lát, chỉ cảm thấy ngây ngốc lại xấu hổ, nghe được thanh âm cháu mình hàm hồ nói ra, vội mượn cơ hội tiến lên, tự nhiên mà đứng trước giường bác sĩ Niếp……
Thịt viên tròn quyệt mông béo đem đầu vùi trong lòng Niếp Duy Bình, mềm mại làm nũng nói: “Cô út vỗ vỗ ~”
Na Na ôn nhu cười cười, tiến towisbeen cạnh bé nằm xuống, nghiêng thân mình đem bé con ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vỗ về sau lưng bé, dỗ dành bé đi vào giấc ngủ.
Bạn nhỏ Na Viễn xoay xoay thân mình tìm tư thế thoải mái rầm rì, biểu tình đều là thỏa mãn say mê, Niếp Duy Bình nhìn mà ghen ghét dữ dội, nhịn lại nhẫn, ghen tuông mười phần mở miệng nói: “Lớn như vậy còn muốn người ru…… Đúng là phụ nữ chứ không phải đàn ông!”
Na Na ngạc nhiên ngẩng đầu, nhỏ giọng phản bác nói: “Nó mới 5 tuổi, vốn không dĩ chưa là đàn ông a……”
Niếp Duy Bình trong lòng càng nghẹn khuất, ghen tị trừng mắt nhìn cái bóng đèn trong lòng cô, tức giận nói: “Năm tuổi cũng là sống khá lâu rồi, như thế nào lại không phải là đàn ông!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Niếp Duy Bình liền cảm thấy không đúng.
Quả nhiên, con thỏ nhỏ mặt liền đỏ bừng, ánh mắt bối rối đảo vòng quanh, rõ ràng là nhớ đến cảnh tượng buổi sáng.
Niếp Duy Bình biểu tình hòa hoãn hơn, vừa muốn nói chút chuyện thú vị gì đó để điều tiết không khí, chợt nghe thấy trong lòng con thỏ nhỏ truyền ra tiếng ngáy hạnh phúc an nhàn……
Thằng nhóc tinh lực tràn đầy cũng không chịu nổi ép buộc như vậy, ở trong vòng tay quen thuộc đầy ôn nhu ấm áp rất nhanh liền tiến vào giấc mộng.
Đứa nhỏ mập mạp vẻ mặt hồn nhiên giương miệng, giống như con heo nhỏ đang thổi nước miếng, vừa vô tội vừa đáng yêu.
Niếp Duy Bình oán hận liếc mắt nhìn tiểu hỗn đản kia một cái, thằng nhóc béo ngủ say sưa kia làm cho hắn thật chướng mắt, nếu không phải Na Na ngay tại bên cạnh, hắn cũng thật muốn sờ sờ véo véo nó cho đến khi tỉnh lại.
Ai muốn cùng với nó chung chăn chung gối chứ……
Không tự giác nằm im trên giường chân thành làm tiểu trong suốt, thế nhưng còn dám chiếm lấy khoảng giữa hai người!
Cái này thật rất tốt! Cư nhiên đã khò khò!
Na Na trì độn không phát hiện bác sĩ Niếp ánh mắt hung ác, nhẹ nhàng vén gọn góc chăn cho tiểu Viễn, hôn hôn hai má bé, sau đó liền nằm thẳng tắp ở mép giường, chăn kéo đến bả vai, hai tay giao nhau đặt trên bụng, quy củ mà ngủ.
Niếp Duy Bình: “……”
Cư nhiên liền như vậy ngủ?!
Niếp Duy Bình nghiêm trọng bất mãn, nằm ở bên kia bắt đầu trằn trọc.
Động tĩnh lớn như vậy, quả nhiên, Na Na chuyển người tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía hắn.
Niếp Duy Bình cảm thấy mỹ mãn nhếch khóe môi, nhẹ nhàng khụ một tiếng che dấu vẻ không được tự nhiên của mình, giọng nói trầm thấp ẩn ẩn áp lực mà không che dấu ái muội khiêu khích: “Cứ ngủ như vậy?”
Mọi cử chỉ lời nói ám chỉ đối với phản ứng trì độn thuần lương như nước của con thỏ nhỏ hoàn toàn là đàn gảy tai trâu.
Na Na không rõ cho nên cau mày, nghĩ nghĩ chần chờ mở miệng: “Ách…… Ngủ ngon?”
Niếp Duy Bình biểu tình cứng đờ, hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng giờ phút này như dấy lên hai ngọn lửa hừng hực phẫn uất.
Ngủ ngon cháu cô ý! Ai muốn chờ cô chúc ngủ ngon a!
Quả nhiên là con thỏ nhỏ, một chút phong tình cũng đều không hiểu!
Ngay cả thằng nhóc con này đều có nụ hôn chúc ngủ ngon, tiếp đó sẽ là thân cận với hắn sao?
Niếp Duy Bình yên lặng đưa lưng về phía cô, cắn áo gối buồn bực nằm trên giường.
Na Na tắm giặt lâu như vậy, đầu óc có điểm chậm chạp, buồn ngủ ngáp một cái, hàm hồ nói: “Đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn đi làm……”
Trong phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh, phòng ở này rất cao, thành thị ồn ào náo động đều bị ngăn cách bên ngoài.
Niếp Duy Bình một người độc chiếm một bên giường, không cảm thấy rộng rãi thoải mái, ngược lại phá lệ hư không tịch mịch lãnh lẽo……
Nhìn xem một lớn một nhỏ kia ngủ thật an ổn a, hắn cũng thật giống như người ngoài bị xa lánh a!
Ban đêm yên tĩnh liền cảm thấy thật dài, người đàn ông ngủ không yên trừng mắt mà nghĩ ngợi, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Nhẹ nhàng xoay người, Niếp Duy Bình ngẩng đầu nhìn xem, phát hiện hai người đều ngủ thật sự ngoan, kéo thịt viên tròn ra một góc mà không ảnh hưởng gì đến việc ngủ của nó, sau đó là đến Na Na ở bên cạnh, nhẹ nhàng kéo cô vào vòng tay.
Con thỏ nhỏ phấn nộn, hương vị ngọt ngào, ôm vào trong ngực nóng hầm hập, mềm nhũn, Niếp Duy Bình không tự giác buộc chặt cánh tay đem người ôm thật chặt ở trước ngực, thích ý chậm rãi thở dài.
Không dám quá mức siết chặt cánh tay, sợ đem người đánh thức, Niếp Duy Bình lẳng lặng ôm trong chốc lát cảm thấy không quá vừa lòng, nghĩ nghĩ, đem cánh tay Na Na kéo đến đặt lên thắt lưng của mình, để chân cô gác lên người mình, cẩn thận đỡ đầu cô gối lên trước ngực mình, đùa nghịch ra tư thế hai người ôm nhau hạnh phúc.
Niếp Duy Bình thế này mới miễn cưỡng vừa lòng, cùng Na Na tứ chi dây dưa ngủ.
Ngày hôm sau người đầu tiên tỉnh lại lại là thịt viên tròn bị ghét bỏ.
Bạn nhỏ Na Viễn buồn tiểu mà tỉnh, u u mê mê mà mở mắt ra, phát hiện chính mình cư nhiên bị ghét bỏ mà bị ném tới một góc cả một đêm liền mất hứng.
Đặc biệt cô út thân ái thế nhưng cùng chú xấu thân thiết ôm nhau!
Trước kia cô út đều thích ôm bé ngủ nha!
Tiểu tử kia vừa ủy khuất vừa tức giận, nháy mắt vũ trụ nhỏ liền bùng nổ, quyệt mông đứng lên, lắc lư đi đến bên cạnh hai người, nâng lên cái chân béo cưỡi lên người ông chú xấu.
Niếp Duy Bình bị ép tới bừng tỉnh, thét lớn một tiếng rồi mở mắt.
Cùng lúc đó…… Na Na cũng từ từ tỉnh lại.
Chóp mũi chạm nhau, hai người đồng thời giật mình.
Niếp Duy Bình nhìn thật sâu người gần trong gang tấc, gương mặt phiếm hồng, một đôi mắt ngập nước đáng thương, còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo lại ngây thơ, vẻ thiên chân thuần khiết lại có vẻ kiều mỵ phong tình.
Hô hấp trở nên nặng hơn, dưới nắng sớm cảnh tượng này đẹp đến động lòng người.
Ôm nhau mà ngủ, ôm nhau mà tỉnh……
Niếp Duy Bình cảm thấy lòng mình mềm nhũn, quanh năm suốt tháng sinh trưởng trong giá lạnh cũng bị ôn nhu ấm áp này làm tan chảy, lý trí bình tĩnh thường ngày lúc này bị cảm tính làm cho rối tinh rối mù.
Niếp Duy Bình nhìn chằm chằm đôi môi trước mắt hé mở,kìm lòng không đậu chậm rãi để sát vào……
“A a a a a –”
Tiếng thét thất kinh chói tai nháy mắt đánh nát sự ái muội.
Niếp Duy Bình hung hăng nhắm mắt lại, màng tai bị chấn động đến phát đau, nghiến răng nghiến thốt ra hai từ: “Câm, miệng!”
Na Na sáng sớm mở mắt liền phát hiện mình cùng bác sĩ Niếp mặt dán mặt, nhất thời sợ tới mức thét chói tai, vung cánh tay giãy lui về phía sau, không chút suy nghĩ, một cước đạp qua.
Niếp Duy Bình bị đá trên lưng một phát, thân thể không chịu khống chế run rẩy, thằng oắt con đang ngồi trên ngực vì một phát này mà lăn xuống, cái mông nện thật mạnh nên khuôn mặt tinh tế như tạc tượng của Niếp Duy Bình……
Niếp Duy Bình: “……”
Niếp Duy Bình gian nan kéo cái mông béo kia ra, cáu giận véo thật mạnh vào nó.
Thịt viên nhỏ không có chút tự giác, hét lên một tiếng ôm mông, trừng mắt đen lúng liếng, đôi mắt tràn đầy sự lên án.
“Chú xấu đáng ghét ~ không cho chú chiếm lấy cô út ~”
Niếp Duy Bình ôm cái mũi, kiên cường nhấc người dậy, vừa ngồi dậy liền cảm thấy một cỗ ấm áp dọc theo mũi chậm rãi chảy xuống……
Niếp Duy Bình cái mũi vừa chua xót lại vừa đau, khó chịu đến mức nước mắt đều chảy ra, mở tay ra thì thấy lòng bàn tay một mảnh đỏ tươi!
“Nha ~ Chú chảy máu !”
Bạn nhỏ Na Viễn kinh hô, âm thanh mang theo sự kinh ngạc hiếu kì.
Niếp Duy Bình tức giận trừng mắt nhìn đầu sỏ gây nên một cái, hận nghiến răng, hắn đời trước nhất định thiếu nợ hai cô cháu nhà này, đời này mới phải chịu tra tấn của bọn họ nhiều như vậy!
Niếp Duy Bình ngẩng đầu lên, rút mấy tờ giấy chặn cái mũi, chờ máu không chảy mới quay mặt nhìn về phía con thỏ nhỏ không nói được một lời.
Na Na điềm đạm đáng yêu cuộn mình ở mép giường, đem chăn kéo đến cổ giữ thật chặt, giống như cô gái nhỏ ngây thơ bị ông chú đáng khinh chà đạp qua, vẻ mặt con thỏ nhỏ chấn kinh sợ hãi.
Niếp Duy Bình còn chưa có hé miệng phun ra lời độc, con hỏ nhỏ đã làm biểu tình sướt mướt, khóc không ra nước mắt nhu nhược nói: “Này, thực xin lỗi…… Em, em cam đoan…… Nhất định đem, đem…… chăn gối giặt sạch!”
Niếp Duy Bình ngẩn người, cau mày không rõ.
Na Na bi phẫn vẻ mặt đau khổ, trong mắt đầy xấu hổ và giận dữ, nắm chặt chăn, thanh âm như ruồi kêu: “Em…… Cái kia…… Đến đây……”
Niếp Duy Bình: “……”
Niếp Duy Bình nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, biểu tình phức tạp nhìn cô, ánh mắt nhìn xuống, quả thực nhìn thấy dấu vết kia.
Tối hôm qua quả nhiên không thích hợp phát sinh chuyện gì……
Na Na cảm thấy mặt mình nóng như lửa, xấu hổ và giận dữ gục đầu xuống, cảm thấy chính mình thật sự là không hay ho mà!
Ai biết ngày đầu tiên ngủ ở trên giường bác sĩ Niếp liền làm bẩn ga giường trắng noãn như tuyết của người ta làm dơ !
Kì sinh lý của cô vẫn đều có quy luật, mỗi lần cũng không có cảm giác gì, cũng cực ít đau bụng, thường xuyên không hề có dấu hiệu mà đã tới rồi, thường thường khiến cho cô trở tay không kịp.
Vừa sợ tới mức kích động, nhất thời cảm thấy bụng có cảm giác ấm áp quen thuộc chảy ra, hơi chút giật mình, phía dưới khác thường làm cho cô trước mắt tối đen, nháy mắt tâm đều lạnh.
Bác sĩ…… Đều có bệnh khiết phích đi?
Na Na bụm mặt ở trong lòng kêu rên.
Niếp Duy Bình yên lặng lau đi máu trên mặt, nhìn chằm chằm giấy trong tay dính máu mà ngẩn người.
Như thế nào cái gì đều không có phát sinh lại xảy ra thảm thiết như vậy?