Hôm nay thứ Hai, lớp buổi chiều tạm thời dời sang buổi tối, buổi trưa tan học cô sẽ đến Vĩnh đại để thảo luận về bài tập nhóm trước đó.
Vào nửa cuối tháng 4, công việc của nhóm tập trung vào việc xem xét tài liệu ở giai đoạn đầu, dựa trên lần thực địa đầu tiên làm ra bản thiết kế sơ thảo đầu tiên.
Dư Trừ đã không ở đây được hai tuần.
Nhưng cô không hề bỏ lỡ chương trình học của Trình Khuynh, lần nào Đồng Gia cũng gửi bài vở cho cô, nếu gặp phải câu hỏi không hiểu, cô có thể trực tiếp hỏi Trình Khuynh, nhưng hiếm khi cô làm phiền cô ấy.
Ngoại trừ Trình Khuynh, bởi vì cuộc thi cần có hai huấn luyện viên, đội trưởng còn mời thêm cô Tống tới cùng nhau hướng dẫn.
Dư Trừ đến muộn một chút, cúi đầu chào hai cô trước khi ngồi xuống.
Trình Khuynh ngồi thẳng dậy, cô hơi đẩy kính lên nói: "Các em đều ở đây, tôi bắt đầu nhận xét nhé."
Giọng điệu cô ấy rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một cảm giác nghiêm nghị khó tả.
Dư Trừ vô thức thẳng lưng lên, mở vở của mình ra.
Trình Khuynh: "Bắt đầu theo danh sách phân công mà các em đã đưa cho tôi. Đội trưởng Thẩm Đăng Khinh, vấn đề của em là logic không rõ ràng, việc kiểm soát tổng thể thiết kế có vấn đề, toàn bộ logic của mô hình cũng không mạch lạc, dẫn đến các vấn đề liên quan tiếp theo, ngoài ra nó cho thấy em có vấn đề trong việc giao tiếp và phối hợp nhóm..."
"Đội trưởng, tổ chức kém..."
"Đồng Gia, phần đo đạc và bản đồ của em có hai lỗi ký hiệu, em không cẩn thận."
Cuối cùng cô ấy gọi: "Dư Trừ."
Dư Trừ gật đầu thật mạnh, đầu bút chỉ cách tờ giấy nửa centimet, chuẩn bị viết ra những vấn đề cô ấy chỉ ra.
Trình Khuynh tiếp tục nói, giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng lời nói lại nghiêm khắc nhất: "Yêu cầu đối với bản thân em không cao nên chất lượng tổng thể chỉ ở mức trung bình, em phạm sai lầm ở nhiều chỗ mà lẽ ra không nên mắc phải, ngoài ra em cũng không đủ cẩn thận, chẳng hạn như lỗi số liệu, nếu sự cố này xảy ra trong thiết kế tòa nhà thực tế thì nó sẽ gây ra sập đổ, em gánh không nổi mạng người đâu."
Câu cuối cùng được nói với giọng điệu bình tĩnh nhưng lại có sức nặng rất lớn.
Xã hội hiện đại dù là ai cũng không thể gánh nổi mạng người.
Dư Trừ cúi đầu, ngòi bút sàn sạt, viết từng chữ Trình Khuynh nói vào vở.
Cô biết tất cả những gì Trình Khuynh nói đều đúng, nhưng ít nhiều cô vẫn cảm thấy xấu hổ, cảm thấy hơi khó chịu.
Vừa nghĩ liệu Trình Khuynh có thể nhận xét cô nhẹ nhàng hơn một chút không, vừa cảm thấy ý nghĩ này của mình thật là trẻ con.
Bị Trình Khuynh phê bình xong cả nhóm không khỏi ủ rũ cụp đuôi.
Lúc trở về trời đã muộn, Trình Khuynh lái xe nói với Đồng Gia và Dư Trừ: "Để tôi đưa các em về trường."
Đồng Gia hít một hơi thật sâu, nhìn Dư Trừ như thể đang cầu cứu.
Cô nhất thời không tìm được lý do nên phải đi theo xe của cô ấy.
Ghế sau có một chồng sách, Đồng Gia mở cửa xe bước vào, vừa định nhích nhường chỗ cho Dư Trừ thì nghe thấy Trình Khuynh nói: "Dư Trừ ngồi ở ghế phụ đi."
Dư Trừ dạ một tiếng, đi vòng tới phía trước ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một lời.
Đến chỗ đèn giao thông, cô lén nhìn Trình Khuynh rồi quay đi.
Ngồi cùng xe với cô giáo, Đồng Gia khá sợ hãi, không dám nói gì.
Trước khi đến trường, Đồng Gia nhận điện thoại: "Xin lỗi cô Trình, có người nhà em đến đón ạ."
Cô ấy nháy mắt với Dư Trừ, ý bảo cô tự cầu phúc đi.
Khi Đồng Gia xuống xe ở ven đường, trong xe chỉ còn lại hai người.
Lúc đến bên ngoài Minh đại chỉ mới 10 giờ rưỡi.
Dư Trừ nhìn đồng hồ: "Em về đây ạ."
Trình Khuynh không mở chốt cửa an toàn mà quay đầu nhìn cô: "Em giận tôi à?"
Dư Trừ: "Em không có..."
Trình Khuynh cởi dây an toàn, đột nhiên đến gần cô: "Thật không?"
Dư Trừ ngả người ra sau, lưng gần như chạm vào ghế ô tô, phồng má lên: "Không."
Trình Khuynh không hề có dấu hiệu quay lại, ngược lại còn chậm rãi tiến lại gần cô: "Bị tôi nói vài câu mà định không vui cả đêm sao."
Dư Trừ bỗng có chút ủy khuất: "Tối nay chị hung dữ quá đi."
Nói xong cô chỉ hận không thể tự vỗ mặt mình, câu này nói ra kì cục quá, cứ như đang làm nũng vậy.
Trình Khuynh hơi nhướng mày: "Có một câu nói rất cũ thế này - Tôi làm vậy chỉ vì muốn tốt cho em."
Dư Trừ: "Dạ?"
Chợt nghe một câu như vậy, cô có hơi bất ngờ.
Trình Khuynh: "Tôi hy vọng em là người tốt nhất, tiến bộ nhất, cho nên yêu cầu dành cho em cũng cao nhất. Trong quá trình không ngừng sửa sai và không ngừng tự vấn này, có thể em sẽ cảm thấy buồn rầu khổ sở."
Cổ họng Dư Trừ giật giật nhưng không lên tiếng.
Phải thừa nhận rằng dạo gần đây cô không dành đủ thời gian cho cuộc thi.
Cô làm việc bán thời gian ở quán cà phê, đi quay video, hoàn thành nhiệm vụ học tập, mấy ngày trước còn phải đi viện vì ăn không ngon... Đôi khi cô cảm thấy mình như một con quay không bao giờ có thể dừng lại.
Nhưng cô không biết phải nói thế nào, cũng không thể nói cho Trình Khuynh biết.
Trình Khuynh nhìn chằm chằm vào cô, nói tiếp: "Bản chất của con người là trốn chạy nỗi khổ. Nhưng em phải đối mặt với nỗi khổ, quyết chí vượt qua nỗi khổ, thì đến khi em thoát khổ rồi sẽ nhận ra mình đã tiến rất xa về phía trước."
Đôi mắt Dư Trừ hơi cay cay.
Cô không biết đó là vì cô cảm thấy buồn hay là vì cảm động trước những gì cô ấy nói.
Hoặc có thể là cả hai.
"Bé Dứa,"
"Dạ?"
Trình Khuynh đột nhiên thở dài, trầm giọng nhu hòa: "Em lợi hại thật đấy, trước đây tôi chưa dạy ai mà phải giải thích nhiều như vậy."
Hơi thở của cô ấy phả vào mặt Dư Trừ.
Nhẹ nhàng, ấm áp.
Mắt môi dịu dàng.
Đường nét của khuôn mặt và đường viền môi vẫn rõ ràng dưới ánh sáng mờ ảo trong xe.
Dư Trừ chợt nhận ra rằng dường như mình không còn xấu hổ và buồn bã sau khi bị phê bình nữa.
Ngược lại, trong lòng cô lại dấy lên một niềm vui đến lạ.
Cô thầm thở dài, chẳng lẽ mình có chút khuynh hướng khổ dâm sao...
Sao hôm nay Trình Khuynh mắng cô mà cô lại không đành lòng nổi giận với cô ấy chút nào.
Ngược lại, cô còn thích cách nói chuyện của Trình Khuynh sau khi mắng cô, bảo cô phải làm gì và làm như thế nào.
Hết sức đáng tin cậy đến nỗi khiến người ta vô thức muốn tin vào cô ấy.
Thậm chí còn muốn dựa vào.
°° vote đi nè °°
Chương này lẽ ra hôm qua lên rồi, nhưng Sâu nhờ bạn mua dùm chương phiên ngoại cuối của Trời Quang mà tác giả mới viết hồi tháng 1/2024 này xong có tâm sự với bạn đó hơi lâu nên thành ra ko kịp chương 😂😂😂.
Để Sâu làm QT rồi đăng lên cho bạn nào muốn đọc nhé.
Trích đoạn:
“Em phải bay vào bầu trời lớn rộng xa xăm. Tôi có thể làm gì được đây?”
Em phải bay đi vào khung trời càng rộng lớn.
Còn tôi có thể làm gì?
Sẽ vì ai mà để ý dự báo thời tiết ở thành phố khác.
Mong em nơi đó không gió không mưa.
Mong em luôn là trời quang mây tạnh.
Nhưng lại chẳng thể ngày ngày nhìn thấy em.
Chỉ có thể xa xa ngóng nhìn em nơi đó.
Dư Trừ cười với cô ấy, hốc mắt lại cay cay: “Chị nói bậy. Em có thể bay đi đâu được chứ?”
Lòng em vẫn ở nơi đây.
Bị chị nắm chặt trong tay.
Thì bay đi đâu được chứ?
💕💕💕.