ánh mắt Nghiêm Tiêu Cảnh kia có ý cười kín đáo, ở trên mặt cô lưu luyến một lát, cuối cùng làm động tác “mời” với hai người, “Hoan nghênh mọi người đến làm khách ở biệt thự của tôi, mời vào.”
Dương Tĩnh và Trương Khải Tường đi trước một bước tới cửa, Bạch Hiểu Y cũng đuổi kịp, lúc đi qua người Nghiêm Tiêu Cảnh, cô lại quay đầu nhìn anh một cái, vài năm không gặp, trên người anh so với trước kia nhiều hơn cảm giác thành thục, gương mặt tuấn tú cũng dài hơn không ít, nhìn qua càng thêm anh tuấn mê người.
Nhưng thấy anh vẫn mang theo một loại giống không khí muốn hòa tan mọi người vào vui vẻ, lúc cô nhìn anh còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với cô.
Bạch Hiểu Y cũng cười một tiếng trả lại, vội vàng điều chỉnh tốt suy nghĩ, đi vào biệt thự.
Biệt thự có phong cách Gothic, bầu trời đẩy ra rộng rãi, bên trong chứa đồ đạc được phục chế hoa lệ, vừa vào cửa liền cảm giác thật giống như tiến vào thời Trung cổ Châu Âu.
”Hai vị mỹ nữ đi đường mệt nhọc, tôi đã cho người chuẩn bị tốt phòng ở, trước nghỉ ngơi một chút đi, nghỉ ngơi xong, tôi với Trương huynh đưa mọi ngươi đi ngắm cảnh đêm.”
Một đường tới đây, hai người chỉ ở trên máy bay đơn giản chợp mắt chốc lát, về sau lại ngồi xe lâu như vậy, cũng thật sự mệt mỏi, nên cũng không từ chối.
Được người giúp việc mặc đồng phục dẫn lên căn phòng trên gác rồi, Dương Tĩnh không chút khách khí trực tiếp lên giường, mềm nhũn kêu một câu:“Thật sự là mệt chết, mình ngủ đã.”
Bạch Hiểu Y bỏ ba lô xuống, gật gật đầu, “Ngủ đi!”
”Hiểu Y, cậu cũng đi lên nghỉ ngơi một chút đi.”
Bạch Hiểu Y vừa lấy điện thoại di động ra vừa đáp: “Được.”
Bạch Hiểu Y mở điện thoại di động ra, mới phát hiện thế nhưng không có tín hiệu, cô quay đầu nhìn lại Dương Tĩnh, đã thấy cô ấy ngủ say như chết.
Không biết rõ vì cái gì, cô cảm thấy chuyện hôm nay thật sự là quái dị nói không nên lời, Trương Khải Tường để người đón các cô đến đây, vì cái gì không nói thẳng là đến chỗ Nghiêm Tiêu Cảnh, mà chỉ hàm hồ nói là bạn.
Có phải anh biết rõ một khi nói này chủ nhân là Nghiêm Tiêu Cảnh cô sẽ không đến hay không? Nói nhiều như vậy, Nghiêm Tiêu Cảnh hy vọng cô đến? Chẳng lẽ đã nhiều năm như vậy, Nghiêm Tiêu Cảnh còn không buông tay với cô sao?
Bởi vì trong đầu có này chút ít suy nghĩ hỗn loạn, Bạch Hiểu Y nhất thời cũng không ngủ được, dứt khoát lặng lẽ ra khỏi phòng, dự định làm quen một chút ở đây.
Bạch Hiểu Y phát hiện, biệt thự này bốn phía không chỉ có hàng rào lưới sắt nghiêm mật vây quanh, ở bên ngoài biệt thự vòng quanh hẻo lánh còn có bảo vệ canh gác.
Bạch Hiểu Y một đường đi đến, càng nghĩ càng cảm thấy quái dị, nếu nói chỉ vì an toàn, ở cửa an bài hai người bảo vệ không được sao? Vì sao ở ngoài nhà cũng bố trí bảo vệ?
Bạch Hiểu Y mang theo nghi hoặc một đường đi quan bốn phía, đằng sau phòng ở là một bãi cỏ, gần chỗ hàng rào lưới sắt còn có một cái cầu môn, bên này hẳn là một sân bóng đơn giản.
Bạch Hiểu Y là từ hướng tây nam đi ra, sau khi đi ra liền đi theo hướng bắc, đi đến phía đông một nơi hẻo lánh, nhân viên an ninh nhắc nhở cô không thể đi tiếp về phía trước, Bạch Hiểu Y đổi hướng rẽ vào khúc quanh, đi về hướng đông bắc, một đường đi qua, các phòng xung quanh dùng cho bồn cảnh thực vật trang sức cũng dần dần từ chậu hoa đến cây thường thanh dày đặc, càng đi phía đông bắc càng hẻo lánh.
Đi đến góc đông bắc, Bạch Hiểu Y thấy phía trước cũng không có gì hay để đi dạo liền chuẩn bị lui về phía sau, lại không nghĩ đang muốn xoay người đột nhiên nghe có tiếng nói chuyện từ chỗ mấy cây thường thanh dầy đặc truyền tới.
Bạch Hiểu Y cũng không quen nghe lén người khác nói chuyện, nhưng cô thình lình nghe thấy bên kia nói chuyện với nhau có nhắc tới tên cô, Bạch Hiểu Y liền nhịn không được hiếu kỳ, đi vài bước đén gần, đẩy cây thường thanh ra, nhìn vào trong.
Đã thấy cách không xa là một cái hồ bơi, Nghiêm Tiêu Cảnh ngồi trên ghế nằm bên cạnh hồ bơi, cạnh anh một người đàn ông cao lớn đang đứng, người này Bạch Hiểu Y cũng biết, đúng là anh trai của Nghiêm Tiêu Cảnh, Nghiêm Tiêu Du, mấy năm trước cửa hàng lẩu nhà bị phá, chính là từ tay anh ta.
”Cậu xác định Tần Uyên thực sẽ xuất hiện?” Đây là lời Nghiêm Tiêu Du nói.
Bạch Hiểu Y vừa nghe thấy lời này thì lấy làm kinh hãi, không hiểu tại sao bọn họ kéo ra Tần Uyên.
Nghiêm Tiêu Cảnh bưng nước trái cây lên uống một ngụm, cười nói: “Yên tâm đi, Bạch Hiểu Y ở trong tay chúng ta, hắn không thể không đến.”
Nghiêm Tiêu Du như có suy nghĩ gật đầu, “Năm đó cũng bởi vì hắn nhúng tay, nhà chúng ta mới thất bại thảm hại, thù này không thể không báo, anh đã an bài nhiều năm như thế, này cuối cùng đợi được một cơ hội.”
Nghiêm Tiêu Cảnh ánh mắt híp lại, vẻ mặt vừa thâm trầm vừa ngoan lệ cùng với nam hài ngày thường thích cười kia khác nhau rất lớn, “Người đã an bài xong chưa?”
”Anh yên tâm đi, đều an bài tốt, chỉ cần Tần Uyên vừa xuất hiện ở trên núi, lập tức đánh chết!”
Bạch Hiểu Y nghe tới chỗ này, bị dọa thiếu chút nữa kinh hãi kêu ra tiếng, cô vội vàng che miệng lại, liên tiếp lui về phía sau vài bước, thừa dịp hai người này chưa phát hiện, vội vàng chạy khỏi nơi này.
Hóa ra là thế này, bọn họ dẫn cô đến đây chính là muốn bố trí bẫy Tần Uyên, như vậy chuyện này Trương Khải Tường và Dương Tĩnh có biết không? Bọn họ có biết hai huynh đệ Nghiêm gia muốn lợi dụng cô giết Tần Uyên hay không?
Vừa nghĩ tới mới rồi Nghiêm Tiêu Du hời hợt nói ra hai chữ “Đánh chết”, Bạch Hiểu Y tâm bị hù dọa bang bang nhảy lên, cô nhânh chóng chạy về phòng, Dương Tĩnh vẫn ngủ ngon.
Ở đây không có tín hiệu, cô căn bản không có biện pháp liên lạc với Tần Uyên, hiện tại duy nhất có thể làm chính là sớm chạy xuống núi, ngăn cản Tần Uyên đi tới nơi này.
Nhưng dựa vào mình cô, căn bản là không có biện pháp né tránh bảo vệ canh giữ bốn phía, cô phải tìm Dương Tĩnh hỗ trợ, bất kể thế nào, Dương Tĩnh là bạn tốt với cô từ sơ trung, cô cũng nguyện ý tin tưởng cô ấy không biết chuyện này.
Mà cô cũng muốn đánh cuộc một phen, cô giao kết với người bạn này, đến cùng có đáng giá hay không.
Nghĩ tới đây, Bạch Hiểu Y vội vàng gọi Dương Tĩnh dậy, Dương Tĩnh bị cô đánh thức, khó chịu lườm cô một cái, “Hiểu Y cậu làm sao a, để mình ngủ một lát.”
Hiện thời tình huống khẩn cấp, Bạch Hiểu Y cũng không vòng vo, trực tiếp nói: “Tiểu Tĩnh, hiện tại tớ cần cậu hỗ trợ, tớ phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”
Có lẽ là thấy sắc mặt cô không tốt, Dương Tĩnh vội vàng dụi dụi con mắt ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, “Hiểu Y cậu sao thế?”
Bạch Hiểu Y hiện đã không kịp giải thích nhiều với cô ấy, từ trong túi lấy hộ chiếu và di động của mình giấu kĩ vào người, lại dùng con mắt chăm chú nhìn cô ấy, trên mặt mang theo thành khẩn cầu xim, “Tớ ở lại đây, Nghiêm Tiêu Cảnh sẽ gây bất lợi cho tớ, nếu như cậu còn là bạn tốt của tớ thì giúp tớ, tớ muốn đi khỏi đây bây giờ!”
Dương Tĩnh cũng bị cô nói cho hồ đồ, “Nghiêm Tiêu Cảnh? Nghiêm Tiêu Cảnh anh ấy sao đối xử với cậu...”
”Tiểu Tĩnh, hiện thời gian không còn kịp, tớ chỉ hỏi cậu, cậu nguyện ý giúp tớ không?”
Dương Tĩnh sững sờ nhìn cô, nhưng thấy cô mang theo lo lắng và sợ hãi, không hề giống nói đùa, cô nghĩ một lát liền gật gật đầu, “Được, tớ giúp cậu.”
Bạch Hiểu Y không nghĩ tới cô ấy đáp ứng sảng khoái như thế, hơn nữa một câu cũng không hỏi thêm, thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng dâng lên một loại cảm kích, xem ra, Dương Tĩnh đối với chuyện này cũng không biết gì.
”Nhưng mà, cậu cần tớ giúp như thế nào?”
”Cậu chỉ cần giúp tớ dời bảo vệ đi là được.”
Vừa mới cô quan sát bên ngoài, phòng ở góc tây bắc gần hàng rào lưới sắt nhất, cô muốn chạy trốn, đó là vị trí tốt nhất, chỉ cần Dương Tĩnh dời đi ánh mắt bảo vệ canh giữ ở góc tây bắc, cô có thể thừa dịp anh ta chưa chuẩn bị từ hàng rào lưới sắt nhảy ra.
Bạch Hiểu Y vốn còn có chút lo lắng, gần đến giờ hành động Dương Tĩnh sẽ căng thẳng, ngược lại không nghĩ tới nha đầu này so với cô tưởng tượng còn bình tĩnh tự nhiên hơn nhiều.
Dương Tĩnh giả vờ đi ra sau tản bộ, lại “không cẩn thận” đau chân, các cô là khách ở đây, bảo vệ cũng biết rõ, chắc sẽ không làm bộ mặc kệ, đến lúc đó tự nhiên sẽ tới hỗ trợ, Bạch Hiểu Y liền thừa dịp này lặng lẽ chạy tới hàng rào lưới sắt bên cạnh từ đó nhảy ra.
Hết thảy đều tiến hành cực kỳ thuận lợi, chẳng qua là khi Bạch Hiểu Y từ hàng rào lưới sắt nhảy ra lại gặp phải chút ngoài ý muốn, hàng rào lưới sắt này có mũi nhọn, muốn từ nơi này nhảy khó bảo đảm không bị thương, khả năng có nguy hiểm.
Nhưng mà mỗi cuối buổi chiều cô phải đi dỡ hàng, thể lực coi như không tệ, chỉ muốn tránh đi mũi nhọn đích xác cũng không một chuyện dễ, lúc cô sắp lật người qua thì bị mũi nhọn đam một cái, trên cánh tay rất nhanh bị đam trúng, Bạch Hiểu Y cũng bất chấp như vậy, thừa dịp nhân viên an ninh kia giúp đỡ Dương Tĩnh kiểm tra thương thế lập tức chạy xuống chân núi.
Vừa mới ở đó nghe thấy tin tức làm cho cô kinh hãi, cho đến hôm nay cô mới hiểu được năm đó sự kiện Nghiêm gia kia thật sự là Tần Uyên làm.
Tần Uyên với Nghiêm gia không có thù, anh phí công sức lớn như thế làm cho Nghiêm gia chật vật không chịu nổi, đương nhiên là bởi vì cô.
Mà bây giờ, anh lại sắp vì cô rơi vào nguy hiểm.
Cô thật sự hy vọng Tần Uyên có thể máu lạnh một chút, ngàn vạn lần không cần xuất hiện, ngàn vạn lần không nên trúng bẫy Nghiêm gia, nhưng đời trước anh lại vì cô tự sát, cô không thể không lo lắng.
Bạch Hiểu Y dùng tốc độ lớn nhất chạy xuống núi, trên đường bị vấp một cái, chân trái cũng bị trẹo, nhưng Bạch Hiểu Y không kịp để ý, nghiêng ngả chao đảo một đường chạy xuống, cô chỉ hy vọng cô làm hết thảy vẫn còn kịp, cô chỉ hy vọng, Tần Uyên không vì cô mà chết.
Bởi vì bóng ma đời trước vẫn còn, cô sợ cùng anh đi tiếp, nhưng không có nghĩa là cô có thể trơ mắt nhìn anh chết.
Cô một đường nghiêng ngả chao đảo chạy xuống, cách chân núi một phần ba quãng đường đột nhiên thấy một chiếc màu đen xe có rèm che từ đường lớn trên núi chạy qua, Bạch Hiểu Y trong lòng căng thẳng, không chút nghĩ ngợi, vội vàng liều mạng kêu to về phía chiếc xe kia: “Đừng đi! Tần Uyên đừng đi!!!”
Vừa chạy lảo đảo từ trên núi xuống, trên đường bởi vì chạy quá nhanh cô bị vấp ngã, nhưng cô không có để ý, đứng lên tiếp tục chạy, nhưng cô tới muộn một bước, cuối cùng từ trên núi xuống được, chiếc xe màu đen có rèm che đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Vừa lúc nãy cô đã quan sát, trên núi chỉ có một ngôi biệt thự ở trên đỉnh núi, xe này nếu đi lên đỉnh núi, vậy khẳng định chính là tới biệt thự Nghiêm gia.
Người ngồi trên xe, mười phần chắn chắn chính là Tần Uyên.
Đột nhiên nghĩ đến vừa mới hai huynh đệ Nghiêm gia nói chuyện - - chỉ cần Tần Uyên vừa xuất hiện, lập tức đánh chết.
Không muốn, cô không muốn nhìn thấy anh chết, cô cũng chỉ muốn cùng anh sống sót không liên can với nhau, cô một chút cũng không muốn nhìn anh vì cô mà chết!
Nhưng bởi vì chân bị trẹo, cô chạy xuống núi đã cố hết sức, huống chi giờ lại phải chạy lên.
Chẳng biết lúc nào, hai mắt cô đã mơ hồ có nước mắt, cô không biết hiện cô chạy lên có còn kịp hay không, cô không biết cô đi lên có thể chỉ thấy thi thể Tần Uyên hay không.
Nghĩ đến những thứ này cô cảm thấy rất khó chịu, cô thực không hy vọng anh chết, thực không hy vọng.
Lúc ở cô định tàn phá thân thể từng bước một đi lên núi, một chiếc xe đen có rèm che từ từ dưới núi đi tới, chậm rãi dừng lại bên người cô.
lúc này trong đầu Bạch Hiểu Y đã xuất hiện thân thể Tần Uyên huyết nhục mơ hồ, cô tựa hồ đã nghĩ đến cảnh tượng mình ôm lấy thi thể anh cực kỳ bi ai.
Xe dừng lại bên người, cô cũng chỉ máy móc quay đầu nhìn, đã thấy cửa xe đẩy ra, từ bên trong một thân ảnh cao lớn đi xuống, anh một thân tây trang màu đen phẳng phiu tinh tế, quần áo cắt khéo léo, từng chi tiết chỗ đều lộ rõ nghiêm cẩn, ở trên thân thể cao lớn, càng khiến anh cao ngất uy nghiêm nổi bật.
trên khuôn mặt tuấn tú thanh nhã cao quý, mặt mày như được đao khắc lộ ra bén nhọn, môi mỏng màu hồng phấn nhếch lên, lạnh lùng nghiêm nghị làm cho không ai dám tới gần.
Khi nhìn rõ cô là ai, kia trong hai tròng mắt vốn không có chút rung động nào tựa hồ có vật gì đó lóe lên.
Nhìn cô rất lâu, anh mới mở môi mỏng, “Cần anh giúp sao?!”
một khắc này, Bạch Hiểu Y cảm thấy từ ngữ hay nhất thế gian cũng không đủ để hình dung tâm tình cô, kích động khó tả, mừng rỡ như điên, nhưng cho dù trong lòng giống như đày tâm tình phức tạp này, cô lại vẫn không nhúc nhích, ánh mắt chỉ dại ra nhìn qua anh.
Anh cũng chưa chết, anh còn sống, anh còn khỏe mạnh đứng ở trước mặt cô.
Tựa như là đột nhiên gông xiềng nặng nề trong lòng rơi xuống, khí lực toàn thân cũng này tán loạn đi hết, cô chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, mắt thấy sẽ ngã xuống đất, nhưng lúc cô sắp ngã xuống, một đôi bàn tay kịp thời đưa ra, vững vàng ôm ngang hông cô.