Triệu Giản gửi tin nhắn cho Lê Thịnh Uyên, khiến Lê Thịnh Uyên ngay lập tức hiểu lầm, còn tưởng rằng Đào Kỳ tức giận, muốn bỏ chạy lần nữa.
Để tìm được Đào Kỳ, hắn đã tốn không ít sức lực, ở giữa còn có hiểu lầm, giờ Triệu Giản lại thò một chân ra sức quấy rối.
Lê Thịnh Uyên lập tức gửi tin nhắn trả lời Triệu Giản, cảm ơn anh đã nói tin này cho mình.
Triệu Giản nhìn thấy, lập tức an tâm, cảm giác mình quá thông minh nhanh nhạy, chỉ một giây đã giải quyết xong cái đuôi nhỏ.
Đào Kỳ còn chưa biết chuyện này, chuẩn bị theo Cố Trường Đình ra ngoài chơi, cũng muốn thả lỏng tâm trạng thật tốt.
Vé máy bay đã đặt xong, bởi vì chuyện của Tống Hữu Trình và Trâu Tòng còn chưa lắng xuống, cho nên tạm thời không thể ra ngoài rêu rao, chỉ có thể ngây ngốc ở nhà.
Lúc trên máy bay, Cố Trường Đình cùng Đào Kỳ ngồi một chỗ, thỉnh thoảng cười một tiếng, không biết hai người đang cười cái gì.
Vốn dĩ Triệu Giản ngồi cùng Cố Trường Đình, Đào Kỳ ngồi hàng ghế sau, chỉ là Đào Kỳ luôn miệng gọi Cố Trường Đình, khiến cho Cố Trường Đình cứ phải ngoái đầu lại.
Triệu Giản tức không chịu được, kết quả còn chưa tức xong, Đào Kỳ đã đứng lên, đi lên trước, chọc chọc bả vai Triệu Giản, nói: "Đại ca, anh ngồi ghế sau đi, em muốn xem phim cùng Cố Đại ca."
Hai người kia thế nhưng còn muốn đeo chung một bộ dây tai nghe để xem phim, hai cái đầu còn dán lại cùng một chỗ?
Triệu Giản ủy khuất, cúi đầu ủ rũ ngồi xuống hàng ghế sau.
Triệu Giản còn đang nghĩ, kết quả liền nhìn thấy một người từ phía sau đi tới, mặc một thân âu phục màu xám nhạt, đi đến bên cạnh Đào Kỳ liền dừng lại.
Lê tiên sinh đương nhiên đã theo tới đây, chỉ là không biết nhóm người Đào Kỳ ngồi ở đâu, lên máy bay, còn phải đi tìm từng nơi một, vậy nên có tốn chút thời gian.
Đào Kỳ đang cùng Cố Trường Đình chụm lại một chỗ xem phim, thấy có bóng đen trên đầu phủ xuống, ngẩng đầu lên nhìn thử là ai, đúng là vừa ngẩng đầu lên liền hoảng sợ mở to mắt, lắp bắp nói: " Ba, ba sao lại ở đây?"
Lê tiên sinh mỉm cười vờ chào hỏi: "Thật là trùng hợp, Cố tiên sinh cùng Triệu tiên sinh đang muốn bay đi đâu vậy?"
Lê tiên sinh nói xong, liền ngồi vào ghế bên cạnh Triệu Giản.
Đào Kỳ nhìn qua, lập tức bỏ rơi Cố Trường Đình, chạy lại vị trí cũ phía sau, sau đó nhanh tay đẩy Triệu Giản trở về hàng ghế trên.
Đã vài ngày Đào Kỳ không được gặp mặt Lê Thịnh Uyên, nhớ người ta vô cùng, nói: "Ba muốn đi đâu a?"
Lê Thịnh Uyên cũng trả lời: " Muốn tham gia một bữa tiệc mừng thọ."
Đào Kỳ nghe vậy, kinh ngạc nói: "Tiệc mừng thọ? Bọn con cũng phải tham gia một bữa tiệc mừng thọ a, chẳng lẽ là cùng đường?"
Chỉ có mình Đào Kỳ cảm thấy bọn họ đây là thật sự trùng hợp, Cố Trường Đình ngồi phía trước cảm thấy đây không thể là trùng hợp được.
Cố Trường Đình như hiểu ra quay sang nhìn tháng qua Triệu Giản, nói: "Có phải anh lại giở trò quỷ gì hay không?"
Triệu Giản cười nói: "Vợ à, anh đây không phải là suy nghĩ cho em trai sao?"
Đào Kỳ hưng phấn nói chuyện với Lê Thịnh Uyên, nói mệt rồi liền dựa vào vai Lê Thịnh Uyên xem phim, xem được một nửa liền ngủ mất.
Triệu Giản cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ vai của mình, nói: "Vợ à, em cũng dựa vào vai anh xem phim đi, như vậy sẽ thoải mái hơn."
Cố Trường Đình nhìn anh một cái: "Anh quá cao, không đáng tin cậy, không thoải mái."
Triệu Giản ủy khuất, dứt khoát duỗi cánh tay ra ôm lấy Cố Trường Đình: "Vậy em dựa vào ngực đi."
Lê Thịnh Uyên vốn không có ý định đi thọ yến của Lăng gia, mặc dù hắn cũng nhận được thiệp mời, nhưng hai bên qua lại thật sự quá ít, cho nên không dự tính bớt chút thời gian đến đó. Nhưng sau đó lại nghe nói Đào Kỳ muốn chạy đến đó, dứt khoát theo đến luôn, chuẩn bị cùng nhau qua đó.
Bọn họ rất nhanh đã xuống máy bay, chuẩn bị đi hướng nhà cũ Lăng gia.
Tuy rằng cách thời gian tổ chức tiệc mừng thọ còn mấy ngày, nhưng Cố Trường Đình có chút sốt ruột muốn xem di vật mà mẹ để lại cho cậu, cho nên muốn qua đó trước.
Lê Thịnh Uyên đã chuẩn bị xe, thuận tiện đưa mọi người cùng nhau đi.
Lăng gia tọa lạc tại nơi rất nổi danh, cũng coi như thương nhân giàu có số một số hai. Nhà cũ vô cùng lớn, ở vị trsi vùng ngoại thành, quanh đó được bao trùm bởi một mảnh đất rộng, còn có một ngọn núi nhỏ.
Lúc nhóm người Cố Trường Đình đến khu đất trống, người Lăng gia còn chưa chuẩn bị gì, cho rằng mấy ngày nữa Cố Trường Đình mới đến.
Bọn họ dừng xe ở mảnh đất trống trước cổng lớn cả nửa ngày, xe ngừng ở lăng / giá cổng lớn nửa ngày, cánh cổng lúc này mới được mở ra, có một chiếc xe từ bên trong đi ra, dừng ở cổng, một người vội vã đi xuống, là người trước đó cậu từng gặp qua, Lục Sang Uy.
Lục Sang Uy nhận được tin báo, chạy nhanh ra cửa nghênh đón, cười tươi chạy tới, nói: "Các vị tới thật sớm, mau mau, trên đường vất vả rồi, vào đi, tôi đi sắp xếp phòng nghỉ cho mọi người."
Lục Sang Uy đặc biệt nhiệt tình, lái xe dẫn bọn họ vào Lăng gia.
Đừng nhìn trước đây Lăng gia trước kia không khá giả gì, nhưng hiện tại, tốt xấu gì cũng đã đông sơn tái khởi, một chút cũng không nhìn ra quá khứ nghèo túng.
Lục Sang Uy dẫn bọn họ đến phòng dành cho khách trên lầu, an bài ba gian phòng cho bọn họ. Đương nhiên là Cố Trường Đình cùng Triệu Giản một phòng, Lê tiên sinh một phòng, Đào Kỳ một mình một phòng. Lục Sang Uy còn tưởng rằng Đào Kỳ đi theo Cố Trường Đình tới, cũng không biết Lê tiên sinh có quan hệ gì với Đào Kỳ, liền vô ý tách bọn họ ra.
Bởi vì bôn ba mệt nhọc cả ngày, đến đây trời cũng sắp tối, cho nên Lục Sang Uy mời bọn họ trước về phòng nghỉ ngơi, nói là bữa tối sẽ được người hầu đưa đến tận phòng mỗi người. Sáng mai, sẽ đưa mọi người đi tham quan nơi khác của Lăng gia, ngày mai cũng sẽ đưa Cố Trường Đình đến xem nơi mẹ cầu từng ở.
Cố Trường Đình cũng thấy mệt mỏi, liền dứt khoát theo Triệu Giản vào phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị ngủ một giấc ngắn, sau đó lại ăn cơm chiều.
Đào Kỳ cũng rất mệt, nhưng y cũng có chút không hài lòng, y tưởng rằng mình sẽ ở chung một phòng với Lê Thịnh Uyên, rồi lại ngượng ngùng nói ra, rốt cuộc thì Đào Kỳ cũng cảm nhận được, trước đó Lê Thịnh Uyên vẫn luôn trốn tránh mình.
Đào Kỳ ngại mở miệng hỏi, dứt khoát buồn bực liền đi vào phòng của mình, đóng cửa lại.
Lê tiên sinh cảm thấy có chút buồn cười, Đào Kỳ luôn miệng nói muốn làm diễn viên, nhưng nào có diễn viên giống như y vậy, cảm xúc gì cũng đều viết hết lên mặt, người khác không cần nhìn đến lần thứu hai là có thể rõ ràng mọi chuyện.
Lê tiên sinh cười cười, sau đó xoay người vào phòng mình, "cụp" một tiếng đóng cửa.
Đào Kỳ vào phòng, thật ra vẫn chưa đi khỏi, lỗ tai dán vào cửa phòng nghe ngóng, giống như nhóc ăn trộm, còn suy nghĩ Lê Thịnh Uyên có thể đến tìm mình hay không? Người ta chắc chắn sẽ đến gõ cửa.
Không ngờ Lê Thịnh Uyên không tới gõ cửa, căn bản không muốn tìm y.
Đào Kỳ tức giận muốn chết, giữ tay nắm cửa đẩy ra, trừng mắt nhìn của phòng bên cạnh đã đóng lại, tức đến mặt đỏ bừng.
Ngay tại lúc Đào Kỳ còn đang giận dỗi, ai ngờ được, cửa phòng kia lại "cụp" một tiếng mở ra.
Đào Kỳ hoảng sợ, còn đang như nhìn thâm cừu đại hận trừng mắt, liền nhìn đến Lê Thịnh Uyên đứng ở trước cửa. Đã cởi ra áo khoác âu phục, trời hôm nay nóng bức như vậy, Lê Thịnh Uyên lại mặc đầy đủ chính trang cản thận tỉ mỉ, áo vest lại còn áo gile , thoạt nhìn đặc biệt cấm dục, đẹp trai đến nghẹt thở.
Đào Kỳ lén lút trừng mắt, lại bị người ta phát hiện, trên mặt vèo một cái liền đỏ hơn, vội vàng quay đầu, mất tự nhiên đi nhìn hành lang ngoài cửa sổ, tự biên tự diễn nói: "Con. . . con đang hóng gió, trong phòng quá oi bức."
Lê Thịnh Uyên cười, dựa vào khung cửa nhìn vào hai cái tai đang đỏ bừng của Đào Kỳ, nói: "Trong phòng mở điều hòa, sao lại nóng được?"
Đào Kỳ sắp tức chết rồi, Lê Thịnh Uyên một chút mặt mũi cũng không cho y, còn vạch trần lời nói của y!
Đào Kỳ nhăn mặt, căng da đầu nói: "Điều hòa phòng con, nhất định là hòng rồi."
Lê Thịnh Uyên cười nhẹ một tiếng, dứt khoát vẫy tay, nói: "Lại đây, nhóc bướng bỉnh."
Đào Kỳ nhìn hắn vẫy tay, theo bản năng liền chạy qua, nhưng nghĩ lại, chính mình còn đang tức giận mà.
Lê Thịnh Uyên cũng không sốt ruột, liền dựa vào trên cánh cửa, lại vẫy vẫy tay.
Đào Kỳ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, tung ta tung tăng chạy đến. Lê Thịnh Uyên duỗi tay ra tự nhiên đặt trên eo người ta, đưa người vào cửa, nói: "Có mệt hay không?"
Suốt quãng đường Đào Kỳ đều ngủ đến tận khi tới nơi, hơn nữa y đang ở cái tuổi này, đúng là lúc hiếu động, lắc đầu nói: "Không mệt."
Lê Thịnh Uyên liền nói: "Nhưng là ba ba mệt mỏi, Tiểu Đào cùng ba ngủ một chút, được không?"
Đào Kỳ rất không hài lòng khi hắn dùng giọng điệu dỗ trẻ con mà nói chuyện với mình, nhưng lại cảm giác đặc biệt sủng nịch, dù sao chính là rất mâu thuẫn nha.
Kết quả trong khi còn đang mâu thuẫn, Đào Kỳ đã bị Lê Thịnh Uyên ôm vào trong ngực, so Lê Thịnh Uyên thì y ngủ còn nhanh hơn.
Cố Trường Đình ngủ một giấc, mở to mắt sắc trời đã chập choạng, nhìn thấy Triệu Giản đã tỉnh, còn đang nằm ở bên cạnh, hai mắt sáng rực lên nhìn cậu.
Triệu Giản từ lần trước nếm được ngon ngọt, cảm giác nhân sinh chính mình bắt đầu trở nên sáng ngời hơn trước, nhưng Triệu Giản cũng không phải là người dễ dàng thỏa mãn như vậy, anh còn muốn tiến thêm một bước nữa, muốn 'mùa nào thức nấy' ngon ngọt. (Ý là muốn húp con nhà người ta lúc nào cũng được ấy =__=)
Bây giờ nhìn thấy Cố Trường Đình vừa tỉnh, lập tức ôm lấy cậu hôn sâu.
Cố Trường Đình còn mơ màng, thiếu chút nữa bị hôn cho ngạt chết, cả người mặt đỏ tai hồng, thở hồng hộc, mới đượcTriệu Giản buông ra.
Triệu Giản giống như một con chó bự thèm thịt đến nhỏ cãi dãi, gắt gao nhìn chằm chằm Cố Trường Đình, nói: "Vợ à, em ngủ ngon không? Hay là chúng ta......"
Lời còn chưa nói xong, bên ngoài đã có người gõ cửa, quả thực đến không đúng lúc gì cả.
Cố Trường Đình nhìn thấy Triệu Giản, thoáng cái giống như quả bóng cao su xì hơi, đặc biệt có ý vị.
Cố Trường Đình cười nói: "Cơm chiều tới rồi, anh mau mở cửa cho người bưng vào."
"À......" Triệu Giản đáp lại một tiếng, ủ rũ đi mở cửa.
Thật đúng là cơm chiều đưa tới, Lăng gia dặn đầu bếp tốn chút công phu, cơm chiều vô cùng phong phú, chủ nhà làm vẫn thực là đầy đủ lễ nghi.
Cố Trường Đình không biết có phải do chính mình không quen khí hậu nơi này hay không, trước đây thân thể cậu cũng không tính là quá cường tráng, nhưng căn bản không thể so với Triệu Giản.
Lúc cậu tỉnh ngủ cảm thấy rất đói, nhưng lúc sau ăn được mấy miếng, liền cảm thấy có chút khó chịu, giống như khi ăn nhiều vậy, trong dạ dày không thoải mái chút nào.
Triệu Giản trái lại ăn uống rất hăng hái, phần ăn sáng của hai người anh đều ăn hết, còn nói: "Vợ à, có phải do em ăn no quá hay không, muốn anh cùng em đi ra ngoài một chút không? Hay đi dạo?"
Cố Trường Đình rất muốn trợn trắng mắt với Triệu Giản, người ăn nhiều rõ ràng là Triệu Giản mới đúng, thế nhưng Triệu Giản lại ác độc tố cáo trước!
Nhưng đúng là Cố Trường Đình không thoải mái, liền gật gật đầu, nói: "Vậy đi dạo đi, em thấy bên ngoài cũng khá đẹp."
Đúng là cuối hè, Lăng gia bố trí đúng thật là không tồi, hai bên con đường nhỏ đều là cây xanh, bóng cây rất nhiều, sẽ không cảm thấy khô nóng, hơn nữa mặt trời cũng đã xuống núi, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua còn mang theo hơi lạnh.
Triệu Giản cùng Cố Trường Đình xuống lầu đi dạo, liền theo cầu thang phòng cho khách đi ra ngoài, chuẩn bị đến trước hoa viên nhỏ đi dạo một chút.
Lăng gia thực an tĩnh, dường như không nhìn thấy người nào, hoa viên nhỏ lại càng không có ai.
Triệu Giản nhìn trái nhìn phải, cảm thấy nơi này hoàn cảnh yên tĩnh rất không tồi, là nơi hẹn hò lý tưởng, thoạt nhìn còn rất lãng mãn.
Triệu Giản dứt khoát cùng Cố Trường Đình mười ngón đan vào nhau, tay nắm tay đi dạo, nói: "Vợ à, có thấy tốt hơn chút nào không?"
Cố Trường Đình có chút ngại, nhưng cũng không rút tay ra, khó có dịp yên tĩnh, nói: "Đi một chút là cảm thấy tốt hơn rồi."
Triệu Giản cứ nắm tay Cố Trường Đình suốt cả đoạn đường, hiếm khi được vợ yêu chiều theo ý anh như vậy, Triệu Giảnnghĩ muốn dẫn vợ nhỏ đến rừng cây nhỏ bên kia, bên đó khẳng định không có ai, có thể làm chút chuyện mặt đỏ tim đập rồi.
Triệu Giản không có ý tốt, chuyên môn lôi kéo Cố Trường Đình đi đến mấy nơi hẻo lánh. Chỉ là nào nghĩ tới, rẽ một đoạn, đột nhiên nhìn thấy rừng cây nhỏ bên kia vậy mà lại có người.
Phía trước có bóng người, lặng yên không một tiếng động, ngồi trên băng ghế đá ở rừng cây nhỏ.
Người nọ cúi đầu, cũng không biết có phải ngủ rồi hay không, bởi vì sắc trời hơi tối, cho nên nhìn không rõ lắm.
Triệu Giản nhìn qua, lập tức cảm thấy thật mất hứng.
Cố Trường Đình cũng nhìn thấy phía trước có người, nhìn kỹ, là một thiếu niên, cũng nhìn ra là lớn bao nhiêu, dù sao cũng còn rất trẻ, thân thể chắc là không quá khỏe mạnh, sắc mặt thì trắng, lại có chút vàng như nến, dáng người cũng gầy gầy, khiến cho thiếu niên thoạt nhìn, có lẽ cũng chỉ lớn tầm 15-16 tuổi.
Hắn một người ngồi ở ghế đá, tuy rằng trời vẫn là cuối hè, nhưng ở đây buổi tối gió lớn, nơi này lại là vùng ngoại thành, tương đối lạnh, không biết ở chỗ này ngủ một giấc ngày mai có thể bị cảm mạo không.
Triệu Giản không muốn quấy rầy thiếu niên kia, chỉ là lỗ tai thiếu niên hình như còn nghe tốt lắm, nghe được có tiếng bước chân, liền mở mắt, ngẩng đầu nhìn lại đây.
Đôi mắt thiếu niên rất lớn, bên trong ngập nước, lòng trắng mắt vẫn là màu lam nhạt, thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ. Hắn mở to mắt, dường như càng có vẻ yếu ớt.
Thiếu niên mê mang nhìn bọn họ, lúc ánh mắt dừng lại trên người Cố Trường Đình, rõ ràng lộ ra thần sắc ngây ngẩn.
Thiếu niên đỡ bàn đá đứng lên, nhưng cũng không có đi tới, chỉ là nhìn chằm chằm Cố Trường Đình nhìn, nói: "Anh là...... anh tên là Cố Trường Đình sao?"
Cố Trường Đình thực kinh ngạc, thiếu niên xa lạ này thế nhưng biết mình, gật gật đầu, nói: "Đúng. Cậu là...... Chúng ta đã từng gặp mặt sao?"
Cố Trường Đình không nhớ rõ chính mình từng quen biết một thiếu niên như vậy, một chút cũng không nghĩ ra.
Thiếu niên nói: "Tôi đã thấy ảnh chụp của cô, cùng với anh bây giờ quả thực giống nhau như đúc, vô cùng dễ nhận ra."
'Cô' trong miệng thiếu niên, chính là mẹ của Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình vừa nghe, liền rõ ràng thiếu niên này là ai, hẳn là một vị em họ nhà mình.
Thiếu niên nhìn chằm chằm cậu, hỏi: "Làm sao đột nhiên anh lại tới nơi này?"
Cố Trường Đình kiên nhẫn trả lời: "Lăng lão tiên sinh sắp tổ chức tiệc mừng thọ, tôi cố ý tới tham gia."
"Bọn họ mời anh tham gia tiêc mừng thọ?" Thiếu niên lộ ra biểu tình hoài nghi, cũng không biết là vì cái gì, dù sao cũng cảm thấy, lời Cố Trường Đình nói thật khó tin.
Ngay sau đó thiếu niên lại lộ ra biểu tình như bừng tỉnh đại ngộ, nhíu nhíu mày, rũ mắt, nói: "Anh đi nhanh đi, không cần đợi tham gia cái gì mà tiệc mừng thọ đâu, bằng không đến lúc anh muốn chạy, có thể đã không còn kịp nữa."
*************************************
(Tưởng đâu truyện kinh dị hay gì á bà dà :)))) )