Sau một ngày nghỉ ngơi điều trị, cơ thể Tạ Vãn Tinh gần như đã khoẻ lại.
Thế nên đợi Tạ Vãn Tinh ăn sáng xong, Phó Văn Thiện lập tức đưa anh về nhà ở Vịnh Hà Loan.
Nhưng vì công ty còn có việc nên Phó Văn Thiện không thể ở nhà chăm anh.
Thế là trợ lý Vương Tiểu Minh đang trên bờ vực thất nghiệp lại được gọi về, lại có cơ hội chăm sóc cho ông chủ của mình.
Lúc Vương Tiểu Minh chạy tới, Phó Văn Thiện vẫn chưa đi.
Hắn dặn dò thời gian cho Tạ Vãn Tinh uống thuốc xong mới đi đến cạnh sô pha, hôn anh một cái rồi nói: "Tôi đến công ty chút nhé, Giang Hàm tìm tôi có việc."
Vành tai Tạ Vãn Tinh ửng hồng, anh và Phó Văn Thiện chưa từng thân mật trước mặt người khác bao giờ.
Mặc dù Vương Tiểu Minh đã sớm biết quan hệ của bọn họ, nhưng anh vẫn thấy xấu hổ khi có người khác đứng xem, xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào.
Phó Văn Thiện nhìn Tạ Vãn Tinh đỏ mặt mím môi, trong lòng thầm chửi Giang Hàm 180 lần.
Chuyện quái gì mà quan trọng tới mức một hai phải đến công ty chứ?
Hắn nhịn không được lại nói với anh: "Nếu về sớm được thì tôi sẽ đến với anh nhé."
Tạ Vãn Tinh rụt rè "Ừ" một tiếng.
Nhưng đợi Phó Văn Thiện vừa đi, nghe được tiếng đóng cửa vang lên, anh nhịn không được mà vùi mặt vào gối.
Hai chân giẫm lên sô pha, cả người cuộn tròn như con tôm luộc, khuôn mặt cũng đỏ bừng cả lên.
Vương Tiểu Minh đứng nhìn toàn bộ quá trình, cảm thấy bản thân mới bị nhét đầy một miệng cơm chó, đã vậy còn là phiên bản cao cấp nữa.
Cậu ta đi theo bên cạnh Tạ Vãn Tinh, hiển nhiên là thường xuyên nhìn thấy Phó Văn Thiện.
Nhưng cậu ta rất ít khi thấy được cảnh hai người này ở chung với nhau.
Hôm nay vừa thấy, nội tâm cậu ta đã nhịn không được mà "ây yoooooo" một tiếng thật dài.
Vương Tiểu Minh vừa gọn trái cây cho Tạ Vãn Tinh (đây cũng là Phó Văn Thiện dặn dò), vừa nhịn không được nhiều chuyện: "Anh Tạ, sao em cứ cảm thấy hai người giống cái gì đó..."
Tạ Vãn Tinh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh long lanh nhìn Vương Tiểu Minh: "Giống cái gì?"
Vương Tiểu Minh cắt quả táo làm đôi: "Giống...!bạn tình hả? Nhìn hai người cũng không giống bạn tình đâu."
Vương Tiểu Minh chưa tốt nghiệp đại học đã lăn lộn trong giới giải trí rồi, nói ra thì thời gian vào giới giải trí của cậu ta còn dài hơn cả Tạ Vãn Tinh.
Trước kia cậu ta cũng từng đi theo một vài nghệ sĩ, nên những chuyện như thế này cậu ta đã thấy rất nhiều.
Nhưng chưa từng thấy bạn tình nhà ai lại có cái kiểu này.
Lúc trước ở thành điện ảnh, cậu ta đã cảm thấy hai người này có gì đó mờ ám rồi.
Vương Tiểu Minh nói tiếp: "Anh Tạ, có phải anh ta thích anh không vậy?"
Tạ Vãn Tình liếc nhìn cậu ta một cái: "Sao có thể."
"Sao không thể chứ?!" Vương Tiểu Minh phản bác.
"Anh Tạ đẹp như vậy, tính tình cũng tốt nữa.
Nếu anh ta không thích anh thì sẽ bận trước bận sau chăm sóc anh à? Lúc nãy trước khi đi làm còn hôn anh nữa."
Vương Tiểu Minh ngẫm nghĩ, rốt cuộc cũng nhớ ra vì sao cậu ta lại thấy cảnh đó quen mắt như vậy: "Trông cực kỳ giống người chồng sắp đi làm nên báo cáo hành trình với vợ mình vậy."
Tạ Vãn Tinh sửng sốt khi nghe được lời cậu ta nói.
Anh tưởng tượng một chút, hình như hơi giống thật.
Anh thầm mắng trong lòng, ai thèm làm vợ Phó Văn Thiện chứ.
Nhưng khoé miệng lại nhịn không được cong lên.
Vương Tiểu Minh cắt trái cây xong thì bưng qua cho Tạ Vãn Tinh.
Tạ Vãn Tinh nhìn thoáng qua táo trong bát, thấy toàn là miếng táo bình thường thì ghét bỏ nói: "Cậu cắt táo xấu quá.
Phó Văn Thiện toàn cắt táo thành hình con thỏ cho anh thôi."
Vương Tiểu Minh cạn lời: "Anh ơi, anh lớn như vậy rồi sao còn thích táo hình con thỏ nữa?"
Cái đó không phải chỉ có mấy bé mẫu giáo mới thích à?
"Anh cứ thích đó." Tạ Vãn Tinh tự tin nói: "Phó Văn Thiện sẽ cắt cho anh hết."
Vương Tiểu Minh suy nghĩ, nếu Phó Văn Thiện cứ chăm ông chủ kiểu vậy thì sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ thất nghiệp mất thôi.
Đúng là người so với người tức chết người, hàng so với hàng càng muốn ném mà.
Nhưng nhờ vậy mà cậu ta càng tin tưởng hơn: "Anh, em bảo đảm Phó Văn Thiện thích anh chắc luôn.
Em lấy kinh nghiệm theo đuổi con gái nhiều năm ra thề luôn.
Nếu anh ta không thích anh thì còn cắt táo hình con thỏ cho anh làm gì? Em đối xử với bạn gái cũng chưa cẩn thận đến vậy đâu."
Tạ Vãn Tinh liếc nhìn: "Vậy cậu còn không biết ngẫm lại bản thân hả? Bạn trai chính thức mà còn không tốt bằng bạn tình như cậu ấy nữa."
Tạ Vãn Tinh không muốn nghe cậu ta lảm nhảm nữa, vung chân đá một cái: "Được rồi được rồi, cậu làm gì làm đi, anh muốn chơi game chút."
Vương Tiểu Minh bị ép ngừng nhiều chuyện, đành đi vào nhà bếp nấu canh cho Tạ Vãn Tinh.
Tạ Vãn Tinh đuổi trợ lý nhiều chuyện đi rồi thì dựa vào sô pha chơi game trên điện thoại.
Nhưng anh không tập trung được, mới chơi 20 phút đã bị đối thủ chém chết.
Anh không quan tâm nhắc nhở thất bại trên màn hình, mà giơ tay sờ sờ trán mình một chút.
Đó là nơi Phó Văn Thiện vừa hôn anh.
Môi Phó Văn Thiện khô ráo ấm áp, khiến nụ hôn này trở nên dịu dàng vô cùng.
Phó Văn Thiện có thích anh thật không nhỉ?
Nghĩ vậy, Tạ Vãn Tinh dựa vào sô pha, hai chân vô thức đá đá trong không trung, khuôn mặt cũng dần dần nóng lên.
Anh chưa yêu đương lần nào, lần rung động gần đây nhất đã là lúc niên thiếu mười mấy tuổi rồi.
Nhưng anh nghĩ, nếu Phó Văn Thiện thật sự thích anh, tỏ tình với anh.
Vậy thì anh...!cũng không phải không thể chấp nhận.
...
Buổi tối Tạ Vãn Tinh vẫn chỉ ăn nhẹ nhàng thanh đạm, uống thêm một chén canh nhỏ.
Hôm nay Vương Tiểu Minh ở lại phòng cho khách, đề phòng nửa đêm anh thấy khó chịu.
Nhưng Tạ Vãn Tinh cứ ăn được mấy miếng là nhìn ra cửa một lần.
Anh nhớ rõ Phó Văn Thiện có nói, nếu đêm nay về sớm, hắn sẽ đến nhà anh.
Nhưng hiện tại đã 8 giờ tối mà vẫn chưa thấy bóng hắn đâu.
Tạ Vãn Tinh ăn miếng măng tây, thấy hơi đắng, không ăn được.
Vương Tiểu Minh cũng ăn với anh, chẳng qua cậu ta là một chàng trai trưởng thành với dạ dày khoẻ mạnh, nên ăn nhiều hơn Tạ Vãn Tinh một miếng thịt ram.
Vương Tiểu Minh vừa ăn cơm vừa lướt điện thoại, đột nhiên thấy tên Phó Văn Thiện xuất hiện trên hotsearch nên thuận miệng nói luôn: "Anh Tạ, hình như anh Phó lên hotsearch rồi."
Tạ Vãn Tinh "hả?" một tiếng, tò mò lấy điện thoại ra xem thử.
Đúng là tên Phó Văn Thiện đang treo trên hotsearch...
Nhưng phía sau còn đi kèm một cái tên khác.
"Phó Văn Thiện Diêu Nhận".
Tạ Vãn Tinh nheo mắt.
Vương Tiểu Minh cũng khó hiểu thì thầm: "Diêu Nhận này là ai vậy..."
Tạ Vãn Tinh hơi nhướng mày.
Anh nhớ rõ đồng đội cũ gọi điện thoại cho Phó Văn Thiện tối qua tên Diêu Nhận.
Anh lập tức bấm vào.
Chỉ thấy trên giao diện Weibo, tuỳ tiện lướt lên lướt xuống đều xuất hiện một video giống hệt nhau.
Nhân vật chính trong video là Diêu Nhận.
Nhìn chất lượng và bối cảnh thì có vẻ là một phỏng vấn nào đó mà cậu ta đã tham gia.
Trong video, Diêu Nhận mặc một chiếc áo thun màu đen, làn da trông rất trắng.
Cậu ta đeo một cái vòng cổ tạo hình đặc biệt, gương mặt cũng trang điểm, eyeliner hơi cong lên khiến gương mặt thanh thuần kia trở nên quyến rũ.
Hình như bên kia đang hỏi những chuyện đã trải qua trong quá trình debut.
Cậu ta ngừng vài giây, giống như đang thất thần nhớ lại ký ức nào đó.
Sau một lát mới đột nhiên cười nói: "Thật ra lúc đầu tôi không phải debut solo.
Vốn là sẽ debut nhóm, nhưng vì có chút chuyện ngoài ý muốn nên cuối cùng không thể cùng nhau đứng trên sân khấu nữa."
Cậu ta nói tới đây, trông như có chút thương cảm, nhịn không được mà chìm vào hồi ức, nói nhiều thêm vài câu: "Thật ra tôi vẫn rất nhớ thời gian luyện tập với mọi người."
MC phỏng vấn truy hỏi vì sao.
Diêu Nhận mỉm cười với camera, nhưng trong ánh mắt lại xuất hiện chút u buồn: "Bởi vì đồng đội cũ rất tốt.
Nhìn thì có vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng thật ra sống chung lâu rồi mới phát hiện anh ấy là người tốt.
Anh ấy rất ân cần chu đáo, nấu ăn cũng rất ngon nữa."
Cậu ta nói xong thì bật cười ha hả, nhưng một lúc sau lại nói thêm một câu: "Anh ấy thật sự rất tốt."
Video kết thúc ở đây.
Nhưng rất nhanh, bên dưới đã xuất hiện đường link.
Nếu bấm vào sẽ phát hiện có vài người qua đường đã tìm ra đồng đội cũ mà Diêu Nhận nói là ai.
Là Phó Văn Thiện.
Cái này vừa nhìn đã biết không phải bằng chứng người qua đường tìm ra rồi.
Bởi vì ngoại trừ một vài manh mối hình ảnh thì còn có rất nhiều video mà Phó Văn Thiện và Diêu Nhận tập luyện cùng nhau lúc còn là thực tập sinh.
Người thông minh liếc mắt một cái đã nhận ra đây là có người cố ý muốn lăng xê.
Hơn phân nửa là muốn cưỡng ép buộc chặt để xào cp.
Hiện tại Phó Văn Thiện đang hot như mặt trời ban trưa.
Hắn đã phát hành 3 album, mỗi album đều có danh tiếng và doanh số cao ngất ngưỡng.
Tuỳ tiện đi dạo trên đường cũng có thể nghe thấy bài hát của hắn được phát ở khắp nơi.
Phó Văn Thiện sắp phát hành album thứ tư, trong khi Diêu Nhận lại flop đến mức sắp không tìm được tên nữa rồi.
Thế nên rốt cuộc là ai muốn lăng xê, hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Đáng tiếc người qua đường lại rất thích kiểu này.
Bởi vì các account marketing thả ra quá nhiều ảnh và video, nhiều đến mức mọi người đều nhìn ra Phó Văn Thiện không chỉ là đồng đội cũ của Diêu Nhận thật, mà tình cảm giữa bọn họ còn từng rất tốt.
Cái kiểu mờ ám của tuổi thiếu niên, đã từng là đồng đội cũ thân thiết, hiện giờ là người xa lạ từng quen.
Cho dù là lăng xê thì vẫn rất nhiều người dính chiêu như thường.
Tạ Vãn Tinh tiện tay bấm mở một video.
Vương Tiểu Minh cũng nhận ra có người giở trò quỷ, cậu ta mở to mắt: "Đù má ai làm vậy? Thủ đoạn cũng bỉ ổi quá đi.
Anh Phó của tôi là người có thể động vào à?!"
Cậu ta là trợ lý của Tạ Vãn Tinh, hiện tại Phó Văn Thiện lại là đối tượng mờ ám của anh, nên hiển nhiên Phó Văn Thiện cũng là người trong nhà bọn họ.
Tiêu chuẩn phân chia của Vương Tiểu Minh cực kỳ rõ ràng.
Cậu ta hận không thể ngay lập tức xách 18 cái acc clone ra nói chuyện tình cảm với đám người trên mạng một chút.
Nhưng Tạ Vãn Tinh lại không nghe rõ cậu ta nói gì.
Ánh mắt anh dừng trên đoạn video đang phát trên điện thoại.
Đó là một đoạn video khá cũ, chất lượng hình ảnh không tốt, cũng không biết là ai quay.
Có lẽ là đồng đội lúc đó của Phó Văn Thiện quay lại.
Trong video, Phó Văn Thiện đang lột trái cây.
Cạnh tay hắn có một cái chén nhỏ, trong chén đã có gần một nửa trái cây được lột xong.
Mà Diêu Nhận đang ngồi bên cạnh hắn, hình như một tay bị thương, đang quấn băng gạc.
Trong video, bọn họ trông rất ngây ngô, có vẻ còn chưa được 20 tuổi.
Phó Văn Thiện vẫn chưa có dáng vẻ trưởng thành gợi cảm, hormone bùng nổ như bây giờ.
Hắn đeo một cái headband màu đen, cực kỳ giống học sinh hư khiến các cô gái mê mẩn trong truyện vườn trường.
Nhưng cậu học sinh hư này lại lột hơn một nửa chén trái cây, rồi đẩy qua cho Diêu Nhận: "Đây, ăn đi."
Diêu Nhận cười tủm tỉm nhận lấy, cho một miếng vào miệng.
Người quay video lớn tiếng trách móc: "Vì sao chỉ cho mình Diêu Nhận mà tôi không có hử?"
Phó Văn Thiện trợn mắt liếc camera một cái: "Chừng nào tay cậu gãy thì tôi sẽ lột cho cậu ăn."
Video đến đó là kết thúc.
Bên dưới comment tăng không ngừng, độ hot vẫn luôn tăng cao không giảm.
Tạ Vãn Tinh đọc thử hai ba bình luận, bỗng thấy phiền lòng nên anh tắt điện thoại không đọc nữa.
Đương nhiên anh biết đây là do bên Diêu Nhận muốn lăng xê.
Nhưng video là thật!
Dáng vẻ Phó Văn Thiện tươi cười trong video cũng là thật!
Anh nhớ lại Vương Tiểu Minh vừa thề son sắt nói Phó Văn Thiện chăm sóc anh cẩn thận như vậy, chắc chắn là thích anh.
Anh còn đắc ý, thậm chí còn suy xét xem có nên đồng ý nếu Phó Văn Thiện tỏ tình hay không.
Nhưng bây giờ nhìn lại, quả táo hình con thỏ thì thế nào? Chăm sóc cẩn thận thì thế nào? Phó Văn Thiện cũng từng chăm sóc người khác như vậy rồi mà.
Anh cũng chẳng đặc biệt đến vậy, chẳng phải người duy nhất..
Danh Sách Chương: