Edit: Ốc sên lười biếng
- ------------------------------------------------------------
Cuối cùng Mai gà con vẫn tránh thoát "Vận mệnh" trói buộc bằng sức lực của bản thân, sau khi cậu suýt chút nữa biến thành một con gà chạy bằng điện.
Trong quá trình cậu vùng vẫy, Tư Không Tịch buông tay trước.
Giống như cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh và chỉ số thông minh của mình vậy.,
Nhưng Tần Lãng lại cho rằng cơ hội của mình đến rồi, liền kéo mạnh Mai Như Ngọc về phía mình.
Kết quả hắn nhận được một trận đòn dã mãn từ con gà Mai giận dữ, âm thanh bốp bốp bốp vang lên vừa rõ ràng vừa đau đớn.
Tần Lãng chịu không được cuối cùng đành phải thả tay ra.
Rất không cam lòng mở miệng:
"Cùng nhau chơi game đi mà! Tôi đã cẩn thận nghiên cứu nhân vật trước khi lâm trận rồi.
Lần này đánh Boss tôi nhất định sẽ xuất chiêu siêu mạnh, dẫn cậu nằm không cũng thắng luôn!"
Mai Như Ngọc nở nụ cười nhạt nhẽo với Tần Lãng, rồi xoay người đi tới chỗ ngồi trước mặt hai người này.
Chỗ này là chỗ của staff và quay phim, chất lượng kém hơn một chút so với ghế hạng sang phía sau.
"Anh quay phim à, sang ghế bên cạnh ngồi quay đi.
Làm ơn nhường vị trí này cho tôi được không?"
Anh chàng phụ trách quay phim bên Tư Không Tịch có chút do dự, nhưng ngẩng đầu thấy vẻ mặt của Mai Như Ngọc kiểu "Nếu không nhường chỗ, tôi kéo cậu vô Tu La Trang luôn" thì một chút do dự đã bị chính hắn nuốt xuống bụng.
Dứt khoát đứng dậy nhường chỗ.
Tư Không Tịch thấy thế bật cười lắc đầu, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Hắn cũng biết mình vừa mới đột nhiên kéo người có chút xúc động, nhưng kết quả hiện tại so với việc Mai Như Ngọc ngồi cạnh Tần Lãng chơi game thì còn tốt hơn.
Cho nên, ngồi chỗ đó thì cứ ngồi thôi.
Tiếc cái là hắn còn muốn gọi một cốc trà xanh với ít đồ ăn vặt cho cậu kìa.
Mà Tần Lãng lúc này vẫn còn tiếp tục cự nự: "Vì sao cậu hỏi quay phim của Tư Không Tịch mà không hỏi quay phim của tôi?! Không phải tôi đã nói tôi cũng là "ảnh đế dự bị" sao, sao cậu có thể phân biệt đối xử như vậy chứ?!"
Mai Như Ngọc nghe xong đầu đau như búa bổ, biết ngay cái tên thánh chê thích đú trend này mà không có được đáp án là không ngừng lại mà.
Lừ mắt nhìn về phía quy phim của Tần Lãng, người này lễ phép đứng lên nhường chỗ cho Mai Như Ngọc.
Sau đó Mai Như Ngọc liền sải chân bước đến chỗ ghế đối diện, quay đầu nhìn về phía Tần Lãng: "Đối xử bình đẳng thế đã được chưa? Mau câm miệng lại, nếu không ngày mai cậu lên hot search luôn đấy!"
Tần Lãng còn có chút không cam lòng, nhưng dựa vào kinh nghiệm quen biết Mai Như Ngọc lâu năm, hắn biết không thể ép Mai Như Ngọc nữa.
Nếu không cái chào đón hắn không chỉ là trần đòn nhẹ nhàng vừa rồi nữa, mà bị đập cho tơi tả luôn.
Cho nên Tần Lãng xì một tiếng, rốt cuộc ngậm miệng lại.
Lúc này bình luận cười như điên cuối cùng cũng dịu đi theo sự bình tĩnh đến mức xinh đẹp của Mai Như Ngọc.
May bay cũng chuẩn bị phải cất cánh, trong vòng hai tiếng rưỡi bay không thể phát sóng trực tiếp.
Đến khoảng 11 giờ sáng sẽ đến chốn "bồng lai tiên cảnh" mà đạo diễn xương sườn lựa chọn ghi hình, vì vậy phát sóng trực tiếp cũng sẽ bắt đầu lại vào lúc 11 giờ.
Mặc dù khán giả theo dõi không muốn, những cũng chỉ có thể bình luận hứa hẹn đúng 11 giờ sẽ tiếp tục coi mà thôi.
Mai Như Ngọc, Tư Không Tịch và Tần Lãng từng người đối diện với ống kính nói lời tạm biệt tạm thời, ngay sau khi ba anh quay phim đóng nắp máy quay lại, Mai Như Ngọc đứng bật dậy, hung hăng giơ ngón giữa với Tần Lãng.
"Lần sau mày mà còn dám lôi kéo ông đây không buông, ông đây ấn đầu mày xuống đất đánh dập mỏ biết chưa?!"
Tần Lãng như bị tiêm chất kích thích cự lại: "Hứ! Lần trước tôi thua cậu là do tôi tập luyện không tốt.
Chương trình lần này, cậu cứ chờ đi, tôi sẽ đè chết cậu! Tôi nói cho cậu biết, tôi có thể nâng tạ 40 cân những 60 lần.
Còn cậu thì sao? Tạ 40 cân có nâng nổi 50 lần không? Còn muốn thắng tôi hả? Bây giờ mà đánh chắc chắn là tôi thắng cậu.
Có muốn thử không hả?"
Mai nam thần nào có thể chịu nổi khiêu khích như vậy? Cho dù nhớ lại mỗi lần đánh nhau xong với Tần Lãng, cậu đều cảm thấy IQ của mình bị hạ xuống tận đáy, nhưng Tần Lãng giống như có hào quang nam chính, lần nào cũng phải kéo IQ của đồng nghiệp xuống mức thiểu năng mới chịu.
Mà lần nào cậu cũng không chịu nổi khiêu khích ấy.
Giống như bây giờ, gà chọi Mai Như Ngọc trong đầu kêu gào chiến đấu đi! Mổ chết nó!
Mai Như Ngọc đứng dậy cười lạnh: "Thử thì thử."
Tần Lãng xắn tay áo.
Toàn bộ người trong cabin, từ tiếp viên hàng không đến quay phim, phó đạo diễn đều sững người, không hiểu sao mọi chuyện lại đột ngột phát triển đến mức độ này? Tại sao vừa tắt camera đi liền lao vào đánh nhau?
Ngay cả Tư Không Tịch cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt không đồng tình.
Nhưng hắn liếc nhìn Ninh Hào và trợ lý của Tần Lãng lại thấy hai người này dường như không ngạc nhiên chút nào, chỉ hơi nhướn lông mày không mở miệng.
Ngay lúc tiếp viên hàng không và quay phim đã chuẩn bị hét lên thì....
Mai Như Ngọc và Tần Lãng hung hăng giơ tay, hung hăng....!nắm tay nhau.
Bọn họ bắt đầu vật tay.
Tiếp viên hàng không: "???"
Quay phim: "??!"
Tư Không Tịch: "......"
Vật tay thì vật tay nhưng có thể đừng làm như chuẩn bị lao vào đánh nhau có được không?
Hai người chống khuỷu tay lên ghế, bắt đầu điên cuồng dùng sức kéo tay đối phương về phía mình.
Thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh: "Mmmmmmmm!" Hoặc "Oooooooooooooo!"
Không thì người cười lạnh, người hừ mũi chế nhạo, chỉ cần nghe âm thanh thôi cũng có thể thấy trận đấu này vô cùng ác liệt.
Cũng rất ồn ào.
Ngay khi Mai Như Ngọc và Tần Lãng bắt đầu chế giễu sức lực của đối phương, còn khẳng định chắc chắn người cuối cùng chiến thắng là mình, thì Tư Không ảnh đế rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi nữa, đóng sập quyển sách trong tay lại.
Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của những người trong cabin, từng bước đi đến bên cạnh Mai gà con cùng Tần Husky.
Duỗi tay, nắm lấy hai cái tay đang nắm chặt nhau của Mai Như Ngọc và Tần Lãng, sau đó mỉm cười đột nhiên dùng sức ấn mạnh xuống.
Mai Như Ngọc: "⊙Д⊙!!"
Tần Lãng: "⊙Д⊙!!"
Hai cái tay của Mai Như Ngọc và Tần Lãng liều mạng nắm chặt nhau suốt 3 phút vẫn bất phân thắng bại, vậy mà bị Tư Không Tịch vừa động vào đã quật ngã cả hai.
Ngay lúc ấy, thánh chê đú trend Tần Lãng cũng cảm nhận sâu sắc được Ở trong nháy mắt kia, giang tinh như Tần Lãng cũng thật sâu mà cảm nhận được cách Mai Như Ngọc tay truyền tới cường ngạnh lực lượng, liền càng miễn bàn trực tiếp bị nắm tay dùng sức Mai Như Ngọc.
"Máy bay sắp cất cánh rồi, có thể yên lặng không?"
Giọng Tư Không Tịch rất ôn hòa, nhưng Mai Như Ngọc và Tần Lãng lại ngửi được mùi sát khí, Tần Lãng càng là như vậy.
Hai người tức khắc buông móng vuốt, an tĩnh như gà.
Tư Không Tịch lúc này mới vừa lòng gật đầu, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Mai Như Ngọc: "Vừa rồi tôi không cẩn thận dùng lực hơi mạnh, có làm cậu bị thương không?"
"Dù gì kỷ lục nâng tạ của tôi cũng là nâng tạ 80 cân 100 lần, có đôi khi cũng sợ không khống chế được lực."
Mai Như Ngọc: "......" Cậu cảm thấy ngươi này không phải ở quan tâm cậu, mà là đem ngươi kia khai bình cái đuôi hướng ta trên mặt chụp.
80 cân thì ghê gớm lắm à? Với cả so với việc anh nâng tạ 80 cân, tôi càng không chịu nổi ánh mắt anh cứ nhìn tôi nhìn chằm chằm nãy giờ á aaaa!
Mai Như Ngọc khó chịu quay đầu qua một bên: "Không sao! Không sao! Không đau! Đột nhiên tôi hơi mệt muốn ngủ một giấc, đừng ai quấy rầy tôi.
Cảm ơn!"
Sau đó Mai Như Ngọc ngả người xuống ghế, tiến vào trạng thái tự bế.
Tư Không Tịch lại bị cậu lảng tránh, cười nhẹ xoay người quay về chỗ ngồi.
Trên đường hắn đụng phải ánh mắt sững sờ của Tần Lãng, nụ cười kia cũng tắt lịm.
Trong mắt Tần thánh chê, ánh mắt và biểu cảm lúc Tư Không ảnh đế nhìn về phía hắn cực kỳ giống một kẻ sát nhân đang mài dao soàn soạt, mà hắn chính là hắn mục tiêu kế tiếp bị sát hại.
Tần Lãng: "......"
Tạ 80 cân nâng 100 lần.
Nhiều gấp đôi hắn.
Sức mạnh tinh thần đột nhiên không vực dậy nổi.
Yên ổn mà sống là tốt rồi.
Vì thế trong vòng hai tiếng rưỡi sau đó, không khí trong máy bay an tĩnh đến mức hài hòa.
An tĩnh đến mức Ninh Hào và trợ lý của Tần Lãng - Ngô Đại Hải đều cảm thấy có chút không quen.
Trước kia mỗi một lần Tần Lãng đóng phim chung với Mai Như Ngọc, hầu như đều náo loạn đến mức gà bay chó sủa.
Cứ được 10 phút thì hai người này lại cãi nhau ầm lên, ai cũng không cản được.
Thế mà bây giờ yên lặng đến hai tiếng rưỡi!!!!!
Ninh Hào ngồi chung chỗ với Ngô Đại Hải, nhịn không được cảm thán một câu: "Lãng Lãng nhà cậu lần này không gáy nổi nữa rồi."
Đại Hải: "......"
Đại Hải lau mồ hôi, trộm nhìn thoáng qua Tư Không Tịch đầy vẻ thân sĩ, nói: "Còn gáy nữa thì bị Đại Tư Không đem lên tế trời mất.
Yên ổn mà sống không phải là tốt hơn sao?"
Ninh Hào cũng nghĩ vậy.
Đúng 10 giờ, máy bay hạ cánh xuống một sân bay nhỏ ở vùng núi phụ cân thành phố Thanh.
Đúng 11 giờ, sau khi ngồi ô tô vượt qua mười tám khúc cua đường đèo quanh co Mai Như Ngọc, Tư Không Tịch và Tần Lãng cuối cùng cũng đến được địa điểm ghi hình "bồng lai tiên cảnh" của《 Nhật Ký phấn đấu từ không đến có của mỹ nam 》
Buổi phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu trở lại ngay khi họ đặt chân đến chốn "bồng lai" này.
【 Aaaa ~~~ Chúng tôi đúng giờ có mặt rồi đây! Chấm công!! 】
【 Lại được nhìn thấy những nam thần nhan sắc cực phẩm rồi.
Aaa! Mỗi lần ngắm đều cảm thấy trái tim đập bình bịch, sắp nổ tung đến nơi rồi á!!! 】
【 Ý! Lãng Lãng nhà tui sao sắc mặt tái đi vậy? Giống như ảnh vừa bị cuộc đời đấm cho một phát rất nghiêm trọng vậy? 】
【 Ây da! Sao tui thấy tất cả các mỹ nam đều có sắc mặt không tốt lắm vậy? Bọn họ giống như đều đang nhìn về một hướng á.
Anh quay phim à quay ống kính đi! Để tui coi coi phí đối diện có quái vật gì đi!!!! 】
Đối diện với bảy người bọn Mai Như Ngọc không hề có quái vật, nói chính xác hơn là đến một vật cũng còn không có nữa là.
Đối mặt với bọn họ là một mảnh đất trống hoác giữa núi sâu rừng già.
Ở giữa mảnh đất trống, cắm một lá cờ màu sắc tươi sáng, nhìn hết sức buồn cười thậm chí có chút trào phúng.
Bên trên cờ có ghi....
Nhật ký phấn đấu bắt đầu từ đây!
Sau đó đạo diễn xương sườn Viên Phúc vui tươi hớn hở bước ra: "Chào các mỹ nam của chúng ta.
Có nhìn thấy mảnh đất trống trước mặt kia không? Nhật ký phấn đấu của chúng ta chính là bắt đầu từ chỗ này!"
"Các cậu phải dựa vào trí tuệ và đôi bàn tay mình, gây dựng mọi thứ từ hai bàn tay trắng.
Từ miếng đất trống này tự tay xây dựng nên một chốn "bồng lai tiên cảnh" của riêng các cậu."
"Thế nào? Kinh ngạc không? Vui mừng không? Cao hứng không?!"
Bảy vị mỹ nam khí chất, phong cách khác biệt đồng lòng nhất trí nở một nụ cười giả tạo.
Mai Như Ngọc nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người:
"Vui vẻ cái quái gì! Chú đúng là lão già hư hỏng tàn nhẫn!!!"
Sau đó, bình luận đều【 Kinh ngạc! 】【 Ha ha ha 】 và【 Ổng đúng là lão già hư hỏng tàn nhẫn! 】
- ------------------------------------------------------------
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! Hôm nay tôi đi chơi về muộn nên giờ mới làm xong á.
Danh Sách Chương: