Tác giả: U Minh Tôn SứTại một góc chuồng gà, một loài động vật tựa hồ như là hồ, lông trắng muốt mượt mà, hai mắt loé lên tinh quang.
Cái đuôi trắng xù đằng sau của nó đang quấn lấy cổ một con gà lớn.Tiểu hồ nhìn thấy Nạp Lan Trấn Thiên, lạnh lùng liếc một cái, sau đó lấy tốc độ nhanh như chớp, không đợi hắn kịp phản ứng, thân hình nó phóng ngang qua bên người hắn, mang theo con gà phi ra ngoài chạy đi.Nạp Lan Trấn Thiên ngẩn người, hoá ra ta còn có đồng môn.Đúng lúc này, một thân ảnh nhảy ra, chặn đường tiểu hồ:- Con cáo thối tha, những ngày nay ngươi luôn trộm gà của ta, không uổng công tối nay ta thức sẵn canh chờ, cuối cùng cũng bắt được ngươi.Nạp Lan Trấn Thiên quan sát, thấy đối phương là một lão nhân gầy nhỏ, làn da nhăn nheo, mái tóc hai màu thì thầm hô không ổn.
Gia chủ đã tới.Trong lòng lão nhân thầm hô may mắn, vừa rồi canh chừng mà lỡ ngủ quên, may mắn là thời điểm lũ gà kêu ré lên kịp thời tỉnh lại, nếu không để con nghiệt súc này chạy mất.Tiểu Hồ bị lão nhân chặn đường, liền lui lại một bước phòng bị.
Ánh mắt loé lên một tia giảo hoạt, nó liền quay đầu chạy về phía Nạp Lan Trấn Thiên.Lão nhân kia hét lớn:- Chạy...!đâu...?Lão nhân nhìn phương hướng tiểu hồ chạy là chuồng gà, trong đầu nghĩ con cáo này đúng là súc vật, linh trí không thể nào bằng con người.
Chạy loạn ngược lại chuồng gà, chắc chắn sẽ bị hắn bắt.Nhưng khi nhìn vào chuồng gà, lão liền trố mắt kinh ngạc, bên trong vậy mà còn có người.Lão nhân tuổi đã cao, đêm khuya tuy trăng sáng nhưng cũng không thể bằng ánh sáng mặt trời ban ngày.
Cùng với đó vừa rồi lão chỉ một mực chú ý tới tiểu hồ, nên không có phát giác được còn có người trong chuồng gà.Trong đầu lão nhân mắng thầm, chỉ mỗi con cáo này đêm nào cũng trộm gà, đã khiến hắn đau xót tiếc đứt ruột nát gan.
Bây giờ con cáo này còn rủ người đi ăn trộm cùng?Nhà ta là cái nhà xí công cộng, các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?Nạp Lan Trấn Thiên nhìn thấy tiểu hồ chạy về phía mình thì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tiểu hồ chạy về phía hắn, không chút do dự núp sau chân Nạp Lan Trấn Thiên.
Bộ dáng giống như chủ nhân của ta đây rồi.
Sau đó còn giương giương cằm, nhìn về phía lão nhân khiêu khích.Nạp Lan Trấn Thiên ngẩn người, đây là chuyện gì xảy ra?Chợt hắn liền hiểu ra, tiểu hồ này muốn hấp dẫn sự chú ý của lão nhân lên người hắn.Quả nhiên không ngoài dự đoán, lão nhân nhìn thấy một màn này, tức giận chỉ tay vào mặt Nạp Lan Trấn Thiên quát lớn:- Tiểu tử khốn kiếp, con cáo này là của ngươi? Ngươi huấn luyện cho nó đêm nào cũng trộm gà của ta?Nạp Lan Trấn Thiên buồn bực.
Xem bộ dáng lão nhân tức giận đến nỗi đỉnh đầu sắp bốc khói, hắn hiểu lúc này có giải thích gì nữa thì người ta cũng không tin.Hắn không nói một lời.
Chuyện gì đã làm thì nên làm cho vẹn toàn.
Lúc này không thể lui tay.
Hắn liền đưa tay túm cổ một con gà khác trong chuồng.
Trước ánh mắt hung dữ của lão nhân, nhanh chóng chạy về phía cổng.Lão nhân thấy vậy thì đầu tiên là sững sờ, sau đó giận dữ vô cùng.
Người này đã trộm thì thôi, còn ngay tại trước mặt gia chủ là hắn ra tay cướp, tiếp đến nhàn nhã như không có gì chạy đi.
Quả thực là không xem ai ra gì.Nạp Lan Trấn Thiên vừa chạy đến cổng.
Đột nhiên cảm thấy trên cổ xuất hiện cảm giác dị động, ngẩng đầu lên thì thấy tiểu hồ đã bám lên cổ hắn từ khi nào.
Còn nhìn về phía lão nhân khiêu khích, cái đuôi ve vẩy liên tục như đang cố tình chọc tức.Nạp Lan Trấn Thiên mắng thầm, đầu cổ ta không phải là nơi người nào muốn leo lên thì có thể leo.Lúc này hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ có thể một mực tập trung chạy khỏi nơi này.Đương nhiên là phải chạy.
Ngang nhiên cướp đồ nhà người ta, chẳng lẽ còn quay lại đánh gia chủ một trận? Không khỏi quá khó coi đi..
Danh Sách Chương: