Việc xây nhà gỗ tiến hành rất nhanh, qua một tháng đã xây được sáu mươi căn nhà gỗ, mỗi căn diện tích chừng ba mươi mét vuông. Bây giờ quần cư có hai trăm bảy hai người, tất cả đều chen chúc ở trong sáu mươi căn nhà. Giản Thanh Vân kiên trì ở chung với tiểu Bảo, tiểu Đồng và mấy đứa bé trai.
Đàn ông xây nhà gỗ và săn thú, phụ nữ cắt cỏ và dự trữ lương thực cho mùa đông. Bây giờ, bất kể là thứ gì, miễn là có thể ăn thì Giản Thanh Vân đều nói mọi người mang về. Bởi vì chỉ qua mấy tháng nữa là tới màu đông rồi, phải dự trữ đầy đủ lương thực. Hơn nữa, cô không biết mùa thu ở đây kéo dài mấy tháng, nếu là ba tháng như mùa xuân, hè thì bọn họ chỉ còn có hai tháng nữa để chuẩn bị thôi.
Trong không gian của cô bây giờ có mấy cây ăn quả, còn có các loại rau dại, cà chua, cộng thêm một hồ nước nhỏ. Bất quá bây giờ cô không rảnh bận tâm đến không gian của mình, chuyện bên ngoài cũng đủ khiến cô sứt đầu mẻ trán, đến cả tiểu Bạch cũng bị cô sai đi săn thú rồi.
Bởi vì ít đi một nửa số người săn thú nên khi sắc trời tối mịt họ mới trở về, mà phụ nữ ở nhà cũng đã nấu xong cơm tối.
Ăn cơm tối xong mọi người đều đi nghỉ ngơi sớm. Trong khoảng thời gian này bận quá, tất cả mọi người ai cũng mệt muốn chết, mỗi ngày đều phải dậy thật sớm làm việc.
Giản Thanh Vân ăn một chén canh thịt, lại ăn một trái cây dại, sau đó dắt tiểu Bảo, tiểu Đồng, Ngói, Lâm, Tư Hán trở về nhà gỗ, Mạt Tư ăn xong rồi cũng theo vào.
Bây giờ là mùa thu, trời cũng không quá lạnh.
Bên trong nhà gỗ được bài trí đơn giản, trên mặt đất trải mấy tấm chăn da thú. Giản Thanh Vân và tiểu Bảo đắp một tấm, mấy đứa nhóc đắp chung một tấm, Mạt Tư một mình đắp một tấm. Tiểu Bạch bây giờ quá to, cao hơn một mét, dài hai mét, cho nên chỉ có thể ngủ ngoài cửa.
Trong bóng tối truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ của mấy đứa bé, Giản Thanh Vân nương theo ánh trăng chiếu vào cửa sổ quay đầu nhìn Mạt Tư, nhẹ giọng nói: "Mạt Tư, về sau chúng ta đổi quần cư thành bộ lạc đi."
"Bộ lạc?" Hiển nhiên Mạt Tư rất hứng thú với cách gọi mới này.
Giản Thanh Vân gật gật đầu: "Ừ, là bộ lạc." Sau đó cô giải thích đơn giản bộ lạc nghĩa là gì, rồi nói cho Mạt Tư biết mỗi bộ lạc đều có thủ lĩnh.
"Thủ lĩnh?" Mạt Tư cau mày, có chút không xác định hỏi: "Thủ lĩnh là tất cả mọi người phải nghe lời hắn nói hả?"
Giản Thanh Vân ừ một tiếng: "Gần gần như vậy, sau khi có thủ lĩnh thì mỗi một quyết định trọng đại đều do thủ lĩnh định đoạt, ví dụ như phân công lương thực, phân công số người ra ngoài săn thú, hay phân công đội ngũ."
Giản Thanh Vân nói chỗ tốt của thủ lĩnh cho Mạt Tư nghe, dù sao thì một bộ lạc muốn lớn mạnh thì cần phải tuyển ra một người thủ lĩnh.
Mạt Tư suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Nhưng mà, chọn thủ lĩnh bằng cách nào? Nếu không công bằng thì chắc chắn mọi người không nguyện ý đâu."
Giản Thanh Vân cười cười, này cũng không có gì khó, nếu thế giới này tôn sùng sức mạnh, như thế thì trực tiếp dùng sức mạnh để giải quyết là được.
"Mạt Tư, mọi người cứ dùng sức mạnh để giải quyết, người nào thắng cuối cùng thì làm thủ lĩnh."
Thật ra cô cũng hi vọng tìm người nào có đầu óc thông minh, nhưng mà lần đầu tiên chọn thủ lĩnh, chọn người nào đầu óc thông minh thì chắc chắn mọi người sẽ không phục, còn không bằng giải quyết bằng sức mạnh.
Dưới ánh trăng, ánh mắt Mạt Tư nhìn cô giống như lúc cô lấy ra con dao xếp vậy, có sùng bái và ái mộ.
Ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng khiến Giản Thanh Vân có chút xấu hổ, đành quay mặt vào trong ngủ.
Ngày hôm sau, Mạt Tư liền nói cho mọi người ý kiến đó, chỉ có điều không nói cho mọi người đây là ý kiến của Giản Thanh Vân mà thôi. Mọi người đều cảm thấy ý kiến này rất hay, đều thống nhất sau khi dàn xếp xong chuyện bộ lạc sẽ bắt đầu tuyển chọn thủ lĩnh.
Sau khi thương lượng xong, mọi người ăn sáng. Sau đó đàn ông thì cầm dao xương và cung tên ra ngoài, còn phụ nữ thì xử lý con mồi hôm qua săn được.
Mấy con mồi còn sống, Giản Thanh Vân thả vào trong hàng rào để nuôi. Còn con chết thì cô lột da rửa sạch, sau đó mang đến chỗ đất trống phơi khô.
Một tháng này mọi người dự trữ được một chút thịt khô nhưng không có chỗ để, đều phải cất ở trong nhà gỗ.
Giản Thanh Vân nghĩ cần phải làm một cái hầm chứa lương thực, thế nên nói với phụ nữ trong bộ lạc về chỗ tốt của hầm chứa, mọi người liền bắt tay vào làm. Bây giờ trong bộ lạc nếu tính thêm tiểu Bảo là có sáu sáu người phụ nữ.
Giản Thanh Vân chọn một chỗ đất cứng, sau đó hơn sáu mươi người tốn mười ngày trời mới đào được một cái hầm sâu ba mét, diện tích tầm hai mươi mét vuông.
Trong hầm ngầm làm vài biện pháp chống ẩm, rắc đất khô và tro sau đó bắt đầu chuyển lương thực phơi khô vào trong hầm là được rồi.
Trong quá trình chuyển lương thực có một điều ngoài ý muốn xảy ra, cũng không phải là ngoài ý muốn, phải nói là chuyện vui mới đúng.
Lúc đang chuyển thịt khô vào hầm, bỗng nhiên Ni ôm miệng nôn khan, Giản Thanh Vân hoảng sợ vội vàng dìu Ni lên mặt đất.
"Ni, cô sao vậy?" Cô thật sự bị dọa rồi, thời đại này không có bác sĩ, đến cả mấy dược liệu bình thường cũng không có, nếu bị bệnh chỉ có thể cố gắng chống chọi, nếu không chỉ có thể chờ chết thôi.
Ni chỉ cười cười: "Giản Thanh Vân, tôi không sao, đừng lo lắng!"
Giản Thanh Vân nghi hoặc nhìn Ni.
Ni mỉm cười, sau đó vuốt ve bụng mình, lúc này cô mới hiểu ra: Ni mang thai rồi!
Biết không phải Ni bị bệnh mà là mang thai, lúc này Giản Thanh Vân mới thở phào, nhìn Ni cười: "Chúc mừng cô, Ni."
Đây chỉ là một nốt nhạc đệm thôi, vì Giản Thanh Vân để ý thấy có mấy người phụ nữ nữa cũng có hiện tượng nôn khan. Đây cũng không phải chuyện ngoài ý muốn gì, dù sao những người phụ nữ này cũng tới bộ lạc hai tháng rồi, mang thai cũng là chuyện thường. Cô hi vọng họ cũng có thể sinh thêm nhiều con gái để điều chỉnh cục diện dương thịnh âm suy của bộ lạc. Dù sao thì bộ lạc ít phụ nữ cũng khó có thể phát triển được.
Khi mặt trời hạ xuống núi, Giản Thanh Vân vội vàng trở về nấu canh thịt, nướng thịt. Thỉnh thoảng lại nhìn về phía cánh rừng bên kia chờ đợi bóng dáng Mạt Tư và tiểu Bạch. Hiện tại tiểu Bạch đều đi theo Mạt Tư đi săn thú, đến tối lại cùng hắn trở về.
Khi canh thịt nấu xong, thịt cũng đã nấu chín, nơi xa liền truyền đến tiếng rống của tiểu Bạch. Mỗi lần nó trở về đều dùng cách này mà thông báo cho Giản Thanh Vân biết.
Giản Thanh Vân nghe thấy tiếng rống của nó, nhanh nhẹn múc ra hai bát canh thịt, sau đó cắt thịt nướng thành từng khối đặt trên bàn đá trong nhà gỗ.
Vừa làm xong thì Mạt Tư đẩy cửa bước vào nhà: "Anh về rồi đây!"
Giản Thanh Vân bưng chén canh thịt đưa Mạt Tư, cười nói: "Mau ăn đi!"
Hai người không nói thêm gì nữa, ừng ực uống hết canh thịt. Người trong bộ lạc khi ăn rất ít nói chuyện, đều chăm chú ăn đồ ăn của mình. Mà khi đến thời gian ăn thì mặc kệ đang làm gì họ cũng ngừng lại để ăn.
Ăn tối xong, mấy đứa bé vẫn ở bên ngoài chơi đùa, Giản Thanh Vân bận rộn cả ngày cũng không muốn ra ngoài nữa. Mạt Tư tự động thu dọn bát đũa xong liền trở vào nhà.
Bên trong nhà chỉ có hai người bọn họ, còn bên ngoài vẫn vui vẻ ầm ỹ.
Mạt Tư nhìn Giản Thanh Vân chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng, hầu kết chuyển động lên xuống.
Bỗng nhiên Giản Thanh Vân giật mình. Cho dù trong lòng cô đã chấp nhận Mạt Tư, biết loại chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng mà lần đầu tiên đau như vậy, không có bất kỳ khoái cảm nào cả. Nghĩ đến đau đớn, trong lòng cô liền hoảng sợ, không muốn Mạt Tư chạm vào.
"Giản... Thanh... Vân." Ánh mắt Mạt Tư rất dịu dàng, giọng nói trở nên trầm thấp.
Giản Thanh Vân nhìn chiếc cằm trơn bóng của Mạt Tư, xem ra vừa nãy hắn ra ngoài cạo râu rồi. Từ khi hắn biết cô thích hắn cạo sạch râu, hắn liền cạo râu của mình. Mặc dù không phải thường xuyên, mười ngày nửa tháng mới cạo một lần, nhưng ít ra còn đỡ hơn đám râu quai nón xoăn tít dơ dáy bẩn thỉu trước kia.
Giản Thanh Vân không thừa nhận cũng không được, Mạt Tư so với mấy tên đàn ông hiện đại lại càng "chuẩn men" hơn, mặc dù mặt không đủ "đẹp zai", sườn mặt có chút thô cuồng.
Mạt Tư đi tới trước mặt Giản Thanh Vân, cúi xuống hôn mặt, môi và tai cô.
Môi của hắn lạnh băng, không biết bởi vì được hôn hay vì môi hắn lạnh mà da Giản Thanh Vân nổi lên một tầng da gà.
Trong khi Giản Thanh Vân đang do dự không biết nên đẩy hắn ra hay ôm hắn, thì Mạt Tư đã từ cổ cô hôn lần xuống phía dưới.
Trong lòng Giản Thanh Vân bỗng dâng lên một cảm giác tê dại.
Quyết định nghe theo cảm giác của bản thân, Giản Thanh Vân bèn vươn tay ôm lấy eo Mạt Tư.
Thân hình Mạt Tư cứng lại, có chút không dám tin nhìn Giản Thanh Vân trong lòng hắn. Hắn còn tưởng rằng cô sẽ cự tuyệt, thậm chí hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị cô cự tuyệt rồi.
Áp chế vui sướng trong lòng, nụ hôn của Mạt Tư bắt đầu trở nên nóng bỏng.
Giản Thanh Vân mặc một đồ thể thao có khóa kéo, Mạt Tư kéo nhẹ liền bị cởi ra, lộ ra chiếc áo may ô trắng tinh bên trong.
Tay hắn đặt trên vòng eo nhỏ của Giản Thanh Vân, nụ hôn cũng rơi xuống bả vai và ngực cô.
Chẳng biết từ lúc nào, áo khoác và áo may ô đều bị Mạt Tư cởi sạch.
Nhờ ánh trăng chiếu qua cửa sổ, mắt Mạt Tư chớp cũng không chớp, cứ thế nhìn chằm chằm bộ ngực no đủ bên trong áo ngực, hầu kết bắt đầu không khống chế được mà trượt lên trượt xuống.
Lần đầu tiên trong đời, Mạt Tư cảm thấy phụ nữ nên giấu hết thứ này đi. Cũng thầm thấy may mắn là Giản Thanh Vân đã che dấu đi, chỉ để mình hắn được thấy.
Giản Thanh Vân nghe tiếng hầu kết chuyển động, sau đó liền thấy hắn cúi đầu gặm cắn ngực mình.
Chẳng biết lúc nào ngực đã truyền đến cảm giác man mát, tầng trói buộc cuối cùng cũng bị hắn bỏ đi rồi.