• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hứa Nhiên!"

"Dạ?"

Nghe thấy tiếng gọi, Hứa Nhiên giật mình hoàn hồn. Anh quay đầu nhìn lại, Hứa tiên sinh không biết đã đứng sau lưng anh từ bao giờ. Khuôn mặt của ông hiện rõ vẻ cáu giận, rồi gõ lên đầu anh một cái, nhe răng quát: "Còn chưa cắm điện, ấn cái gì mà ấn!"

"A.. con không biết.."

"Không biết thì tránh ra!" Hứa tiên sinh không biết bị chọc giận cái gì, cọc cằn đẩy Hứa Nhiên một cái, ông trừng mắt nhìn: "Lên phòng khách mà làm việc của anh đi, cản đường cản lối quá!"

Hứa Nhiên vội vàng lùi lại, bối rối đến mức không biết đặt tay để chân vào đâu.

Anh.. hình như đã bị chiều hư rồi. Bình thường mấy việc nhà này đều là Cung Thời An làm, anh căn bản ngay cả cắm điện cũng không phải động tay..

Người ngoài nhìn vào cứ cho rằng là anh đối xử tốt nhất với Cung Thời An, chiều hư hắn. Nhưng tật ra phải là hắn chiều hư anh mới đúng! Việc nhà Cung Thời An làm, nấu ăn Cung Thời An nấu, mua đồ Cung Thời An mua.. hình như hắn không có cái gì là không biết! Còn anh, lại hình như cái gì cũng không biết..

"Oắt con." Hứa tiên sinh đột nhiên gọi anh, Hứa Nhiên liền ngẩng đầu lên nhìn.

Ánh mắt Hứa tiên sinh phức tạp, bỗng hỏi anh một câu không đầu không đuôi: "Thằng nhóc họ Cung kia làm gì khiến con buồn hả?"

Hứa Nhiên sửng sốt: "Đ, đâu có ạ.."

"Đừng có lừa ta! Ông già này chỉ già chứ chưa có lẫn đâu, nhìn vào một cái là biết hết! Tính cách của con ta còn không hiểu sao? Nếu như không phải hai đứa cãi nhau, hôm nay con mà thèm về đây ăn tết với ta hả?" Có lẽ là nhận ra mình hơi cao giọng, ông nhẹ ho một tiếng, nói: "Nói đi, có chuyện gì xảy ra rồi?"

"Ba, ba nói gì vậy, làm sao có chuyện gì xảy ra đuợc chứ! Bọn con vẫn rất tốt, con vẫn.." Hứa Nhiên nói được một nửa bỗng nhiên im bặt.

Đúng vậy, anh nhớ rồi, mọi năm vào đêm giao thừa, anh đều không trở về nhà.

Mà sẽ cùng với Cung Thời An, hai người chen chúc trong một căn nhà nhỏ hơn, nhưng cũng ấm cúng hơn nhiều. Hắn sẽ gói bánh, anh sẽ dọn nhà, hai người sẽ cùng trang trí nhà cửa bằng giấy dán và câu đối đỏ.

Trong khoảnh khắc ngày dần tàn và bước sang một năm mới, khi phóng hoa được phóng lên bầu trời, anh và hắn sẽ cùng nguyện cầu cho một năm mới đầy bình an và tốt đẹp. Khi ngồi trước bàn ăn ấm áp, ăn tối rồi xem Xuân Vãn, vô số những hình ảnh vụt qua đầu anh, tất cả đều khiến anh không khỏi hít một hơi thật nhẹ.

Những điều tốt đẹp này, anh đều đã trải qua cùng Cung Thời An sao?

Hứa Nhiên bần thần một lúc lâu, trong đầu như có cuốn phim chạy chậm. Anh nhớ lại năm anh hai mươi tuổi, rõ ràng sống một mình không quá khó khăn, anh cũng đã dần quen cách tự chăm lo cho bản thân, anh đã nghĩ.. Cứ thế thì anh có thể buông bỏ thứ tình cảm hoang đường này của bản thân.

Nhưng đúng lúc đó, Cung Thời An xuất hiện. Giống như một cơn mưa rào tưới mát lên mảnh đất khô cằn của anh, khiến ngọn cỏ dại anh vừa cố gắng nhổ bỏ, lại bắt đầu vươn cao trở lại.

Chính là từ khoảnh khắc mở cánh cửa ra, nhìn thấy Cung Thời An bên ngoài tay xách một vali nhỏ, miệng cười nói: "Sau này phải làm phiền anh nhiều hơn." Là anh đã biết, mình không có cách nào trốn chạy khỏi Cung Thời An, không có cách nào trốn chạy khỏi thứ tình cảm này nữa.

Cung Thời An đến, làm cho mọi khoảnh khắc trước đây trong đời anh đều trở nên vô nghĩa, chỉ có quãng thời gian ở bên cạnh hắn là bắt đầu trở nên vô cùng rực rỡ sắc màu.

Anh nhớ rõ cái tết đầu tiên ở căn nhà mới này cùng với Cung Thời An. Hai người các anh lần đầu tiên xa nhà, vào dịp sum vầy như thế này đều quyết định trở về thăm gia đình. Anh về thăm Hứa tiên sinh chưa đầy hai ngày, ba người Cung gia đã xách theo mấy vali lớn, nhỏ đến nhà anh, kéo theo hai cha con anh đi du ngoạn.

Hai gia đình các anh đã cùng đến Nam Vu chơi. Vào đêm giao thừa, ở quảng trường tổ chức bắn pháo hoa rất lớn. Dù là người dân hay du khách ở đó thì cũng đều đổ xô đi xem. Lúc đó Cung Thời An mới có mười tám tuổi, non nớt mà cũng rạng ngời, đầy ắp hơi thở của thanh xuân. Cũng chính là hắn của thời điểm đó, làm cho anh mỗi giây mỗi phút đều không ngừng rung động.

Có ai lại không muốn có một tình yêu đẹp thời thanh xuân? Mối tình chôn giấu của anh, là cậu học sinh đồng phục sơ mi trắng, dáng vẻ lúc nào cũng tùy hứng, nhưng đối với anh lại mang theo vô hạn dịu dàng. Một Cung Thời An như vậy, sớm đã len lỏi thật sâu vào trong tim anh, đến nỗi chỉ khi hắn vừa xuất hiện, cả vùng trời của anh đã theo đó mà bừng sáng.

Cung Thời An có lẽ không phải người sẽ nói mấy lời tình cảm, nhưng mọi hành động của hắn đều làm anh vô thức cảm thấy bồi hồi. Như khi pháo hoa năm ấy phóng lên bầu trời, tàn lửa chưa kịp dứt, hắn đã nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, nhẹ cười: "A Nhiên, sau này mong anh chiếu cố nhiều hơn. Năm sau chúng ta cùng đi xem pháo hoa nữa, được không anh?"

Anh đã đáp thế nào nhỉ.. À đúng rồi, anh đã nói: "Được."

Thật ra lúc ấy anh có vô vàn điều muốn nói, nhưng lời ra đến miệng chỉ có thể kìm nén bằng một từ ngữ đơn giản như vậy.

Yêu thầm, chính là không ngừng che giấu, cũng là không ngừng yêu.

Năm hai mươi mốt tuổi của các anh, là cùng nhau đi du lịch ở Thượng Hải, đêm giao thừa cùng nhau đi dạo trên phố Nam Kinh.

Đường phố người đông như kiến vỡ tổ, vì để khỏi đi lạc, hai người các anh đã tay đan tay dắt nhau qua dòng người. Khi đó dù cho trời có lạnh buốt, anh cũng không cảm thấy có gì ấm áp bằng khoảnh khắc của hiện tại.

Năm hai mươi hai và hai mươi ba thì các anh quyết định không đi du lịch nữa, mà ở nhà nâng ly chúc mừng năm mới. Sáng hôm sau khi thức dậy, hai người đều bật cười mà phát hiện ra, ngày hôm qua cả hai đã ngủ quên ở ngoài phòng khách tự lúc nào. Anh thì ưu ái được nằm trên sofa với một chiếc chăn ấm, còn Cung Thời An thì nằm lăn quay dưới đất ngay bên cạnh. Anh biết, đêm trước đó anh là người say nhất, cũng lăn ra ngất đầu tiên, chính Cung Thời An đã đắp chăn cho anh rồi mới lăn ra ngủ. Trong khi chính hắn cũng không còn mấy tỉnh táo.

Năm hai tư tuổi, cũng chính là năm vừa qua, hai người các anh đã dừng chân ở phố ăn vặt nổi tiếng trong thành phố ăn xiên nướng, cùng uống bia đến gần sáng. Khi pháo hoa được phóng lên ở quảng trường, anh ở phố ăn vặt cũng có thể nhìn thấy được. Cung Thời An bắt trọn khoảnh khắc đư điện thoại lên, nhưng không phải để chụp pháo hoa, mà là chụp Hứa Nhiên đang lơ ngơ chỉnh lại mấy cọng tóc rối. Sau đó hắn còn cười phá lên vì vẻ mặt ngu ngơ của anh.

Trong khoảnh khắc đó, Hứa Nhiên đã ảo tưởng rằng, trong mắt Cung Thời An, anh so với pháo hoa càng đẹp hơn, càng trân quý hơn, càng đáng trân trọng và lưu giữ hơn.

Mỗi một năm trôi qua, vạn vật đều không ngừng thay đổi. Đông đi qua, xuân trở lại, hạ rời đi, thu sẽ đến. Tạo vật có muôn hình vạn trạng, muôn màu muôn vẻ, con người ta vĩnh viễn sẽ luôn có thể tìm ra những thứ mới mẻ chưa từng thấy trên đời. Nhưng mà cuộc sống của hai người các anh vào lúc đó, giống như chỉ luôn xoay quanh đối phương. Năm này qua năm khác, tháng này qua tháng nọ, thủy chung vĩnh viễn không rời.

Nhưng sự thật thì năm nay lại bởi vì một trận cãi nhau không mấy vui vẻ, anh thì trở về nhà sớm mấy ngày, còn Cung Thời An thì biến mất tăm, không liên lạc được, cũng không rõ tung tích. Giống như lần này hắn đã giận thật rồi, sau đó quyết tâm sẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của anh, không quay đầu lại nữa..

Hứa tiên sinh âm thầm quan sát sắc mặt của con trai, cũng đoán ra được phần nào câu chuyện, liền không chút che giấu hỏi: "Sao? Ta nói đúng quá rồi đúng không? Hai đứa rốt cuộc là có chuyện gì rồi?"

"Không.. Bọn con thì có chuyện gì được chứ! Chỉ là đột nhiên năm nay con muốn đón giao thừa cùng với ba thôi, nên mới về sớm mấy hôm mà thôi. Hai hôm nữa là con đi đây."

"Vậy còn thằng bé Cung Thời An đó đâu?"

"Tất nhiên là về thăm chú và dì rồi ạ."

"Xàm què!" Hứa tiên sinh vuốt vuốt cọng râu hùm, hừ lạnh một tiếng: "Lão già kia mới gọi cho ta hồi chiều, than ngắn than dài thằng con trời đánh của ông ta lại một năm nữa không về nhà ăn tết. Còn hỏi có phải ở chỗ của ta không. Ta còn không biết hôm nay con về nhà, liền bảo hai đứa chắc lại đón năm mới cùng nhau, ông ấy mới không nói gì nữa. Bây giờ con một mình trở về đây, coi ta là đồ ngốc sao?"

"Ba.. thật sự không có chuyện gì đâu. Chỉ là cãi nhau nhỏ.."

"Hừ! Cãi nhau nhỏ? Có lần nào hai đứa cãi nhau con lại không xin lôi trước, rồi kiểu gì cũng hòa ngay sau đó. Bây giờ thì hay rồi, lủi thủi về đón tết với ông già này, con uất ức lắm phải không? Còn nói không có chuyện gì? Có quỷ mới tin!"

Hứa Nhiên không ngờ mấy chuyện nhỏ nhặt linh tinh này, ba anh còn hiểu rõ hơn cả anh. Lời ông nói chỗ nào cũng hợp tình hợp lý, nhất thời làm cho anh phải câm nín.

Hứa tiên sinh thấy vậy lại tiếp tục căng giọng nói: "Thế nào? Bị ta nói trúng tim đen rồi đúng không? Con còn cho rằng ta không biết gì sao? Con thích nó như vậy, chả lẽ lại đành lòng để nó lại một mình à? Mau nói xem, hai đứa rốt cuộc lại gây gổ chuyện gì rồi? Nó làm con buồn à? Hay là con chọc giận nó? Có cần ta can thiệp giúp con?"

"Ba, ba nói cái gì vậy?" Hứa Nhiên bị dọa cho thất kinh, cả khuôn mặt tái mét lại, mang vẻ khiếp sợ và không thể tin được nói: "Con.. con thích Thời An hồi nào? Ba đừng có nói bậy!"

Ba anh chỉ là vô tình nói bậy thôi đúng không? Ông làm sao mà biết được?

"Gì? Còn không phải sao?" Hứa tiên sinh đanh giọng: "Đừng tưởng ta già mà cho rằng ta mù nhé! Mắt ông già này vẫn còn sáng lắm! Chuyện con thích nó rõ ràng như ban ngày vậy, ta làm cha lại còn không đoán ra sao?"

"Ba, ba.. nhìn ra được?" Từ chỗ nào mà nhìn ra chứ..

Anh trước nay.. rõ ràng vẫn rất cẩn thận, từ hành động cho đến lời nói.. Không ngờ lại sớm bị một người ngoài cuộc như ba anh nhìn thấu rồi.

"Nếu không thì sao? Ta là ba của con đó! Từ sớm đã thấy ánh mắt con nhìn nó không bình thường, còn muốn lừa ta? Ranh con!"

"Con.." Hứa Nhiên muốn tự biện hộ cho mình, nhưng không hiểu sao anh bỗng thấy như có gì chặn đứng cổ họng lại, làm cách nào cũng không thể thốt ra được từ tiếp theo.

Đúng vậy, sao anh lại quên mất chứ, thích một người có thể ngăn cản hành động, nhưng làm sao mà che giấu nổi ánh mắt chứ?

Tình ý là thứ khó kiểm soát nhất trên đời được!

Cả ba anh mà cũng có thể nhìn ra, vậy có phải..

Nghĩ đến đây, khuôn mặt Hứa Nhiên bỗng trắng bệch.

Hứa tiên sinh biết mọi chuyện vỡ lở đến mức này, không thể nào tiếp tục giấu diếm được nữa, bèn nói thẳng: "Chuyện con thích thằng bé họ Cung, ta đã ngờ ngợ từ lâu rồi. Chỉ là không dám tin. Thằng oắt Cung gia đó có gì để con thích? Nhưng mọi chuyện đến bước này, thì ta cũng nói luôn. Hứa Nhiên, ta không quan tâm tính hướng của con thế nào, con thích sống sao thì sống, đó là quyền lựa chọn của con. Nhưng một ngày con còn mang họ Hứa, thì vẫn là người Hứa gia, làm gì cũng phải nghĩ đến mặt mũi của ta nữa, con hiểu không?"

Hứa Nhiên nặng nề gật đầu một cái, đột nhiên cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Nói gì thì nói, anh vẫn là đứa con trai độc nhất của Hứa gia, nếu như anh là gay, sau này thật sự không thể lấy vợ sinh con, vậy nhà anh chẳng phải là tuyệt hậu rồi sao? Anh dù có ích kỉ đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể không làm tròn chữ hiếu này.

"Ba, ba đừng lo. Con không thể cưới vợ, nhưng sẽ tìm người mang thai hộ, cho ba một đứa cháu. Hứa gia chúng ta sẽ không tuyệt hậu đâu."

"Gì? Ta đâu bắt con phải làm vậy?" Hứa tiên sinh trợn tròn mắt: "Gì mà tuyệt hậu chứ? Con không thích thì không cần sinh làm gì, ta cũng không thích trẻ con đến vậy đâu!"

Hứa Nhiên mỉm cười, thừa biết ba anh nói vậy là để anh bớt cảm thấy áp lực. Nhưng kỳ thực trong lòng anh đã sớm có quyết định rồi. Sau này anh sẽ tìm một người mang thai hộ, đứa trẻ sinh ra là con cháu Hứa gia. Anh sẽ cho nó một môi trường phát triển tốt nhất, dùng tình thương để bù đắp cho nó những thiếu thốn khi không thể ở bên cạnh mẹ ruột của nó.

"Này, nếu như con cãi nhau với nó thì hay chuyển về nhà ở đi. Cứ lang chạ ở ngoài hoài cũng đâu có tốt. Con cứ về đây, trong nhà có giúp việc lo mọi chuyện, nhà cao cửa rộng, ta lúc nào cũng luôn chào đón con!" Hứa tiên sinh ho nhẹ một tiếng, cố làm ra vẻ hiền từ mà nói.

"Không cần đâu ba. Con sống bên ngoài vẫn tốt, ba không cần phải gượng ép mình như vậy!" Bên ngoài vẫn tự do hơn.

Hứa tiên sinh cũng chỉ định thử Hứa Nhiên một chút, muốn xem phản ứng của anh như thế nào. Nhưng khi bị đứa con trai yêu dấu của mình từ chối đến không biết là lần thứ mấy nữa thì vẫn không nén nổi thất vọng. Hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Ông vẫn luôn bù đắp cho Hứa Nhiên, chỉ tiếc là anh lại không cần nữa rồi!

Hứa tiên sinh hậm hực đi lên lầu, khóa trái cửa thư phòng. Ông mở hộp bàn đã lâu không đụng đến, lấy ra một chiếc điếu cày. Chầm chậm bón thuốc, đốt lên, rồi rít một hơi thật sâu. Ánh trăng trên cao rọi qua khung cửa số xuống phòng ông, Hứa tiên sinh ngẩng đầu lên nhìn, bỗng nhớ về người vợ quá cố của mình, lại không khỏi sầu muộn.

Liệu bà ấy ở trên thiên đường có giận ông không? Giận ông không chăm sóc tốt cho con trai của bọn họ? Giận ông khiến cho tình cha con này ngày càng xa cách? Ông trước giờ.. không phải là người cha tốt, đúng không?

Nhưng nói gì thì nói, ông cũng đã làm hết khả năng của mình rồi. Chỉ sợ là chấp niệm của Hứa Nhiên quá sâu.. nên nó mới không buông bỏ được!

Tính cách này không biết là giống ai, quá cố chấp! Chỉ là một tên đàn ông mà thôi, hà cớ gì phải khiến bản thân đau khổ như vậy? Đàn ông tốt bên ngoài còn thiếu sao, nếu nó thích, ông hốt về cho nó cả mớ cũng được! Đằng này nó cứ mê muội một thằng nhóc không buông nổi, đúng là không có tiền đồ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK