• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghê Bảo Gia trở về nhà nhưng nhóm người dì Chi vẫn chưa đến.

Bố Nghê ra sân bay đón, mẹ Nghê gọi điện cho bố Nghê, hỏi xem ông đã đón được người hay chưa, bố Nghê bảo đã đón được rồi và đang lái xe về.

Mẹ Nghê dặn dò ông vài câu, bảo ông lái xe chậm rồi cúp điện thoại.

Nghê Bảo Gia ngồi ở bên cạnh mẹ: “Dì Chi thấy chỗ nào không khỏe vậy ạ?”

Mẹ Nghê thở dài: “Dì Chi của con nói dạo này dì thấy không khỏe, ăn không được, người cũng chẳng còn sức lực, đến bệnh viện chụp X-quang thì phát hiện có khối u ở cổ họng, không biết lành tính hay ác tính. Hiểu Hiểu không biết phải làm sao, khóc lóc gọi điện thoại cho mẹ. Mẹ ngẫm nghĩ dượng con cũng đi rồi, ở thành phố Dung chỉ còn mỗi hai mẹ con dì ấy, Hiểu Hiểu vẫn còn bé, nên mẹ bảo dì Chi đến Bắc Kinh thăm khám, có chúng ta ở đây chăm sóc cho dì ấy.”

Dượng qua đời trong một vụ tai nạn ô tô vào tháng Mười Hai năm ngoái, tuy bên kia phải chịu trách nhiệm và bồi thường tương xứng nhưng tiền bạc không quan trọng bằng mạng sống.

Nửa giờ sau, dì Chi và Đường Hiểu Hiểu đi vào.

Mẹ Nghê mở tủ giày, lấy dép cho hai người rồi bảo Nghê Bảo Gia vào bếp rót hai ly nước.

Lần đến thăm này Đường Hiểu Hiểu có chút khác biệt so với lúc gặp nhau lần trước. Lúc gặp cô ấy hồi tháng Mười Hai, cô ấy còn nhuộm mái tóc dài màu hồng, nhưng bây giờ cô ấy có mái tóc ngắn màu đen, nếu nói điểm khác biệt, thì có lẽ là cô ấy trông ngoan ngoãn hơn một chút.

Mặc dù khuôn mặt của dì Chi đã được đánh phấn nhưng trông dì vẫn có phần ốm yếu.

Nghê Bảo Gia đưa cho họ hai ly nước, Đường Hiểu Hiểu cũng nói lời cảm ơn với cô.

Nghê Bảo Gia cười với cô ấy, hỏi cô ấy có muốn ăn cherry không, cô rửa một ít cho Đường Hiểu Hiểu ăn.

Đường Hiểu Hiểu: “Không cần đâu chị, hiện tại em thật sự không muốn ăn.”

Mẹ Nghê nói: “Chắc Hiểu Hiểu mệt rồi, nếu mệt thì qua phòng chị con nằm một lát đi.”

Mấy ngày nay Đường Hiểu Hiểu ngủ không ngon giấc vì lo lắng cho tình trạng của mẹ mình. Ngay cả trên máy bay, khi mọi người nhắm mắt giết thời gian, cô ấy cũng không thể nghỉ ngơi, chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, nên lúc này cô ấy thật sự cảm thấy buồn ngủ.

Nghê Bảo Gia dẫn Đường Hiểu Hiểu vào phòng, đi lấy điều khiển từ xa bật điều hòa: “Em thấy nhiệt độ như này đã được chưa?”

Đường Hiểu Hiểu trả lời: “Vâng.”

Nghê Bảo Gia mở tủ nói: “Chị lấy cho em một chiếc chăn điều hòa mới nhé.”

“Chị ơi, em cũng đâu có chê ghét chị, em lấy chăn này đắp là được rồi ạ.”

Nghê Bảo Gia thấy vậy cũng không quấy rầy cô ấy, đóng cửa đi ra khỏi phòng.

Mẹ Nghê và dì Chi đang nhỏ tiếng nói chuyện trong phòng khách, khóe mắt dì Chi hơi đỏ, nhìn thấy Nghê Bảo Gia bước ra thì có vẻ không thoải mái nên đưa tay vuốt má cô.

Mẹ Nghê quay đầu nhìn cô nói: “Hiểu Hiểu ngủ rồi à?”

“Ngủ rồi ạ.”

Dì Chi cố nén cảm xúc, bấy giờ mới lên tiếng hỏi: “Hôm nay là thứ Sáu, Gia Gia không phải đi học sao?”

Mẹ Nghê giải thích: “Giáo sư của cháu nó có việc nên xin nghỉ rồi, chiều thì không có tiết học nên chị bảo cháu nó hai ngày nay về nhà, hai đứa nó xấp xỉ tuổi nhau, sẽ có chuyện để nói.”

Bốn giờ chiều, bố Nghê lái xe, cả nhóm người cùng nhau ra ngoài ăn.

Ăn xong, mọi người lại đi dạo quanh khu mua sắm gần đó và mãi đến gần chín giờ mới về nhà.

Đường Hiểu Hiểu và dì Chi ngủ trong phòng dành cho khách, Nghê Bảo Gia rửa mặt xong thì bước ra ngoài, trên WeChat nhận được một tin nhắn kết bạn. Nghê Bảo Gia nhấn vào, tin nhắn hiển thị cái tên ba chữ là Đường Hiểu Hiểu.

Nghê Bảo Gia không suy nghĩ nhiều mà nhấn đồng ý ngay.

Nửa đêm, Nghê Bảo Gia tỉnh lại, đi vào phòng bếp lấy nước, có một bóng người đứng trên ban công, giữa kẽ tay lập lòe một vệt đỏ chói.

Nghê Bảo Gia đến gần, đẩy cửa kính ban công ra, Đường Hiểu Hiểu giật mình, quay lại trông thấy Nghê Bảo Gia nên vẻ mặt lo lắng của cô ấy cũng giãn ra, Đường Hiểu Hiểu thở phào nhẹ nhõm nói: “Chị dọa em sợ chết được, em còn tưởng là mẹ em nữa chứ.”

Nghê Bảo Gia nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa kính lại: “Không ngủ được à?”

Đường Hiểu Hiểu ậm ừ qua loa.

Nghê Bảo Gia đưa tay về phía cô: “Em còn thuốc lá không? Cho chị một điếu đi?”

Đường Hiểu Hiểu ngạc nhiên nhìn cô.



Nghê Bảo Gia mỉm cười: “Sao thế, chị không thể hút thuốc được à?”

“Không phải.” Đường Hiểu Hiểu dừng một chút: “Em tưởng học sinh ngoan ngoãn như chị sẽ không biết hút thuốc chứ?”

“Đó là do em nghĩ về chị quá tốt thôi.”

Đường Hiểu Hiểu đưa điếu thuốc cho cô, Nghê Bảo Gia cầm lên, nhìn nhìn, không hiểu sao lại mỉm cười.

Đường Hiểu Hiểu bối rối: “Chị, sao chị lại cười?”

“Lần trước chị hút điếu thuốc kia, là người khác đưa cho chị, cũng là loại Raison này.”

“Ai vậy? Chị Tiêu Kiều ạ?”

“Không phải cô ấy, là một người bạn khác mà em chưa từng gặp.” Nghê Bảo Gia nói.

Đường Hiểu Hiểu “ồ” một tiếng rồi dựa vào lan can, tòa nhà đối diện vẫn còn vài cửa sổ còn sáng đèn. Đường Hiểu Hiểu quay người lại, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Chị ơi, thật ra em vẫn luôn ghen tị với chị.”

Nghê Bảo Gia châm một điếu thuốc: “Chị tưởng sau này em không thân thiết với chị nữa là do em không thích chị chứ.”

“Em đúng là không thích chị.” Đường Hiểu Hiểu nói: “Mỗi lần vào dịp lễ như Tết, em đều là người bị chỉ trích, còn chị thì luôn là người được khen ngợi. Nếu là chị, chị có cảm thấy dễ chịu không?”

Nghê Bảo Gia suy nghĩ một chút, sâu sắc đồng tình: “Không dễ chịu.”

Đường Hiểu Hiểu biết mình sai: “Nhưng không phải lỗi của chị, chủ yếu là do mấy người họ hàng kia nhiều chuyện quá thôi.”

Cô đột nhiên ngồi xuống, Đường Hiểu Hiểu không hiểu gì cả nên cúi đầu nhìn cô: “Chị, chị đang làm gì vậy?”

“Chôn tàn thuốc vào đất trong chậu cây, làm như vậy thì ngày mai họ sẽ không tìm thấy.” Nghê Bảo Gia nhỏ giọng nói: “Lúc bố chị lén lút hút thuốc, bố đều làm thế này, lần nào mẹ chị cũng không phát hiện ra.”

Khi mẹ Nghê rảnh rỗi ở nhà, bà thích trồng hoa và cây cối, ngoài ban công có rất nhiều chậu cây.

Đường Hiểu Hiểu cũng ngồi xổm xuống và bắt chước Nghê Bảo Gia chôn tàn thuốc vào chậu cây. Một lúc sau, giọng nói của cô ấy đột nhiên trầm xuống, đâu đó mang theo cảm giác nghẹn ngào: “Chị, em thấy hơi sợ.”

Về phần sợ hãi điều gì, cô ấy không nói rõ thêm.

Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng an ủi cô ấy: “Đừng sợ, có lẽ dì Chi sẽ không sao đâu.”

Đường Hiểu Hiểu vùi mặt vào trong ngực cô, khe khẽ khóc, Nghê Bảo Gia đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Hiểu Hiểu, không làm phiền cô ấy.

Đường Hiểu Hiểu trút bỏ những cảm xúc bị đè nén mấy ngày qua, tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Cô ấy khụt khịt, đôi mắt đỏ hoe: “Chị, em về phòng đây.”

Nghê Bảo Gia gật đầu, nhưng cô không cùng đi theo vào trong.

Nghê Bảo Gia chợt nhớ tới Chu Văn Đường, cô đứng lên gọi điện cho anh, không biết anh đã ngủ hay chưa. Điện thoại gọi sang đó, chờ chuông reo gần một phút anh mới nghe máy.

Giọng anh trầm và khàn như thể vừa mới tỉnh dậy: “Sao vậy?”

Nghê Bảo Gia bình tĩnh nói: “Không có gì, chỉ là em thấy hơi nhớ anh cho nên gọi điện thoại cho anh, nghe giọng nói của anh.”

Chu Văn Đường dựa vào đầu giường, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Hai giờ sáng, trong căn phòng trống trải và yên tĩnh, cô gọi điện đánh thức anh, chỉ để nói với anh rằng cô nhớ anh và muốn nghe giọng nói của anh.

Chu Văn Đường chưa bao giờ nhận được cuộc điện thoại nào lãng mạn hơn thế này, anh đưa tay chạm vào nửa bao thuốc lá và chiếc bật lửa bạc đặt trên đầu giường: “Em sao vậy? Tâm trạng không tốt à?”

“Cũng không phải, chỉ là bất chợt em cảm thấy mình vướng vào một chuyện.” Nghê Bảo Gia chậm rãi nói: “Trước sinh, lão, bệnh, tử, hình như chẳng còn thứ gì quan trọng nữa, Chu Văn Đường, anh nhất định phải sống thật lâu.”

Cô nói điều đó một cách nghiêm túc, như thể hai người đang đến gần điểm mà mạng sống của họ bị treo lơ lửng, chỉ một người trong số họ có thể sống sót, và cô đã giao mạng sống của mình cho anh.

Chu Văn Đường không còn đối xử với cô bằng thái độ nhàn nhã như trước nữa, anh lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, nghiêm túc đường hoàng nói một chữ “Được”.

Lúc này Nghê Bảo Gia lại đột nhiên xấu hổ, cô nhẹ giọng nói: “Muộn quá rồi, em không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.”

Chu Văn Đường gọi giữ cô lại.

Im lặng một lúc, anh nói: “Em có muốn gặp anh không?”



“Muộn quá rồi.”

“Em gọi điện thoại cho anh như thế này, tối nay anh không ngủ được, gặp nhau nhé.” Anh thì thầm: “Em muốn nghe giọng nói của anh, còn anh thì muốn gặp em, Gia Gia.”

Đây là lần đầu tiên Chu Văn Đường gọi cô là Gia Gia. Nghê Bảo Gia nhớ tới lần thứ ba gặp mặt, anh đã mời cô đi ăn tối. Cô nói cho anh biết tên của mình và giải thích cụ thể với anh rằng chỉ có bố mẹ cô mới gọi cô là Gia Gia.

Không biết tiếng gọi “Gia Gia” này của anh có mang ý nghĩa nào nữa không.

Nghê Bảo Gia ôm đầu gối, đáp lại bằng tiếng “Vâng” đồng ý.

Xe của Chu Văn Đường chạy trong đêm hè yên tĩnh và oi bức, đối diện với ánh sáng mờ ảo, anh không khỏi hơi choáng váng. Anh chưa bao giờ làm điều gì như thế này trước đây, lái xe vòng quanh nửa Bắc Kinh vào lúc nửa đêm chỉ để gặp cô.

Chu Văn Đường dừng lại ở một ngã tư mà không có xe cộ nào gần đó. Trong vài chục giây chờ đèn đỏ chuyển sang xanh, Chu Văn Đường thoáng nghĩ đến việc quay lại theo đường cũ, nhưng khi nghĩ đến câu cô nói rằng em muốn nghe giọng nói của anh, anh càng không muốn khiến cô thấy thất vọng.

Nghê Bảo Gia không quay lại phòng ngủ mà cứ đứng đợi ở ban công. Cho đến khi nghe thấy tiếng ô tô chạy dưới lầu, cô mới thò đầu ra nhìn nhìn rồi xoay người bước vào phòng khách, cầm điện thoại lên rồi đi xuống lầu.

Cô ra khỏi thang máy và gặp Chu Văn Đường đang chuẩn bị bước vào thang máy.

Nghê Bảo Gia thoáng sửng sốt: “Sao anh lại xuống xe?”

Chu Văn Đường nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Sợ em không dám đi thang máy vào buổi tối, anh đang chuẩn bị lên đón em.”

Nghê Bảo Gia không biết lời nói của anh có bao nhiêu thành thật, nhưng cô vẫn bị anh làm cho xúc động. Tâm tư cô khẽ rung động, cô nắm lấy bàn tay anh: “Em sống ở đây gần hai mươi năm, hàng xóm đều là những gương mặt quen thuộc, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Chu Văn Đường cười không nói gì.

Về đêm, khu chung cư yên tĩnh.

Hai người lần lượt lên xe, Nghê Bảo Gia luôn cảm thấy chột dạ như kẻ trộm, mông vừa chạm vào ghế, Chu Văn Đường đã đưa tay tới, kéo mặt cô hôn lên môi cô.

Giữa môi và răng anh thoang thoảng mùi khói thuốc, máy điều hòa trong xe vẫn chạy.

Cô không biết do mùi đặc biệt từ máy điều hòa khiến cô choáng váng, hay là do nụ hôn của anh. Hai người hôn nhau rất lâu, Chu Văn Đường mới buông cô ra, Nghê Bảo Gia nhẹ giọng nói: “Em tưởng anh nói đùa, có lẽ anh sẽ không đến.”

Chu Văn Đường không nói gì, chỉ hỏi: “Sao em đột nhiên nói mấy lời đó vậy?”

“Em vừa trò chuyện với em họ, thấy con bé lo lắng cho tình trạng của dì em, em đột nhiên muốn nói chuyện với anh.” Nghê Bảo Gia nói: “Thật ra, lần trước chúng ta gặp nhau ở thành phố Dung, là em đi tham dự lễ tang của dượng em. Em cứ luôn cảm thấy lần đầu chúng ta gặp nhau không hề tốt lành.”

Ánh mắt Chu Văn Đường nhìn cô đầy sâu lắng, nửa đùa nửa thật: “Hiện tại em còn mê tín như vậy sao?”

Lúc này Nghê Bảo Gia hơi buồn ngủ, cô rũ mi xuống và nói: “Tối nay chúng ta nghỉ ngơi trên xe nhé?”

Chu Văn Đường gật đầu: “Nếu buồn ngủ thì em cứ nằm trên đùi anh.”

Nghê Bảo Gia tựa mặt vào đầu gối anh, vải quần anh mềm mại dễ chịu, qua cửa sổ cô có thể nhìn thấy ánh đèn đường bên ngoài.

Chu Văn Đường đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, tóc cô mềm mại, hai người thường xuyên ngủ cùng nhau. Khi anh thức dậy vào ngày hôm sau, trên gối anh luôn có một hoặc hai sợi tóc dài của cô.

Nghê Bảo Gia cảm thấy rất thoải mái, cô nắm lấy tay anh chơi đùa, ngón tay của Chu Văn Đường dài, rõ ràng, trắng nõn, nhìn vào liền thấy giống như bàn tay được sống trong nhung lụa.

Nghê Bảo Gia đưa từng ngón tay của cô vào từng ngón tay của anh và đan xen chúng với anh. Cô không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp lại bàn tay của họ.

Trên đầu cô vang lên tiếng cười khúc khích, Nghê Bảo Gia có phần ngượng ngùng, cô cụp mí mắt xuống: “Chẳng qua em chỉ muốn lưu lại một kỷ niệm.”

“Em muốn giữ cái gì làm kỷ niệm?” Anh nói: “Em muốn nắm thì ngày nào cũng nắm, cũng chẳng phải anh không ở cạnh em.”

Nghê Bảo Gia mỉm cười nhẹ nhàng, không tiếp lời anh.

Đêm đó, cô và Chu Văn Đường qua đêm trên xe. Mặc dù đêm đó ngủ không được thoải mái lắm nhưng Nghê Bảo Gia vẫn có một xíu cảm động, như thể đó là chuyện sẽ xảy ra trong phim vậy.

Nghê Bảo Gia mơ mơ màng màng mở mắt ra, vô thức sờ vào điện thoại xem giờ, may mắn thay lúc này mới năm giờ. Cô thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy từ phía anh: “Em phải lên nhà.”

Hình như Chu Văn Đường đã thức suốt đêm, trông anh có vẻ mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm xanh nhạt.

Lúc Nghê Bảo Gia mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe, anh lập tức nắm lấy cổ tay cô nói: “Vậy thôi à?”

Nghê Bảo Gia khó hiểu nhìn anh, sau đó nghiêng người hôn lên cằm anh một cách nịnh nọt, Chu Văn Đường nhẹ tay đỡ đầu cô, tặc lưỡi: “Giống như học sinh cấp Ba yêu sớm vậy.”

Trong giọng điệu anh có chút bất mãn, nhưng không hiểu sao Nghê Bảo Gia lại cảm thấy vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK