• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu cô nương.”

Tiểu Xuân đột nhiên nghe thấy có người gọi mình thế là nàng quay đầu lại và thấy một kẻ chừng 40 tuổi, mặt trắng, râu dài, miệng cười thấy răng không thấy mắt.

“Ngươi muốn tới ‘cửa hàng bạc Chính Thông’ gửi tiền sao?”

Nàng gật đầu một cái sau đó giải thích, “Ta chỉ nhìn một chút…… không biết ta có thể gửi không?”

“Sao lại không thể? Tiền trang mở ra để người ta gửi tiền cơ mà!” Đối phương hất cằm chỉ đống tiền đồng nàng ôm trong lòng, “Hơn nữa ngươi ôm nhiều tiền như thế cũng không tiện. Một cô nương như ngươi đơn độc đi bên ngoài nếu để kẻ xấu theo dõi thì làm sao bây giờ?”

Tiểu Xuân cảm thấy có lý. Tuy nàng không sợ bị cướp nhưng tiền này quá nặng, không tiện mang theo.

Thấy nàng mang theo dao động thế là tên kia lập tức thấy có cơ hội và hướng dẫn từng bước, “Ta chính là tiểu nhị của cửa hàng bạc Chính Thông, cô nương đã tin tiền trang của chúng ta thì cứ để ta giúp ngươi sắp xếp —— thủ tục rất nhanh, chỉ một chén trà nhỏ là có thể hoàn thành.”

Nàng nghe vậy thì tò mò hỏi: “Có thể đổi cho ta thành ngân phiếu không?”

Nói xong nàng chỉ chỉ ngân phiếu trong tay hai thương nhân mới vừa đi ra khỏi cửa.

“Được chứ, đương nhiên là được.” Tên kia vội vàng hứa hẹn sau đó tiện tay đón lấy tay nải đựng tiền của nàng và nói, “Cô nương muốn đổi ngân phiếu thì quá đơn giản, chỉ cần chờ một chút là sẽ xong ngay.”

Nàng ừ một tiếng và thậm chí còn cảm ơn hắn.

Sau đó nàng khoanh tay đứng ở ngoài nhìn tên kia đi vào cửa hàng chào hỏi học đồ và đám tiểu nhị. Động tác của hắn thong dong tự nhiên, trò chuyện vui vẻ. Tiếp theo không biết hắn nói gì với chưởng quầy ở đằng kia nhưng bộ dạng giống như rất quen thuộc.

Con người quả là nhiệt tình.

Nàng nhìn một lát chán quá thì dùng mũi chân đá đá dưới chân mà chơi.

Đúng vào lúc này đối phương đi ra.

“Để cô nương chờ lâu rồi.” Tên kia đưa cho nàng một xấp tiền giấy và nói, “Đây, ngân phiếu của ngươi đây.”

Tiểu Xuân lật lật xấp giấy trên tay thì thấy đúng là một chồng giấy màu sắc sặc sỡ. Tên kia lại giải thích từng cái một, “Ngươi xem, đây là tên tiền trang, đây là niên hiệu, cái này là mức tiền. Ba tờ ba trăm văn tiền, năm tờ mười văn tiền, cộng lại vừa đúng 950 văn, chẳng thiếu xu nào nhé!”

Lúc nói chuyện hắn dùng khóe mắt liếc phản ứng của Tiểu Xuân.

Nàng đang lẩm nhẩm tính tiền, hoàn toàn không nhận ra khác thường gì mà vui vẻ hỏi: “Ta có thể dùng cái này mua đồ không?”

“Đương nhiên là được, có gì không được đâu —— ngươi nhìn đi, mọi người trên đường đều rảnh rang dùng ngân phiếu để mua đồ đúng không?”

Tiểu Xuân theo tay hắn chỉ mà nhìn lại thì thấy rất nhiều người ở cửa hàng đồ sứ, cửa hàng ngọc, chợ hoa…… đều cầm tiền giấy và cò kè mặc cả.

Quy củ của con người quả thực kỳ diệu, vàng bạc được bọn họ coi như trân bảo, mà đến tờ giấy nhẹ bẫng cũng có thể mang ra buôn bán.

Tiểu Xuân được mở mang tầm mắt thì cảm thán: “Tốt thật đó…… vậy cảm ơn ngươi nhé.”

“Không cần khách sáo, việc nên làm thôi —— lần sau lại tới nhé.”

Tiểu Xuân vẫn cân nhắc đống tiền giấy kia và thong thả đi về phía trước.

Tên kia thấy thế thì quay đầu đi về hướng ngược lại, bước chân hắn rất nhanh. Trong lúc ấy hắn vừa lẩm bẩm vừa thò tay vào ngực áo lấy ra một túi bạc vụn.

“Phủ Khai Phong lúc này nhiều kẻ ngốc thật đó, còn ‘cảm ơn’ nữa chứ.”

Túi tiền tung bay trong tay còn giọng hắn thì mang theo khinh miệt, “Hơi ít, mất công mình diễn lâu như thế. Nhìn một đống mà cũng chưa được 1 lượng, lãng phí sức quá.”

**

Ánh chiều hôm chiếu vào thành quách và mái hiên mang theo ôn hòa không có tính công kích.

Tiểu Xuân cầm đống tiền giấy và mang theo chờ mong nhìn chằm chằm quán bán thịt ở đối diện.

Lát sau ông chủ thấy hai tờ tiền giấy thò ra trước mặt mình thế là đuôi mắt không nhịn được giật giật: “Ta làm buôn bán đã vài thập niên nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người dùng ngân phiếu đi mua xương sườn.”

Sợ ông ta không biết đếm thế là Tiểu Xuân còn tốt bụng nhắc nhở, “Một tờ là mười văn tiền, hai tờ là hai mươi văn, vừa đủ mua nửa cân.”

Ông chủ kia muốn nói lại thôi, tay thì cầm dao phay: “Ta biết đây là hai mươi văn……”

Nàng không nhịn được do dự: “Chẳng lẽ các ngươi không dùng ngân phiếu sao?”

“Cũng không phải không dùng……”

Bên cạnh có một đạo sĩ đoán mệnh bỗng chen vào một câu, “Cái thứ ngươi đang cầm là tiền giả đúng không?”

Tiểu Xuân lập tức sửng sốt.



Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm đống tiền trên tay mình sau đó nhỏ giọng như tự hỏi, “Sao có thể……”

Lão đạo sĩ cười nhạt một tiếng. Lão đã già nhưng ăn nói chanh chua khắc nghiệt. Cả người lão lệch qua một bên mà giải thích, “Ngươi nhìn ngân phiếu của ngươi đi, không có con dấu, không có hoa văn, cái thứ này ta dùng chân cũng vẽ ra được. Ngươi nói đây là ngân phiếu ấy hả? Nói là quỷ vẽ bùa còn đáng tin hơn ấy.”

Tiểu Xuân lại cẩn thận quan sát đống tiền giấy, trong nửa khắc nàng thật sự không thể phân biệt nổi cái này khác đống ngân phiếu lúc trước ở đâu.

“Nhưng ta vừa mới ở Chính……”

“Ngươi đổi lấy cái này ở ngoài cửa hàng bạc Chính Thông đúng không?” Lão kia không hề để ý đánh gãy lời nàng và vắt chéo chân cười nhạo, “Bên ngoài tiền trang kia ngồi một đám lừa đảo chuyên lấy mấy thứ rách nát này lừa đám nhà quê không hiểu sự đời các ngươi.”

Cuối cùng lão buồn bực mà đánh giá nàng, “Nhìn ngươi ăn mặc cũng tử tế, không giống xuất thân gia đình nghèo mà sao đầu óc ngu si tứ chi phát triển thế? Với mánh khóe bịp bợm trẻ con ấy mà ngươi cũng bị lừa?”

Tiểu Xuân rất ít khi bị người ta mắng mỏ vì thế trong lúc ấy nàng không thể động đậy, cũng không nói nên lời, chỉ nhìn ông ta.

Con phố này đa phần đều là dân chúng bán hàng rong vì thế chung quanh lục tục có người bật cười, tiếng không quá lớn.

“Ngân phiếu 10 văn tiền hả? Cháu trai ba tuổi nhà ta cũng biết ngân phiếu ít nhất phải giá trị một trăm văn, lấy đâu ra ngân phiếu 10 văn…… Nàng ta còn muốn mua xương sườn nữa kìa.”

Một kẻ khác phụ họa, “Hơn nữa cũng chẳng có ai mang một trăm văn tới tiền trang gửi đúng không? Mỗi tháng lợi tức có được 30 văn không? Đúng là ăn no rảnh rỗi không có việc gì.”

“Không có tiền còn học đám lão gia nhà giàu chơi ngân phiếu…… Cô nương này bị ngốc à?”

Rất nhiều người thích xem náo nhiệt và muốn chuyện bé xé ra to nên dần dần có người qua đường không hiểu nguyên do dừng lại tò mò hỏi thăm.

Lúc này đúng là lúc kết thúc một ngày lao động, trên đường có bao nhiêu người không có việc gì nên rảnh rôi hóng hớt. Tiểu Xuân chìm trong cơn lốc xoáy của những lời nói, bên trái là “Kẻ ngốc từ đâu tới vậy”, sau đó bên phải nối tiếp “Đến cái này cũng không biết à……”. Đã vậy còn vô số người không chút che giấu mà chế nhạo đánh giá nàng.

Chưa bao giờ bị nhiều tạp âm vây quanh như thế nên trong một khắc nàng cảm thấy mọi âm thanh đều xa lạ, khó hiểu. Bỗng nhiên nàng cảm thấy bơ vơ, không biết phải đi theo ai, đi đâu.

Doanh Chu mới vừa qua quán cháo mua một túi bánh dày đường đỏ và đang trên đường về. Đợi hắn gạt đám người đi qua thì thấy nàng ngơ ngẩn đứng ở đó. Lòng hắn đột nhiên ‘lộp bộp’ một tiếng.

“Tiểu Xuân?”

Đối phương quay đầu nhìn hắn bằng đôi mắt trong suốt mê mang.

Doanh Chu vội vàng tiến lên.

Tiểu Xuân nhìn chằm chằm hắn, đợi hắn tới gần những hình ảnh ban ngày lần lượt hiện lên: hắn một mình vào rừng đốn củi, đào than, nàng vất vả cả trưa bán nghệ ở trên đường.

Rốt cuộc lòng nàng không nhịn được cảm thấy khổ sở. Nàng cắn môi, không đợi hắn đứng vững đã rúc vào ngực hắn mà tủi thân gọi: “Doanh Chu……”

Thiếu niên nhẹ liếc bốn phía.

Tay phải của hắn vẫn nắm chặt bao bánh dày gói trong giấy dầu vì thế vội vươn tay kia lau lau trên quần áo rồi mới cẩn thận xoa đầu nàng, lại cẩn thận vỗ vỗ.

Bánh dày đường đỏ để lâu nên nguội, vỏ ngoài giòn giòn bên trong dính dính, ngọt ngào.

Tiểu Xuân ngồi trong căn phòng rách nát nhẹ sụt sịt, trong lòng cực kỳ bi thương nhưng miệng vẫn ăn không ngừng.

“Bạch Ngọc Kinh chưa từng nói với ta ở nhân gian lại có kẻ lừa đảo dối trá như thế……”

“Loại người này ở đâu cũng có, trong Yêu tộc cũng không hiếm thấy.”

Doanh Chu cầm hai quả lê còn thừa trong bếp và gọt vỏ rồi cắt thành miếng để trước mặt nàng.

Tiểu Xuân vừa nhét trái cây vào mồm vừa mơ hồ mất mát nói, “Ta vốn muốn giúp ngươi kiếm một ít tiền…… Nhưng bây giờ tiền công tích cóp được cũng bị lừa đi rồi.”

Doanh Chi ngồi xổm bên cạnh, tay chống lên đầu gối và nhẹ nhàng an ủi nàng: “Không sao, tiền không có thì lại kiếm.”

Nói thì nói thế nhưng nàng vẫn không cam lòng, “Đều do ta. Sao ta không thể cảnh giác hơn? Ta thực là ngốc……” Nàng càng nghĩ càng thương tâm mà ôm lấy đầu rơi vào bi thương, “Sao ta không mượn ngân phiếu của người ta để so sánh chứ? Tiền đồng có nặng thì cũng có sao, làm gì cứ phải đổi thành ngân phiếu làm gì……”

Có lẽ từ lúc rời khỏi núi rừng ra ngoài đa phần nàng đều gặp những người phàm tốt bụng nên Tiểu Xuân hoàn toàn không phòng bị con người. Nàng chỉ biết yêu như rắn rết sài hồ, xảo trá đa đoan nhưng không biết lòng người cũng thế.

“Ngân phiếu là thứ quá phức tạp, dù là ta cũng không thể hoàn toàn hiểu hết. Có khi ta cũng sẽ bị lừa.” Doanh Chu xoa lưng nàng và khuyên nhủ, “Ngươi đừng quá tự trách.”

Kỳ thật trong lòng hắn cũng không dễ chịu. Hắn luôn cho rằng nếu bản thân không sơ sẩy thì nàng cũng sẽ không gặp phải những điều xấu xí này.

“Nói đến cùng thì ta không nên dùng ngân phiếu.”

Tiểu Xuân ghé vào trên bàn và rối rắm nhíu mày, “Hu hu…… Thét to một buổi trưa mới kiếm được chỗ tiền đó.”

Thật mệt, thật là mệt, nghĩ thế nào cũng thấy mệt!

Nàng hạ quyết tâm sáng mai nàng sẽ bán nghệ cả ngày, kiếm lại cả vốn lẫn lời!

“Doanh Chu, vì sao ngươi không ra đường bày quầy bán nghệ?” Tiểu Xuân gác đầu lên khuỷu tay và quay về phía hắn, “Kỳ thật bán nghệ kiếm rất tốt.”

Hắn nghe vậy thì chỉ ba phải cái nào cũng được mà có lệ một câu.



Biết bán nghệ có thể kiếm tiền.

Nhưng hắn cảm thấy hơi mất mặt……

“Aizzz.”

Tiểu Xuân ngửa người ra sau rồi đẩy ghế gác hai tay sau đầu và nằm trên mặt đất. Thần sắc của nàng có vài phần tự do mà chăm chú nhìn sao trời thưa thớt ngoài cửa sổ.

Đáng tiếc là bản thân nàng không có khướu giác tốt như Doanh Chu nếu không có lẽ nàng đã nhanh chóng bắt được kẻ lừa tiền kia.

Thật kỳ quái, vì sao năm đó Bạch Ngọc Kinh không thường nói tới hiểm ác của thế nhân chứ?Giống như hắn đang vẽ một bức tranh trước mặt nàng nhưng trong đó vĩnh viễn chỉ có bộ dạng thái bình ôn hòa, trời yên biển lặng.

“Doanh Chu.”

Hắn nghe nàng gọi thì nghiêng người lại chỉ thấy Tiểu Xuân ngửa mặt lên trời giống như tự lẩm bẩm lại như đang nói chuyện với hắn.

“Ta vẫn rất thích con người.”

Nàng lặp lại, “Tuy thế ta vẫn rất thích bọn họ.”

Nàng thích toàn bộ những điều tốt đẹp và xấu xa của thế giới này. Dù là trời đất âm u thì với nàng nó vẫn mang đầy ánh sáng lấp lánh như cầu vồng.

Doanh Chu nghiêng mắt lẳng lặng nhìn nàng và nếm được chút ưu tư buồn bã trong lời này. Nàng bây giờ quả thực không giống Tiểu Xuân ngày thường.

Hắn rũ mắt chần chờ một lát mới dùng tay ôm mặt sau đó rất là bất đắc dĩ mà nhắm mắt. Cũng chính lúc ấy sau lưng hắn lặng lẽ xuất hiện một cái đuôi to mượt màu xám trắng.

Con chó con đang ngồi xổm ở chân giường gặm xương cốt chơi đột nhiên thấy cái đuôi kia thì cực kỳ hiếm lạ. Nó bỏ ngay khúc xương mà vây quanh cái đuôi sói to bằng cả người mình sau đó vui vẻ nhảy dựng lên.

Khóe mắt Tiểu Xuân nhìn thấy cái đuôi thì lập tức ngồi thẳng người. (Truyện này của trang runghophach.com) Nàng cũng không dám quá lộ liễu mà ban đầu chỉ lo quan sát phản ứng của hắn, xác nhận Doanh Chu ngủ rồi nàng mới dám rón rén đi tới vươn ngón tay.

Lông đuôi của hắn vừa dài vừa mềm lại bóng loáng, sờ vào như sa tanh.

Làm một con chó Doanh Chu thật sự không quen bị người ta sờ đuôi thế nên trong nháy mắt nàng chạm vào một dòng điện theo kinh mạch chảy khắp người hắn, cả người đều nổi da gà.

Hắn nỗ lực nhắm mắt lại với ý đồ khiến bản thân trấn định hơn.

“A, Doanh Chu, lông trên đuôi của ngươi có vài sợi màu trắng nè…… Đây là tóc bạc sao? Hóa ra chỗ này cũng có tóc bạc……”

Tiểu Xuân từ từ gẩy gẩy rồi hình như nắm lấy một sợi.

Doanh Chu vội vàng trợn mắt và nhắc nhở: “Ngươi đừng có dứt, đau lắm.”

**

Có lẽ vì ban ngày mất một khoản tiền lớn nên ban đêm Tiểu Xuân gặp ác mộng. Nàng bị bóng đè nên bừng tỉnh sau đó sợ hãi vỗ về ngực mà thở dốc. Vừa tỉnh lại nàng mới nhớ ra bản thân không xu dính túi, tiền bị con cá sấu tinh trong mộng nuốt mất vốn không còn tồn tại.

Nàng vừa uể oải vừa thấy may mắn mà xốc chăn lên chuẩn bị ra ngoài tìm chút nước uống. Ai biết mới vừa xuống gường thì hai con chó đang ngủ trên mặt đất đều tỉnh.

Một con vẫy đuôi như điên, một con dựng tai lên nghe.

Doanh Chu hé mắt khàn giọng hỏi: “Lại đi múc nước uống à?”

Tiểu Xuân: “Ừ, ngươi có muốn uống không?”

Hắn nghĩ nghĩ sau đó kéo dài âm cuối nói: “Ừ…… lấy cho ta một ít.”

“Được rồi.”

Tiểu Xuân đi giày và đẩy cửa ra ngoài.

Cũng may nhà bếp cách phòng tạp dịch khá gần nên nàng vội túm lấy gáo nước và cuống cuồng uống mấy ngụm —— cỏ cây thành tinh ấy mà, lúc nào cũng thiếu nước. Uống xong nàng lại múc một gáo định đưa cho Doanh Chu.

Đúng lúc ấy bên ngoài song cửa sổ có bóng người lướt qua, cái bóng loang lổ trượt qua mặt nàng.

Tiểu Xuân ngây ra sau đó lập tức cảnh giác. Nàng thả cái gáo về chỗ cũ rồi nhẹ tay nhẹ chân trốn bên cửa sổ ló đầu ra nhìn.

Chỉ thấy có người đang nương theo cửa nách ra ngoài, nhìn bóng dáng…… Đây không phải tên quản sự hay soi mói sao?

Khuya khoắt thế này hắn còn không ngủ mà làm gì thế?

 

------oOo------

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK