• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tớ nghe con chồn vàng con kia nói, sợi dây chuyền kia hình như cũng rất lợi hại."

Tôi nhếch miệng: "Vận may của cậu cũng khá tốt, nó thật sự bị cậu đánh trúng."

Trần Linh có chút ngại ngùng cười: "Có thể giúp được hai người là tốt rồi."

Tôi nhìn cổ tay trống trơn của cô ấy: "Cậu không có vòng tay, sau này phải làm sao?"

Trần Linh: "Không biết, đi một bước tính một bước thôi."

Nhìn dáng vẻ thất thần của cô ấy, tôi không nhịn được vỗ vỗ đầu cô ấy.

"Thôi được rồi, tớ còn có thể để cậu chịu thiệt sao? Sau này tớ tặng ccậu một cái."

"Tặng cậu một cái còn lợi hại hơn!"

Trong lúc nói chuyện, Minh Uyên trở về.

Anh chỉ vào hai con chồn vàng bị trói chặt không xa: "Được rồi, tu vi của bọn chúng đều đã bị tổn hại, bây giờ đã không còn gây nguy hiểm cho chúng ta nữa rồi."

Tôi hỏi anh: "Chuẩn bị xử lý thế nào?"

Minh Uyên: "Đưa đến Đông Sơn Đại Trạch đi, có chân thân của anh uy hiếp, chắc là không gây sóng gió gì nữa đâu."

Tôi gật đầu: "Là một ý hay."

Hoàng Tiên tuy đã bị bắt, nhưng yêu vực của hắn lại không thể tan biến trong chốc lát.

Trừ phi lúc này có người có thể từ bên ngoài phá vỡ cân bằng yêu vực, nếu không chúng tôi còn phải ở đây thêm một ngày một đêm nữa.

Trước đó bảo Tưởng Thiếu Thiên ở bên ngoài lúc nào cũng chuẩn bị gọi cứu viện tới hỗ trợ.

Nhưng bây giờ căn bản không liên lạc được với cậu ta, cho nên chúng tôi chỉ có thể cầu nguyện cậu ta có thể giống như Trần Linh đột nhiên khai khiếu, thử đẩy cửa vào kiểm tra.

Đợi mãi đợi mãi, một tiếng sau, ngoài cửa cuối cùng cũng truyền đến một chút động tĩnh.

"Thằng nhóc Tưởng Thiếu Thiên kia vào thời khắc quan trọng cũng coi như là đáng tin cậy đấy!"

Tôi không nhịn được rưng rưng nước mắt.

Biểu cảm kích động còn chưa kịp nặn xong, đã đông cứng trên mặt.

Chỉ thấy cửa lớn bị người đẩy từ bên ngoài ra, sau đó một cái đầu lấm lét thò vào.

Là Vương Nhiễm.

Cô ta vừa thò đầu vừa lẩm bẩm: "Rõ ràng nhìn thấy bọn họ đi về phía bên này, cái nhà này là mọc ra từ lúc nào vậy, sao mình đi đi lại lại mấy lần cũng không nhìn thấy..."

Cửa lớn bị đẩy ra, yêu vực của Hoàng Tiên cũng bị phá.

Vương Nhiễm vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chúng tôi đang trong bộ dạng chật vật.

Trong lúc ngẩn người, ánh mắt của cô ta nhìn xuống, nhìn thấy hai con chồn vàng kia.

"Hay lắm!" Cô ta gần như chạy vào, chỉ vào ta và Trần Linh nói năng lộn xộn, "Tôi đã nói các người đang làm chuyện mờ ám gì rồi mà!"

"Buôn bán động vật hoang dã là phạm pháp đấy!" Giọng điệu của cô ta đầy đắc ý, "Xem tôi tố cáo các người!"

Tôi: "..."

"Thảo nào lén lút, lại còn kiếm được nhiều tiền như vậy." Vừa nói, cô ta vừa xông lên phía trước, ôm chầm lấy con chồn vàng trên mặt đất, "Đây là bằng chứng! Xem các người còn chối cãi thế nào!"

Tôi kinh hãi: "Mau thả nó xuống!"

Vương Nhiễm cười khẩy: "Bây giờ mới biết hối hận à? Muộn rồi!"

Lời còn chưa dứt, con chồn vàng trên tay cô ta đột nhiên quay đầu lại nhìn cô ta: "Lại thêm một vợ iu nữa, hehe!"

Vương Nhiễm: "..."

"Lại đây, lại đây! Vợ iu hôn một cái!" Chồn vàng nhỏ há miệng cắn vào cổ tay cô ta.

Vương Nhiễm hét lên một tiếng rồi ném con chồn vàng đi.

"Yêu... yêu quái!

"Chồn vàng biết nói chuyện kìa! Cứu mạng!"

Vương Nhiễm chạy loạn khắp sân như phát điên.

Tôi thở dài một tiếng, giơ chân ngáng cho cô ta một cú ngã sấp mặt.

Trước khi cô ta kịp bò dậy, tôi giơ tay niệm chú rồi vỗ vào sau gáy cô ta: "Nhất vong giai không."

Vương Nhiễm ngơ ngác vài giây rồi nằm sấp xuống đất ngủ thiếp đi.

 

 

Trần Linh cẩn thận bước tới: "Như Ý, cậu ấy không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là ngủ một giấc thôi." Tôi giải thích, "Đợi cậu ấy tỉnh lại sẽ quên hết những chuyện xảy ra tối nay."

Trần Linh có chút kinh ngạc nhìn Vương Nhiễm, sau đó nắm lấy tay tôi: "Như Ý, tớ cũng muốn."

Tôi khó hiểu: "Hả?"

Trần Linh: "Tớ cảm thấy đoạn ký ức này đối với tớ không phải là chuyện tốt, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của tớ.

"Nếu có thể, cậu có thể giúp tớ quên nó được không?"

Cô ấy cũng nghĩ thoáng thật.

Thấy tôi gật đầu, cô ấy mừng rỡ, vươn cổ ra phía trước.

Tôi buồn cười vỗ nhẹ lên đầu cô ấy.

"Bây giờ làm cậu ngất xỉu, cậu muốn tớ vác cậu về à?

"Tự đi đi, đợi về đến ký túc xá rồi nói."

Trần Linh chợt hiểu ra: "À ừ."

Cô ấy chỉ vào Vương Nhiễm trên mặt đất: "Còn cậu ta thì sao?"

"Như Ý tỷ! Tôi đến rồi đây!"

Giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến.

Ba giây sau, Tưởng Thiếu Thiên hùng hổ xông vào: "Yêu quái ở đâu? Để tôi giúp chị!"

Tôi và Trần Linh nhìn nhau, không nhịn được cười.

Không phải là người khuân vác đến rồi sao.

Vì tiêu hao quá nhiều, nên yêu phách của Minh Uyên không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ, ý thức của Lâm Nguyện tỉnh lại trước.

Cậu ta thần sắc hoảng hốt đi theo sau chúng tôi.

Đối với quá trình bắt yêu vừa rồi, thực ra cậu ta cũng có chút ký ức.

Tôi chú ý đến sự khác thường của cậu ta, cố ý đi chậm lại để sánh vai cùng cậu ta: "Sao vậy, sợ à?"

Lâm Nguyện lắc đầu, hoàn hồn lại.

"Không có, em chỉ là cảm thấy... rất thần kỳ.

"Ở những nơi mà chúng ta không biết, lại còn có yêu quái, còn có phục yêu sư, cuộc sống của các anh chị khác hẳn với chúng em.

"Thú vị hơn nhiều!"

 

 

Tôi buồn cười vỗ vai cậu ta: "Cậu em à, tầm nhìn nhỏ bé quá rồi đấy."

"Chỉ cần sống hết mình, cuộc đời của mỗi người đều thú vị cả."

"Hơn nữa, em cũng không cần phải ngưỡng mộ chúng tôi, dù sao, bây giờ em cũng là một thành viên trong số chúng tôi rồi."

Tôi nháy mắt với cậu ta, nhanh chân đuổi theo Trần Linh.

...

Một tuần sau, tôi và Tưởng Thiếu Thiên lại đến bệnh viện một chuyến.

Sau khi Hoàng Tiên bị bắt, Giác Hồn và Sinh Hồn bị lấy đi của Trịnh An Kỳ đã được chúng tôi đưa trả lại.

Hiện tại sau một tuần tĩnh dưỡng, Giác Hồn đã hoàn toàn trở về vị trí.

Chỉ cần thêm thời gian, cô ấy sẽ hoàn toàn hồi phục sức khỏe.

Mẹ của Trần Linh bị ngã phải nhập viện, may mắn là vết thương không nghiêm trọng.

Tưởng Thiếu Thiên giới thiệu cho cô ấy một công việc gia sư, lương khá cao, việc cũng không vất vả.

Trần Linh bây giờ ngày ngày chạy đi chạy lại giữa trường và bên ngoài, cuộc sống cũng coi như đầy đủ.

Cuộc sống của mỗi người đều dần đi vào quỹ đạo —

Ngoại trừ Vương Nhiễm.

Kể từ sau khi bị chồn vàng cắn một cái, cô ta bị ốm nặng một trận, còn vì thế mà lỡ mất kỳ thi cuối kỳ, chỉ có thể đợi đến khi khai giảng rồi thi lại.

Đối với sinh viên đại học mà nói, đây quả thực là cực hình.

Lúc đầu tôi đã nói gì rồi nhỉ.

Tạo nghiệp khẩu, là có báo ứng đấy nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK