• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Thành Thái Hoàng đế bị bắt tuy cũng chịu tra tấn tàn phá, nhưng từ khi trở về đến giờ, nhóm lão thần vẫn giống trước kia kính trọng cùng ủng hộ, làm cho hắn dần dần khôi phục lòng tin, nghĩ rằng chính hắn mới là chân mệnh thiên tử, mà quá khứ gian khổ chẳng qua là ông trời đang khảo nghiệm hắn, nay hắn đều đã chịu đựng vượt qua, thiên hạ này sẽ vẫn như cũ là của hắn. 

Một vị Hoàng đế cai trị cả thiên hạ, đưa báu vật dạ minh châu cho một nữ nhân, hứa tặng ngôi Hoàng Hậu, lại đêm khuya hò hẹn, nhu tình chân thành, làm sao nữ nhân này có thể không động tâm?

Thành Thái Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve tụ giác[1] trên tay, thấp giọng lẩm bẩm, chính hắn cũng bị tình ý của mình làm cảm động. 

Mà lúc này, Huyền Dương Tử trốn ở phía sau giường rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, đứng dậy nhảy ra ngoài, chưa đợi Thành Thái Hoàng đế phản ứng lại đã dùng tay chém xuống, hung hăng đánh vào gáy Thành Thái Hoàng đế, đồng thời giơ chân đá thẳng một cước, nhìn Thành Thái Hoàng đế "Ầm" một tiếng ngã xuống đất ngất đi mới dừng lại.

Đan Nữ vẫn đang dán lưng ở cột giường, nhìn Huyền Dương Tử đột nhiên ra tay, buột miệng thốt lên nói: "Lão đạo, huynh thật uy vũ!"

Huyền Dương Tử dùng mũi chân lật Thành Thái Hoàng đế nằm ngửa ra, lại đạp thêm mấy cước nữa mới hài lòng đi đến bên ôm lấy Đan Nữ, cúi đầu xem nàng.

Đan Nữ dũng cảm đối mặt nhìn hắn.

Cuối cùng Huyền Dương Tử mở miệng nói: "Hắn đưa cho nàng cái gì?"

Đan Nữ cũng không gạt, tóm tắt nói lại chuyện Trần Thủy Hà tìm nàng.

Huyền Dương Tử nghe được Thành Thái Hoàng đế không chỉ đưa Đan Nữ dạ minh châu, còn hứa hẹn ngôi vị Hoàng Hậu, sắc mặt không khỏi thay đổi, hỏi: "Thế nàng nghĩ sao?"

Đan Nữ miết góc áo hỏi lại: "Lão đạo, huynh cảm thấy ta sẽ nghĩ sao?"

"Đúng vậy, bỏ một vị phu quân anh minh thần võ như ta để lấy Thành Thái Hoàng đế, chỉ có là mắt mù." Huyền Dương Tử khoe khoang, lại khụ một tiếng nói: "Dạ minh châu về sau sẽ có, mà ngôi vị Hoàng Hậu, đương nhiên cũng là của nàng."

Đan Nữ nói: "Ta thích, cũng không phải dạ minh châu cùng ngôi vị Hoàng Hậu."

"Ta biết, nàng thích, là thích con người bản đạo trưởng ta." Huyền Dương Tử lại mặt dày khen mình câu nữa, thầm nghĩ: vốn định chịu đựng, đợi đại cục đã định phong nàng làm Hoàng Hậu, đến lúc đó mới làm đại lễ, nhưng xem hôm nay…., không, không thể đợi, hôm nay phải khiến nàng hiểu rõ, ta mới là nam nhân duy nhất của nàng.

Đan Nữ bị Huyền Dương Tử ôm chặt, muốn đẩy hắn ra, lại không ngờ mới động đậy, thân mình đã mềm nhũn, yếu ớt ngã vào lòng hắn.

Huyền Dương Tử thuận thế ôm nàng, nhẹ nhàng nói: "Tụ giác của Thành Thái Hoàng đế có tẩm diễm hương, nàng ngửi một hồi, nếu không có thuốc giải, hậu quả thật sự khó lường." Hm…, kỳ thực, tắm nước lạnh một chút, uống vài chén trà lạnh độc sẽ tự giải. Nhưng ta sẽ không nói đâu.

Đan Nữ nghe Huyền Dương Tử nói, quả nhiên cảm thấy cả người khô nóng, cực kỳ khó nhịn, không khỏi uốn éo, nỉ non hỏi: "Thuốc giải ở đâu?"

"Ta là thuốc giải!" Môi Huyền Dương Tử để đến bên tai nàng, nhẹ nhàng thổi một hơi, giọng khàn đặc: "Nếu nàng không dùng thuốc giải, sẽ đổ máu thất khiếu mà chết."

Hai tay Đan Nữ ôm lấy cổ Huyền Dương Tử, để ngừa chính mình nhũn chân ngã xuống, giọng run run nói: "Huynh sẽ cứu ta sao?"

"Đương nhiên!" Huyền Dương Tử cúi đầu, hôn lên môi Đan Nữ.

Hai người thiên lôi động địa hỏa[2], nhiệt tình thiêu đốt hừng hực.

Một lúc sau, rèm màn buông xuống, bên trong truyền đến tiếng ngâm nga nỉ non.

Đến tận gần sáng, Huyền Dương Tử mới giúp Đan Nữ đắp chăn, chính hắn lại mặc quần áo đầy đủ, ghé vào tai Đan Nữ nói: "Nàng có cảm thấy cả người đau nhức, gân cốt như muốn tan ra thành từng mảnh không?"

Đan Nữ vô thức gật đầu. Bị ngươi đè ép nhiều lần như vậy, có thể không đau nhức sao?

Huyền Dương Tử hôn lên trán nàng, thấp giọng nói: “Độc còn chưa giải hết hoàn toàn nên nàng mới cảm thấy toàn thân đau nhức, tiếp đến, mỗi đêm đều dùng thuốc giải một lần, khoảng ba năm tháng sau sẽ hoàn toàn thanh lọc hết."

"Loại độc này mạnh như vậy?" Đan Nữ nửa tin nửa ngờ.

Huyền Dương Tử vẻ mặt rất nghiêm túc nói "Thuốc giải một chút tác dụng phụ cũng không có, mỗi đêm dùng một lần để dự phòng cũng có làm sao?"

Nói như vậy, hình như, hình như cũng đung đúng! Đan Nữ mặt đỏ rực, "Mỗi đêm dùng một lần?"

Huyền Dương Tử càng thêm nghiêm túc nói: "Mỗi đêm dùng hai lần ba lượt cũng được."

"Ách!" Đan Nữ kéo chăn đắp trụ mặt, không dám nhìn thẳng Huyền Dương Tử.

Huyền Dương Tử kéo chăn ra, cười nói: "Đừng che mặt, cẩn thận ngạt thở."

Đan Nữ nhớ tới Thành Thái Hoàng đế còn đang nằm ở dưới đất, hô nhỏ một tiếng nói: "Hắn té xỉu ở đây, giờ phải xử lý thế nào?"

Huyền Dương Tử vươn tay: "Đưa đây!"

"Cái gì?" Đan Nữ ngây người hỏi lại.

"Dạ minh châu." Huyền Dương Tử nói.

Đan Nữ nghe vậy, vội lấy từ dưới gối đầu ra một hộp nhỏ đưa cho hắn. 

Huyền Dương Tử mở ra xem, lại liếc mắt nhìn Đan Nữ một cái: "Nếu thích, sau này ta sẽ kiếm một viên đến tặng cho nàng."

Đan Nữ cười nhẹ một tiếng nói: "Chẳng qua là một viên châu tối đến liền sáng lên, không ăn được cũng không mặc được, nhìn thấy đẹp thôi, cũng không phải là rất thích! Đúng rồi, nếu về sau huynh có thể kiếm đến, kiếm nhiều thêm mấy viên tặng cho ta càng tốt."

Huyền Dương Tử: "..."

Xem bên ngoài trời đã sáng rõ, Huyền Dương Tử cất hộp nhỏ vào tay áo, nhảy xuống kéo Thành Thái Hoàng đế ra khỏi gầm giường, thấy hắn còn đang bất tỉnh liền khiêng lên vai, quay đầu bảo Đan Nữ: "Mở cửa!"

Đan Nữ đành phải quấn chăn nhảy xuống, đẩy chốt cửa nhỏ giọng hỏi: "Huynh định vất hắn đến chỗ nào?"

Huyền Dương Tử đáp: "Ném cho Tiêu Hoàng Hậu, đính kèm thêm dạ minh châu, một khi Tiêu Hoàng Hậu biết được hắn đưa dạ minh châu còn hứa tặng nàng ngôi vị Hoàng Hậu, tất nhiên sẽ làm ầm lên. Bọn họ bận rộn cãi nhau, sẽ không có thời gian đến làm phiền nàng nữa." Nói xong đã khiêng Thành Thái Hoàng đế ra khỏi điện.

Thành Thái Hoàng đế nữa đêm tư hẹn Đan Nữ cũng đã dặn qua cận vệ, để bọn họ không cần đi tìm hắn, chỉ là bây giờ trời đã sáng bạch, bọn cận vệ còn chưa thấy hắn về, đều có chút sốt ruột. Cả hai đang thương lượng có nên đi tìm Thành Thái Hoàng đế hay không, bên kia đã có người chạy đến, thở hổn hển nói: "Chuyện lớn rồi, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cãi nhau!"

Mà sương phòng bên kia, Tiêu Hoàng Hậu đang mở hộp gấm, thấy đúng là viên dạ minh châu kia, tức giận ném xuống đất, quát lớn lên: "Ta còn chưa chết đâu! Ngươi đã đưa dạ minh châu cho kẻ khác, còn dám hứa cả ngôi vị Hoàng Hậu nữa?"

Đầu Thành Thái Hoàng đế còn có chút choáng váng, ngồi trên ghế, căm tức nhìn Tiêu Hoàng Hậu nói: "Bạch Thạch nói cái gì ngươi liền tin cái đấy? Ngươi dùng đầu óc một chút có được không? Đây là hắn dùng kế ly gián, muốn ly gián chúng ta!"

Tiêu Hoàng Hậu nghiến răng nói: "Ngươi định dỗ ai đâu? Thân Tướng quân vẫn bảo hộ ngươi, nếu ngươi không phải tự mình chạy đến gặp Đan Nữ, chạy tới đưa dạ minh châu, Chiêu Hòa Hoàng đế có thể bắt ngươi? Nếu không phải chột dạ, vậy sao vừa nãy Chiêu Hòa Hoàng đế trước mặt ta chỉ trích ngươi, ngươi sẽ á khẩu không trả lời được? Ta biết, ngươi chán ghét ta, ngươi vừa thấy Đan Nữ liền di tình. Nhưng ngươi cũng phải nghĩ lại, Chiêu Hòa Hoàng đế còn chưa thoái vị đâu, Đan Nữ còn là Quý phi của hắn đâu! Nay ngươi đã bắt đầu cướp người, nếu khiến Chiêu Hòa Hoàng đế tức giận không chịu thoái vị, dùng ba vạn binh mã làm phản, ngươi chống lại được chắc?"

Thành Thái Hoàng đế đánh gãy lời Tiêu Hoàng Hậu: "Nói đủ chưa?"

Tiêu Hoàng Hậu nghẹn lời, đột nhiên khóc thét lên, "A Tán a Tán, đệ bên ngoài bán mạng, tỷ tỷ của đệ ở nhà bị người ta bắt nạt."

Thành Thái Hoàng đế nghe vậy, cuối cùng hạ giọng, thở dài nói: "Được rồi, đừng khóc, trẫm cùng ngươi đến ngự hoa viên ngắm hoa."

Tiêu Hoàng Hậu cũng biết còn khóc nứa sẽ khiến người ta phiền chán, nháy mắt lau nước mắt gượng cười, gọi người vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.

Bên kia Huyền Dương Tử hạ triều, trực tiếp đi tìm Đan Nữ, đợi vào phòng thấy nàng còn đang ngủ, liền vẫy tay khiến Hồng Liên đi xuống, hắn lay tay nàng gọi: "Đan Nữ, mau mau, tỉnh lại đi!"

Đan Nữ mơ mơ màng màng mở mắt, hất tay hắn ra nói: "Không, không, một đêm dùng quá nhiều lần dược, ta ăn không tiêu."

"Hả? ha ha!" Huyền Dương Tử sửng sốt, ngay sau đó cười ha hả, vỗ giường nói: "Tỉnh tỉnh!"

Đan Nữ nghe được Huyền Dương Tử cười, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại, nhất thời đỏ bừng mặt, véo tay Huyền Dương Tử nói: "Ai bảo ngươi cười ta, cho ngươi cười ta!"

Huyền Dương Tử đem cả chăn lẫn người đều ôm lấy, ghé đến bên tai Đan Nữ nói: "Đợi đến đêm, nàng muốn dùng thuốc bao nhiêu lần cũng được!"

Đan Nữ bị hắn thổi khí vào tai có chút nhột, khẽ giật mình, miệng hừ hừ nói: "Thuốc này dược tính quá hung mãnh, có thể hay không sẽ phản tác dụng?"

"Sẽ không." Huyền Dương Tử thấp giọng nói: "Chỉ có tác dụng tốt, ví dụ như làm đẹp hoặc thanh lọc cơ thể gì đó."

"Nói hưu nói vượn." Đan Nữ cười hờn dỗi.

Huyền Dương Tử vuốt tóc nàng nói: "Được rồi, đừng làm biếng nữa, đứng lên rửa mặt chải đầu rồi theo ta về Minh Hòa điện thôi."

Đan Nữ nói: "Ta không đi!"

"Không đi không được. Qua lần này, nếu không phải Thành Thái Hoàng đế ra tay, Tiêu Hoàng Hậu cũng sẽ phái người đến giết nàng. Nàng theo ta về ở Minh Hòa điện mới an toàn." Huyền Dương Tử dỗ Đan Nữ, lại nói: "Chúng ta ở cùng một chỗ, nàng uống thuốc cũng tiện hơn."

Đan Nữ chỉ cảm thấy cả người đau nhức, mơ hồ nói: "Ta ngủ thêm một lát nữa. Đợi tỉnh dậy bàn tiếp."

Huyền Dương Tử nghe vậy, ôm cả chăn lẫn Đan Nữ vào ngực nói: "Ta ôm nàng qua, nàng cứ ngủ đi." Nói xong lại phân phó Hồng Liên: "Thu thập đồ đạc của Quý phi nương nương, chuyển về Minh Hòa điện."

"Vâng." Hồng Liên trả lời ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến không khép được miệng, lại tò mò nhìn trên giường hỗn loạn.

Huyền Dương Tử không để nàng suy đoán đã mở miệng nói: "Không sai, Quý phi nương nương tối qua thị tẩm. Đợi lát nữa, các ngươi đều đi lĩnh thưởng."

"Người vất vả cả đêm là ta, vì sao lĩnh thưởng lại là các nàng?" Đan Nữ nằm ở trong lòng hắn, nghe vậy ngạc nhiên hỏi.

Huyền Dương Tử bật cười, thấp giọng nói: "Đêm nay ta sẽ thưởng riêng cho nàng."

Hồng Liên thấy hai người bọn họ liếc mắt đưa tình, thức thời lui xuống.

Chỉ chốc lát, chuyện Đan Nữ thị tẩm liền truyền ra đến tai Thái Bạch chân nhân.

Thái Bạch chân nhân đang xem lò luyện đan, nghe tin này, tức đến nhảy dựng lên nói: "Huyền Dương Tử, được lắm, dám động tới hôn thê của bản chân nhân, bản chân nhân muốn tìm hắn tính sổ."

Hắn vừa mới bước ra cửa điện, liền gặp một thái giám đi vào, thấp giọng hành lễ: "Nô tài gặp qua chân nhân!"

"Ngươi là?" Thái Bạch chân nhân nhìn hắn, tuy cảm thấy có chút quen quen, lại nhớ không nổi hắn là ai.

Thái giám mỉm cười nói: "Nô tài là Diệp công công hầu hạ bên người Thành Thái Hoàng đế."

Thái Bạch chân nhân "À" một tiếng, mắt mang ý hỏi.

Diệp công công nói: "Thành Thái Hoàng đế thỉnh chân nhân qua gặp!"

_______________________________

Chú thích: 

[1] tụ giác: Cái nhẫn đeo ở ngón tay cái ấy ạ. Thực ra cái này cũng bằng tớ đoán, giác có nghĩ là sừng, một vị Hoàng đế nữa đêm ước hội giai nhân có thể mang theo cái sừng gì được? Như vậy hẳn là vật trang trí, mà trong nguyên văn là: hắn sờ sờ tụ giác. Thứ mà hắn có thể sờ được trước mặt Đan Nữ, lại không khiến cho nàng nghi ngờ, hẳn là cái giống vòng tay hoặc nhẫn, Hoàng đế ít dùng vòng tay, mà nếu là vòng tay hay nhẫn thì bản dịch cũng sẽ nói thẳng ra mà, cần gì phải dùng từ Hán Việt. Thế nên tớ đoán nó là nhẫn đeo ở ngón tay cái, vì cái này nó có vị trí khá đặc biệt, và cũng có nhiều tên gọi khác nhau. 

[2] thiên lôi đánh động địa hỏa: sét đánh xuống khiến cháy trên mặt đất, dịch thô thiển nó là thế, còn theo tiếng việt mình nôm na nó là củi khô bốc cháy (càng cháy càng hừng hực....). Có điều tớ cảm thấy nếu để vậy thì nó có vẻ trắng trợn quá, nên để lại nguyên văn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK