Hồng Nguyệt tránh sang một bên cho ba người họ vào
Bước vào phòng nhìn thấy con gái mình đã ngủ mẹ cô lại rơi lệ, ba cô hỏi "Thiên Nhi ngủ lâu chưa cháu"
Hồng Nguyệt đứng bên cạnh giường nói "bạn ấy mới ngủ thôi ạ"
Nhật Long siết chặt tay vì tức giận hỏi "hắn ta trở về là thật?"
Hồng Nguyệt nói "là thật"
Tiểu Mạn vẫn ngồi đó ngắm nhìn khuôn mặt Thiên Nhi không nói lời nào
Mẹ cô nói "bây giờ phải làm sao đây ông...lỡ con bé lại giống như năm đó thì sao...tôi không muốn nhìn con mình như thế"
Ba cô ôm mẹ cô vào lòng an ủi "sẽ không sao đâu...con gái mình cũng rất mạnh mẽ mà...em phải tin vào con bé"
Mẹ cô đang định nói thêm thì Thiên Nhi từ từ mở mắt, Tiểu Mạn đỡ cô ngồi dậy
Mẹ cô chạy lại ôm cô vào lòng nói "con có ổn không"
Cô nói "con ổn mà mẹ...mọi người về phòng đi con muốn ở riêng với Tiều Mạn và Hồng Nguyệt"
Nhật Long nói "em chắc là em ổn chứ?"
Cô nói "anh hai yên tâm...em không sao"
Ba cô nói "thôi được rồi...nếu con không sao thì bọn ta về phòng trước"
Ba cô lại đỡ mẹ cô dậy rồi về phòng, Nhật Long cũng đi về phòng, trước khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa cho ba người
Thấy họ đã đi nước mắt của Thiên Nhi lại rơi
Tiểu Mạn đưa tay lau nước mắt cho cô nói "Thiên Nhi...tao biết mày muốn khóc...hôm nay tao cho phép mày khóc nhưng hết tối hôm nay mày phải mạnh mẽ lên đó đã là quá khứ"
Thiên Nhi vừa lau đi nước mắt vừa nói "tao sẽ không khóc...tao phải thật mạnh mẽ..."
Hồng Nguyệt nói "đúng mày phải thật mạnh mẽ để trả thù....mày phải nhớ người gây ra cho mày vết sẹo phía sau bông hoa bỉ ngạn đó là ai"
Tiểu Mạn nói "thôi được rồi chúng ta đi ngủ thôi"
Ba người cùng tắt điện đi ngủ, đến nửa đêm Thiên Nhi chợt tỉnh dậy trên chán toát đầy mồ hôi, cô gặp ác mộng...cô đã mơ thấy năm đó đưa tay lên sờ bông hoa bị ngạn ngay bụng bất giác cười, nụ cười chết chóc, đau khổ
Thiên Nhi nằm xuống không tài nào ngủ được nền đành nhẹ nhàng đứng dậy để tránh làm thức Tiểu Mạn và Hồng Nguyệt
Ra ban công ngồi xuống chiếc ghế, mắt hướng lên mặt trăng và nhớ lại truyện năm đó