"Xe ngựa của Vương phủ cũng dám cản, không muốn sống nữa?"
"Đúng vậy. Vương phi là người thiện tâm, làm sao có thể chia rẽ uyên ương?"
"Chàng trai này nhìn rất có tinh thần, nhưng ta thấy rất quen? Chẳng lẽ là công tử nhà ai?"
"Nhìn xiêm y hắn mặc đi, còn công tử nào? Vậy ta cũng có thể làm Hồi công tử rồi ha ha ha ha......"
Chuyện phát triển hoàn toàn không giống như gã lường trước, Ngô Tuyển Thư co rút da mặt, nhìn xe ngựa không có động tĩnh, thần sắc hung ác, dứt khoát quỳ xuống nói: "Xin Vương phi khai ân, ta với Nhàn Ngọc đã sớm...... Đã sớm......"
Không chờ gã nói hết lời, An Trường Khanh đã nổi giận đùng đùng vén màn xe, lạnh lùng nói: "Thiết Hổ, vả miệng!"
Thiết Hổ đã sớm không kiên nhẫn nghe gã lải nha lải nhải, nhảy xuống xe ngựa, xách cổ áo gã chát chát hai bạt tai, còn ngại không đủ, lại đá cằm gã, tránh gã miệng chó không mọc được ngà voi.
Ngô Tuyển Thư không ngờ y dám động thủ ngay trên phố, ôm cái cằm đau nhức chỉ có thể kêu lên vài tiếng.
"Vương phi, ngài chớ khinh người quá đáng!" Bỗng nhiên có một nữ nhân lao ra, thê thê lương lương mà đỡ Ngô Tuyển Thư, đau xót nói: "Tuyển Thư và lệnh muội sớm có hôn ước, lại là chàng có tình thiếp có ý, ngài chia rẽ uyên ương thì thôi đi, cớ gì còn muốn đánh người?"
An Trường Khanh cười lạnh một tiếng: "Không nói hôn sự của muội muội ta cùng Ngô công tử do đích mẫu thúc đẩy, từ đính hôn đến từ hôn, chưa bao giờ gặp được Ngô công tử. Lại nói Ngô công tử, không phải mấy ngày trước còn tranh quả phụ ở Am ni cô với thúc thúc sao? Thế nào? Quả phụ kia đã chết, Ngô công tử bèn sửa tâm ý?"
Sắc mặt Ngô Tuyển Thư khó chịu, nhưng chỉ có thể che miệng kêu "A a".
An Trường Khanh lại cất giọng nói: "Chư vị phụ lão hương thân cũng làm chứng. Ngô tam công tử phủ Trung Dũng Hầu, ban đầu thực sự đính hôn với muội muội ta. Nhưng trước đó không lâu gã đã gây ra chuyện xấu, ta không muốn muội muội vào ổ sói này chịu khổ, muốn từ hôn, nhưng phụ thân nghĩ đến giao tình với Trung Dũng Hầu mà không chịu. Ta không thể cãi lời cha, mới miễn cưỡng đồng ý hôn sự này. Nhưng ai biết Ngô Tuyển Thư không chỉ vô phẩm vô đức, còn vi phạm pháp lệnh xúc phạm hình luật. Phủ Trung Dũng Hầu bị xét, Ngô Tuyển Thư cũng vì lạm dụng chức quyền chiếm ruộng đất bị bãi quan lại đoạt công danh, ác nhân vô phẩm vô đức vi phạm pháp lệnh này, sao ta dám phó thác muội muội cho hắn?"
"Mấy ngày trước phụ thân đến Ngô gia giải trừ hôn ước. Cũng trả lại tín vật đính hôn. Nói rõ từ đây nam cưới nữ gả không liên quan với nhau. Không ngờ Ngô gia ngoài mặt đáp ứng, hiện tại lại ngay trên đường hủy thanh danh của muội muội ta! Quả thực đáng chết!"
Nữ nhân quỳ gối sốt ruột: "Cũng không thể nói vậy...... Chúng ta......"
"Ngươi là sinh mẫu của Ngô Tuyển Thư?" An Trường Khanh cắt đứt lời bà ta: "Một thiếp thất như ngươi, vốn dĩ chính là nô bộc, phủ Trung Dũng Hầu sụp đổ, cũng có thể đến phiên ngươi xen vào hôn sự hai nhà?"
Nữ nhân thay đổi biểu tình, ấp úng nói không ra lời.
Bá tánh xung quanh nghe một phen, cuối cùng hiểu được. Người trước đó nói quen mặt nhanh chóng nói: "Ta đã nói từng gặp hắn, hóa ra là người phủ Trung Dũng Hầu! Ngày ấy bọn họ bị Đại Lý Tự đưa đi, ta ở ngoài hầu phủ nhìn thấy!"
"Phi! Cả nhà đó đều không phải kẻ tốt, đổi là nữ nhi nhà ta, ta cũng không gả cho cái thứ như vậy? Còn có mặt mũi đến ầm ĩ!"
"Không biết xấu hổ!"
"Thật không biết xấu hổ!"
"Còn dám làm nhọ trong sạch tiểu thư nhà người ta, mặt người dạ thú!"
Có bá tánh tức giận nhặt lá cải rơi trên đất ném về phía hai người đó. Ngô Tuyển Thư không thể nói, chỉ có thể tức giận trừng mắt, "A a a" gầm rú một hồi. Sinh mẫu của gã vốn còn tính kiên cường, trước mắt thấy chọc nhiều người tức giận, không ai đứng về phía bà ta, cũng không dám lên tiếng, chỉ dùng tay che mặt.
An Trường Khanh không biểu tình mà liếc bọn họ một cái, tựa như nhìn thấy thứ đồ dơ bẩn, quay lại xe ngựa: "Đi thôi."
Xe ngựa vương phủ chậm rãi đi qua hai người, các bá tánh ném lá cải xong, vẫn chưa hết giận mà phun nước bọt lên người họ, mới đi làm chuyện của mình.
Đám người tan, hai người mới buông lỏng, nhìn xung quanh một vòng, như chuột chạy qua đường trốn vào hẻm nhỏ. Lại không nghĩ đụng phải An Trường Khanh đang chờ bọn họ.
An Trường Khanh chắp tay sau lưng, mặt vô biểu tình mà nhìn qua.
Ngô Tuyển Thư theo bản năng muốn chạy, nhưng bị Thiết Hổ chặn đường. Thiết Hổ một cước đá vào chân gã, một đường kéo hai người ném tới trước mặt An Trường Khanh: "Vương phi, hai kẻ này phải xử trí thế nào?"
An Trường Khanh rũ mắt, từ trên cao nhìn mặt hai người lộ vẻ sợ hãi.
Vừa rồi y muốn làm vậy. Chẳng qua trên đường bá tánh đều nhìn, rốt cuộc vẫn hơi cố kỵ, mới để hai mẹ con này nhảy nhót lâu như vậy.
Ngô Tuyển Thư bị hận ý trong mắt y làm kinh sợ, cuộn tròn thân thể lui lui ra sau, không đề phòng An Trường Khanh hung hăng đá một cước vào ngực gã, đau đến kêu oai oái. Thiết Hổ sợ gã kêu quá lớn sẽ kéo người tới, dứt khoát xé một miếng vải trên vạt áo, nhét vào miệng hai người.
"Chỉ bằng ngươi, cũng xứng gọi tên Nhàn Ngọc? Dám bôi nhọ thanh danh của muội ấy?"
Bất lực phẫn nộ đời trước toàn bộ phát tiết ra, An Trường Khanh lại hung hăng đá gã mấy cái: "Không phải ngươi thích quả phụ kia sao? Ta đưa ngươi đến đoàn tụ với ả được không?"
"Ngô...... A a......" Ngô Tuyển Thư liều mạng dập đầu xin tha, thân thể run rẩy như cái sàng.
Gã hối hận, gã không nên tiếp tục đặt chủ ý lên An Nhàn Ngọc. Người nọ nói chỉ cần thanh danh của An Nhàn Ngọc hỏng rồi, thì cưới người về nhà, lấy thân phận của An Trường Khanh bây giờ, nhất định có không ít của hồi môn, đến lúc đó dù gã không được làm quan, cũng có thể không lo áo cơm cả đời.
Ai biết An Trường Khanh vâng vâng dạ dạ trước đây, sẽ tàn nhẫn như vậy.
Gã một bên nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ quả nhiên gần mực thì đen, một bên không ngừng dập đầu xin tha, nước mắt nước mũi giàn giụa.
An Trường Khanh chán ghét thu chân, lạnh lùng nhìn gã, nói với Thiết Hổ: "Có nơi nào, có thể cho chúng sống, nhưng sống không bằng chết không?"
Thiết Hổ gãi gãi đầu: "Hình đường? Thủ đoạn trong đó cũng đa dạng lắm."
An Trường Khanh lắc đầu, y không muốn mạng hai kẻ này: "Còn không?"
"Vậy trong hầm mỏ ở Nhạn Châu." Thiết Hổ nói: "Nhạn Châu có quặng sắt, không ít tội nhân đi đày đến đó đào quặng."
"Vậy đưa hai người bọn chúng đi đi. Đừng để chúng chạy thoát."
"Vâng." Thiết Hổ hắc hắc cười nói: "Vương phi yên tâm, bọn chúng không chạy được, ở đó có người giám sát, chưa đủ thời hạn thi hành án, không thể ra được."
Ngô Tuyển Thư và di nương nghe được sắc mặt trắng bệch, nhưng không lay chuyển được cự lực của Thiết Hổ, không thể phản kháng mà bị kéo xuống, để người đưa đến quặng sắt ở Nhạn Châu.
......
Xuất ra ác khí một đời, An Trường Khanh thở dài một hơi. Mang theo đoàn người đi đến Thiên Y Phường.
Thiên Y Phường đã tập trung đủ quần áo mùa đông, kiểm kê đếm rõ số lượng, kho hàng dán giấy niêm phong. Quản sự lại nộp chìa khóa cùng con dấu cửa hàng, việc làm một năm này mới tính hoàn toàn nộp hết.
Nhìn giấy niêm phong trên kho hàng, nghĩ bên trong đầy quần áo mùa đông, An Trường Khanh an tâm hơn nhiều với trời đông giá rét sắp nghênh đón. Đời trước y bất lực, đời này, cũng có thể tận lực làm chút gì đó.
***
Ba ngày trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, đảo mắt đến giao thừa.
Buổi tối hôm nay, trong cung sẽ mở tiệc, hoàng thân quốc thích, quan to tam phẩm trở lên và gia quyến đều phải vào cung dự tiệc. An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua cũng không ngoại lệ.
Vì giao thừa không thể ở trong phủ, An Trường Khanh liền tổ chức tiệc đoàn viên trong phủ vào trưa. An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua, Dư thị cùng An Nhàn Ngọc, còn có mẹ con Chu Hạc Lam, tổng cộng sáu người.
Trong phòng bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, bởi vì ít người, lại đều là người một nhà, liền không chia bàn, cùng ăn cơm tất niên.
Đám hạ nhân bận rộn một năm cũng được tiền thưởng, còn bày mấy bàn đồ ăn bên ngoài, náo nhiệt mà qua một năm.
Tới buổi chiều, An Trường Khanh thay lễ phục, theo Tiêu Chỉ Qua tiến cung.
Người tiến cung không ít, hoàng thân quốc thích trọng viên triều đình nhiều không kể xiết, rất nhiều gương mặt An Trường Khanh chưa từng gặp. Xe ngựa dừng lại trước cửa cung, An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua xuống xe, liền thấy người chờ trước cửa cung đều ngừng lại một chút, theo bản năng nhích lại gần, sôi nổi chào hỏi.
Cho dù là mừng giao thừa, trên mặt Tiêu Chỉ Qua cũng không thấy mấy phần vui mừng, trái lại An Trường Khanh nở nụ cười, gật đầu thăm hỏi những quan viên cùng gia quyến: "Chư vị đang đợi cỗ kiệu sao?"
Mọi người ở đây đều chỉ nghe nói đại danh của Bắc Chiến Vương phi, lần đầu tiên nhìn thấy người thật. Chợt bị hỏi chuyện, nhất thời không biết nên dùng thái độ nào ứng đối, phút chốc không khí liền đình trệ.
Một lát sau, mới có người trả lời: "Vâng, vừa rồi mới có một nhóm đi, sợ phải chờ một lát nữa."
Đáp xong lại không ai nói chuyện, mọi người đều đứng hai bên, chỉ có Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh đứng ở giữa. An Trường Khanh thấy bọn họ không nói lời nào, mình cũng không tự tìm mất mặt, liền lặng lẽ kề tai Tiêu Chỉ Qua nói nhỏ, bảo hắn nói cho mình thân phận của những người này.
Danh sách quan viên gia quyến hôm nay tới tham yến y đã xem qua, chẳng qua chưa thấy người thôi.
Mọi người im lặng không lên tiếng thấy Bắc Chiến Vương xưa nay ít khi nói cười, thế nhưng cúi đầu kề tai nói nhỏ với Vương phi. Hai mặt nhìn nhau lúc lâu, trong mắt đều kinh nghi bất định.
Đợi nửa khắc nhuyễn kiệu tiếp theo đã tới. Mọi người kính cẩn mà mời hai người đi trước. Thấy Tiêu Chỉ Qua gật đầu, An Trường Khanh lên cỗ kiệu trước. Tiêu Chỉ Qua nhìn xung quanh một vòng, lại quay về xe ngựa cầm lò sưởi tay xuống.
Mọi người thấy hắn vén mành kiệu, đưa lò sưởi tay vào trong, dùng thanh âm luôn trầm thấp nói: "Cầm che tay."
An Trường Khanh nhận lò sưởi tay, cười cười với hắn, thúc giục hắn nhanh lên kiệu. Trong lời nói có thể cảm thấy được thân mật.
Đợi cỗ kiệu chậm rãi rời đi, đám người đợi chờ sắc mặt khác nhau, người quen nhau đều yên lặng trao đổi ánh mắt.
Hiếu văn bá phu nhân liếc Hiếu văn bá* bên cạnh, nói: "Ta thấy Vương gia thật biết quan tâm, quả nhiên mới cưới nồng nàn, không giống lão phu thê chúng ta, ở đây hưởng gió lạnh nửa ngày, cũng không thấy có người hỏi một tiếng."
(*Bá: tước vị hàng thứ ba trong 5 tước - công hầu bá tử nam - thời phong kiến)
Hiếu văn bá đỏ mặt: "Phu nhân!"
Hiếu văn bá phu nhân đảo mắt, thu áo choàng, đi đến nhuyễn kiệu: "Đi thôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạ Nhạ: Sao nhân duyên của ngài kém như vậy? Nhiều người như vậy mà không một ai quan tâm ngài.
Túng Túng:...... (mặt vô biểu tình)