• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đây hắn làm vài cái nhiệm vụ mệt gần chết cả nửa năm cũng chưa chắc gộp được 50 điểm, 50 điểm này quả thật là một bước dài để về nhà.

Cái nhiệm vụ quần lót lần trước chỉ có 5 điểm, tính như vậy, một tên Đường Thanh Long bằng mười cái quần lót rồi, chẳng phải rất có lời sao.

Mao Cát Tường quả thực bị cảm động bởi tâm thái tích cực lạc quan này của chính mình.

Vậy vấn đề bây giờ, Đường Thanh Long đang ở đâu.

Mà bên kia, Tần Ý cũng đang dò thông tin, giúp Đường Ngự Thiên thắt cà vạt xong, hỏi nhiều lần xem có phải Đường Thanh Long thực sự không tới không, sắc mặt ban đầu có thể nói là nhu hoà của Đường Ngự Thiên trong nháy mắt trầm xuống.

Hắn âm tình bất định mà hỏi: “Em rất quan tâm gã?”

“… Không phải,” Tần Ý không biết nói thế nào, “Chỉ là tôi có chút lo lắng.”

Câu này không biết chạm đến khu lôi nào của Đường Ngự Thiên, người đàn ông nọ không nói một lời mà mở cửa như muốn ra ngoài.

Bên ngoài gió biển rất lớn, một đoàn người cung kính đứng đón gió, trật tự nghiêm trang, trên người đều mặc tây trang màu đen, trông coi ở đó giống như lính Diêm Vương.

Hồng Bảo theo đến, nhỏ giọng thay ông chủ giải thích: “Việc này, ở vũ hội sẽ tương đối loại, ông chủ nhất định là sợ cậu không thích ứng được.”

Tần Ý gật gật đầu, không cần Hồng Bảo nói thêm cái gì, anh cũng không có ý muốn xuống, không thích phải tham gia náo nhiệt.

Huống hồ, anh còn phải chờ gặp Mao Cát Tường trên boong tàu.

Sau khi Hồng Bảo nói xong thì lập tức chạy chậm đuổi tới sau nhóm người kia, Đường Ngự Thiên đi được hai mét, dừng lại, nói một câu với anh.

“Say sóng thì phải cẩn thận, đừng có chạy lung tung”

(*!!! Tôi biết chap trước Đường tổng để ý thầy Tần mà ;;;v;;; Trời má, không hổ danh là nam chính, cái gì cũng nhất, kể cả việc để ý đến người trong lòng- à thỉnh thoảng EQ hơi trì trệ nhưng không sao)

Sau khi nói xong câu này, hắn tựa hồ rất khó khăn, mặt lạnh buồn bực nửa ngày mới tiếp một câu: “… Tôi sẽ về nhanh thôi.”

Tần Ý ngây ngẩn cả người.

… Sao hắn lại nhìn ra thân thể anh không thoải mái?

Thuyền mới nhổ neo chưa được hai tiếng đồng hồ, tình trạng say sóng không quá nặng, đáng nhẽ cũng không thể bị phát hiện.

“Cảm ơn, nhưng tôi không có gì đáng lo, các anh cứ chậm rãi chơi, không cần như vậy…”

Đường Ngự Thiên không nói nhiều lời, lưu lại bốn người trông coi tại cửa, những người khác mạnh mẽ bước đi sau hắn.

Buỗi vũ hội này hắn làm khách quý, không thể không đi lộ mặt. Hắn chưa cần thiết phải làm căng với bốn lão già kia, không cẩn thận lại ra kết quả không tốt, nếu như bọn họ biết thức thời, hắn sẽ suy xét để bọn họ nhảy nhót nhiều thêm mấy năm.

Tần Ý sững sờ trong phòng một hồi, nghĩ thế nào cũng không ra nhiệm vụ đợt này là như thế nào.

Nếu như Đường Thanh Long ở trên thuyền, vậy hẳn là tự gã lén lút, hoặc giả… Có người dẫn gã lên.

Câu trả lời, anh lại càng thiên về vế sau hơn.

Từ trong ra ngoài du thuyền đều được canh trừng nghiêm ngặt, không có lời mời không được phép lên thuyền. Cho dù Đường Thanh Long có trà trộn vào, không có người giúp gã ẩn thân, một khi bị phát hiện, du thuyền sẽ phóng ra tín hiệu với bên hàng không, gã sẽ lập tức bị dẫn trở về thành phố A.

Về phần người giúp gã ẩn thân, Tần Ý trước tiên hoài nghi Đường Nhiên Chi.

Sững sờ tầm hai mươi phút, Tần Ý tính toán thời gian cũng không còn nhiều, liền đứng dậy đi đến boong thuyền chờ Mao Cát Tường, thuận tiện hóng mát một chút.

Bốn vị tay sai kia, hai người vẫn đứng trông ở cửa, hai người còn lại không gần không xa theo sát anh.

Du thuyền quá lớn, tiếng huyên náo vừa múa vừa hát dưới lầu phảng phất như cách nơi này cả một thế giới, anh đứng trên boong thuyền, ấn tượng duy nhất là cả một bầu trời đầy sao.

Thật đẹp.

Nền trời lam đậm lấp lánh ánh sao, sao trời lại phản chiếu trên mặt biển tĩnh lặng, dập dềnh khiêu vũ theo từng lớp sóng vỗ nhè nhẹ, lúc ẩn lúc hiện.

Tần Ý nhìn đến say mê, gió biển không ngừng rót vào lỗ tai, bởi vậy không nghe thấy tiếng bánh xe lăn đến ngày một gần.

Đường Nhiên Chi dừng lại cách đó không xa, ngước lên bầu trời, mỉm cười nói: “Rất đẹp.”

Cô Tiểu Mai kia đứng phía sau đẩy anh ta, là một cô gái tầm hai lăm, hai sáu tuổi, quần áo tướng mạo đều rất phổ thông, nhìn qua có một bộ dáng rất thuần phác. Tóc mái thật dài che khuất mắt, cô giương mắt thật nhanh liếc nhìn Tần Ý rồi lại lập tức cúi đầu.

Hai người mặc áo đen đang canh giữ ở cách đó không xa hơi khom lưng, chào hỏi: “Nhiên Chi thiếu gia.”

Đường Nhiên Chi luôn là một người ôn hoà lễ độ, anh ta đối với ai cũng dùng một dáng vẻ mỉm cười, sau đó tán dương một phen ‘Các anh vất vả rồi’.

“Bên ngoài gió lớn, coi chừng bị lạnh.” Tần Ý chú ý anh ta chỉ mặc trên người một kiện quần áo mỏng, “Anh tốt nhất vẫn nên quay trở về mặc thêm chút quần áo.”

Đường Nhiên Chi xua tay: “Không cần lo lắng, máy điều hoà trong phòng nóng quá, tôi ra đây hóng mát một chút.”

Khuyên cũng khuyên được, đối phương không nghe thì hết cách rồi, Tần Ý chỉ có thể âm thầm kỳ vọng anh ta hóng mát nhanh một chút rồi trở về.

Đường Nhiên Chi xuất thần mà ngắm trời sao, chăn len đắp trên đùi thỉnh thoảng lại lất phất theo gió.

Anh ta trầm thấp hỏi: “Tô tiên sinh, cậu nói xem, đường biển này sẽ có cá mập chứ?”

Lúc này Mao Cát Tường rốt cục cũng lấy được ân chuẩn của Bạch Dư, thu được thành tựu có tráng hán áp giải về phòng.

Hắn không thể chờ để chạy lên boong trên, tráng hán có nhiệm vụ không để cho Mao Cát Tường thoát khỏi tầm mắt của anh ta.

Mao Cát Tường chạy hai bước, tráng hán cũng chạy hai bước.

“Đại Cơ Nhục( Bắp Thịt Lớn à…?), anh quản tôi chặt thế làm gì.” Đại Cơ Nhục là biệt danh Mao Cát Tường đặt cho anh ta, hắn lúc thường rất ít khi gọi anh ta như vậy, mỗi lần gọi đều là khi hắn đang rất bất lực, “Tốt xấu gì cũng cách tôi một khoảng hai, ba mét có được không, phải cho nhau một chút không gian chứ.”

Thực sự là quá gần á! Hắn thề Đại Cơ Nhục mà tiến thêm hai bước là đụng vào hắn rồi.

Tráng hán sờ đầu một cái: “Nhưng Bạch thiếu dặn tôi phải xem chừng cậu…”

“Anh ta bảo anh trông anh liền trông như vậy à!”

Tráng hán nặng nề gật đầu: “Đúng vậy.”

“…”

Thế nhưng, vô luận bọn họ có nói thế nào cũng không để làm gì nữa, bởi vì Tần Ý căn bản không ở trên boong thuyền.

Thời điểm Mao Cát Tường cùng tráng hán lằng nhà lằng nhằng mà đi đến boong thuyền, nơi đó không một bóng người.

Gió cuốn nước biển, một trận bọt nước không ngừng mà đánh vào thân thuyền.

“Cậu ta, cậu ta quên giữa chúng tôi đã thề non hẹn biển à.” Mao Cát Tường khó có thể tin nổi, “Tôi bị bỏ rơi?”

“Cậu còn có Bạch thiếu,” tráng hán nghiêm túc giúp ông chủ nhà mình tăng độ hảo cảm, “Tâm ý của Bạch thiếu đối với cậu, thiên địa đều chứng giám!”

Thiên địa chứng giám cái quỷ gì!

“Thật đó,” tráng hán dùng ngón trỏ cùng ngón giữa, kề sát thái dương, dùng một loại thái độ phát thệ mà nói, “Chỉ có cậu mới có thể khiến Bạch thiếu nở nụ cười.”

Nở nụ cười, ba chữ này… Mà dùng trên người Bạch Dư sao?

Mao Cát Tường ngổn ngang trong gió biển, tóc mái trước trán bị gió thổi vểnh lên, hắn há mồm nói: “Đại Cơ Nhục, đầu óc anh không có vấn đề gì chứ?”

Đường Ngự Thiên đúng là trở về rất nhanh, hắn chen chúc trong cả ngàn người để lộ ra cái mặt, mấy ông già đưa hắn lên đâì đọc một bài diễn văn, sau đó lại dựa vào quầy bar uống hai chén rượu.

Không ai dám tới gần cái người mang theo hơn mười thuộc hạ này, Đường tổng trông chả giống đến tham gia vũ hội mà như đi đánh nhau hơn.

“Tiểu Đường à, cho Trình bá một chút mặt mũi, thu lại đao súng đi con.” Một vị lão gia tử tuổi xấp xỉ Đường Bát gia cười ha ha mà chống gậy đi tới.

Trình Quốc Cường là một trong những người quyền cao chức trọng tới lần này, thời điểm Đường Ngự Thiên bộc lộ tài năng trên thương trường khi mới mười mấy tuổi, bị người ta gọi đùa là tiểu Trình Quốc Cường của giới kinh doanh.

Chỉ là, sau đó, không cón ai dám nói như vậy nữa.

Đường Ngự Thiên một hơi uống cạn ly whisky kia, sau đó thật sự nghe lời Trình lão gia tử, dắt lại súng đặt trên bàn về bên hông.

Loại bá chủ thương mại này, lớn tuổi mấy cũng không chịu nhận mình già, luôn cảm thấy giang sơn vẫn hoàn toàn nằm trong tay thế hệ trước, không biết bọn tiểu bối trưởng thành đang ngày càng bay vào chiếm đất. Như bây giờ, ông ta còn chưa kịp đắc ý đã thấy Đường Ngự Thiên đứng dậy, vung vung tay ý muốn chào ông ta rồi rời khỏi chỗ.

Tuy rằng không ai dám tiếp cận hắn, nhưng vô số con mắt đều đang chú ý đến người đàn ông này. Có mấy vị tiểu thư đang đợi thời cơ thích hợp, thấy người muốn đi, không khỏi cuống quít, thậm chí có mấy người gan lớn còn muốn đi theo hướng Đường Ngự Thiên đang đi.

Đường Ngự Thiên đi đến bên cầu thang, cất giọng nói: “Mọi người cứ tận hứng, tôi còn có chút việc, không thể phụng bồi.”

“Cái này, sao lại đi như vậy được?”

“Haizzz, cũng không cho Trình lão gia chút mặt mũi…”

Trình Quốc Cường ngoài miệng cười nói không có gì, thế nhưng tay chống gậy kia lại âm thầm tăng thêm chút lực đạo.

“Dám như vậy với lão Trình, ngoại trừ Đường Ngự Thiên thật không có người khác.” Tư Gia Bắc lẫn trong đám người, chọt chọt anh trai cậu ta, “Anh, anh có thấy người bạn kia của em không?”

Tư Gia Bắc là theo chân anh hai cậu ta, Tư Gia Nam mà tới, cậu ta đã nhiều ngày không liên lạc cùng Tô Thất, điện thoại gọi không được, sau đó phát hiện weibo của Tô Thất không một tiếng vang mà vô hiệu hoá.

Tư Gia Nam nhíu nhíu mày: “Cái người họ Tô kia?”

Tư Gia Bắc vội vàng gật đầu, đúng vậy đúng vậy.

“Hai người còn liên lạc?” Sắc mặt Tư Gia Nam trầm xuống, “Đã nói với em bao nhiều lần rồi, loại người như vậy, bớt tiếp xúc mới tốt.”

“…”

Hôm nay Tư Gia Bắc bị người nhà ép buộc mấy lầy, thay đổi phong cách gợi cảm mê tình lúc trước. Âu phục thẳng tắp, trên mặt chỉ lén thoa chút kem che khuyết điểm, đến kẻ mắt trọng yếu nhất cũng không có vẽ lên.

“Được rồi,” Tư Gia Bắc bĩu môi, “Em đi nhà vệ sinh bổ trang một chút.”

Nói xong cậu ta liền dứt khoát chạy trốn, để lại anh trai đang tức giận mà lầm bầm ở phía sau.

Buổi tối uống rượu hơi nhiều, cậu ta lắc lư ở boong thuyền một chút mới tới được nhà vệ sinh.

Bên trong có một người đàn ông đang rửa tay, bóng lưng cao to trầm ổn. Tư Gia Bắc ngắm đàn ông, lúc không thấy hạ bộ, sẽ muốn nhìn từ dưới lên, bởi vậy thoáng thấy ống quần của người đàn ông bị nước biển làm ướt một bãi nhỏ.

Ở trên thuyền, đi trên boong cũng có thể bị gió thổi đến ướt nhẹp. Tư Gia Bắc cũng không quan tâm chi tiết này, ánh mắt cậu ta dịch chuyển, nhìn thấy bờ mông vểnh cao của người đàn ông.



Tch, thoạt nhìn rắn chắn, chắc ăn ngon lắm.

Người đàn ông ung dung thong thả rửa tay xong, lấy một tờ giấy bên cạnh lau khô tay, cũng không ngẩng đầu lên mà đi lướt qua cậu ta.

Tư Gia Bắc huýt sáo đi vào, đắp thêm chút kem che, rũ mắt lại nhìn thấy thứ không kịp trôi đi trong bồn rửa ta…

Vết máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK