Tặng xong bức tranh, Nhạc Tri Thời mới thấy mình vẽ xấu quá trời, cậu hối hận đòi vẽ lại bức khác nhưng Tống Dục không chịu.
Thậm chí anh còn không cho cậu cơ hội trau chuốt nữa cơ.
Còn tấm bản đồ địa hình do Tống Dục vẽ thì đẹp cực, vừa sống động vừa chính quy nghiêm túc, xịn xò đến nỗi Nhạc Tri Thời muốn đóng khung treo luôn ở đầu giường.
Đã lâu cậu mới có một giấc ngủ ngon thế này, trong giấc mơ cậu thấy mình và Tống Dục đang cho mèo con ăn thì phía sau bỗng có tiếng kêu quen thuộc, Nhạc Tri Thời quay đầu dòm thấy Quả Quýt đang tức giận gầm gừ, bắt quả tang ngay tại trận.
Mèo méo meo mèo meo~~~~~
Đúng là cơn ác mộng đáng sợ mà!!!
Mãi mới đến ngày nghỉ, nhưng chỉ được mỗi một ngày thôi.
Nhạc Tri Thời bị Quả Quýt đạp tỉnh vào sáng sớm, vừa đúng lúc Lâm Dung gọi cậu dậy ăn sáng, cậu mơ màng ôm Quả Quýt xuống lầu thì thấy Tống Dục đã đứng ở cửa mang giày.
Nhạc Tri Thời chợt tỉnh táo, cậu lững thững đi qua: “Sao anh ra ngoài sớm vậy?”
Tống Dục gật đầu, cột chắc dây giày: “Ừm, có chút chuyện.”
“Em đi cùng anh được không?”
Tống Dục không từ chối thẳng mà chỉ nói: “Em ở nhà ôn bài đi.”
Nhạc Tri Thời hiểu rất rõ Tống Dục, anh không từ chối thì có nghĩa vẫn còn cơ hội, chỉ cần cậu năn nỉ là được: “Cho em theo với, anh dẫn em theo được hông? Sau khi về em sẽ chăm chỉ làm bài tập, em hứa.”
Giọng Nhạc Tri Thời siêu đáng thương, Tống Dục ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Nhạc Tri Thời lại tiếp tục mèo nheo: “Anh ơi, xin anh đó, em tặng anh tất cả tranh của em nhá.”
Tống Dục chào thua.
“Cho em mười phút thay quần áo.”
“Yeah!”
Trong lúc chờ đợi, Tống Dục đứng nghịch điện thoại ở huyền quan, thấy tin nhắn WeChat do Hạ Tri Hứa gửi tới nên tiện tay trả lời luôn.
Bầu không khí buổi sớm tinh mơ hơi se lạnh và trong lành, vừa không cần đi học vừa có thể cùng Tống Dục đi chơi khiến cho tâm trạng Nhạc Tri Thời vô cùng phơi phới.
Trong lúc ngồi chờ xe buýt, Tống Dục móc cây kẹo mút màu hồng từ trong túi đưa cho cậu.
“Em để kẹo trong cặp anh chi vậy, ngọt quá, em ăn đi.”
Kẹo này do cậu lén bỏ vào, vậy mà đến tận giờ anh vẫn chưa ăn.
Ngẫm lại cũng đúng, Tống Dục vốn ghét ăn đồ ngọt mà.
Nhạc Tri Thời nhận cây kẹo, vừa xé vỏ bỏ vô miệng thì xe đã tới rồi, cậu theo Tống Dục lên xe bus.
Chẳng được bao lâu Nhạc Tri Thời bắt đầu buồn ngủ, cậu lắc lư vài cái rồi dựa hẳn vào vai Tống Dục ngủ ngon lành, thẳng đến khi anh gọi cậu dậy xuống xe.
Nhạc Tri Thời đứng ở trạm xe vươn vai, xe bus vừa đi xa, một cô gái cao gầy xinh đẹp ở đối diện đường vẫy tay với bọn họ, Nhạc Tri Thời bỏ tay xuống quay sang nhìn Tống Dục đứng bên cạnh cũng gật đầu với cô gái kia.
Vụ gì đây?
Được có mỗi một bữa nghỉ, mà sáng sớm đã chạy ra ngoài gặp chị đẹp sao? Cậu cứ thấy vô lý thế nào ấy, không phù hợp với tính cách của Tống Dục trước giờ.
Đèn đỏ trên lối dành cho người đi bộ chuyển xanh, Tống Dục bước qua đường đối diện.
Nhạc Tri Thời chợt thấy tâm trạng xuống dốc thậm tệ, cậu mân mê vỏ kẹo trong túi rồi bước theo sau anh.
Từ trước đến nay, anh chưa từng qua lại với cô gái nào cả.
Tính tình cô gái kia có vẻ rất tốt, hình như lớn hơn bọn họ chút xíu, Tống Dục chào hỏi rất nhiệt tình: “Tới sớm vậy, trùng hợp ghê, vừa tới đã thấy cậu rồi.”
Cô gái dòm Nhạc Tri Thời, hỏi Tống Dục: “Chắc đây là em trai của cậu hả?”
Tống Dục gật đầu, Nhạc Tri Thời bị điểm danh cũng lịch sự chào hỏi, sau đó tự giới thiệu bản thân.
“Chào cậu, tôi là Phong Nguyệt.” Cô cúi đầu xem đồng hồ: “Xe sắp đến rồi.”
Định đi đâu à? Nhạc Tri Thời chú ý đến outfit giản dị thoải mái, quần áo dài tay và giày thể thao đế bằng của cô.
Có phải muốn đến Thung Lũng Hạnh Phúc không? Hay là chuyến đi tham quan ngoài trời?
Đột nhiên cậu nhớ ra, ban đầu Tống Dục vốn không định dẫn cậu theo.
Điện thoại Phong Nguyệt bỗng đổ chuông, cô xin lỗi vội ra chỗ khác nghe điện thoại: “À, chúng tôi đang ở…”
Ngó thấy cô gái đi xa, Nhạc Tri Thời khều cánh tay Tống Dục, dí sát lại gần anh để anh quay đầu nhìn mình, cậu hỏi: “Anh muốn hẹn hò với chị ấy hả?”
Chỉ có Nhạc Tri Thời mới dám hỏi thẳng như vậy thôi.
Nhưng lúc hỏi trong lòng cậu cứ chộn rộn kỳ cục, tâm trạng cực tệ luôn.
Tống Dục nhướng mày: “Nếu anh đi hẹn hò thì mang em theo làm gì?”
Câu này lập tức thức tỉnh Nhạc Tri Thời.
Ờ há!
Anh đâu có từ chối dắt cậu theo, vậy đây chắc chắn không phải là buổi hẹn hò rồi, ai lại mang bóng đèn bự đi chơi chứ.
Lại còn là loại bóng đèn không biết kín miệng, có thể tiết lộ cho ba mẹ bất cứ lúc nào.
Nếu hẹn hò thật có khi Nhạc Tri Thời sẽ bép xép ấy, vì cậu thấy hông vui rồi đó.
Nhạc Tri Thời tính hỏi tiếp thì Phong Nguyệt đã quay trở lại, vài phút sau xe mà cô gọi đã đến, chiếc xe màu trắng trông rất to và không gian bên trong cũng lớn nữa.
Bọn họ lên xe, trong xe có hai thanh niên trẻ tuổi.
Nhạc Tri Thời nhìn chiếc xe chạy bon bon trên đường, tò mò không biết đang đi đâu, nhưng cảnh vật xung quanh ngày càng trở nên quen thuộc, cuối cùng dừng lại ở cửa bên hông trường Bồi Nhã.
Đến trường học làm chi vậy?
Nhạc Tri Thời không tiện hỏi nhiều.
Tống Dục xuống xe, một mình đi tới chỗ bảo vệ xuất trình giấy tờ được hiệu trưởng thông qua, bác bảo vệ mới cho vào.
Sau khi anh quay lại, xe chạy thẳng từ cổng vào trường rồi dừng ở ngõ sau căn tin, ngay khu trường học cũ sắp bị phá bỏ và di dời.
“Làm việc thôi.” Người thanh niên đội mũ xuống xe, xắn tay áo lên.
Nhạc Tri Thời hơi hốt hoảng, nghĩ đến mấy clip giết động vật hoang dã mà trước đây mình xem trên mạng, vội túm lấy cánh tay Tống Dục: “Các anh định làm gì vậy? Anh muốn giết hết lũ mèo này sao?”
“Không phải.” Tống Dục vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, nói với những người khác: “Tớ đã tìm được người có kinh nghiệm triệt sản rồi.”
Phong Nguyệt đeo găng tay, hơi ngạc nhiên: “Cậu tự bỏ tiền ra à? Nhiều tiền lắm đó.
Với cả mèo đông muốn triệt sản hết thì phiền phức lắm, tốn thời gian nữa.”
Một nam sinh khác nói: “Nếu tất cả đều được triệt sản thì sẽ ổn thôi.”
Tống Dục lắc đầu, mở cánh cửa lan can sắt: “Tôi sắp tốt nghiệp rồi.”
Nhạc Tri Thời hiểu ý anh.
“À, vậy cậu cứ yên tâm giao cho bọn tớ.” Phong Nguyệt gật đầu, bắt tay vào làm việc: “Tôi hy vọng hôm nay có thể diễn ra suôn sẻ.
“
“Mọi người muốn đem chúng đi à” Nhạc Tri Thời hỏi xong thì bước về phía trước: “Em giúp với.”
Tống Dục nắm lấy cổ tay cậu: “Đừng đi theo.”
Tất nhiên Nhạc Tri Thời không nghe lời anh: “Em có duyên với động vật lắm.” Tống Dục không muốn từ chối Nhạc Tri Thời trước mặt người ngoài, điều đó sẽ khiến cậu không vui, vì vậy anh đành đồng ý.
Anh tìm găng tay cho Nhạc Tri Thời, bảo cậu đeo vào.
Bắt mèo là một công việc tốn rất nhiều thời gian.
May mắn thay Tống Dục khá quen thuộc với chúng, nên không quá vất vả.
Nhưng họ không ngờ rằng Nhạc Tri Thời đúng là rất có duyên với động vật, chẳng biết do tò mò hay sao mà có con mèo nhỏ không tự chủ được bèn nhảy đến chỗ cậu, nhóm người thanh niên đằng sau nhanh chóng hành động, dễ dàng bắt được.
Nhạc Tri Thời là mồi nhử tuyệt vời cho lũ mèo, cậu giống như catnip (cỏ mèo) vậy.
Chẳng qua khi cậu muốn chạm vào hay nắm lấy chúng, thì sẽ bị Tống Dục ngăn cản.
Vất vả gần hai tiếng đồng hồ, mọi người đã bắt được tất cả mèo hoang nhốt lồng, nâng từng cái chuyển lên xe.
Đám mồn lèo ồn ào kêu ‘méo méo’, Tống Dục cho tụi nó thức ăn, thì mới yên ổn được một chút.
Nhạc Tri Thời ngồi xổm nhìn hai mẹ con mèo nhỏ trong một cái lồng lớn, tụi nó cũng nhút nhát ngó lại Nhạc Tri Thời.
“Tớ vừa đếm có tất cả tám con, khá phù hợp với mô tả của cậu.” Phong Nguyệt đưa một văn kiện: “Cậu ký tên đi, bọn tớ sẽ mang tụi nó về tắm rửa.”
Nhạc Tri Thời nghe hai người nói chuyện mới biết Phong Nguyệt làm việc ở trung tâm cứu hộ động vật đi lạc, đồng thời chịu trách nhiệm chuyển giao và nhận nuôi những động vật lang thang.
Vì vậy Tống Dục đã mời bọn họ đến bắt mèo hoang.
“Nhờ có cậu mà lần cứu hộ này nhẹ nhàng lắm luôn.
Trước đây bọn tớ thường bị tụi nó cào trầy xước chảy máu, nhiều lúc đành phải bỏ cuộc.” Phong Nguyệt kiểm tra mấy con mèo trong lồng, cô nhìn Tống Dục mỉm cười: “Chúng rất nghe lời cậu, xem ra bình thường cậu rất hay chơi với tụi nó hả?”
“Tôi không làm gì cả.” Tống Dục liếc lũ mèo, im lặng hồi lâu mới lấy ra cuốn sổ nhỏ cỡ bàn tay: “Trong đây chứa một số ghi chép về tính cách và thói quen của bọn nó, có lẽ sẽ giúp ích cho việc chăm sóc.”
Những người ở trung tâm cứu hộ lại cảm ơn anh lần nữa, muốn tặng anh một giấy chứng nhận cứu hộ nhưng Tống Dục không chịu nhận, cũng khéo léo từ chối lời đề nghị đưa về tận nhà của bọn họ.
Nhạc Tri Thời đứng ở cổng sau trường, ngó theo lối xe cứu trợ rời đi.
Nhìn những bé mèo dần đi xa, Nhạc Tri Thời nghiêng đầu nhìn sườn mặt Tống Dục.
Quả nhiên, không hề có xíu cảm xúc nào cả,
Miệng thì nói không làm gì, nhưng từ năm lớp 10 anh đã bắt đầu chăm sóc chúng rồi.
“Anh không tiếc hả?” Nhạc Tri Thời hỏi.
Tống Dục cúi đầu, mở app gọi taxi: “Tiếc gì, đây là lựa chọn tốt nhất.”
Xe taxi đậu trước mặt, hai người cùng lên xe, Nhạc Tri Thời kể cho Tống Dục nghe về giấc mơ đêm qua, đang cho mèo ăn thì bị Quả Quýt bắt quả tang, cậu than thở nói: “Em còn chưa được đút tụi nó ăn lần nào luôn ấy, hông ngờ giấc mơ đêm qua lại thành điềm báo trước.”
“Anh cho mèo hoang ăn, chỉ là chút lòng tốt nhất thời bộc phát thôi.” Lời Tống Dục tuy tàn nhẫn nhưng rất thực tế: “Nếu em chỉ cho chúng ăn rồi thả chúng đi lang thang, sẽ gây hại cho hệ sinh thái xung quanh.
Đối với mèo hoang từ khi sinh ra cho đến lúc chết, em có thể đút tụi nó được mấy lần chứ?”
Tống Dục nói xong thì nhìn ra ngoài cửa xe: “Chẳng thà cho chúng cơ hội, tìm được một mái nhà đúng nghĩa.”
Nhạc Tri Thời nghĩ về những điều Tống Dục từng nói: ngay cả khi xuất phát từ lòng tốt thì bạn vẫn phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.
Cậu đã bắt đầu hiểu tại sao Tống Dục lại thầm lặng làm những chuyện này.
Một khi bị người khác biết, chỉ sợ sẽ lan truyền rộng rãi.
Cộng thêm bản thân Tống Dục được rất nhiều người theo đuổi, nói không chừng bọn họ sẽ vì lấy lòng anh mà kéo bè đến cho mèo ăn, vậy thì chuyện này sẽ càng khó xử lý hơn.
Nhạc Tri Thời biết mình suy nghĩ chưa đủ cặn kẽ, nhưng hơn ai hết, cậu mong nguyện vọng của Tống Dục sẽ thành hiện thực.
“Mấy con mèo nhỏ đó, nhất định sẽ được người tốt nhận nuôi.” Cậu nở nụ cười rất hồn nhiên, vô tư bổ sung thêm câu: “Giống như em vậy, em có thể cho chúng kinh nghiệm và sự may mắn của mình.”
Tống Dục không thích nghe cậu nói như thế, cảm thấy rất khó chịu.
Anh bất mãn, nhíu mày nhìn Nhạc Tri Thời, giọng nhuốm chút lạnh lùng: “Kinh nghiệm của em không có giá trị tham khảo, cũng không có vận may nào hết.”
“Ai nói chớ?” Nhạc Tri Thời không vui, cậu thấy mình rất may mắn đó.
Tống Dục nói tiếp: “Chúng đang ở trung tâm đợi nhận nuôi, nhưng không nhất định sẽ được chọn.
Cho dù chọn trúng thì chưa chắc sẽ gặp được gia đình có trách nhiệm.
Sự chờ đợi này dài đằng đẵng, hơn nữa còn phụ thuộc vào sự ngẫu nhiên.
Thứ này mới gọi là vận may.”
Giọng Tống Dục bỗng nhiên thay đổi: “Em không giống thế.”
Vẻ mặt anh rất bình tĩnh mà lời nói ra nghe hơi nhảm: “Em là vận đen bất chợt.”
Nhạc Tri Thời nhíu mày: “Em là vận đen sao?”
Tống Dục quay lại nhìn cậu, Nhạc Tri Thời thấy những đốm sáng trong con ngươi đen láy anh ấy, phản chiếu cả khuôn mặt của chính mình.
“Trái táo cũng biết tổn thương người.”
Tống Dục chợt nêu một phép ẩn dụ vừa khó hiểu vừa cũ rích, đã thế anh còn cố gắng che giấu ý đồ của mình bằng câu chuyện về nhà khoa học mà cả thế giới đều biết đến.
Nhạc Tri Thời dạ khẽ, trong đầu toàn là hình ảnh Newton với bộ tóc giả gợn sóng.
Dù Tống Dục có nói gì thì trong lòng anh vẫn đang cầu nguyện cho lũ mèo hoang, hy vọng mỗi đứa sẽ có một tương lai yên ổn.
Khi hai người về nhà, Lâm Dung hỏi họ đã đi đâu, Tống Dục nói đến nhà sách, đương nhiên Nhạc Tri Thời cũng hùa theo nhưng bộ quần áo đen trên người cậu lại dính rất nhiều lông mèo.
“Em nóng quá, em muốn đi tắm.” Nhạc Tri Thời nói xong thì chạy tít lên lầu.
Lâm Dung bày ra những thứ bà mua cho con trai, chất đầy cả một túi to, trông như đang tham gia cuộc thi gói đồ vậy.
“Con coi, đây toàn là những thứ rất hữu dụng đó.
À đúng rồi, còn mấy loại thuốc cần mang theo nữa.”
“Nhiều quá mẹ ơi, đâu phải con đi đập đất khai hoang chứ?”
“Tiểu Dục! Sao con có thể châm chọc tình yêu thương bao la rộng lớn của mẹ dành cho con như thế hả?”
“…”
Lúc Nhạc Tri Thời trở về phòng, cậu sờ vào túi quần thì phát hiện vỏ kẹo mút hồi sáng Tống Dục đưa cho cậu.
Trước khi vứt nó, Nhạc Tri Thời còn lật ra xem, đột nhiên cậu phát hiện ra một điều.
“Sữa dâu á?”
Kỳ vậy ta?!
Cậu nhớ là mình mua vị sữa mâm xôi mà.
—————
Tác giả có lời muốn nói: You ‘are the apple of my eye.
Câu này có thể bắt nguồn từ thời cổ đại ở Anh, Shakespeare cũng thường sử dụng, rất cổ, nhưng nó mang một nét lãng mạn rất cổ điển.
(Tôi cảm thấy vậy hehe)
Không phải đang ám chỉ Adam và Eve (Nhân tiện, kinh thánh không nói rõ họ ăn loại trái cấm nào, nó đã bị các thế hệ sau truyền miệng thành trái táo.)
Ở đây tôi nghĩ mọi người hiểu nó như những lời yêu thương nhưng không phải vậy.
Tống Dục không muốn Nhạc Nhạc coi bản thân cậu như một con mèo hoang được người khác nhận nuôi.
Đối với gia đình họ, cậu vô cùng trân quý cho nên anh mới nói thế (Tất nhiên bạn có hiểu nó là tình yêu!)
Hết chương thứ ba mươi.
Danh Sách Chương: