Hai người đã thương lượng, hôm nay vẫn ở lại chỗ đó nghỉ ngơi, bảy giờ sáng mai xuất phát đi Lâu Lan, sau khi ngắm di tích Lâu Lan, lại tiếp tục đi quốc lộ 325, đi Thư Mạt.
Lý Thương Mạc không nghĩ tới Diêu Bảo Châu nhanh như vậy đã bị anh thuyết phục không đi hồ Lop Nur rồi, vốn còn muốn dùng ba ngày thời gian nhõng nhẽo, đâu nghĩ đến mới một ngày Diêu Bảo Châu đã nghĩ thông suốt.
"Sao cô nghĩ thông suốt vậy?" Trên đường trở về, Lý Thương Mạc hỏi: "Cô đừng lừa gạt tôi nha?"
"Làm sao có thể chứ?" Diêu Bảo Châu mặt không đỏ tim không đập nói: "Tôi cần phải nói dối à."
Lý Thương Mạc cười lạnh một tiếng, không so đo với Diêu Bảo Châu, cô không nói dối, nhưng ý tứ trong mỗi câu đều lệch ra, khiến cho người ta hiểu sai.
"Một mình tôi đi hồ Lop Nur quả thật là muốn chết. Đi Thư Mạt tốt hơn, bên trên quốc lộ 315 có rất nhiều thành phố đều đáng giá xem xét, bên kia có thung lũng Tháp Lý Mộc, còn có núi Côn Lôn, lại có rất nhiều dòng sông, một đường phong cảnh không ngừng, tôi cảm thấy có lẽ khác với mấy thành phố sa mạc trước đó chúng ta từng đi qua, đáng giá đi xem, đúng không?"
"Đúng vậy!" Lý Thương Mạc nghĩ đến cũng có chút hưng phấn, nói: "Chúng ta đi Thư Mạt, còn có thể đi Hoà Điền, lại tiếp tục vượt qua biên giới, đi vùng Trung Đông."
"Ừ." Diêu Bảo Châu mỉm cười nói: "Chúng ta đi thẳng đến cuối cùng, đi vùng Trung Đông, đi Châu Âu."
Lý Thương Mạc nghe được Diêu Bảo Châu nói muốn cùng mình đi một đường đến cuối cùng, nhịn không được cũng cười.
Anh vui vẻ hỏi: "Vậy thời gian đoạn đường này có thể không ngắn, cũng phải một tháng đấy."
"Anh đang gấp sao?"
"Không có." Lý Thương Mạc không chút do dự nói: "Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi không có ý định đi trở về."
"Thực sự không quay về nữa à?" Diêu Bảo Châu kinh ngạc hỏi: "Vậy anh định làm gì, ở chỗ này trồng cây à?"
"Còn phải dựa vào cô, cô cảm thấy sau này chúng ta làm gì?" Lý Thương Mạc cười tủm tỉm hỏi.
Diêu Bảo Châu biết rõ Lý Thương Mạc chắc chắn kéo cô vào, hôm nay cô không muốn tranh cãi với Lý Thương Mạc, theo anh nói: "Tôi cảm thấy trồng cây rất tốt, hiện tại sa mạc hóa nghiêm trọng như vậy, chúng ta làm chút chuyện tạo phúc cho thế giới, cứu vớt linh hồn sa đọa."
Lý Thương Mạc đã chuẩn bị nghe Diêu Bảo Châu khinh bỉ, không nghĩ tới cô lại bỗng nhiên dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, Lý Thương Mạc không sợ người bướng bỉnh, nhưng anh không có cách với người dịu dàng, nhất thời thậm chí có chút nghẹn lời, không biết nói gì.
"Anh không thích trồng cây à?"
"Thích chứ!" Lý Thương Mạc vội nói, sợ Diêu Bảo Châu đổi ý, nói: "Cô nhìn tôi khoẻ mạnh như vậy, loại chuyện trồng cây này chắc chắn không có vấn đề."
Diêu Bảo Châu cười, lúc này cũng không quên nhớ khoe khoang thân hình của mình.
"Được, việc tốn thể lực đều giao cho anh."
Lý Thương Mạc bỗng nhiên có một cảm giác hạnh phúc tưởng tượng tương lai hai người ở bên nhau, vui mừng giống như đứa bé, giọng hưng phấn: "Vậy thì không có vấn đề. Tôi trồng cây, cô nấu cơm."
"Tôi không biết nấu cơm." Diêu Bảo Châu hơi xấu hổ nói, "Nhưng có thể học, còn cảm thấy rất hứng thú đấy."
"Không biết thì đừng làm, để tôi, cái gì cô cũng không cần làm."
Diêu Bảo Châu dở khóc dở cười hỏi: "Vậy mỗi ngày tôi nằm chơi à?"
"Ừ, tôi cảm thấy thế cũng được." Lý Thương Mạc lại cười xấu xa nói: "Cô chỉ việc nằm, tôi cử động."
Diêu Bảo Châu bật cười, sau đó liếc Lý Thương Mạc, con người này quả nhiên xin ý kiến phê bình không được năm phút đồng hồ, nói không được vài câu êm tai, lập tức muốn nói những lời không biết xấu hổ.
"Ô uế."
"Hả? Tôi nói cái gì ô uế? Tôi nói này Tiểu Diêu, có phải cô đang nghĩ bậy bạ không?"
"Chậc chậc, cô nói xem đang suy nghĩ cái gì?"
Diêu Bảo Châu không có cách nào với Lý Thương Mạc, bình thường cô cũng rất nhanh mồm nhanh miệng, nhưng ở trước mặt Lý Thương Mạc phản ứng không nhanh như đối với người khác, thế cho nên cô cũng nghi ngờ có phải Lý Thương Mạc khắc cô hay không.
May mà cô lái xe nhanh, bọn họ đã trở lại cửa nhà bác gái Nhiệt Y Hãn rồi.
Bởi vì sửa xe mất chút thời gian, cho nên chờ bọn họ trở về, mặt trời đã sắp xuống núi rồi.
Xa xa hai người bọn họ nhìn thấy trong sân nhà treo đèn màu, không ngừng có người ra ra vào vào, khắp nơi đều lộ ra bầu không khí vui mừng hớn hở, bưng thịt cá đi vào bên trong.
"Tình hình này không đúng nha." Lý Thương Mạc bồn chồn nói.
Diêu Bảo Châu quan sát Lý Thương Mạc, hoài nghi hỏi: "Anh làm gì sau lưng tôi sao?"
"Đương nhiên là không, tôi luôn ở bên cô, nào có thể."
Vậy cũng đúng.
Tuy cảm thấy tình hình có chút kỳ lạ, nhưng Diêu Bảo Châu vẫn tháo dây an toàn ra nói: "Đi xuống xem một chút rồi nói sau."
Hai người cùng xuống xe, đi vào sân nhỏ, bị người trong sân tấp nập dọa sợ.
"Bọn họ đang mừng lễ gì sao?" Lý Thương Mạc nghi hoặc hỏi.
Diêu Bảo Châu tính toán, hôm nay cũng không phải tiết Quách Nhĩ Bang, lẽ ra không có hoạt động gì."
"Sao lại náo nhiệt như vậy ạ?" Không thấy bác gái Nhiệt Y Hãn, Diêu Bảo Châu tùy tiện giữ chặt một hàng xóm hỏi.
Nghe được Diêu Bảo Châu hỏi như vậy, người nọ mới chú ý tới cô và Lý Thương Mạc, cô ta nhìn về phía Lý Thương Mạc đứng bên cạnh Diêu Bảo Châu, bỗng nhiên cười đến là vui mừng, sau đó kêu lên: "Ngôi sao về rồi!"
Chuyện xảy ra tiếp đó nhanh đến mức Lý Thương Mạc và Diêu Bảo Châu đều phản ứng không kịp, chưa kịp suy nghĩ gì, đã bị kéo đến bàn chính, hơn nữa bị kính hai chén rượu lớn.
Uống xong một chén, bọn họ mới biết đại khái xảy ra chuyện gì.
Hoá ra hai chị em còn không nhịn được phổ cập kiến thức cho cha mẹ mình về Lý Thương Mạc, bác gái Nhiệt Y Hãn nào đã từng được gặp ngôi sao? Không khống chế nổi tâm trạng nhiệt tình hiếu khách, lôi kéo hàng xóm tổ chức tiệc cho khách từ xa đến này. Không nghĩ tới người nhận biết Lý Thương Mạc trong thị trấn nhỏ nơi biên giới này còn không ít, dù sao từng nhà đều có người trẻ tuổi, hơn nữa Lý Thương Mạc quả thực đại diện không ít đồ dùng, cho nên rất nhanh tin tức ngôi sao đến thị trấn đã truyền ra.
Ngay sau đó thôn trưởng cũng biết chuyện này, đồng bào tộc Duy nhiệt tình hiếu khách, hơn nữa hiếm khi có người nổi tiếng tới, mọi người quyết định phải chiêu đãi tốt vị khách này.
Nhìn trong sân đống bàn thật dài và trên mặt bàn thức ăn phong phú cùng với những khuôn mặt tràn ngập nụ cười và tò mò, Diêu Bảo Châu và Lý Thương Mạc quả thực là dở khóc dở cười.
Lý Thương Mạc đã quen, nhưng Diêu Bảo Châu thật sự cảm giác mình như con khỉ trong vườn thú.
Không đúng, là gấu trúc trong vườn thú.
Cô bỗng nhiên rất bội phục, Lý Thương Mạc có thể quanh năm sống trong vầng sáng này, đổi lại là cô quả thật là một ngày đều chịu không nổi.
Bên này không biết là quy củ gì, vừa mới uống xong một chén rượu, ngay sau đó lại là một chén, đầu tiên là chủ nhân mời, sau đó đến thôn dân đấy.
Diêu Bảo Châu bưng rượu, thịnh tình không thể chối từ.
"Anh chính là đãi ngộ nguyên thủ quốc gia nha." Diêu Bảo Châu tâm tình phức tạp nói.
Lý Thương Mạc đắc ý muốn chết, nhướn mày với Diêu Bảo Châu nói: "Thế nào, đi theo anh đây lăn lộn thoải mái chứ? Sành ăn, có phải đời này chưa từng được tiếp đãi như vậy hay không?"
Diêu Bảo Châu xấu hổ cười, nói thật, cô ở Châu Âu thật sự từng được hoàng thất tiếp đãi, hơn nữa từng ăn tiệc tối Hoàng gia, nhưng nhìn thấy Lý Thương Mạc dáng vẻ đắc ý như vậy, thật sự không muốn đả kích sự tự tin của anh.
"Đúng vậy, chưa từng được nhiệt tình đối đãi như vậy."
"Tất nhiên." Nói xong Lý Thương Mạc lại tu cạn chén rượu.
Hai người uống xong chén rượu thứ hai, Diêu Bảo Châu đang muốn cầm đũa ăn, ai ngờ lại đến lượt chén thứ ba.
Ai cũng biết người Tân Cương có thể uống rượu, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới tất cả mọi người uống được như vậy. Diêu Bảo Châu cảm giác mình không chịu được rồi, nói thẳng không thể uống nổi, nhưng là dân phong bên này, ở đâu cho phép từ chối, từ chối chính là không nể mặt mọi người.
Tuy bình thường Diêu Bảo Châu cũng thích uống mấy ngụm, nhưng tửu lượng kém, hai chén đã hơi chóng mặt buồn nôn rồi, thật sự không dám uống nữa.
Lý Thương Mạc đã ba chén xuống bụng, thấy Diêu Bảo Châu khó xử, không nói hai lời cầm rượu trong tay cô qua, trước mặt mọi người uống một hơi cạn sạch.
"Anh uống ít một chút, đừng cậy mạnh." Diêu Bảo Châu nhịn không được nhỏ giọng dặn dò Lý Thương Mạc: "Bọn họ thấy anh uống được chắc chắn còn muốn rót cho anh, bên này văn hóa rượu chính là như vậy."
"Yên tâm, lúc này mới bao nhiêu chứ?" Lý Thương Mạc quay đầu liếc Diêu Bảo Châu, mỉm cười nói: "Cô yên tâm, có tôi ở đây, chắc chắn không cho bọn họ rót rượu cho cô, tôi sẽ bảo vệ cô."
Diêu Bảo Châu không nghĩ tới Lý Thương Mạc sẽ nói ra lời buồn nôn như vậy, có lẽ cũng là do uống quá nhiều.
Cái gì "Tôi sẽ bảo vệ cô " loại lời này cảm giác chỉ có học sinh cấp ba mới có thể nói ra. Hơn nữa cản rượu mà thôi, vậy mà cũng phải tuôn ra lời phim thần tượng vậy sao?
Diêu Bảo Châu đang muốn giễu cợt Lý Thương Mạc hai câu, nhưng mà vừa ngước mắt lại chạm vào ánh mắt Lý Thương Mạc.
Bốn chén rượu vào trong bụng, ánh mắt Lý Thương Mạc đã có chút mơ màng, nhưng ánh mắt của anh lại sáng rực, anh mím môi nhìn Diêu Bảo Châu cười, cười đến có chút thẹn thùng.
Diêu Bảo Châu vốn định trêu ghẹo Lý Thương Mạc hai câu, không nghĩ tới bị anh đả động rồi.
Bốn phía tiếng động ầm ĩ, có người đang khiêu vũ, có người uống thả cửa, có người vui cười, có người miệng lớn ăn thịt, có người vui đùa.
Song Diêu Bảo Châu lại cảm thấy thế giới trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, dường như trong nháy mắt về tới buổi trưa trường cấp ba, quạt trên đỉnh đầu lung la lung lay, ve sầu gọi hè ngoài cửa sổ.
Dáng vẻ Lý Thương Mạc thật sự giống như chàng trai mười lăm mười sáu tuổi trong trí nhớ, có chút ngượng ngùng, nhưng vừa đơn giản vừa chân thành. Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt và nụ cười của anh, bạn sẽ không chút do dự tin tưởng mỗi câu mỗi chữ anh nói là phát ra tự đáy lòng.
Diêu Bảo Châu suy nghĩ nên hình dung như thế nào về giờ phút này cho phù hợp, cô nghĩ có lẽ là cảm giác mối tình đầu, nhưng mà rõ ràng cô chưa từng yêu bất cứ ai, cũng chưa từng thật sự có mối tình đầu.
"Để tôi!"
Lại có người muốn mời rượu Diêu Bảo Châu, Lý Thương Mạc vội tiếp nhận rượu uống thay Diêu Bảo Châu.
Diêu Bảo Châu nhìn Lý Thương Mạc ngồi ở bên cạnh cô hào sảng rót rượu, chỉ cảm thấy toà núi băng trong lòng đang có dấu hiệu tan ra.
Cô ngăn Lý Thương Mạc, không cho anh tiếp tục uống, khiến mọi người than thở.
"Không sao! Đây là phong tục bên này, người Tân Cương là như thế này."
Lý Thương Mạc trước đó từng đến Tân Cương, cùng tiếp xúc nhiều lần với người bên này, biết rõ bọn họ vừa uống rượu là có thói quen này. Thế cho nên khoảng thời gian kia anh đều sợ hãi đi ăn cơm, bởi vì chỉ cần ăn cơm nhất định phải uống say, tỉnh rượu rồi tiếp tục ăn, ăn xong lại say, một ngày ăn hai bữa cơm, mỗi bữa cơm đều có thể ăn đến bốn năm tiếng đồng hồ.
Ánh mắt Diêu Bảo Châu trở nên dịu dàng, giọng vừa ôn hoà vừa lo lắng nói: "Tôi biết, nhưng không phải dạ dày anh không tốt sao? Thật sự nên uống ít thôi."
"Hả?" Ánh mắt Lý Thương Mạc sáng ngời, dường như phát hiện ra chuyện gì đó, giơ chén rượu, kích động hỏi: "Làm sao cô biết dạ dày tôi không tốt?"
"Anh từng bị thủng dạ dày, có lẽ tôi nhớ không lầm, không phải sao?"
"Đúng, nhưng tôi chưa từng nói với cô."
"Tôi từng tìm kiếm về anh trên mạng."
Diêu Bảo Châu thật sự sau khi tìm kiếm về Lý Thương Mạc mới biết được sinh vật fans thật đáng sợ, ở bên trong diễn đàn từ cơ thể đến xx thần tượng đủ loại.
Lướt xem những bài viết, Diêu Bảo Châu làm tổng kết, đám fans đối với thần tượng quả thực như là cha mẹ đối với con cái, chỉ sợ là trên đời rất nhiều cha mẹ còn không yêu con cái mình đến vậy đấy.
"Lại vụng trộm tìm kiếm về tôi?" Lý Thương Mạc nhướn mày nói.
Nghe Lý Thương Mạc nói như vậy, Diêu Bảo Châu đã biết rõ anh muốn bắt đầu lải nhải rồi đấy.
Quả nhiên.
"Tò mò về tôi như vậy sao?"
"Aiz, hết cách rồi, tôi chính là người đàn ông thần bí mà nguy hiểm như vậy, khiến người ta vừa tò mò vừa sợ hãi, không trách cô, tôi cũng đã quen rồi, ai bảo tôi mê người như vậy."
"Sau này cô tò mò gì có thể hỏi thẳng tôi, cũng không phải tôi không nói cho cô. Làm gì phải lên mạng tìm kiếm về tôi? Trên mạng cũng không phải là sự thật."
"Này cô tìm kiếm về tôi lúc nào thế? Không phải cô luôn lái xe ư, ở đâu ra có thời gian tìm kiếm?"
"Chậc chậc, không phải cô nhân lúc tôi ngủ vừa lén nhìn tôi, vừa vụng trộm tìm kiếm về tôi chứ?"
"Không ngủ còn nghĩ tới tôi."
Diêu Bảo Châu vừa rồi mới tích góp được chút cảm xúc dịu dàng, trong nháy mắt tan thành mây khói, Lý Thương Mạc thật sự là chàng trai mười bảy mười tám tuổi, chỉ có đàn ông tầm đó mới biết phá hư bầu không khí lãng mạn.
Diêu Bảo Châu bị Lý Thương Mạc nói đau đầu, quyết định chuyên tâm ăn đùi dê, không để ý tới anh.
Uống rượu xong vòng thứ nhất, mọi người cũng bắt đầu ăn gì đó.
Lý Thương Mạc hơi say rượu, ngậm điếu thuốc, chống đầu nhìn Diêu Bảo Châu ăn đùi dê.
"Anh có thể đừng nhìn tôi chằm chằm không?" Diêu Bảo Châu sắp ăn không vô rồi.
"Cô còn sợ tôi nhìn cô à?" Lý Thương Mạc gẩy tàn thuốc nói: "Sao tôi cảm thấy cô không sợ trời không sợ đất nha?"
"Tôi vốn không sợ anh nhìn, nhưng hiện tại sợ anh nhìn rồi."
"Tại sao?"
Diêu Bảo Châu ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thương Mạc, cũng hiếm khi anh đứng đắn nhìn Diêu Bảo Châu.
Xung quanh vô cùng ồn ào, thế nhưng chỉ cần hai người đối mặt, liền có một loại cảm giác toàn bộ thế giới đều biến mất.
Diêu Bảo Châu nhìn Lý Thương Mạc, cảm thấy người này thật sự rất kỳ quái, rõ ràng là người không đứng đắn nhất đời này, thế nhưng chỉ cần khi nghiêm túc, ánh mắt của anh liền thâm thúy giống như cất giấu một linh hồn sống nghìn năm trong cơ thể anh.
"Tại sao sợ tôi nhìn cô?" Lý Thương Mạc truy hỏi.
Diêu Bảo Châu không nói lời nào.
"Nói đi."
Diêu Bảo Châu nghiêng đầu không nhìn ánh mắt của anh, cúi đầu cười.
"Cười cái gì?" Lý Thương Mạc có đôi khi rất bá đạo, vươn tay nắm cằm Diêu Bảo Châu, đơn giản ép cô nhìn anh, "Nói mau, tại sao sợ tôi nhìn cô?"
Đời này Diêu Bảo Châu ghét nhất là dáng vẻ tổng giám đốc bá đạo, lúc trước cũng không phải là không có người dùng lợi ích tiền tài theo đuổi cô, nhưng cô dùng toàn bộ sức lực ngăn cản.
Song sự đá đạo của Lý Thương Mạc lại là một loại trẻ con muốn làm gì thì làm, khiến cô không tức giận được.
"Làm tôi đau rồi."
Nghe được Diêu Bảo Châu nói như vậy, Lý Thương Mạc buông lỏng tay, nhưng đối với vấn đề vừa rồi vẫn vô cùng cố chấp.
"Vậy cô nói đi tại sao sợ tôi nhìn cô."
Trong thế giới người trưởng thành, không phải mỗi chuyện đều cần đáp án, rất nhiều chuyện không trả lời cũng đã là trả lời, còn có rất nhiều chuyện biết rõ đáp án cũng phải giả vờ không biết.
Thế giới người lớn lập lờ nước đôi, mười bốn cũng có thể là số không. Chỉ có thế giới của con nít "Tại sao" mới quan trọng như vậy.
"Bởi vì anh không giống người khác." Diêu Bảo Châu nói.
"Không giống chỗ nào?" Lý Thương Mạc ngậm điếu thuốc, híp mắt nhìn Diêu Bảo Châu, tiếp tục ép hỏi, không đạt được mục đích không bỏ qua.
"Bởi vì..."
Diêu Bảo Châu cụp mắt xuống, dừng một chút mới nhìn về phía Lý Thương Mạc.
Cô cười đến mức khiến Lý Thương Mạc cảm thấy sáng bừng.
Bình thường Diêu Bảo Châu cười, không phải phong tình vạn chủng, thì là cởi mở hồn nhiên, nhưng hiện tại nụ cười của cô lại không giống với trước đó, cô cười đơn giản giống như là một đứa con nít lần đầu tiên biết cười vậy.
"Bởi vì tôi thích anh." Diêu Bảo Châu nói.
Tôi thích một người trong lòng cất giấu chút gì đó, nhưng không nói cho anh biết.
"Hoá ra chưa từng thực sự thích bất cứ ai." Diêu Bảo Châu tiếp tục nói: "Đây là lần đầu tiên, cho nên cảm thấy sợ."
Tôi thích một người, đơn giản, mãnh liệt, liều lĩnh.