“Lận Huyền Chi, ngươi đây là đang làm cái gì?” Đoạn Vũ Dương nhịn không được hỏi.
Lận Huyền Chi hết sức chuyên chú mà lấy thuốc bột ra xích cho Yến Thiên Ngân, dưới tác dụng của dược miệng vết thương lập tức khép lại, sau đó hắn mới đưa tầm mắt đến trên người tên đang tự giác mà đứng ở bên cạnh - Đoạn Vũ Dương.
“Đa tạ Đoạn công tử đã trễ thế này còn giúp ta đưa gia đệ về tới.” Lận Huyền Chi nói.
Đoạn Vũ Dương trên trán hiện lên một dấu chấm hỏi thật lớn, không hiểu ra sao mà cau mày, đánh giá Lận Huyền Chi, nói: “Ngươi đây là đang làm cái quỷ gì?”
“Ngươi cho rằng ta đang làm cái quỷ gì?” Lận Huyền Chi hỏi lại.
Đoạn Vũ Dương nghẹn một chút, không hề ngần ngại mà nói: “Ngươi là chờ sau khi bổn thiếu gia rời khỏi lại khi dễ Thiên Ngân? Bổn thiếu gia nói cho ngươi biết, ta đã sớm xem thấu âm mưu quỷ kế của ngươi, ta hôm nay liền ăn vạ nơi này, không đi!”
Yến Thiên Ngân sợ Lận Huyền Chi tức giận, vội vàng nói: “Vũ Dương ca, cảm ơn ngươi hôm nay đưa ta trở về, ngươi vẫn là nhanh về nhà đi không cha ngươi lại lo lắng.”
“Tiểu tử ngươi……” Đoạn Vũ Dương bị Yến Thiên Ngân làm cho nghẹn họng, hắn có ý tốt mà giúp Yến Thiên Ngân vượt qua cửa ải khó khăn, không nghĩ tới, tiểu tử này cư nhiên còn giúp Lận Huyền Chi đuổi hắn đi.
Đoạn Vũ Dương cũng là tên có khí thái thiếu gia, hắn mới sẽ không vì mặt nóng dán mông lạnh mà bực, lập tức cười nhạo một tiếng, nói: “Đi thì đi, đợi chút nữa ngươi bị hắn khi dễ, đừng hy vọng bổn thiếu gia tới hỗ trợ.”
Nói xong, Đoạn Vũ Dương xoay mặt liền hướng bên ngoài mà đi.
“Đoạn thiếu gia.” Thanh âm thanh lanh của Lận Huyền Chi vang lên.
“Làm gì? Muốn đánh nhau a?” Đoạn Vũ Dương dừng bước chân, quay đầu hướng về phía Lận Huyền Chi mắt trợn trắng lên, kiêu căng ngạo mạn mà nói: “Bổn thiếu gia sống cho tới bây giờ chưa bao giờ ỷ mạnh hiếp yếu, tên phế sài Luyện Khí kỳ tầng 2 như ngươi, bổn thiếu gia khinh thường động thủ, bất quá ngươi vẫn muốn đi võ đạo quán mà đánh như vậy, bổn thiếu gia cũng không ngại cho ngươi đi chữa trị gân cốt.”
Yến Thiên Ngân có chút tức giận, đen mặt vừa định thay Lận Huyền Chi nói mấy câu, liền nghe được Lận Huyền Chi mang theo vài phần ý tứ cảm kích, nói: “Đoạn thiếu gia là người tốt, liên tiếp giúp đỡ đệ đệ ta, ta vô cùng cảm kích, ngày sau nếu có điều cần, dù có vượt lửa qua sông, ta cũng không chối từ.”
Dứt lời, Lận Huyền Chi còn đối với Đoạn Vũ Dương hành lễ.
Đoạn Vũ Dương sợ tới mức xém hồn phi phách tán, hắn hướng phía sau nhảy một bước, khiếp sợ nói: “Ngươi ngươi ngươi —— ngươi đây là phát điên cái gì?”
Hắn bất quá tùy tay giúp đỡ mà thôi, đối với hắn mà nói căn bản không xem như có chuyện gì to tát, nhưng cư nhiên lại nhận được một cái lễ lớn như vậy của Lận Huyền Chi, còn có một lời hứa!
Phải biết rằng, người này chính là Lận Huyền Chi a!
Tuy rằng trước kia Đoạn Vũ Dương cùng Lận Huyền Chi cũng không giao thoa gì, nhưng chỉ cần là người Thanh Thành, tất nhiên đã nghe qua các loại tán dương Lận Huyền Chi.
Cái gì mà ngạo cốt huynh tâm, cái gì mà quân tử như ngọc, cái gì mà con người đương thời đệ nhất……
Tóm lại, Lận Huyền Chi tuyệt đối sẽ không phải là một người dễ dàng có thể đối người khác hành lễ nói lời cảm tạ còn trịnh trọng như thế, này là chuyện lạ a.
Đoạn Vũ Dương bị dọa cho choáng váng.
Yến Thiên Ngân cũng bị dọa cho choáng váng, hắn chân tay luống cuống mà đứng ở phía sau Lận Huyền Chi, há miệng to tới nỗi cằm đều muốn rơi xuống đất đất.
Đại ca hắn, không phải vẫn luôn đều thực chướng mắt Đoạn Vũ Dương sao?
Trước kia Đoạn Vũ Dương cũng từng đưa hắn về nhà, cũng bị Lận Huyền Chi gặp được, Lận Huyền Chi lúc ấy còn lạnh một khuôn mặt, trào phúng hắn nói: “Ngươi cùng loại mặt hàng này quậy với nhau?”
Nhưng lúc này mới qua mấy ngày, Lận Huyền Chi cư nhiên liền đối Đoạn Vũ Dương lấy lễ tương đãi, này thật sự không thể nào tưởng tượng nổi!
Lận Huyền Chi mặc kệ hành động của hắn đã mang cho hai người này bao chấn động, sau khi thi lễ, hắn đứng thẳng dậy, phủi vạt áo, lại trở thành một vị công tử như thanh lãnh, cao ngạo.
Lận Huyền Chi nói: “Sắc trời đã tối, liền không lưu người lại uống trà.”
“Ai muốn uống trà cùng ngươi a, đang nhiên phát tật xấu, hù chết bổn thiếu gia!” Đoạn Vũ Dương sợ Lận Huyền Chi bị cái gì bám vào người, đầu óc không bình thường, hồ nghi mang theo ánh mắt cảnh giác nhìn hắn một lát, rồi cho Yến Thiên Ngân một ánh mắt tự cầu phúc, xẹt một phát lập tức liền trốn đi.
Danh Sách Chương: