Lúc Chu Diệc Lan thấy Cảnh Triệt, anh không tỏ vẻ gì, chỉ mỉm cười và hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”, tựa như hai người đã quen gặp mặt nhau mỗi ngày, không hỏi cậu một câu rằng hơn một năm nay đã đi đâu, sao lại rời đi không một câu từ biệt rồi quay trở về, và mối quan hệ hiện giờ với em trai anh là gì.
“Em ăn rồi ạ.” Cảnh Triệt nhỏ giọng trả lời.
“Lên thư phòng với Tiểu Diệc đi.” Chu Diệc Lan vừa nói xong thì tự mình lên tầng trước.
Chu Diệc Trạm cầm tay Cảnh Triệt khẽ nhéo. Cảnh Triệt mỉm cười như đã hiểu rõ với hắn.
Có gì mà phải sợ chứ? Binh đến thì tướng nghênh. Dù là chuyện gì đi chăng nữa, hãy cứ đối mặt cùng nhau.
Lam Thiên ngồi trên ghế sô pha, chân bắt chéo nhìn tờ báo trong tay.
Đầu đề của mục giải trí ngày hôm nay là một bức ảnh lớn, chụp rất rõ ràng.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà Sắc Vi, trong một nhà hàng cao cấp, nhị thiếu gia Chu thị và người yêu đồng tính thân thiết bên nhau. Tuy ánh đèn hơi lờ mờ nhưng có thể thấy rõ vẻ mặt ngọt ngào không thể phủ nhận của hai người.
Lần trước anh và hắn bị chụp trộm trên đường, lúc ấy Chu Diệc Trạm vẫn chưa được người ta biết đến, hơn nữa Chu thị còn dùng thủ đoạn cưỡng ép nên không gây tiếng quá lớn. Nhưng lần này không giống như vậy nữa. Chu Diệc Trạm giờ đã là nhị thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy của Chu thị. Ảnh chụp rõ ràng như thế mà bên Chu thị lại không sử dụng thủ đoạn gây sức ép với truyền thông. Vậy nên bây giờ không chỉ có báo chí mà ngay cả trên mạng cũng đã bắt đầu điên cuồng phát tán bức ảnh đó.
Lam Thiên nhìn được một lúc thì ném tờ báo đi. Không ngờ hành động của Lâm Thiên Sơn lại nhanh như thế. Đêm qua vừa hẹn mình ra gặp mặt nói về việc hắn sẽ lợi dụng truyền thông để tạo phiền phức cho mối quan hệ giữa Chu Diệc Trạm và Cảnh Triệt, mong rằng Lam Thiên sẽ hợp tác với hắn, vào đúng thời điểm thích hợp thì thành chất xúc tác, rồi sau đó tự làm theo ý muốn. Nhưng không ngờ ảnh chụp và tin tức đã bùng nổ ngay sáng nay.
Tiểu Diệc, em xin lỗi, bởi vì, em yêu anh.
Chu Diệc Trạm nhíu mày. Ảnh chụp trên các tờ báo, tạp chí và cả trên mạng đều rất rõ ràng, nếu phủ nhận chỉ càng thêm giả tạo, gây bất lợi với cả hắn và Cảnh Triệt.
Cảnh Triệt cũng rất kinh ngạc. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cậu được đăng lên báo đấy. Cậu nhìn sang màn hình máy tính, thấy mình đang dựa vào ngực Chu Diệc Trạm, trên mặt là nụ cười mỉm và đôi mắt trong veo dâng trào nước mắt có thể nhận ra rất rõ. Làm sao đây, làm sao đây?
“Tiểu Triệt, em thấy sao?” Chu Diệc Trạm bỗng mở miệng.
“À, hả? Anh nói xem sao em trong ảnh lại yếu đuối như thế chứ? Mất mặt quá…”
“… Anh đang muốn hỏi em, anh và em bị đưa lên báo chí, từ giờ trở đi sẽ có rất nhiều người truy vấn, sẽ có rất nhiều người chú ý, thậm chí sẽ có rất nhiều người mắng chửi em. Em, nghĩ như thế nào?” Đầu Chu Diệc Trạm đầy hắc tuyến. Rốt cuộc Cảnh Triệt có ý thức được tầm nghiêm trọng của chuyện này không đó?
“Em, em chỉ đùa chút thôi mà… Chuyện này, em biết sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với anh, và cả Chu thị cũng vậy. Nhưng đối với cá nhân em thì không chút xi nhê nào… Nên là, để xem anh và anh hai anh định xử lý thế nào thì em phối hợp theo thế ấy…”
“Gì mà không có ảnh hưởng đối với em? Thế không phải giới truyền thông sẽ biết em là biên kịch của “Lời nói dối” sao?”
“Ừ nhỉ. Em nên gọi cho chú Đoàn với chú Hàn một cuộc để báo cho họ một tiếng, còn cả Alex nữa…” Cảnh Triệt vừa lấy di động ra thì chuông đã vang lên, là Hàn Nhất Sâm.
“A lô, chú Hàn ạ.”
“Bọn chú đọc được tin tức rồi. Cháu đừng hoảng, không có gì phải sợ hết. Nếu xử lý tốt thì có khi còn có lợi cho chúng ta.”
“Dạ?”
“Nhị thiếu gia Chu thị đang ở bên cạnh cháu chứ, để nó nghe điện thoại đi.”
Chu Diệc Trạm cầm di động của Cảnh Triệt lên.
“Chú Hàn, cháu là Chu Diệc Trạm… Cháu biết rồi ạ. Cháu đã bàn bạc với anh hai rồi… Vâng, chào chú.”
“Anh thân với chú Hàn từ khi nào vậy?” Cảnh Triệt lấy lại di động, hỏi.
“Lúc em không biết.” Chu Diệc Trạm nhẹ xoa tóc Cảnh Triệt, “Anh, em muốn mở một buổi họp báo, thẳng thắn về chuyện này.”
Chu Diệc Lan hút thuốc, trầm mặc một lúc lâu rồi mới xoay người nói: “Anh sắp xếp giúp em.”
Lâm Thiên Sơn híp mắt nhìn bức ảnh trên tờ báo. Tuy bức ảnh này đến tay hắn trước tiên nhưng khi nhìn thấy hai người kia bị lôi lên báo chí một cách công khai như vậy, trong lòng hắn vẫn dấy lên cảm giác là lạ: Trong một nhà hàng tao nhã, hai người đang ôm lấy nhau, cả hai đều cười rất ngọt ngào. Tất cả đều rất chói mắt.
Dựa vào cái gì mà Chu Diệc Trạm đã tổn thương Tiểu Triệt nhưng sau đó vẫn được tha thứ? Rõ ràng hắn và Lam Thiên đang có quan hệ dây dưa với nhau không ngừng, vì sao lại muốn chiếm lấy cả Tiểu Triệt? Tên đó chẳng qua chỉ là một nhị thiếu gia Chu thị, đa số thời gian đều đi du lịch, hắn có tư cách gì mà đoạt Tiểu Triệt với mình?
Dù sao Lâm Thiên Sơn vẫn không phục. Hắn từ một kẻ gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng đến bây giờ là tổng giám đốc của một công ty quảng cáo nổi tiếng trong nước, đã dùng sự kiên trì của mình để trải qua những tháng ngày có hàng trăm hàng nghìn cản trở to nhỏ. Thế nên đến lúc này rồi, hắn vẫn không buông tay. Hắn phải sử dụng hết khả năng để tranh đấu đến cuối cùng.
“Cốc cốc”, tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Lâm Thiên Sơn, “Vào đi.”
“Thưa tổng giám đốc Lâm, tôi mới nhận được tin báo rằng trưa ngày mai Chu thị sẽ mở một cuộc họp báo về chuyện nhị thiếu gia Chu thị và người yêu đồng tính.” Thư kí đứng trước bàn báo cáo.
“Họp báo? Xem ra lần này Chu thị không thể không ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện. Tốt lắm…” Lâm Thiên Sơn mỉm cười nhìn khuôn mặt tươi cười của Cảnh Triệt đang tựa vào lòng Chu Diệc Trạm.
Tiểu Triệt, Chu thị là một công ty lớn, họ sẽ không nương tay đâu. Tôi muốn em biết rằng, Chu Diệc Trạm chỉ là một kẻ dựa hơi vào sự nghiệp của gia tộc, ăn chơi trác táng, còn người xứng đáng mà em có thể phó thác cả một đời, chính là tôi.
Vì phải đi sắp xếp mấy chuyện nên Chu Diệc Trạm đưa Cảnh Triệt về biệt thự của Đoạn Triết. Alex vừa nhào tới ôm lấy Cảnh Triệt vừa than vãn không ngừng, sau đó lại cười tà: “Còn có thể xuống giường hửm? Xem ra nhị thiếu gia Chu thị không đủ dũng mãnh ha…”
Cảnh Triệt lấy tay bưng kín miệng Alex.
Chu Diệc Trạm cười gian xảo: “Anh giữ lại đến đêm động phòng nhé.”
Cảnh Triệt mặt đỏ như máu. Alex gỡ tay cậu ra: “Nhị thiếu gia họ Chu à, bọn tôi đọc tin hết rồi. Nếu cậu xử lý không tốt thì tôi sẽ dẫn Cảnh Triệt đi luôn đấy.”
“Tôi biết rồi. Cảm ơn anh đã chăm sóc Cảnh Triệt nhé, bác sĩ Hàn Kiến Quốc.” Chu Diệc Trạm cười đểu.
Ánh mắt của Alex băng lãnh đến mức có thể giết chết người, quay đầu nhìn chằm chằm vào Cảnh Triệt. Cậu vừa lui về phía sau từng bước vừa xua xua tay: “Không phải em nói cho anh ấy biết đâu.”
“Nếu đã là người thân thiết với Tiểu Triệt, đương nhiên tôi phải biết rõ từng chi tiết mới có thể yên tâm.” Chu Diệc Trạm kéo Cảnh Triệt về phía mình, “Chuyện tiếp theo đến phiên anh xử lý, cổ vũ anh xem nào!”
“À thì… Anh cố lên.” Cảnh Triệt lí nhí.
“Tuy lời động viên này của em làm anh thấy hơi thất vọng, nhưng sau khi anh xử lý xong rồi phải bồi thường đấy nhé.” Chu Diệc Trạm vỗ đầu của cậu, chuẩn bị rời đi.
Cảnh Triệt cúi đầu nghĩ một lúc rồi đưa tay kéo tay áo của Chu Diệc Trạm. Chu Diệc Trạm vừa quay đầu lại thì gương mặt của Cảnh Triệt đã nhanh chóng đưa đến. Hắn chỉ cảm thấy bên môi có cái gì đó mềm mại, ấm áp nhẹ lướt qua rồi biến mất rất mau. Đợi đến khi Chu Diệc Trạm phản ứng lại, Cảnh Triệt đã bước lên tầng.
Sờ sờ môi mình, Chu Diệc Trạm cười với Alex, “Chào bác sĩ Hàn Kiến Quốc nhé.”
Alex xoay người nằm lên sô pha than vãn: “Cảnh Tiểu Triệt, em dẫn tên này từ đâu tới vậy. Rõ ràng là một tên sói đội lốt người mà dám hiên ngang đi lại…”
Dạo gần đây giới giải trí trong nước rất náo nhiệt, tiêu điểm chỉ có một, đó là chuyện ảnh chụp cảnh thân mật của nhị thiếu gia Chu Diệc Trạm cùng với người yêu đồng tính của mình bị tung ra nhưng lại không phủ nhận, còn mở một cuộc họp báo để công khai thừa nhận quan hệ tình yêu giữa hai người. Hành động này đã trở thành một đề tài rất hot trong giới giải trí và thậm chí là toàn quốc.
Từ các bài báo, tạp chí hay mạng xã hội, TV đều là ảnh chụp và tin tức về Chu Diệc Trạm và Cảnh Triệt. Cảnh Triệt đột nhiên trở thành “con cưng” của giới truyền thông. Từ chuyện gia đình “thảm khốc” cho đến việc nghỉ học “lang bạt khắp nơi”, chuyên mục về tiểu thuyết “nổi tiếng”, và cả chuyện được nhà đạo diễn nổi tiếng Đoạn Triết coi trọng, trở thành nhà biên kịch của bộ phim điện ảnh được chuyển thể từ tiểu thuyết. Đủ loại chuyện giả, thật đều bị biên soạn như một cuốn tiểu thuyết, đủ để trở thành tin tức hot nhất.
Vì đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên Cảnh Triệt không thấy mấy tin tức này ảnh hưởng tới mình cho lắm. Chẳng qua điều khiến cậu kinh ngạc hơn cả là, thì ra cậu có fans.
Lúc cậu lần đầu phát hiện ra chuyện này là khi cậu đến chỗ của Thiên Diệp mua sách. Cậu vừa đọc sách vừa ngẫm nghĩ về tình tiết tiểu thuyết như lúc thường thì đột nhiên nghe thấy tiếng thì thầm không cố ý đè giọng từ phía sau lưng. Cậu quay đầu lại thì phát hiện có vài nữ sinh cấp hai đang nhìn mình chằm chằm rồi khe khẽ bàn luận cái gì đó.
Cảnh Triệt liên tưởng đến ảnh chụp của mình ở trên mạng đang được truyền bá rộng rãi, chắc mấy nữ sinh đó cũng đọc tin tức cả rồi, nên có bàn tán gì đấy về mình cũng rất bình thường mà. Còn về phần nội dung bàn tán là gì, cậu cũng không muốn làm chuyện tự chuốc lấy phiền toái.
Nhưng mười mấy phút sau, mấy cô nữ sinh đó lại ngại ngùng bước tới trước mặt cậu.
“Xin hỏi, anh có phải Cảnh Triệt không ạ?” Một nữ sinh có búi tóc tròn tròn hỏi.
“Đúng thế. Xin hỏi có việc gì không?” Cảnh Triệt không muốn nói dối nên cậu rất thẳng thắn nhìn sang các cô.
“Woa, đẹp trai quá đi mất. Đúng là người thật còn đẹp trai hơn.” Một cô gái có bím tóc đuôi ngựa đỏ bừng mặt phấn khích.
“Thật ạ? Anh chính là Cảnh Triệt trong báo ấy ạ? Là người ở bên cạnh Chu Diệc Trạm ạ?” Cô gái có búi tóc tròn tròn tiếp tục hỏi.
“Đúng thế. Anh chính là Cảnh Triệt trên báo. Rốt cuộc thì các bạn có việc gì?” Cảnh Triệt mất kiên nhẫn.
“Bọn em là fans của anh và Chu Diệc Trạm. Xin anh hãy ký tên cho bọn em đi!” Cô gái có búi tóc tròn tròn đưa ra một quyển vở và một cái bút.
“Hả?” Cảnh Triệt kinh ngạc.
“Dù có như thế nào, tụi em vẫn sẽ ủng hộ các anh hết mình, chúc các anh hạnh phúc!” Cô nữ sinh tết tóc đuôi ngựa cũng lấy vở ra.
“Em, em có thể chụp chung với anh một tấm không ạ?” Cô gái tóc ngắn vẫn không nói chuyện mở đôi mắt to tròn.
Thế nên Cảnh Triệt luống cuống tay chân ký tên, chụp ảnh chung. Ba cô nữ sinh lưu luyến mãi mới chịu rời đi. Sau đó Cảnh Triệt vội chào Thiên Diệp rồi ra về. Sau khi cậu về thì lên mạng search rồi mới biết cậu và Chu Diệc Trạm có một cái tieba, số fans cũng không hề ít.
Cảnh Triệt nhìn nội dung trong tieba, dần há to miệng. Mình có fans! Trời ơi! Mình, Cảnh Triệt, có fans!
Khi cậu nói cho Chu Diệc Trạm về phát hiện mới này của mình thì hắn chỉ xoa đầu cậu và nói: “Anh đã sớm liệu được.”
“Vì sao?” Cảnh Triệt khó hiểu.
“Bởi vì trên thế giới này, sẽ luôn có người thích những thứ xinh đẹp mà không bị những hủ tục che mờ.” Tay Chu Diệc Trạm sờ mó lên lưng Cảnh Triệt, “Còn có một nguyên nhân nữa là, em quá đẹp.”
“Chu Diệc Trạm!” Cảnh Triệt muốn thoát khỏi vòng tay hắn thì Chu Diệc Trạm lại ôm chặt cậu trong lòng.
“Tiểu Triệt, giờ còn chưa đến một tháng. Sau này có thể sẽ xảy ra chuyện không tốt, chúng ta phải kiên trì chịu đựng.”
“Em không sợ. Dù sao ba mẹ cũng không thể nhìn thấy được. Anh sẽ ở bên em, em còn sợ cái gì nữa?” Đầu Cảnh Triệt chôn ở cần cổ Chu Diệc Trạm, rầu rĩ nói.
“Nhưng mà, em cũng không thích được người khác chú ý. Em cũng không phải ngôi sao gì, có fans để làm gì chứ…”
“Đúng rồi, có một người yêu em là anh đã đủ rồi…”
“Này, anh làm gì vậy…”
“Yêu em đó…”
“Lưu manh, anh… ưm…”
“Cảnh Tiểu Triệt, em bị ai dạy hư rồi, thế mà lại cắn người!”
Nhân viên của Mars dạo này rất áp lực. Tâm tình của boss không tốt nên bọn họ cũng không làm việc được thoải mái. Áp suất thấp này đã bao trùm công ty hơn nửa tháng nay.
Lâm Thiên Sơn không ngờ Chu Diệc Trạm sẽ công khai thừa nhận mối quan hệ người yêu với Cảnh Triệt. Mà điều càng làm hắn kinh ngạc hơn là, Chu Diệc Lan cũng ngầm thừa nhận. Tuy mấy chỗ bên truyền thông có quan hệ với hắn cũng đưa tin scandal, nhưng thế lực của Chu thị vẫn không thể nào khinh thường được. Nhiều cánh truyền thông trung lập đưa tin chèo lái chuyện này sang một hướng khác ngay trên mạng xã hội. Tám mươi phần trăm cư dân mạng đều cho rằng Chu Diệc Trạm và Cảnh Triệt rất dũng cảm, đáng được khen ngợi. Lúc ấy họ còn thật tâm chúc phúc chứ không chửi rủa nửa câu. Còn một vài nhân vật đứng đầu xã hội cũng bày tỏ ý kiến và viết ra những bài post cho rằng chỉ cần tình yêu đồng tính không làm phiền đến người khác thì không đáng bị chuyện bé xé ra to.
Khủng bố hơn cả là phần đông những cô gái ở trên mạng đã tra ra được những hình ảnh trong đời sống của Chu Diệc Trạm và Cảnh Triệt rồi lập nhóm fans, bắt đầu công khai ủng hộ Chu Cảnh với slogan “Tình yêu chân thật không có tội”.
Lúc này Lâm Thiên Sơn chẳng khác gì lấy đá tự đập chân mình, đành đâm lao phải theo lao. Trong phòng làm việc tràn ngập khói thuốc, từng điếu thuốc khiến môi Lâm Thiên Sơn khô rát.
Di động vang lên vài hồi chuông. Lâm Thiên Sơn mất kiên nhẫn nhận điện thoại. Là Lam Thiên.
“Lâm tiên sinh, xem ra kế hoạch lần trước của anh không diễn ra thuận lợi nhỉ. Tôi có một con bài. Nếu chúng ta đã là quan hệ hợp tác với nhau thì tôi vẫn muốn thương lượng trước với anh về chuyện này.”
Lâm Thiên Sơn im lặng nghe xong lời Lam Thiên nói, thoáng suy ngẫm một lúc rồi mới đồng ý.
Sau một tháng khi tình cảm giữa Chu Diệc Trạm và Cảnh Triệt được đón nhận, khi mà mọi người đã nghĩ tin tức này sẽ dần chìm xuống thì các nhà truyền thông lại đột nhiên nhận được thư nặc danh: Mối tình đầu của Chu Diệc Trạm là nhóm trưởng Lam Thiên nổi tiếng của nhóm nhạc EYE. Một năm trước, người bí ẩn đã ôm hôn trên đường với Lam Thiên chính là Chu Diệc Trạm. Cảnh Triệt là người thứ ba, chia rẽ tình yêu mười năm giữa hai người kia. Trong thư còn gửi kèm những bức ảnh chụp thân mật của Chu Diệc Trạm và Lam Thiên thời trung học, đại học và khi sống chung với nhau sau tốt nghiệp.
Một viên đá đã khuấy động bao lớp sóng, Cảnh Triệt nháy mắt trở thành kẻ thứ ba đáng phỉ nhổ. Fans của cậu cũng bắt đầu nội chiến với nhau. Truyền thông ba phải, tin tức gì cũng đưa khiến mọi người rối rắm.
Cùng lúc ấy, một đương sự khác là Lam Thiên lại tỏ thái độ yên lặng, thậm chí còn nhiều lần ám chỉ tính xác thực của chuyện này.
Trên mạng xã hội mắng chửi rầm trời, báo chí thì phấn khích suy đoán này nọ. Duy chỉ có mỗi đương sự Cảnh Triệt vẫn đang ở trong biệt thự của Đoạn Triết, ngày ngày ôm máy tính gõ tiểu thuyết mới, không quan tâm đến những nghi ngờ vô căn cứ bên ngoài.
“Lời nói dối” đã sắp xong. Đoạn Triết và Hàn Nhất Sâm đã ở trong giới giải trí lâu như vậy, vừa nhìn đã biết tin tức này không chỉ nhằm vào mỗi Cảnh Triệt mà còn nhằm vào cả tổ quay phim “Lời nói dối”. Dù gì Cảnh Triệt cũng là biên kịch của bộ phim. Tin tức trước đây tuy không gây trở ngại với Cảnh Triệt, nhưng với cái mác “kẻ thứ ba” lần này đúng là khiến người ta đau đầu.
Mọi người có thể chấp nhận tình yêu chân thật, nhưng sẽ không đồng tình với kẻ thứ ba phá vỡ tình cảm của người khác. Người phía sau bức màn này ra chiêu rất thâm độc.
Cửa phòng làm việc của Lâm Thiên Sơn bị đẩy ra. Một chàng trai trẻ tuổi bước tới: “Lâm Thiên Sinh, xin anh hãy dừng tay lại đi.”
“Hửm? Vì sao? Ước định của chúng ta vẫn chưa chấm dứt mà?” Lâm Thiên Sơn khiêu mi.
“Tôi đã nhìn nhầm anh.” Chàng trai đáp lời.
“Cậu không sợ tôi sẽ nói cho Cảnh Triệt biết? Cậu chính là bạn tốt của em ấy đấy.” Lâm Thiên Sơn nhíu mày.
“Tôi trước đây ngu xuẩn nên mới đồng ý ước định với anh. Bây giờ tôi muốn tiếp tục ngu xuẩn như vậy nữa.”
“Cậu không sợ tôi sẽ nói cho em ấy chân tướng sao?” Lâm Thiên Sơn cười lạnh.
Chàng trai im lặng một lúc lâu rồi nói: “Tôi sẽ tự mình nói cho cậu ấy biết. Lâm tiên sinh, tôi khuyên anh nên sớm buông tay. Có một số việc không thể cưỡng cầu được.”
Chàng trai nói xong thì mở cửa rời đi. Lâm Thiên Sơn ngồi trên chiếc ghế xoay lớn, nhíu mày thật chặt.