Đây quả thực làm người Lâm gia sợ hết hồn.
Dù là Liễu thị hoan hỷ nhất cũng bị dọa cho đàng hoàng, đối với chủ nhân của nữ nhi, con rể tương lai chỉ có gật đầu, một chữ cũng không dám nói.
Ngoại trừ Bùi Hành là chủ nhân của Nguyệt Thược làm cho người Lâm gia khiếp sợ, một nguyên nhân khác chính là của ngoại hình của hắn.
Người Lâm gia làm sao gặp qua nam tử xuất chúng như vậy, chỉ có trả lời đã không dám thở mạnh, đầu óc càng xoay không kịp, ngay cả Tiếu tỷ luôn tự cho mình rất cao cũng tự ti mặc cảm, tay chân luống cuống.
Bùi Hành vốn là dự định ấn theo lục lễ từng bước một mà làm, nhưng như vậy sẽ mất nửa năm, Nguyệt Thược biết rõ tuyệt đối không thể kéo dài như vậy, nếu như tháng này không thể làm đám cưới, có lẽ nàng đời này không có cơ hội trở thành thê tử của Bùi Hành.
Nàng liền quấn quít lấy Bùi Hành, mềm giọng cầu xin Bùi Hành đem các loại lễ tiết đều bỏ qua, trực tiếp viết hôn thư, sau đó ở ngày mười ba hoặc mười bốn xử lý hai bàn tiệc rượu.
Bùi Hành dở khóc dở cười, trách cứ nàng, "Vốn là đã đủ giản lược, theo như nàng nói cũng quá không còn hình dáng."
Nguyệt Thược cọ xát hắn: "Theo như Tứ gia nói, ta phải về nhà đợi gả, đến lúc đó trong nhà ai chiếu cố chàng? Hơn nữa..." Nàng đỏ mặt, "Hơn nữa ta cũng không nỡ tách Tứ gia lâu như vậy..."
Bùi Hành cũng cảm thấy không nỡ, nhưng hắn dù sao cũng là nam nhân, không giống nhưtiểunữ nhi muốn cùng tình nhân ngày đêm dính cùng một chỗ, lại cảm thấy Nguyệt Thược nói vô căn cứ, chỉ cho là nàng mộttiểucô nương không hiểu chuyện, không chịu đáp ứng.
Nguyệt Thược thực nóng nảy, nàng còn nhớ tháng này ngày 15 kết quả thi Hương sẽ yết bảng, Bùi Hành ngoài dự đoán của mọi người, thế nhưng trúng thứ sáu, tin tức đến Bùi phủ, cả nhà đều mừng rỡ không thôi. Mà hiện thời mặc dù Bùi Hành rời đi Bùi gia, nhưng một khi hắn trở thành cử nhân, hôn sự của bọn họ chỉ sợ không thành. Không nói cái khác, biểu cô nương Phương Ngọc Dung vẫn đang nhìn chằm chằm đấy.
Mà Bùi Hành hậu tích bạc phát*, lần này không chỉ trúng cử, năm sau thượng kinh đi thi không chỗ nào không thuận, không đề cập tới cái khác, một người tuổi còn trẻ anh tuấn đã là tiến sĩ, trong kinh thành bao nhiêu người muốn chiêu con rể? Nàng hông sợ Bùi Hành thay lòng, nhưng là Bùi Hành đứng càng cao, chuyện xấu và trở lực lại càng lớn, nàng không muốn ngày ngày chịu loại áp lực này.
Cũng may Bùi Hành mềm lòng, thấy Nguyệt Thược thực vội vã như vậy, ngẫm lại hiện thời sa sút như vậy, cần gì phô trương, lợi ích thực tế là tốt rồi, nên đáp ứng.
Ngày mười một tháng mười, Bùi Hành lại một lần nữa đến của Lâm gia, nhận lỗi và thông báo với bọn họ ba ngày sau ở ngõ Tân Kiều làm tiệc rượu thành thân.
Ngày đông chí, Lâm gia trên dưới dọn dẹp hồng hồng lục lục, bên trong bên ngoài hàng xóm láng giềng hỗ trợ phía trước, ngoài cửa treo vài chuỗi pháo, chờ tân lang đến cửa thì đốt.
Bùi Hành lần đầu tiên đón dâu trên dưới đều là trưởng bối chỉ huy, đầy tớ chạy việc. Lúc này đây chỉ có một Minh Kỳ, rất nhiều chuyện đều do hắn ta giải quyết. Chính hắn ta dùng tiền mướn kiệu hoa, bốn người thổi tiêu đánh trống, hai người nâng kiệu, lại có bốn người mở đường, Bùi Hành cưỡi ngựa, một đường diễn tấu sáo và trống đi vào ngõ Hạnh Hoa.
"Chú rể tới rồi, chú rể tới rồi..." Trong ngõ hẻm,tiểuđồng cười đùa vỗ tay đi theo sau cỗ kiệu gọi.
Ngõ Hạnh Hoa khá nhỏ, cũng may kiệu hoa cũng không lớn, nếu là lần đầu tiên Bùi Hành đón dâu dùng đại kiệu tám người nâng, thì không thể nào vào được trong ngõ.
Thân phận của Bùi Hành, cũng không ai dám nháo, thuận thuận lợi lợi đón Nguyệt Thược ra đưa vào cỗ kiệu, mang về nhà ở ngõ Tân Kiều, chỗ đó đã xếp đặt bảy tám bàn tiệc rượu, thỉnh học lý sư trưởng và bạn tốt cùng trường của Bùi Hành, còn có Tào Lập Hiên, và mấy bằng hữu thế giao, thậm chí Bùi Trạm không biết rõ ở đâu nhận được tin tức, thế nhưng cũng tới cửa ngồi vào uống rượu, mặt khác chính là hàng xóm láng giềng cùng vài bàn thân thích nhà mẹ đẻ Nguyệt Thược.
Không nói đơn sơ hay không đơn sơ, ít nhất mấy ngày này có thể làm được náo nhiệt như vậy đã không dễ dàng.
Chờ tân khách tản đi, Minh Kỳ và Thôi bà tử thắp đèn thu dọn tàn cục bên ngoài.
Trong tân phòng dán chữ "Hỷ", treo tấm vải đỏ, nến song long phượng, Nguyệt Thược đang đội khăn voan ngồi ở trên mép giường.
Nàng nghĩ đến dáng vẻ của chú rể, trong nội tâm liền bang bang nhảy lên, hai chân nhẹ tênh như ở trong mộng. Loại cảm giác choáng váng này, không biết khi nào mới sẽ biến mất.
Nam nhân bề ngoài anh tuấn, xuất thân cao quý, cử chỉ khoan thai, tài năng năng lực mọi thứ không thiếu thực bị nàng chiếm được...
Nguyệt Thược thậm chí không dám nhéo chính mình, nếu như là mộng đẹp, nàng mới không cần tỉnh.
Bùi Hành cuối giờ Dậu (khoảng 9h tối) mới tiến vào, hắn hôm nay bị đổ không ít rượu, con mắt không còn trầm tĩnh như trước, có chút quá mức sáng ngời, nhưng nhìn lại tinh thần sáng láng, hết sức có thần thái.
Hắn nhấc lên khăn voan đỏ, chỉ thấy gương mặt của cô gái dưới tấm khăn voan như được tấm vải đỏ nhiễm hồng, như ánh trời chiều lúc hoàng hôn, ánh mắt là dáng vẻ xấu hổ trước nay chưa từng có.
Bình thường nhìn thấy Bùi Hành tự nhiên cũng có thẹn thùng, nhưng cũng không phải là kiểu “xấu hổ” này của tân nương hôm nay. Mà đó là tâm thái không giống, nên tình cảm cũng bất đồng, dù sao lúc ấy tình cảnh của nàng giống như chân đạp vực sâu, tùy thời tùy khắc sẽ hụt chân rơi vào khoảng không, dù là tình nồng cũng giải không được lo lắng ẩn sâu.
Hiện thời cách Bùi gia, tiêu đi nô tịch, lại gả cho Bùi Hành, trong một đêm gông kiềng vây hãm trên người nàng được tháo xuống, chỉ nhìn nàng ở phòng ngủ đơn sơ của Lâm gia ngủ ngon hơn so với ở Bùi gia thì biết.
Lại nói bên trong nội viện, chủ tớ có khác, thường thường sẽ làm giảm đi tình cảm nam nữ, Nguyệt Thược trong ngày thường hầu hạ Bùi Hành, sẽ coi Bùi Hành ở một vị trí cao, giống như cung phụng thần tiên trên thánh đàn. Nhưng là hiện tại, Bùi Hành vốn giống như pho tượng vàng sáng lấp lánh, bỗng nhiên có thêm nhân khí, biến thành một nam nhân biết nói biết cười...
Như thế, cảm giác của Nguyệt Thược khi đối mặt Bùi Hành tự nhiên sẽ bất đồng.
Bùi Hành đêm nay cũng cao hứng, bởi vì hắn thấy hạnh phúc ánh trên gương mặt của Nguyệt Thược.
Đối với Bùi Hành mà nói, hắn sớm đã có được Nguyệt Thược, trên thực tế có cho nàng danh phận hay không đối với hắn căn bản không có ảnh hưởng. Nhưng là không biết rõ vì sao, mộttiểunha đầu như vậy, lại có thể nhẹ nhàng khêu động tâm của hắn, khiến cho hắn muốn sủng nàng, thỏa mãn nàng.
Bởi vì đợi gả, Nguyệt Thược trở về Lâm gia ba ngày, Bùi Hành ngủ một mình ba ngày, sớm đã không thể chờ đợi được. Động tác của hắn ôn nhu, nhưng là không cho phép kháng cự, từng phát từng phát vừa mạnh vừa sâu, làm người ta nổi điên.
Nguyệt Thược bất lực, run rẩy ôm lưng của hắn, cảm thụ được mồ hôi nóng bỏng của hắn rơi trên người nàng, bắp đùi đều mệt mỏi phát run, nhưng là Bùi Hành vẫn không có ý muốn kết thúc, chỉ đem nàng lăn qua lăn lại thiếu chút nữa sụp đổ.
Trong lúc đó, Bùi Hành vẫn còn ở bên tai nàng nói chuyện khiêu khích nàng, thanh âm trầm thấp lại có từ tính, "Sao nhi, gia thích phản ứng của nàng, thật đáng yêu..."
Hắn rõ ràng so với trước đây ôn nhu hơn, nhưng lại càng có tính xâm phạm hơn.
Nguyệt Thược con mắt ướt át, run rẩy không thôi, tay nắm lấy bả vai cường tráng thấm mồ hôi của Bùi Hành cầu xin tha thứ: "Gia, hôm nay tha cho ta, ta không được..."
Bùi Hành lúc này mới gia tốc, một hồi lâu mới xuất ra, thân thể hùng tráng mà thon gầy đè trên người Nguyệt Thược, thở hổn hển.
Nguyệt Thược thở hồng hộc, bàn tay nhỏ bé vô lực khẽ đẩy Bùi Hành, bị một đại nam nhân đè nặng, làm cho nàng khó thở.
Lúc nghỉ ngơi, một tay Bùi Hành ôm Nguyệt Thược trước ngực còn dính ướt hừng hực, tay kia không an phận trêu chọc nàng, Nguyệt Thược lắc lắc thân thể né mấy lần nhưng không thoát.
Bùi Hành cười hỏi nàng, "Thành thật nói cho gia, bây giờ không phải đã khá hơn sao?"
Nguyệt Thược mặt thoáng cái đỏ bừng.
Bùi Hành giống như phát hiện, nàng giống như đã từ từ quen, mặc dù còn khóc cầu xin, nhưng là "Khóc cầu xin" không giống như trước đây.
*****
Lại nói Bùi Trạm ăn tiệc xong về nhà không có nói nhiều thì đi ngủ, sáng sớm ngày thứ hai được nha đầu thỉnh đi Vịnh Thọ Đường.
Bùi lão phu nhân bởi vì chuyện Bùi Hành, tâm tình mấy ngày gần đây luôn luôn không thế nào giãn ra, Bùi đại phu nhân Chung thị mỗi ngày mang theo hai cô con dâu, Xảo tỷ, Đông ca, Bảo tỷ hầu hạ dưới gối, trêu chọc lão phu nhân vui vẻ. Mặt khác lại có hai tỷ muội Tâm Nhu và Tâm Hà, bởi vì thiếu nhị phu nhân câu thúc, những ngày này cũng ngày ngày chạy tới Vịnh Thọ Đường, ở trước mặt lão thái thái lấy lòng.
Náo nhiệt như thế khiến cho lão phu nhân vui vẻ chút ít, nhưng vẫn không vui vẻ bằng khi nhìn thấy Bùi Trạm. Bà vừa thấy Bùi Trạm liền đem kéo đến trên sập, cười hỏi hắn ngủ được hay không, lại oán hận: "Mấy nha đầu quen tự chủ trương, ta nói đừng đi gọi Trạm ca nhi, để hắn ngủ, cứ không nghe, đột nhiên gọi ngươi tới, ngươi nếu là chưa ngủ đủ, đến trong phòng tiếp tục ngủ, không cần gắng gượng tiếp khách."
Bùi Trạm đã rửa mặt, thanh tỉnh, cười nói: "Lúc này nên dậy rồi, bồi lão tổ tông nói chuyện so với ngủ nghê dưỡng thần, ta chỉ muốn ngồi bồi ngài."
Lão phu nhân bị chọc cho ha ha cười không ngừng, gấp rút gọi nha hoàn, "Văn Hà, nhanh đi mang chút cháo cho Ngũ gia, ta hôm nay ăn cháo vịt cũng không tệ, cũng không dầu mỡ, ngươi nếm thử." Câu nói kế tiếp của bà, là nói với Bùi Trạm.
Đại phu nhân ngồi trên ghế hơi trầm mặt, hỏi hắn: "Đêm qua uống say mới về, là ăn chơi ở đâu? Làm sao không nói cho mấy ma ma một tiếng, lần sau còn như vậy, ta cũng không có biện pháp, để cho lão gia quản giáo ngươi."
Bùi Trạm vừa nghe tới Đại lão gia cũng có chút kinh sợ.
Đang náo nhiệt, ngoài cửa chợt thấy mộttiểunha đầu vội vã chạy tới, cao giọng ở cửa hồi báo: "Lão phu nhân, phu nhân, Nhị lão gia về tới, mang theo khách quý, Đại lão gia cho an bài khách quý ngủ lại."
Lão phu nhân lập tức vừa mừng vừa sợ.
Hỉ chính là lão nhi tử nhiều ngày không thấy, quả thực có chút tưởng niệm. Kinh chính là hắn lần này đến, giải thích chuyện Bùi Hành như thế nào... Ngày đó, còn không phải là sợ hắn đau con trai, mới vội vã xóa tên Bùi Hành trong gia phả.
Nhị lão gia Bùi Bác Dụ mang theo một người vóc dáng trung đẳng, cách ăn mặc võ quan tiến vào, Đại lão gia Bùi Bác Thực hơi đánh giá, cách ăn mặc của người này là tướng quân kiêu kỵ ngũ phẩm, không khỏi kinh ngạc.
Bùi Bác Dụ đi lên đầu tiên là cười chào hỏi Bùi Bác Thực, lại giới thiệu võ quan, nói: "Ta đi vòng Thanh Châu tìm một vị ẩn sĩ, kết quả thuê thuyền đụng phải chuyện làm ăn lén lút, cũng may đụng phải con trai của Nhân Hòa công chúa, Tử Cảnh tướng quân, nhận ân tình của hắn đáp quan thuyền về nhà."
Bùi Bác Thực nghe vội lên trước chắp tay nói tạ.
Cảnh tướng quân cười sang sảng, "Chỉ là đúng lúc, ta phụng mẫu mệnh (lệnh mẹ) trước đến đón Anh vương vào kinh thành, nhạc phụ nghe nói liền uỷ thác ta thuận tiện đến Kỳ Châu một chuyến, để cho ta đón lão phu nhân quý phủ, hai vị lão tiênsinh, và mấy vị thân thích vào kinh thành."
Bùi Bác Thực nghe vậy, vội hỏi hắn nhạc phụ là người phương nào.
Cảnh tướng quân cười một tiếng, nói: "Chính là Toàn Ninh hầu."
Bùi Bác Thực nghe vậy thì vui vẻ không thôi, hắn không nghĩ tới đường đệ lại đối đãi như thế, ban đầu phái người đưa thư đến thỉnh, hiện thời lại để cho con rể của hắn thuận đường đón.
Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng nói to ồn ào.
Bùi Bác Dụ nhíu mày, quát lớn, "Ai bên ngoài ồn ào?" Trong nội tâm thầm giận, khách quý đang ở đây, đầy tớ không có quy củ như thế này, làm cho người ta coi thường Bùi gia.
Không ngờ tiếng nói to không chỉ không có ngừng, ngược lại càng lớn hơn, có hai gã sai vặt chạy tới, hô: "Hoàng sai đến đây."
Hai vị hoàng sai vui sướng tiến vào sân nhỏ, kéo dài giọng điệu hô: "Tiệp báo Bùi lão gia tự Hành của quý phủ, cao trung Kỳ Châu thi Hương đứng thứ sáu, kinh báo liên đăng hoàng giáp!"
Hai người đi thẳng vào thư phòng, bọn sai vặt đều bối rối, nhất thời thế nhưng không có người đi cản.
Bùi Bác Dụ nghe vậy mừng như điên, "Hành nhi trúng, trúng!"
Cảnh tướng quân tuy là võ quan, có điều Bùi gia là nhà người thân, mà trong lòng của hắn biết được lần này nhạc phụ hắn đã dặn bảo ý chọn một người con cháu thừa kế Hầu phủ, vị thiếu gia trúng cử này rất có thể chính làtiểucữu gia tương lai của hắn, đương nhiên cũng là ý cười đầy mặt, chắp tay nói hỉ.
Chỉ có Bùi Bác Thực sắc mặt xanh lét rồi tím, tím rồi hồng, nói không ra lời.
* Hậu tích bạc phát
(Tích lũy nhiều, dùng ít một)
Đây là một câu trong “Giá thuyết tống Trương Hổ” của Tô Đông Pha: “Bác quan nhi ước thủ, hậu tích nhi bạc phát” (Đọc nhiều mà giữ lại ít, tích lũy nhiều mà dùng ít một). Ý nói rằng, đọc sách nhiều đến đâu cũng chỉ có thể chắt lọc tinh hoa mà giữ lại, tích lũy nhiều đến đâu cũng chỉ có thể dùng từ từ từng chút một.