Buổi tối, Hạ Thiên trở về nhà.
Cha cô không có ở nhà, Hạ Hạo Hiên lại nằm trên thảm vừa xem tivi vừa chơi lego, bài tập cũng không làm.
Lâm Vận Hoa cuối cùng cũng nhìn không thuận mắt: "Nhìn đi, Hạo Hiên, thành tích của con lại tụt xuống rồi, cả một ngày từ sáng tới tối chỉ biết chơi chơi chơi, nếu như học cũng để tâm bằng một nửa những chuyện này, còn sợ không thi được vào trường tốt sao?"
Hạ Hạo Hiên căn bản là không sợ mẹ, cậu khịt mũi, quay lưng lại không để ý đến bà nữa.
Bà của cô cũng ngồi trên xe lăn, đắp chăn xem tivi: "Thằng bé thích chơi thì để cho nó chơi, nghe nói món đồ chơi này còn có thể phát triển trí tuệ."
"Phát triển trí tuệ gì chứ, thằng bé phát triển nhiều năm như thế, nhìn xem môn toán thi được bao nhiêu điểm, cứ như thế này thì làm sao được!"
Bà của cô sắc mặt lạnh đi: "Không thi được thì đưa nhiều tiền để học, có cái gì mà không được."
Nghe bà cô nói lời này, Lâm Vận Hoa lập tức nổi giận.
Vốn dĩ quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất tồi tệ, thêm nữa thời gian này bà cụ bị thương, bà ta cũng không thể không đóng cửa tiệm trà, mỗi ngày ở nhà chăm sóc bà cụ, vốn dĩ đã tích rất nhiều lời phàn nàn trong lòng.
Bây giờ bà cụ lại còn can thiệp vào chuyện giáo dục con trai của bà, Lâm Vận Hoa càng tức hơn: "Làm gì có tiền, tiền con trai bà làm một tháng còn không bằng tiền mười ngày con kiếm được ở tiệm trà, ồ, anh ta phải đi làm, để con ở nhà, tiệm trà cũng phải đóng cửa, lấy đâu ra tiền."
"Cô đang trách tôi sao." Bà cụ cũng trở nên khó chịu tức giận: "Đây là bổn phận của cô, phụ nữ chính là phải chăm sóc gia đình."
"Con có thể chăm lo cho cái nhà này mà, nếu như con trai bà có bản lĩnh, con còn muốn tận hưởng một cuộc sống tốt hơn. Mấu chốt là tiền lương của anh ta, đến cả tiền mua thuốc lá với rượu cho bản thân còn không đủ tiêu chứ."
"Cô... Những lời này là lời mà cô nên nói sao."
"Biết là bà không thích nghe, vậy con quản giáo con trai con, bà cũng đừng có can thiệp vào."
Bà cụ tức giận tới mức nhanh chóng đứng dậy khỏi xe lăn: "Hạo Hiên là bảo bối của nhà họ Hạ chúng tôi, cô tính là gì mà đòi quản giáo nó?"
Lâm Vận Hoa bị bà mẹ chồng già này làm cho phát điên lên, hai tay chống nạnh quát lớn: "Con là mẹ nó, bà lại nói con không có tư cách gì sao!"
Hạ Thiên mặt không chút biểu cảm đi vào trong phòng, đứng dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn mẹ chồng nàng dâu đấu khẩu.
Cô trước đây chịu sự tức giận từ Lâm Vận Hoa, lúc này Lâm Vận Hoa cũng cảm nhận được điều đó từ bà cụ rồi.
Những tư tưởng ung thư đó vẫn tiếp diễn, liên tiếp từ đời này sang đời khác, không biết đến lúc nào mới có thể kết thúc.
Hạ Thiên nghĩ, nếu như tương lai cô sinh con gái, cô nhất định sẽ yêu thương cô bé cẩn thận, đem tất cả thế giới tặng cho cô bé, nhất định sẽ không khiến cho con bé chịu một chút ấm ức nào.
"Thành tích kỳ thi tháng đã có rồi." Hạ Thiên thản nhiên nói: "Đứng đầu lớp và lớp văn nghệ tự do."
Lâm Vận Hoa nghe thấy thành tích của Hạ Thiên, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận cuối cùng cũng dịu đi một chút, véo lấy tai Hạ Hạo Hiên: "Nhìn xem thành tích của chị con tốt như thế, có bài nào không biết thì con hỏi chị! Không bằng mẹ đăng kí cho con bao nhiêu lớp phụ đạo. Con là con trai, cũng nên cho mẹ nở mặt một chút chứ, tương lai nếu như chị có tiền đồ hơn con, mẹ xem con còn mặt mũi gì!"
Bà cụ cười lạnh nói: "Nó có triển vọng như nào đi nữa thì vẫn là người của người khác, cháu đích tôn nhà ta cho dù không có triển vọng gì thì cũng là bảo bối của nhà họ Hạ chúng tôi."
"Mẹ, lúc con dạy con trai con, mẹ có thể nào đừng can thiệp vào được không!"
Lâm Vận Hoa cũng bị mẹ chồng làm cho tức chết rồi, hai người lại bắt đầu cãi nhau.
Hạ Thiên lấy điện thoại từ trong tủ ra, trở về phòng, chốt khoá cửa, chặn tất cả những ồn ào lại ở bên ngoài.
Chỉ có thế giới nhỏ bé của cô mới là nơi an toàn nhất.
Danh Sách Chương: