*cách một thế hệ :v
Không biết đã ở trong nước bao lâu, thời gian chìm vào bóng tối cứ như kéo dài vô tận.
Vương Tiểu Mạt cảm giác rõ ràng không khí nén ở chiếc rương đang cạn dần, bắt đầu hoảng sợ. Không chỉ bởi bản thân mà còn vì Đinh Vũ Nhất, và trên hết là lo lắng cho Liễu Mộc phía bên ngoài. Nếu như ngay cả ở trong này mà hô hấp còn khó khăn, vậy thì Liễu Mộc đang bơi ngoài kia nhất định thống khổ hơn gấp nhiều lần, cho dù nín thở tốt đến đâu đi chăng nữa thì vẫn cần phải được tiếp thêm không khí.
"Tiểu cô nương, tôi nghĩ mấy người kia không chịu nổi nữa rồi."
Thanh âm Phạm tiên sinh từ bóng tối đen thăm thẳm truyền tới, tuy nhiên Vương Tiểu Mạt nghe không rõ lắm vì ý thức nàng đang bắt đầu mơ hồ.
"Xem ra cô cũng sắp không chống cự được nữa rồi." Giọng lão vang lên gần ngay sát, Vương Tiểu Mạt biết lão đang quan sát kĩ nàng.
"Ông tính làm gì?" Vương Tiểu Mạt tựa hồ đoán được hành động sắp tới của người kia, nếu như lão ta làm thật, không chỉ chính nàng mà Đinh Vũ Nhất cũng sẽ bị thương tổn, Liễu Mộc nhất định...
Phạm tiên sinh dịch chuyển chân, tay thăm dò rương sắt một hồi. "Cô nói coi tôi định làm gì, lẽ nào cô muốn tôi bồi tiếp các cô cùng nhau chờ chết? Liễu Mộc và mấy người các người đều là kẻ ngốc, trên thế gian nào có ai tốt như các người, kẻ tốt sẽ không tồn tại được lâu đâu. Nếu muốn sống sót... cô phải là người thắng, muốn thắng, tuyệt đối phải nhẫn tâm. Đây là cách thế giới này hoạt động. Điều ấy tôi đã học từ thương trường, đem nhắc nhở cô, cho dù chưa chắc cô đã có khả năng dùng đến nó sau này."
Không đợi Vương Tiểu Mạt kịp ngăn cản, Phạm tiên sinh đã dùng toàn bộ khí lực đẩy nắp rương. Họ đang ở dưới nước, áp lực nặng nề, nắp rương ngay lập tức đóng lại.
.
Liễu Mộc ở bên ngoài cảm giác không đúng, thể lực của cô đang từ từ tiêu hao, chỉ chờ Tạ Vĩ Dân quay lại thay phiên mình, không ngờ chiếc rương bỗng bị mở, từ bên trong tỏa ra một luồng bọt khí, ai đó liền nhanh chóng chạy thoát khỏi nó.
Là lão!
Liễu Mộc trợn mắt, dưới làn nước ngập tràn cát bụi ngờ ngợ thấy bóng dáng Phạm tiên sinh.
Cái gã tiểu nhân xảo trá ấy!
Không đúng, nắp rương mà mở vậy thì Vương Tiểu Mạt và Đinh Vũ Nhất sẽ cùng lúc mất đi sự che chắn. Quả thực tầm mắt cô có thoáng qua gương mặt hai người, Vương Tiểu Mạt biểu cảm thống khổ, không ngừng trong nước vùng vẫy. Nàng không biết bơi, bỗng dưng bị trôi dạt vào dòng nước, tay chân liền luống cuống. Mà Đinh Vũ Nhất bởi vì ngất xỉu nên hoàn toàn không nhận thức được tình trạng khẩn cấp hiện tại, y như một người bình thường đang say giấc nồng, mặc cho thân thể dần dần chìm xuống.
Liễu Mộc thấy ngay cả khi Vương Tiểu Mạt giãy dụa, tay nàng vẫn nắm thật chặt tay Đinh Vũ Nhất.
Cô vội vàng bơi về phía bọn họ, mãi đến khi chạm tới cánh tay người kia Liễu Mộc mới thoáng an tâm. Vương Tiểu Mạt biết là Liễu Mộc, nhất thời bình tâm hơn nhiều.
Liễu Mộc một tay vòng eo Vương Tiểu Mạt, tay còn lại ôm lấy cổ nàng, nhẹ nhàng môi áp môi, chậm rãi truyền khí.
Vương Tiểu Mạt dần cảm thấy một luồng khí tiến vào cơ thể, tâm trạng căng thẳng liền từ từ trở nên thư thái. Đôi môi quen thuộc mềm mại kia như đang tự nói với nàng đó là Liễu Mộc.
Tuy thời gian kéo dài không lâu nhưng đối với Liễu Mộc, nó như đã qua cả một đời người. Cô hi vọng mãnh liệt về một chốn bình yên, cô và Tiểu Mạt, hai người sinh hoạt cùng một chỗ, vĩnh viễn không buồn phiền.
Song hiện tại các cô buộc phải liều lĩnh.
Liễu Mộc ngẩng đầu nhìn phía bên trên vô định. Cô ra hiệu Vương Tiểu Mạt ôm hông mình, cô sẽ mang bọn họ hướng lên trên. Liều mạng lần cuối đi, kệ mặc tương lai dẫu có ra sao đi chăng nữa. Có khi đây sẽ là nơi cuối cùng cô cùng Vương Tiểu Mạt còn được gặp nhau...
Liễu Mộc nhả ra lượng khí sau cùng, ý thức bắt đầu mơ hồ. Các loại ảo giác xuất hiện trước mắt, thật giống... thật giống như quay ngược lại một đoạn lâu thật lâu, khi chị vẫn còn đang...
.
"Chị." Liễu Mộc đứng bên cửa phòng, nhìn Liễu Tự đang thu thập hành lí.
"Sao vậy, Tiểu Mộc?" Liệu Tự thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi liền đoán ra suy nghĩ của cô, chính bản thân chị cũng không nỡ rời bỏ người thân duy nhất, có điều....
"Chị thật sự muốn đi à?" Liễu Mộc chưa cam tâm, trong mắt lập lòe lệ quang, cô xưa nay ghét khóc lóc, tuy nhiên lần này là ngoại lệ.
Liệu Tự vén tóc trên trán cô, nhẹ nhàng gật đầu. "Ừ."
"Chị thật lòng từ bỏ cục cảnh sát, từ bỏ thành phố này sao? Em nhớ ngày xưa chị yêu thích nghề nghiệp đó lắm mà!"
"Đều đã qua," Liễu Tự u buồn. "Đều đã qua rồi..."
.
Phải, đều đã qua rồi....
.
Liễu Mộc rất mệt mỏi, khí lực toàn thân đều bị hút sạch. Mí mắt dần trĩu nặng, tầm mắt từ từ mơ hồ...
Kết thúc.... Cứ như thế này mà kết thúc sao.... Tiểu Mạt, tôi không cam lòng....
.
"Tiểu Mộc, sao em còn ngủ nữa hả, chị em tới thăm mà em không chịu mở mắt là sao?"
Là thanh âm của Liễu Tự, thực thân quen.
"Chị..." Giọng Liễu Mộc khàn khàn, ở trong lòng nhẹ nhàng gọi.
"Nơi đây hình như có một người em rất quan tâm nha, ngay cả chị em cũng không định giới thiệu cô ấy tên là gì sao?"
Ai cơ, Tiểu Mạt, cô ấy á?
"Tiểu Mộc, chị phải đi đây. Tiếc thay chị không thể mang hạnh phúc ban tặng cho em, tốt nhất là nên để trời cao an bài đi."
Chị...
.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp quen thuộc, Liễu Mộc không nỡ cách xa sự ấm áp này, ngay khi nó sắp rời bỏ liền bắt lấy, nắm thật chặt.
"Đừng đi..."
"Liễu Mộc, tỉnh rồi à?"
Thanh âm không thể thân thuộc hơn.
Liễu Mộc hé mở mắt, nhưng ngay lập tức bị ánh mặt trời chói mắt ngăn cản tầm nhìn.
"Đóng rèm cửa lại." Người kia nói.
Cảm thấy khá hơn một chút, Liễu Mộc mới ngờ ngợ nét mặt người kia, vẫn tái nhợt như cũ, viền mắt lại còn hơi hồng hồng.
"Em khóc..."
Liễu Mộc giơ tay, đặt lên má người kia.
Vương Tiểu Mạt ngấn lệ, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Liễu Mộc, lẩm bẩm.
"Liễu Mộc, cô làm được rồi..."
Bạn Editor nghiện bon chen: Vầy là mọi người đều an toàn thoát khỏi tầng hầm rồi, dịch tới đây mới thở phào nhẹ nhõm :))
Còn 6 chương :>
Danh Sách Chương: