Tôi thừa nhận là tôi có hơi kinh ngạc, sau kinh ngạc còn có hơi cảm động nữa, đã tới tuổi yên bề gia thất rồi mà vẫn có thể nghe được lời tỏ tình nhẹ nhàng mà đầy ngây ngô xúc động như vậy.
Không phải là tôi không bị lay động, nhưng tuổi tác của tôi cũng nói cho tôi biết, trong cuộc sống không chỉ cần cảm động, chuyện chúng ta cần xem xét vẫn còn rất nhiều.
Tỉ như mối quan hệ giữa chúng tôi không thể đùa được, tỉ như sự ảnh hưởng của việc chúng tôi tiến lên hay lùi về sau.
Tỉ như món mì gần nát bây giờ nè.
Cũng may Lục Tuệ biểu đạt xong suy nghĩ trong lòng của em thì vô cùng hiểu chuyện mà xoay người đi ăn mì, tôi cũng đi theo em ra khỏi nhà bếp.
Đang muốn tranh thủ chạy về phòng, lại nghe em kéo ghế rồi ung dung nói: "Giản Hứa Thu, ngồi với em một chút đi."
Tôi do dự mấy giây rồi ừ một tiếng, cuối cùng vẫn đi qua đó, kéo cái ghế đối diện em rồi ngồi xuống.
Trong mối quan hệ này, đột nhiên tôi lại thế chiếm hạ phong.
Đang nghĩ tới điều gì đã gây ra kết quả kỳ lạ này thì Lục Tuệ đột nhiên nói: "Ngày mai cùng em tới ăn ở nhà hàng Nhật đó đi."
Giống như là sợ tôi cự tuyệt, em lại bổ sung thêm: "Lần trước lúc em uống nhiều quá chị có nói sẽ đáp ứng em nguyện vọng, còn nhớ không?"
Tôi dừng một chút, hỏi lại: "Không phải em quên rồi sao?"
Em cười nhạt một tiếng, lộ ra vẻ mặt tôi không ngờ tới: "Khi đó em sợ em làm chuyện gì kỳ quái với chị, sau đó thì cố gắng nhớ lại."
Tôi gật gật đầu, hỏi: "Cho nên nguyện vọng của em là ngày mai chị đi ăn đồ Nhật với em à?"
Mặc dù đơn giản, nhưng đúng là có thể tính là một nguyện vọng, ngay lúc tôi tính gật đầu đồng ý thì em lại lắc đầu một cái nói: "Dĩ nhiên là không phải."
Tôi: "..."
Khóe miệng em cong nhẹ lên, đặt miếng trứng vừa mới gắp xuống, rồi hỏi: "Em nói gì thì chị cũng sẽ đồng ý sao?"
Giọng điệu em khi nói những lời này còn mang theo chút ý trêu chọc.
Vậy nên tôi đã thuận theo lời này, đáp lại: "Em nói trước đi."
Em hơi bĩu môi, nhún vai một cái lại không trả lời tôi, tiếp tục ăn mì rồi ăn trứng gà của em.
Tôi đúng là bị cô bé này làm cho bối rối mà, có lẽ đây là xu hướng của người trẻ thời gian gần đây chăng? Đúng là em vừa mới tỏ tình với tôi, mặc dù độ tin cậy của câu nói đó là 100%, nhưng thái độ thờ ơ sau đó của em thật khiến người ta không tưởng tượng nổi mà.
Chủ đề tối nay là do em mà ra, tôu vẫn chưa tính chuyện sau khi em thổ lộ xong còn để người trong lòng em nấu ăn cho em đây, rồi giãi bày nội tâm của mình xong thì lại bình tĩnh cầm đũa tiếp tục ăn mì, thậm chí là rất không hề khách sáo, cũng không chút luống cuống mà trêu chọc người trong lòng em nữa đó.
Đây là ý gì hả?
Tôi chống đầu nhìn em ngồi đối diễn ăn sạch trứng gà ở trong đĩa, thậm chí chén canh trong chén nhỏ cũng uống sạch, tôi hỏi: "No chưa?"
Em "Ừm" một tiếng rồi nói: "Thật ra là em ăn tối rồi."
Tôi: "..."
Tôi hít một hơn, đứng lên chồng chén lên đĩa, lại dọn đĩa với muỗng của em, bỗng dưng em duỗi tay nắm chặt tay tôi không cho tôi cử động, nhỏ giọng nói: "Giản Hứa Thu, chị đừng cảm thấy xấu hổ."
Tôi liếm liếm môi, nhẹ nhàng kéo một cái, tay của em liền bị tôi hất ra.
Tôi nói: "Không sao đâu."
Đột nhiên em hé miệng ngẩng đầu nhìn tôi, lại kéo tay tôi lại rồi nói: "Vậy chị thử thích em nhé."
Tôi dừng lại, mấy giây sau lại đem bát đũa trong tay đặt lên bàn, em ngồi tôi đứng, chúng tôi cứ thế mà nhìn nhau, tôi thấy trong mắt em đầy sự mong đợi cùng khẩn trương, trong lòng phức tạp vô cùng.
Tôi nói: "Tuệ Tuệ, em vẫn chưa hiểu rõ chị, có lẽ trước mặt em chị là một người chị rất tốt, nhưng sự thật lại không phải như vậy."
Em không chút biểu cảm mà nhìn tôi, trả lời: "Em không hiểu rõ chị thì liên quan gì tới việc em thích chị?"
"Cho nên mới nói là em còn..." Tôi nuốt xuống cái từ "Nhỏ" này, nói thêm: "Em phải hiểu rõ hết một người, rồi mới thích, như thế mới là có trách nhiệm."
Em hơi nhướng mày nhìn tôi: "Chị cho em cơ hội sao?"
Đột nhiên tôi có cái cảm giác kỳ quái, có phải là cô bé này biết tôi sẽ không làm gì nên mới tùy tiện thế không.
Em thấy tôi không nói gì thì lại mở miệng nói: "Còn có vấn đề gì không, nói hết luôn nha."
"Không có." Tôi thở dài: "Nhưng mà..."
"Nhưng mà." Em bổ sung cho tôi: "Chị không thích em đúng không." Em cuối thấp đầu, nhìn như là gật đầu: "Em biết rồi."
"Giản Hứa Thu, em chờ chị." Em nói xong lời này lại tự giễu chính mình: "Chỉ cần chị cho em cơ hội thôi."
Mấy giây sau, em đứng dậy rồi cầm chén đũa trên bàn lên: "Chị đi nghỉ ngơi đi, em rửa cho."
Ban đêm trước khi ngủ, tôi cẩn thận hồi tưởng lại cuộc nói chuyện hồi tối của chúng tôi, nếu như nói cuộc nói chuyện này là thất bại, thì lại tìm không ra chỗ thất bại.
Mục đích của Lục Tuệ là để tôi biết chuyện này, mà mục đích của tôi là để Lục Tuệ hiểu rõ chỗ lợi và hại của mối quan hệ đó, vậy là mục đích của chúng tôi đều đạt được.
Nói như vậy, đúng là không có cái gì tiếc nuối, nhưng mà tôi vẫn cứ vô cùng buồn bực.
Nếu như tối nay là người khác nói tôi những điều đó, nếu đổi lại là bất kỳ người nào trừ Lục Tuệ ra thì đều không cần phải rối rắm như vậy.
Hoặc là tiếp nhận, hoặc là từ chối, hoặc là thử một lần, tất cả đều dễ nói, chứ không đến mức bị em ép tới mức một câu cũng không nói nổi.
Tôi biết là em đang cố gắng làm dịu giữa bầu không khí chúng tôi, thậm chí là còn mang theo thái độ cẩn thận thăm dò tôi, dù cho như thế nào đi nữa thì cũng khiến tôi đau lòng vô cùng.
Bảy năm mà em nói nữa.
Tôi bây giờ vẫn ở trong trạng thái khó tin như cũ, ngược dòng về bảy năm đó, thì bảy năm trước là lúc tôi mới quen em.
Thời gian quá lâu khiến tôi không nhớ nỗi những chuyện đã xảy ra với chúng tôi, ngoại trừ đóa hoa hồng tặng em hôm sinh nhật, thì phần còn lại không thể nhớ nổi.
Tôi buồn bực trở mình, cầm điện thoại bên giường lên xem thì phát hiện Hiểu Lê nhắn tin cho tôi.
Tôi nhìn thấy tên Tiểu Hòa Hòa trên màn hình thì đột nhiên căng thẳng trong lòng, lập tức mở khóa nhấn vào.
Hiểu Lê: Động thái mới nhất của Tiểu Hòa Hòa cùng chị bé của ẻm nè
Hiểu Lê: Tiểu Hòa Hòa cùng chị bé ngả bài rồi
Hiểu Lê: Nhưng mà kết quả này...!
Hiểu Lê: Tao không hiểu lắm
Hiểu Lê: 【 hình ảnh 】
Tôi ấn mở hình ảnh, vẫn như cũ là ảnh chụp màn hình Weibo của Tiểu Hòa Hòa Weibo, trên đó viết "Ngả bài rồi, tiếc là biểu hiện không được tốt."
Tôi nhắm mắt lại úp điện thoại xuống giường, nghĩ đến người đăng dòng trạng thái là Lục Tuệ, nghĩ đến chuyện em không biết là tôi biết rồi lại viết nhưng tâm tình này lên mạng là trong lòng tôi lại chua xót vô cùng.
Mấy phút sau, tôi lấy lại sức rồi lại mở điện thoại, Hiểu Lê vừa hay vẫn còn hoạt động, vậy nên tôi trả lời dưới ảnh của cô ấy: Tao hiểu.
Hiểu Lê ở bên kia rất nhanh đã trả lời tôi.
Hiểu Lê: Mày hiểu?
Hiểu Lê: Mày biết cái gì?
Câu trả lời của tôi là trực tiếp gọi điện thoại cho cô ấy, sau khi cô ấy nghe máy thì dùng giọng điệu khó hiểu quen thuộc mà hỏi tôi: "Mày biết cái gì?"
Tôi thở một hơi thật dài.
Cô ấy lại hỏi: "Mày thở dài gì vậy?"
Tôi nói: "Bên cạnh mày có ai không?"
Cô ấy ồ lên: "Mày chờ tý, tao về phòng đã."
Mấy phút tôi nghe được tiếng cô ấy đóng cửa ở đầu kia, sau đó lại nói: "Mày nói đi."
Tôi than nhẹ, nhỏ giọng nói: "Tiểu Hòa Hòa là Tuệ Tuệ."
Hiểu Lê ở bên kia đầu tiên là phát ra một tiếng nghi ngờ "Gì?" Mấy giây sau, có lẽ là hiểu ý trong câu nói của tôi rồi liền dùng âm thanh khiếp sợ không gì sánh nổi mà gào lên: "Cái! Gì!"
Hiểu Lê: "Tiểu Hòa Hòa đó, Trúc Ngôn Nhất Hòa, là Tuệ Tuệ, Lục Tuệ nhà mày hả?"
Tôi: "Ừ."
Hiểu Lê vẫn phát ra âm thanh không thể tin được: "Cái, cái gì?"
Hiểu Lê kinh ngạc cười vài tiếng, còn nói: "Vậy, vậy, cô gái mà cô ấy liên tục nhắc gần đây..." Cô ấy ở đầu bên hít một hơi nhẹ: "Không phải là chứ chứ, Giản Hứa Thu."
Tôi "Ừ" một tiếng: "Là tao."
Hiểu Lê quả nhiên hệt như dự đoán của tôi, ở bên đầu kia liên tục mắng mấy chục từ mẹ kiếp, thể hiện sự kinh ngạc của mình, sau đó mới hỏi tôi: "Tối nay bọn mày ngả bài rồi?"
Tôi gật đầu: "Ừ."
Cô ấy hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Tôi thở dài: "Thì là vậy đó, em ấy nói với tao một chút về việc đó, sau đó thì không có gì nữa."
Hiểu Lê nghe xong lại vò tóc, một lát sau nhỏ giọng nói: "Giản Hứa Thu mày thay đổi rồi, trước kia chuyện gì mày cũng nói cho tao biết, hôm nay cứ thế mà đuổi tao à?"
Tôi bật cười: "Chứ sao nữa?"
Hiểu Lê: "Chi tiết đi, tao là fan của Tiểu Hòa Hòa đó, tin nóng gần như vậy mà mày không nói chi tiết là saoooooo?"
Tôi thấp giọng cười vài tiếng: "Không được, quá mất mặt."
Hiểu Lê đầu kia gào lên: "Mày của ngày xưa chết rồi!"
Chúng tôi đồng bật cười ở bên điện thoại mình, sau khi cười xong thì Hiểu Lê mở miệng hỏi: "Lúc nào thì mày biết Tiểu Hòa Hòa là Tuệ Tuệ?"
Tôi trả lời: "Hôm Trung thu."
Hiểu Lê chậc chậc hai tiếng: "Nhiều ngày như thế mà cũng không nói cho tao biết." Sau khi cô ấy nói xong lại a một tiếng, giống như là đột nhiên nhớ tới chuyện gì, nói: "Khó trách mấy ngày trước đột nhiên Tiểu Hòa Hòa xuất hiện ở trong nhóm, hại tao kích động rất lâu."
Tôi hỏi: "Em ấy nói cái gì?"
"Em ấy nói gần đây chị bé của em có hơi kỳ quái, không biết có phải là do em ấy nhạy cảm hay không mà cảm giác là chị bé đang tránh mặt em ấy." Hiểu Lê trình bày xong thì hỏi tôi: "Mày tránh mặt em ấy à?"
Tôi nói: "Đại khái là vậy, tao không nghĩ là em ấy nhìn ra được."
Hiểu Lê cười: " Chị bé Giản Hứa Thu nè, người ta thích mày đó, có thể không nhạy cảm sao?"
Tôi lại hỏi: "Ở trước mặt bọn mày em ấy gọi tao là gì? Gọi tao là chị bé à?"
Hiểu Lê bày ra dáng vẻ "tao đang ăn đường của bọn mày đây", dùng giọng điệu kỳ quái mừng khấp khởi mà nói: "Là chị bé của tôi nha."
Hiểu Lê lại hỏi: "Sao mà mày phát hiện Tiểu Hòa Hòa là Tuệ Tuệ? Là phát hiện Tuệ Tuệ là Tiểu Hòa Hòa trước hay là phát hiện em ấy thích mấy trước?"
Ta trả lời: "Phát hiện em ấy là Tiểu Hòa Hòa trước."
Hiểu Lê xen vào: "Sau đó lướt Weibo thử, liên tưởng đến việc thích mày chứ gì?"
Tôi: "Ừ."
"Thật ra tao á, trước kia từng nghi ngờ là có khi nào Tuệ Tuệ thích mày không, nhưng tao lại sợ bị mày mắng, cho nên đâu dám nói đâu." Hiểu Lê cười trộm một tiếng: "Nói đi cũng nói lại, sao mày lại phát hiện Tiểu Hòa Hòa là Tuệ Tuệ, mày cũng có theo dõi Tiểu Hoà Hoà đâu."
Tôi kể cái chuyện ca hát tối đó cho Hiểu Lê nghe, cô ấy nghe xong liền hưng phấn, lớn tiếng ồn ào: "Mau đưa ghi âm cho tao! Tao cũng phải nghe!"
Tôi và Hiểu Lê cúp điện thoại là do chồng cô ấy gọi cô ấy.
Người này quả nhiên là hạt dẻ cười trong đời tôi mà.
Hạt dẻ cười...!Đúng là tính từ lạc hậu mà, gần như là từ mà đứa bạn học nào cũng có ghi lại.
Sau khi tán gẫu cùng Hiểu Lê xong, tâm tình buồn bực vừa rồi cũng tốt lên rất nhiều, có vẻ như tôi có suy nghĩ nhiều hơn thì cũng nghĩ không ra đạo lý lớn gì cả.
Lúc nhàm chán thì tôi lại vào Weibo Trúc Ngôn Nhất Hòa, lướt xuống bài đăng mới nhất rồi mở bình luận ở dưới, phía dưới rất nhiều fan hâm mộ hỏi là em thấy thế nào? Nhưng em không có trả lời.
Sau khi chơi điện thoại được một lát, có lẽ là Hiểu Lê đã xong việc nên gửi một tin nhắn cho tôi.
Hiểu Lê: Tao nhớ ra rồi, hôm Trung thu Tiểu Hòa Hòa có nói là có hát cho chị bé nghe.
Hiểu Lê: Người trong nhóm đều nói, cẩn thận bị té xe
Hiểu Lê: Em ấy đúng là bị té xe rồi
Hiểu Lê: Bài hát này cũng êm tai dễ sợ
Hiểu Lê: Hoàn toàn là tặng cho mày mà
Tôi cầm điện thoại lên gõ chữ chữ trả lời: Trước khi em ca hát thì có nói
Tôi: Tặng cho Giản Hứa Thu
Hiểu Lê: Ò~
Hiểu Lê: Mày rất hưởng thụ nha
Hiểu Lê sau đó dùng tâm tình kích động trình bày tâm trạng của cô ấy trong nửa tiếng, là khó tin đến cỡ nào, rồi lại làm sao để thuyết phục bản thân tin tưởng, sau đó lại bắt đầu hưng phấn vì hóa ra Tiểu Hòa Hòa là Lục Tuệ, hóa ra cô ấy gần Tiểu Hòa Hòa đến vậy.
Nhưng liên quan tới chuyện tình cảm của tôi và Lục Tuệ, nửa ý kiến cô ấy cũng không cho.
Có lẽ cô ấy không muốn tạo lực áp lực cho tôi, cũng có lẽ cô ấy cũng không biết nên làm gì, dù sao thì đứng ở góc đội của tôi, việc này quả thật làm cho người ta khó thể tin nổi, cũng khó mà xử lý.
Chao ôi, mấy đêm nay thật sự là dài dằng dặc.
.
Danh Sách Chương: