Vệ Nam vào phòng vệ sinh chải tóc, nhìn đôi môi sưng đỏ trong gương, cô cười đau khổ rồi vã nước lạnh vào mặt.
Khi quay lại phòng khách thì thấy trên bàn bày sẵn sữa và bánh mỳ, Lục Song ngồi đối diện, bình thản gặm bánh mỳ như không có chuyện gì xảy ra.
Vệ Nam ngồi đối diện với Lục Song, vừa cúi đầu uống sữa vừa quan sát phản ứng của anh ta.
Một lúc sau, Vệ Nam lấy hết dũng khí, cố tỏ vẻ bình tĩnh khẽ cười: “Tối qua anh say dã man, bị Chu Phóng lôi về như lôi xác chết vậy”.
Lục Song đặt bánh mỳ xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt lẩn tránh của Vệ Nam.
Thực ra nếu theo cách Chu Phóng nói thì , mình có thể bình thản nói: “Anh say á? Anh chẳng nhớ gì cả”. Bỏ qua tất cả lời tỏ tình hoang đường và nụ hôn cháy bỏng, sau đó tiếp tục đóng giả làm người yêu của cô ấy, tiếp tục nói không yêu cô ấy trước mặt cô ấy, tiếp tục giả vờ không quan tâm đến việc cô ấy kết dây tơ hồng cho mình – Phải chăng đó cũng là câu trả lời mà cô ấy mong đợi?
“Anh không say”. Lục Song ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng về phía Vệ Nam.
Tay Vệ Nam run run, cốc sữa cầm trên tay bị bắn mấy giọt ra ngoài, để lại vết loang lổ trên bàn ăn sạch bóng.
“Thật sao?” Vệ Nam cố tỏ vẻ bình tĩnh đáp lại.
Lúc ấy thực sự Vệ Nam rất mong Lục Song say rượu nên nói lung tung, rất mong mọi chuyện không xảy ra, nhưng kết quả vấn là câu trả lời mà mình không muốn nghe nhất – Nếu tối qua anh không say, nếu tất cả những lời anh nói đều là thật, vậy thì con người chỉ muốn lợi dụng anh che mắt bố mẹ như em còn tư cách gì để ở lại bên anh?
Lục Song gật đầu: “Anh nhớ rất rõ tối qua mình đã nói gì, làm gì”.
Vệ Nam cúi đầu im lặng.
Lục Song với khuôn mặt không chút biểu cảm khiến Vệ Nam bỗng thấy thật xa lạ.
Thì ra anh ta cũng là người cao ngạo như thế, chỉ là cố gắng không biểu lộ trước mặt mình. Vốn tưởng rằng dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh ta cũng mỉm cười không để ý, không ngờ khi anh ta tức giận cũng đáng sợ như vậy. Bây giờ, lộ rõ bản chất … cũng tốt.
“Vậy em chuyển đi”. Vệ Nam ngẩng đầu nói không chút do dự.
Coi như đó là lời từ chối thẳng thừng.
Bàn tay Lục Song xiết chặt lại, những ngón tay cắm vào da thịt để lại những rãnh đỏ rõ rệt.
Một lúc sau, anh ấy khẽ nói: “Em cứ ở đây, anh đi tìm phòng khác”.
Nói xong Lục Song đứng dậy, quay người bước đi.
Vệ Nam bỗng thấy tim mình nhói đau.
Nhưng… .người đã dồn hết sinh lực vào mối tình với Hứa Chi Hằng như mình làm gì có tư cách chiếm toàn bộ trái tim anh ấy một cách ích kỷ như vậy?
“Lục Song… ..em… .” Vệ Nam mở miệng nhưng không nói được lời nào.
Với những người như anh ấy, dù là ba chữ “em xin lỗi” cũng cảm thấy quá “rẻ tiền”. Còn gì để nói đây? Cho đến bây giờ vẫn nghĩ đến cảm nhận của mình, để mình ở căn phòng anh thuê, còn anh thì chuyển ra ngoài ở… .nên nói gì để bày tỏ sự áy náy của mình đây?
Nghĩ lại mới thấy sự dịu dàng và quan tâm mà anh ấy dành cho mình hiện ra trước mắt rõ mồn một. Cứ tưởng rằng anh ấy chỉ đang diễn kịch, nhưng làm gì có diễn viên nào diễn thật đến như vậy? Đã có lúc nghi ngờ liệu có phải anh ấy thích mình không, đã lấy hết dũng khí để hỏi, sau khi nhận được lời phủ định của anh ấy, cảm thấy thật nhẹ nhõm, nào ngờ ngay cả lúc ấy anh ấy cũng đóng kịch.
Thực ra anh ấy rất giống mình, dùng mặt lạ để che đậy cảm xúc thực sự, vì che đậy quá hoàn hảo nên không phâ biệt được thật giả. Vì phải kìm nén quá lâu, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa mới dùng nụ hôn mãnh liệt như tối qua để bộc lộ, để trút hết những thứ đã giấu kín trong lòng. Vệ Nam vẫn nhớ hành động khiếm nhã của Lục Song tối quá, vẫn nhớ giọt nước mắt mà anh ấy không kiềm chế được, giọt nước mắt ấy dính vào má khiến mình thấy nóng rát.
Thấy anh ấy thắt cà vạt trước gương, bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Vệ Nam bỗng thấy sống mũi cay cay.
Lục Hựu Hựu, hai chúng ta không thể trở lại như xưa. Bởi vì em không thể cho anh tình yêu mà anh muốn.
Ngồi xe của anh ấy đến bệnh viện, Vệ Nam cảm thấy không tự nhiên chút nào. Lục Song ngồi cạnh vẫn bình thản như không, còn bật nhạc, bài hát của Ngũ Nguyệt Thiên với nhan đề �Em không vui vẻ thực sự�
Nguyên Nguyên nói bài hát này quả thực rất dã man, khiến người nghe thấy cào xé tâm can. Lúc ấy, tiếng gào thét gần như khản cả giọng bên tai như muốn nói thay lời cho hai con người đang ngồi trên xe.
Khóc giữ dòng người, em chỉ muốn biến mình thành trong suốt, em không còn mơ mộng, không còn thấy đau hay rung động bởi vì em đã quyết định rồi, em đã quyết định rồi.
Em lặng lẽ chịu đựng, giữ ngày hôm qua thật chặt, ký ức càng ngọt ngào thì càng khiến người ta tổn thương, càng cố giữ trong lòng bàn tay, thì các vết dao đâm càng chằng chịt.
Em không vui vẻ thực sự, nụ cười của em chỉ là màu sắc tự vệ… .
Giọng hát đến cao trào thì vụt tắt bởi Vệ Nam đã tắt nó đi.
“Anh mới lấy được giấy phép lái xe, lúc lái xe không nên nghe nhạc thì tốt hơn”. Vệ Nam khẽ nói.
“Vệ Nam”. Lục Song khẽ gọi tên Vệ Nam, tuy anh ấy không quay đầu sang nhưng qua gương, Vệ Nam có thể nhìn thấy anh ấy nhếch nói. “Tuy mối tình trước đã thất bại, nhưng em không nên thu mình như con ốc sên, tìm mọi cách tìm đường rút lui”.
Đến ngã tư thì gặp đèn đỏ, Lục Song dừng xe lại, mỉm cười. Dù ván bài có xấu đến đâu thì anh cũng đã cầm nó lên và cố gắng hết sức để đánh nó, đến tận lúc không còn gì để đánh. Vì vậy em không cần tìm đường rút lui, cũng không cần mất tự tin vì ván bài đẹp vẫn chưa đánh xong.
Lục Song nói tiếp: “Bởi vì Lục Hựu Hựu sẽ luôn ở bên em”.
Anh ấy dùng “Hựu Hựu”, cái tên mà từ nhỏ đến lớn chỉ dành riêng cho Vệ Nam, cũng chính là nick name cô ấy tách ra từ tên anh.
Đèn xanh bật lên, chiếc xe chầm chậm tiến về phía trước.
Vệ Nam cúi đầu, bàn tay trong túi áo xiết chặt lại. Một lúc sau, cô ấy khẽ nói: “Lục Song, anh đừng nên tự làm khổ mình… .”
“Người tự kỷ như anh lẽ nào lại nỡ làm khổ mình?” Lục Song khẽ cười ngắt lời Vệ Nam, “Những việc anh thích làm không ai có thể cản được anh. Nếu anh không muốn thì dù có ép anh cũng không làm”.
“Anh… ..” Vệ Nam mở miệng nhưng không biết nên nói gì.
“Tất cả đều do anh tự nguyện”. Lục Song ngừng một lát rồi quay sang nhìn Vệ Nam, “vì vậy, em không cần thấy có lỗi”. Nói xong anh nhếch mép cười, “Tối qua uống say quá, không kiềm chế được bản thân. Em quên đi nhé”.
Đó là câu nói cuối cùng của Lục Song, sau đó chiếu xe dừng lại ở cổng bệnh viện. Sau khi xuống xe, Vệ Nam thấy Lục Song phóng xe đi, vẫn như trước đây, giống như vung dây quất ngựa, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Vệ Nam.
Vệ Nam đứng đó, lặng lẽ thở dài, Lục Song, anh đừng đối xử tối với em quá, nhớ lại những lần xỏ đũa anh, em có thể không cảm thấy có lỗi được không? Cảm giác muốn quay lại thời gian bóp cổ mình.
- Nhưng, khoảng thoài gian chòng ghẹo lẫn nhau là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong chuỗi ngày đau khổ này.
Hôm nay Vệ Nam và Nguyên Nguyên chuyển đến khoa cấp cứu.
Vừa vào khoa đã thấy những bóng trắng chạy vụt qua, giống như ma quỷ vậy. Hai người nhìn nhau, rùng mình run sợ. Sau đó bước thật nhanh vào văn phòng của bác sĩ Lưu. Đang định giới thiệu bản thân thì người đó liếc nhìn tấm thẻ trước ngực hai người rồi nói: “Thực tập sinh trường T đúng không? Mau theo tối lên xe cấp cứu”. Tốc độ nói như súng liên thánh, sau đó vội vội vàng vàng cầm lấy cái điện thoại rồi đi, khiến Vệ Nam và Nguyên Nguyên cũng thấy căng thẳng, vội đi nhanh theo sau.
Bác sĩ Lưu vừa đi thật nhanh vừa nói: “Giáo sư Chương ở khoa hô hấp nói với tôi hôm nay hai em sang khoa cấp cứu. tôi vừa đến bệnh viện liền có người gọi xe cấp cứu. Hai em cùng tôi đến hiện trường cấp cứu”. Nguyên Nguyên gật đầu: “Vì sao lại gọi xe cấp cứu ạ?” Bác sĩ Lưu đáp: “Tai nạn giao thông”.
Vệ Nam bỗng thấy đầu óc trống rỗng. Nụ cười của Lục Song, chiếc xe lao như bay, kỹ thuật lái xe chẳng ra làm sao… ..Không phải là anh ấy gặp tai nạn đấy chứ? Dừng làm em sợ mà… .Nghĩ đến khả năng ấy, Vệ Nam thấy tim mình như lộn tung lại, tức ngực đến nỗi không thể thở được.
Bác sĩ Lưu quay đầu lại và nói: “Bệnh nhân chưa ngất, em đừng có ngất trước đấy. Cô gái trẻ khỏe thế này mà cũng không đuổi kịp được tôi?”
Vệ Nam vội bám tay Nguyên Nguyên, để cô ấy kéo mình đi, dùng cả tay lẫn chân cố gắng leo lên xe cấp cứu.
Đến hiện trường mới phát hiện vụ tai nạn này không liên quan đến Lục Song. Vệ Nam thở phào nhẹ nhõm nhưng lại thấy tâm trạng căng thẳng hơn vì vụ tai nạn thảm khốc khiến người ta nhìn thấy mà hãi hùng.
Đây là đoạn rẽ ngoặt thường xuyên xảy ra tai nạn giao thông. Nhưng tai nạn lần này đáng sợ và nghiêm trọng hơn tưởng tượng gấp nhiều lần. Xe khách và xe chở hàng đâm nhau, xe khách bị lật ngược lại. Chiếc xe bẹp rúm, máu mê bê bết, hành khách sứt đầu mẻ chán, tiếng kêu cứu của những người sống xót trong xe.
Hiện trường bị cách ly, người dân vây quanh, hiện trường rất lộn xộn.
Cảnh sát và phóng viên cũng có mặt. Cảnh sát giao thông dùng kèn át tiếng người dân đứng xem, phóng viên chụp ảnh, thêm vào đó là âm thanh của xe cấp cứu, hòa trộn vào nhau, inh tai nhức óc.
Bệnh viện gần đó cũng cho mấy chiếc xe cấp cứu đến hiện trường. Khi Vệ Nam và Nguyên Nguyên đến hiện trường, anh Phí Đằng đã có mặt ở đó, đang ở trên xe cấp cứu điều trị cho một ông lão. Phí Đằng nhìn Nguyên Nguyên, chưa kịp chào một câu thì chiếc xe cấp cứu đã phóng ra khỏi đoạn đường an toàn.
Âm thanh chói tai của chiếc xe cấp cứu vang giữa thành phố
… … … .
Vệ Nam không nhớ rõ đây là lần thứ mấy đến hiện trường vụ tai nạn, mối lần đến đầu thấy tim đập mạnh dữ dội.
Những người sống xót được đưa ra khỏi xe, máu nhỏ xuống thấm đầy đường. Vệ Nam và Nguyên Nguyên là thực tập sinh nên chỉ có thể đứng cạnh nhìn những sinh mạng sống xót được đưa lên giá, khiêng vào xe cấp cứu, đưa đến bệnh viện.
Tuy nhiên có một số người khi xe cấp cứu đến thì đã tắt thở.
Vì không đủ người nên cuối cùng Vệ Nam và Nguyên Nguyên cũng được điều động đi khiêng bệnh nhân. Hai người đang vui mừng vì có thể giúp được một tay thì Vệ Nam bỗng sững người lại – Cô gái tóc ngắn nằm trên giá, máu nhuốm đỏ tóc mái, dính cả vào má, ngực như bị vật nặng đè vào, chiếc áo trắng loang lổ vết máu đỏ tươi. Khuôn mặt ấy thật quen thuộc, quen thuộc đến nỗi Vệ Nam nhắm mắt vào cũng có thể vẽ được lông mày của cô ấy, mũi cô ấy, đôi môi cô ấy. Đó chình là người bạn thân thiết nhất, người đã ở bên mình suốt bao nhiêu năm nay, người đã cùng mình lớn lên…
“Kỳ Quyên?” Nguyên Nguyên cũng nhận ra, chạy lại hất tóc cô ấy để nhìn cho rõ.
Bỗng chốc mặt Vệ Nam tái nhợt cả đi, chạy lại nắm lấy tay Ký Quyên: “Tiểu Quyên, mày đừng làm tao sợ… ..Mày sao đấy? Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi”.
Vệ Nam bị Phí Đằng tóm áo lôi ra sau: “Đừng khóc nữa, phải đưa đến bệnh viện đã”.
Đám người lúng túng chạy lên xe, Vệ Nam nắm tay Kỳ Quyên không rời. Thực ra Vệ Nam không khóc, sự ngạc nhiên và nỗi sợ hãi đã làm cô ấy quên đi nước mắt, chỉ biết gọi tên cô ấy. Nguyên Nguyên dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng tay vẫn không ngừng run lên.
Nguyên Nguyên khẽ hỏi: “Anh ơi, cô ấy có thể cứu chữa được không?
Phí Đằng không nói gì.
Nguyên Nguyên hét lên: “Đang hỏi anh đấy, rốt cuộc cô ấy có thể cứu chữa được không?”
Phí Đằng sa sầm mặt, lạnh lùng nói: “Cho dù người nằm đây là cha mẹ em thì em cũng phải bình tĩnh. Bình tĩnh, biết chưa? Em làm bác sĩ mà còn cuống cả lên, em nói xem cô ấy có thể cứu chữa được không?”
Nguyên Nguyên thu mình lại, cúi đầu không nói gì.
Vệ Nam nắm chặt tay Kỳ Quyên hơn, vừa định nói “Anh ơi… .” thì bị Phí Đằng ngắt lời: “Anh đã gọi điện thoại khẩn về bệnh viện rồi, rất nhiều chuyên gia giỏi đã được mời đến, chỉ cần có một tia hy vọng chúng ta sẽ cố gắng đến cùng… .Ở đây đã lộn xộn lắm rồi, các em đừng làm loạn nữa. Ngoan, nghe lời anh”.
Nguyên Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, Vệ Nam cũng gật đầu theo.
Xe cấp cứu kêu suốt đường đi, Vệ Nam và Nguyên Nguyên cũng run suốt đường đi. Sau khi đến bệnh viện, Kỳ Quyên được đưa thẳng vào phòng phẫu thuật.
… … … … ..
Bận rộn suốt cả buổi sáng, công tác cấp cứu cuối cùng cũng kết thúc. Những người có mặt ở hiện trường cũng rời đi, việc cứu chữa trong bệnh viện vấn đang được tiến hành.
Sau khi làm xong việc, Vệ Nam và Nguyên Nguyên chạy đến phòng phẫu thuật, đèn vẫn sáng.
Một y tá bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Nguyên Nguyên vội chạy lên hỏi: “Kỳ Quyên sao rồi ạ?” Y tá không ngẩng đầu mà nói luôn: “Vẫn đang cấp cứu”.
Vệ Nam và Nguyên Nguyên ngồi ở hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, hai người nắm chặt tay nhau.
Chờ đợi quá lâu, không khí ngột ngạt khiến người ta thấy tắc thở, Nguyên Nguyên mở miệng nói: “Yên tâm đi Nam Nam, Kỳ Quyên nó ghê gớm thế Diêm Vương không dám nhận nó đâu”.
“Uh, đúng vậy, đâu không phải là lần đầu tiên Kỳ Quyên gặp tai nạn. Tao tin nó có thể vượt qua”. Tuy Vệ Nam cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng ngón tay vẫn run dữ dội. “Hồi trước khi còn học cấp hai, Kỳ Quyên cùng gặp tai nạn. Lần ấy vì cứu tao mà nó bị xe máy đâm vào người, bắn xa năm mét, trước lúc nhắm mắt nó còn nói với tao rằng �Nam Nam, cuối cùng tao đã hiểu đường parabol là gì rồi”.
Nguyên Nguyên mỉm cười: “Vì sao nó lại nói như vậy?”
Vệ Nam nói: “Bởi vì hôm ấy đúng là hôm trả bài thi, nó tính sai bài parabol nên bị 0 điểm. Thầy toán mắng nó: �Có phải đến chết em cũng không hiểu parabol là gì đúng không?� Vì vậy nó mới nói như thế”. Hai tay Vệ Nam ôm chặt đầu, cố để không khóc, “Nó lúc nào cũng hiếu thắng, không bao giờ chịu thua. Cũng chính vì tính cách mạnh mẽ ấy mà nhiều năm nay nó đã phải chịu khổ không ít… .”
Giọng nói của Nguyên Nguyên cũng lặng xuống: “Thế sau đó thì sao?”
“Sau đó tao và Tiêu Tính khóc lóc leo lên xe cấp cứu đưa nó đến bệnh viện. Lúc đến bệnh viện nó gần tắt thở, may mà vẫn cứu được, nằm viện mấy ngày mới hồi phục, nó nói với bọn tao, vì tính cách của nó rất dã man nên bọn ma quỷ không dám bắt nó, chỉ có thể đuổi nó về. Nó nói tuyệt đối sẽ không chết trước tao và Tiêu Tinh”.
Nguyên Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, sức sống của nó mãnh liệt như thế, nhất định sẽ không chết sớm thế đâu”.
Hai người ngẩng đầu lên, đèn ở phòng phẫu thuật vẫn sáng.
Bỗng nhiên Vệ Nam chợt nhớ ra cái gì đó không đúng, quay sang hỏi: “Chẳng phải Kỳ Quyên làm việc ở Thời Đại sao? Vì sao nó lại ngồi xe khách từ thành phố B đến đây?”
Nguyên Nguyên ngớ người ra, đập tay vào đầu rồi nói: “Tao nhớ ra rồi. hôm qua nó nói với tao nó phải đi đón mẹ… .”
“Mẹ nó có trên xe không?”
“Không biết… ..”
Sau đó là sự im lặng kéo dài khiến người ta khó thở.
Đến tận thi đèn ở phòng phẫu thuật vụt tắt, giáo sư Hà bước ra, Vệ Nam và Nguyên Nguyên mới vội vàng chạy lên.
“Thưa cô… .”
Giáo sư Hà tháo khẩu trang, mỉm cười: “Là hai em à. Cô nghe Vệ Đằng nói bệnh nhân này là bạn của các em”.
“Vâng ạ. Cô ấy thế nào rồi ạ?”
“Ca phẫu thuật rất thành công. Nếu có thể vượt qua được thời kỳ nguy hiểm tối nay thì sẽ không có vấn đề gì”.
“Cảm ơn cô”.
Giáo sư Hà cười, quay lại nói với Phí Đằng: “Phí Đằng, theo cô sang bên kia… .” Đang định đi thì Phí Đằng mỉm cười ngắt lời: “Hôm nay là ngày nghỉ của cô mà. Cô cứ về nhà dự sinh nhật con gái đi ạ. Em và mấy anh trong bệnh viện sẽ chú ý ạ”.
“Thôi được, vậy thì cô về nhà trước, bệnh nhân có vấn đề gì thì nhớ gọi điện cho cô”.
Nguyên Nguyên vừa nghe nói đến sinh nhật của em Hà Diệp liền nói: “Chúc em Hà Diệp sinh nhật vui vẻ”
Vệ Nam cũng nói: “Ngày sinh của con cái là ngày mẹ vất vả nhất. Giáo sư Hà làm mẹ cũng thật vất vả”.
Giáo sư Hà mỉm cười và nói: “Cô không vất vả, cô mổ đẻ, chỉ mấy phút thôi mà, không đau chút nào”.
“Vâng… ..” Hai người nhìn nhau, không biết nói gì.
Kỳ Quyên được đưa vào phòng ICU (phòng chăm sóc đặc biệt), cần cách ly chăm sóc.
Sau khi giáo sư Hà đi, Phí Đằng nói cho Vệ Nam và Nguyên Nguyên nghe về bệnh tình của Kỳ Quyên: “Quá trình phẫu thuật rất khó khăn, khi được đưa đến bàn mở cô ấy gần như tắt thở, nếu hôm nay không có mấy chuyên gia giỏi thì chắc là tiêu đời”.
Nguyên Nguyên gườm gườm: “Anh đừng có nói đáng sợ như vậy… .”
Thực ra trong lòng biết rất rõ, số người thiệt mạng trong vụ tai nạn này lên đến hàng chục người, những người còn sống xót, lẽ nào không bị thương nặng.
Đột nhiên Vệ Nam hỏi: “Anh ơi, anh có nhớ có cứu một người phụ nữ trung niên có nốt ruồi dưới lông mày không ạ?
Phí Đằng nghĩ một lúc rồi nói: “Có”.
Vệ Nam vội hỏi: “Thế bây giờ cô ấy thế nào rồi ạ?”
“Bị thương quá nặng, không thể cứu được”.
Sau khi Phí Đằng đi, Vệ Nam mới nắm chặt tay ngồi xuống ghế.
Nguyên Nguyên lo lắng hỏi: “Người phụ nữ trung niên mà mày hỏi không phải là mẹ Kỳ Quyên chứ?”
Vệ Nam gật đầu.
“Vậy… ..vậy phải làm thế nào… ..”
Vệ Nam im lặng rất lâu rồi mới khẽ nói: “Tao cũng không biết phải làm thế nào”. Ngừng một lát, cô ấy cúi đầu xuống, mái tóc dài lòa xòa che kín mặt, buồn rầu nói: “Bởi vì… .đối với Tiểu Quyên, mẹ nó quan trọng hơn cả tính mạnh của nó”.