Trời rét đậm, gió thổi vù vù suốt đêm.
Sáng hôm sau, cả thành Trường An đều đầy lá khô rụng lả tả, khung cảnh vô cùng hiu quạnh.
Ngày âm, mặt trời chậm chạp chưa mọc, canh giờ vẫn mới tờ mờ sáng, trên đường cái không có bao nhiêu dấu chân, chỉ có tiếng xe ngựa lộc cộc chạy trên đường, Khương Trĩ Y ngáp một cái, lại tiếp một cái.
Hôm qua sau khi hết khoá, thấy tâm tình A Sách ca ca tựa hồ vẫn không tốt, nàng hồi phủ liền nghĩ tới nghĩ lui, ngồi không được, kêu phòng bếp hầm chút canh thuận khí an thần, đi một chuyến đến Thẩm phủ.
Không ngờ hầm xong canh giờ có chút trễ, A Sách ca ca đã ngủ rồi, coi nhưng uổng công đi một chuyến.
Sau khi dẹp đường hồi phủ, nàng liền dặn dò Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn ngày hôm sau nói cái gì cũng phải kéo được nàng ra khỏi giường, không thể đến trễ nữa, kẻo lại làm trái tim A Sách ca ca càng thêm băng giá.
Nên sáng sớm hôm nay, Khương Trĩ Y đấu tranh với cơn buồn ngủ thật lâu, trong lòng mặc niệm 180 lần "A Sách ca ca đang đợi ta", rốt cuộc ngáp dài bò lên, mơ mơ màng màng rửa mặt, thay y phục xong, liền lên xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi chạy về phía Đông Nam rồi dừng lại trước cửa thư viện Thiên Sùng, Khương Trĩ Y ôm hai con mắt vẫn còn mơ màng, chảy nước mắt đi vào.
Giờ phút này vẫn còn sớm, chỉ mới có vài tên công tử trọ tại học xá tới học đường, ngay cả học đồ ưu tú nhất của học đường chữ Thiên kiêm nhi tử tướng quốc còn chưa tới.
Vào học đường, vừa thấy Nguyên Sách còn chưa tới, Khương Trĩ Y bảo Cốc Vũ lặng lẽ đem một phần canh nóng hầm hập để ở dưới án thư của hắn, còn bản thân mình thì ngồi xuống chỗ ngồi của mình, sau đó gục đầu ngủ bù.
Ánh sáng dần dần rõ ràng lên, mặt trời chậm rãi chui ra khỏi tầng mây dày nặng.
Ánh sáng vàng xuyên qua cửa sổ, dừng lại trên án thư, hong cho Khương Trĩ Y cả người ấm áp, càng thêm khát ngủ.
Khương Trĩ Y đang còn nhắm mắt dưỡng thần liền nghe thấy từng tiếng bước chân lác đác, tiếng nói chuyện, thậm chí là cả tiếng ngáp, cao thấp phập phồng, từ xa đi tới.
Cơn buồn ngủ của nàng cũng giống như bọn học đồ lục tục tiến vào, dào dạt kéo đến.
Khi ẩn ẩn sắp sửa chìm vào ngủ mơ, trên học đường đột nhiên vang lên tiếng thước chặn giấy vỗ vào trên bàn, "bang" một cái.
Cả người Khương Trĩ Y run lên, bỗng dưng mở mắt ra nhìn, vừa nhấc đầu, thấy tiên sinh dạy học không biết từ khi nào đã đứng trên bục giảng, đang nhắc nhở mọi người ngồi đây tỉnh táo lại, chuẩn bị nhập học.
Khương Trĩ Y nhìn Cốc Vũ đưa mắt ra hiệu: Người đâu? Cốc Vũ há miệng làm khẩu hình, không có tới.
Tiên sinh dạy học đứng trên bục giảng bắt đầu nói về bài giảng hôm nay, mắt thấy Nguyên Sách vẫn còn chưa tới, Khương Trĩ Y nhăn nhăn mày, đang muốn kêu Cốc Vũ đi ra ngoài hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì, chợt thấy phía trước cửa sổ có một thân ảnh cao dài đi qua ——
Khương Trĩ Y nhẹ nhàng thở ra, nhìn theo hắn cho đến khi hắn ngồi xuống chỗ kế bên, nhỏ giọng kêu hắn một tiếng, chỉ chỉ xuống phía dưới án thư của hắn.
Nguyên Sách không quay đầu nhìn nàng, nhưng rũ mắt nhìn lướt xuống, hẳn là phát hiện cái hộp đồ ăn kia, chỉ là liếc mắt qua đi rồi lại mau chóng đưa mắt quay về phía trước, vẫn không mở ra.
Có lẽ là nghĩ ở trên học đường không tiện ăn uống.
Khương Trĩ Y thở dài, đáng tiếc hôm nay nàng thức sớm như vậy, còn hắn lại đến chậm như thế, cả hai chưa kịp nói với nhau một câu nào, ngay cả canh nàng chuẩn bị cũng sắp bị bỏ phí rồi.
Khương Trĩ Y nhìn tiên sinh dạy học đứng trên giảng thượng.
Hôm nay là khoá âm luật, tiên sinh nhìn có vẻ hiền từ, hẳn là không phải mà một khối "Xương cứng".
Nghĩ vậy, Khương Trĩ Y kéo tờ giấy Tuyên Thành trong tầm tay qua, đề bút viết xuống một hàng chữ nhỏ ——
Trong hộp đồ ăn là canh lê ngọt, khi ăn có thể uống thêm trà, không cần khách sáo.
Viết xong, lại xếp lại làm ba, đưa cho Cốc Vũ.
Cốc Vũ ngầm hiểu đưa tay nhận, thừa dịp khi tiên sinh dạy học cúi đầu, liền ném tờ giấy trong tay về phía bên tay phải.
Một đường parabol qua đi, tờ giấy không tiếng động dừng lại bên chân Nguyên Sách.
Người từ trước đến nay đều vô cùng nhạy bén với động tĩnh quanh thân lại giống như hoàn toàn không chú ý tới, vẫn không nhúc nhích nhìn thẳng về bục giảng kia, mắt cũng chưa chớp một chút.
Khương Trĩ Y đành phải lại xé xuống một tờ giấy trắng nữa, lại viết lại một lần, hất hất cằm với Cốc Vũ, ý bảo nàng ta ném vào trên thư án ấy.
Cốc Vũ gật gật đầu, lại lần nữa ném tờ giấy ra, lần này ném lên được trên rìa một góc bàn của Nguyên Sách.
Nhưng hình như quá rìa rồi thì phải, người ngồi đó vẫn hay biết gì.
Khương Trĩ Y nhẫn nại xé giấy thêm lần thứ ba, thấy tờ giấy này khó ném như vậy, nếu thật vất vả ném qua được, chỉ nói có một câu thì không khỏi quá không đáng, liền lại viết thêm mấy chữ nữa xuống bên dưới ——
Đêm qua ta tới trong phủ đi tìm chàng, Thanh Tùng nhưng có nói cho chàng không?
Mới vừa rồi trước khi chàng tới, tiên sinh có nói khoá âm lực hôm nay sẽ tổ chức hai người một tổ, dùng bất kể nhạc cụ nào mà mọi người có thể sử dụng để sáng tác một khúc hợp tấu.
Lát nữa rút thăm chàng động tay một chút, chúng ta cùng nhau cầm sắt hòa minh!
Sau khi xếp tờ giấy lại, nghĩ ước chừng là Cốc Vũ cùng A Sách ca ca duyên phận không đủ, lần thứ ba này Khương Trĩ Y quyết định tự mình làm, nàng nheo một mắt lại, nhắm nửa ngày, mới ném về phía Nguyên Sách.
Khương Trĩ Y vui vẻ, nhìn ở khoảng cách hơn một trượng kia, Nguyên Sách trầm mặc hơi cúi đầu, một tay mở tờ giấy nhìn lướt qua: "......"
Thấy hắn lại nhìn về phía chính mình, Khương Trĩ Y lập tức vứt cho hắn một ánh mắt.
Nguyên Sách chậm rãi dời mắt đi, nhìn về phía ống thẻ trên bục giảng, nhíu nhíu mày.
Thấy hắn có vẻ đã hiểu rõ, trong lòng Khương Trĩ Y liền yên tâm hẳn, nàng quay đầu nhìn lên phía trên.
Một lát sau, nghe thấy tiên sinh đứng trên bục giảng nói: "Đều lên rút thăm đi."
Cốc Vũ vén rèm châu lên, thay Khương Trĩ Y đi ra phía trước.
"Cổ có Du Bá Nha với Chung Tử Kỳ, cao sơn lưu thủy ngộ tri âm, dùng nhạc kết bạn, quả là một chuyện vô cùng tốt đẹp ở nhân sinh.
Trên thế gian này, mỗi nhạc cụ đều có âm sắc khác nhau, hai người tuỳ ý cùng hoá tấu, lại có thể va chạm ra vẻ đẹp thiên biến vạn hoá của âm luật.
Hôm nay bất luận chư vị rút được bất cứ thăm nào, hợp tấu cùng ai, đều là duyên phận trời cho.
Có lẽ sau hôm nay, trong học đường chữ Thiên này, biết đâu lại có thể sinh ra một đôi Du Bá Nha cùng Chung Tử Kỳ đương thời——" Tiên sinh ở trên bục giảng cười tủm tỉm vuốt râu, tự cảm thấy này khóa này quả là sáng kiến tuyệt diệu nhất.
Khương Trĩ Y cũng ngồi phía dưới cười khúc khích, cảm thấy vị tiên sinh này quả thực là người tận tâm săn sóc nhất trong cái thư viện Thiên Sùng.
Đang nghĩ ngợi lang man, Cốc Vũ cầm thẻ trở về, nhỏ giọng nói: "Nô tỳ mới vừa rồi có lén để cho Thẩm Thiếu tướng quân xem số thẻ."
Khương Trĩ Y cho nàng ta một ánh mắt tán thưởng, nhìn mọi người đang vây quanh ở trên bục giảng kia, lát sau, thấy Nguyên Sách từ trong đám người đi trở về.
Sau khi thẻ được rút sắp xong, cả học đường đều là tiếng xì xào, mọi người châu đầu ghé tai, hỏi nhau xem ai rút được số mấy, ai số 1, ai số 2.
Chờ những người phía trước đã trao đổi số thẻ, khớp số với nhau xong, lại có người lục tục muốn mang nhạc cụ của mình cùng đồng bạn được ghép tổ đi ra ngoài tìm nơi thanh tịnh để tập luyện, Khương Trĩ Y nhìn Nguyên Sách bên tay phải, tằng hắng giọng nói, làm như tình cờ nói: "Ai là số 9?"
Đang chờ một câu đáp chắc chắn trả lại, thì từ chỗ ngồi phía trước bỗng nhiên vang lên một câu —— "Là ta."
Khương Trĩ Y quay đầu lại nhìn Bùi Tử Tống sửng sốt: "Ta nói là số 9."
Bùi Tử Tống rũ mắt nhìn tấm thẻ trong tay, lại xoay mặt thẻ lại cho nàng xem.
Thình lình, chính là một chữ "Cửu".
Khương Trĩ Y nhanh chóng quay ngoắt lại nhìn về phía bên phải, đúng lúc thấy Nguyên Sách cầm thẻ lên, một mình đi ra ngoài.
"Ê —— Thẩm Nguyên Sách!" Khương Trĩ Y buột miệng gọi người lại.
Bùi tử Tống nhìn nhìn Khương Trĩ Y, lại nhìn nhìn bóng dáng Nguyên Sách đứng yên: "Nếu trong lòng Khương tiểu công tử đã có người muốn hợp tấu, ta có thể đổi thẻ cùng hắn."
Khương Trĩ Y nhìn Bùi Tử Tống, đang do dự, thì bên kia, Nguyên Sách không hề quay lưng lại mà nói một câu "Không cần", rồi đi thẳng ra khỏi học đường.
*
Trên hành lang dài u tĩnh, Cốc Vũ im lặng không lên tiếng đi theo phía sau Khương Trĩ Y cùng Bùi Tử Tống, ngửi được một hơi thở mưa gió sắp tới.
Là do khi rút thăm Thẩm Thiếu tướng quân không có động tay chân, lại không muốn bại lộ quan hệ cùng quận chúa, cho nên mới không muốn đổi thẻ với Bùi công tử sao?
Nhưng cái câu "không cần" kia của Thẩm Thiếu tướng quân nói rõ ràng cũng sẽ làm Bùi công tử nhìn ra manh mối, nếu như có đổi thẻ hay không cũng là kết quả giống nhau, thì sao Thẩm Thiếu tướng quân lại phải đem quận chúa đẩy cho Bùi công tử?
Nhớ lại vừa rồi khi ném qua ba tờ giấy, hai tờ đầu thật sự là Thẩm Thiếu tướng quân không thấy được, hay là giả vờ không thấy được......!Tựa hồ cũng có nghi vấn.
Ngay cả bản thân nàng ta đều có thể nghĩ ra không thích hợp, quận chúa khẳng định cũng nghĩ đến, Cốc Vũ nhìn liền đưa mắt nhìn bóng dáng thực không cao hứng của quận chúa, đáy lòng ẩn ẩn có chút lo lắng.
Cốc Vũ: "Quận chúa, nếu không muốn học khoá này, hay là chúng ta trở về nghỉ ngơi đi?"
Bùi Tử Tống nghe vậy dừng bước chân lại, nhìn về phía Khương Trĩ Y: "Nếu Khương tiểu công tử mệt mỏi, một mình Bùi mỗ cũng có thể......"
"Ai nói ta không muốn? Ta muốn lắm luôn đây này!" Khương Trĩ Y banh mặt lạnh hừ một tiếng, "Mới vừa rồi bất quá là thấy tên Thẩm Nguyên Sách ki cầm cái nhạc cụ gì ta chưa từng nhìn thấy, muốn hỏi hắn mượn chơi chơi thử xem sao, ai ngờ hắn keo kiệt như vậy......!Cũng không phải ta lại không mang nhạc cụ, tiên sinh không phải đã nói sao, bất kỳ hai nhạc cụ tuỳ ý nào trên thế gian đều có thể va chạm ra âm luật đẹp đến thiên biến vạn hóa, làm gì có chuyện không phải hắn thì không thể!"
Bùi Tử Tống hồi tưởng, tựa hồ vẫn không nhớ mình có thấy Nguyên Sách mang bất luận cái nhạc cụ gì, nhưng vẫn gật gật đầu: "Một khi đã như vậy, Bùi mỗ biết có một chỗ rất yên tĩnh, khương tiểu công tử đi theo ta đi."
"Được." Khương Trĩ Y hất cằm, cùng Bùi Tử Tống đi về phía trước.
Đi qua chỗ ngoặt, không ngờ liếc mắt một cái liền thấy một nơi vô cùng quen thuộc, là mái đình hóng gió bát giác nằm giữa rừng trúc xanh um.
Là nơi mà ngày ấy nàng ngay trước mặt Bùi Tuyết Thanh đã lôi Nguyên Sách đi, sau lại băng bó vết thương nơi tay cho hắn.
Thấy Khương Trĩ Y bỗng nhiên dừng chân, Bùi Tử Tống quay đầu lại nhìn: "Làm sao vậy?"
"......! Không có việc gì," gót giày Khương Trĩ Y vừa nhấc, đi vào đình hóng gió trước một bước, "Xác thật là nơi tốt để diễn tấu."
Chợt, có một người đang đứng chỗ sâu trong rừng trúc nghe thấy động tĩnh, đi ra vừa thấy: "Là Tử Tống huynh cùng Khương tiểu công tử sao?."
Bùi Tử Tống cũng đi về phía hắn, hướng về người tới cúi chào: "Văn Trạch huynh, sao một mình ở đây?"
"Ta rút được thăm sẽ cùng Thẩm tiểu tướng quân một tổ, nhưng hắn ở đâu không thấy, ta liền bị bỏ lại một mình......!Ta, ta kỳ thật đã ngưỡng mộ ——" rồi nhìn thoáng qua người đứng bên trong đình hóng gió một chút, thấy Khương Trĩ Y mang nhạc cụ là huân (*), "Huân nghệ của Khương tiểu công tử đã lâu, nếu Tử Tống huynh nguyện ý, chẳng biết có thể nhờ ngươi nhường lại tấm thẻ thăm cho ta được không?"
(*) Huân: sáo Huân là một trong những loại nhạc cụ thổi cổ xưa, đã tồn tại khoảng 7000 năm về trước.
Khoảng 4000 đến 5000 năm trước, Huân đã phát triển từ 1 lỗ âm thành 2 lỗ âm, có thể thổi ra 3 âm điệu.
Đến thời Xuân Thu, Huân đã có 6 lỗ âm, có thể thổi ra 7 âm điệu hoàn chỉnh.
Nhớ tới chuyện mới vừa rồi trên học đường, lần này Bùi Tử Tống đã không còn dò hỏi Khương Trĩ Y, nói thẳng: "Đã rút thăm được cùng tổ đó là duyên phận, duyên phận đều không phải là đồ vật, làm gì có đạo lý đổi tới đưa đi đâu?"
Lông mi Khương Trĩ Y run lên, ngồi ở đình hóng gió mím môi.
"Hay là Văn Trạch huynh vẫn là nên đi tìm xem Thẩm tiểu tướng quân ở đâu đi." Bùi tử Tống lại hướng người làm vái chào, lần này là ý tiễn khách.
Người đối diện ngượng ngùng mà đỏ mặt cáo từ, rời khỏi rừng trúc.
Bùi Tử Tống đi vào đình hóng gió, gác cây thất huyền cầm trong tay kia lên trên bàn đá, nhìn về phía Khương Trĩ Y đang không mấy cao hứng: "Mới vừa rồi ta liền muốn hỏi, sao Khương tiểu công tử lại mang huân tới?"
So với nhạc cụ là đàn hiện rất thịnh hành với yểu điệu thục nữ trong giới văn nhân nhã sĩ, huân thổi lên âm sắc buồn rầu ai oán, không giống một nhạc cụ mà quý nữ sẽ cố ý đi học.
Khương Trĩ Y tùy tiện đáp: "Gia mẫu từ trước thích thổi huân, ta cũng theo học qua một vài, đánh đàn tay đau lắm, ta chịu không nổi."
"Hoá là như thế." Bùi Tử Tống cười, ngồi xuống ghế đá, "Vậy Khương tiểu công tử liền thổi huân đi, chuyện đau tay này liền giao cho ta là được."
Khương Trĩ Y vừa nhấc mắt, bên tai hoảng hốt thổi qua hai giọng nói trên giáo trường mấy ngày phía trước, khi cùng đứng trước bia ngắm ——
"......!Vậy không có biện pháp nào không đau, lại có thể bắn mũi tên bắn ra sao?"
"Vậy để ta đây đau, được rồi chưa?"
Ánh mắt Khương Trĩ Y hơi hơi buồn bã, một chốc xuất thần qua đi, nàng liền ngồi xuống đối diện Bùi tử Tống, lại bảo Cốc Vũ mở nhạc phổ cho hai người, đôi tay cầm lấy huân: "Bắt đầu đi, hợp tấu lần này, ta muốn hạng nhất."
Tiếng huân uyển chuyển cùng tiếng đàn từ từ phiêu đãng bay đi, bay ra khỏi đình hóng gió, một đường kéo dài không dứt mà bay về hướng phương xa.
Nơi xa, trên cây cao, thiếu niên một thân huyền y gập chân ngồi trên ngọn cây, lẳng lặng nhìn hai người cầm sắt hòa minh trong đình hóng gió kia.
Khi ánh nắng chiếu xuống, đáy mắt hai người cũng sẽ lập loè lên một tia sáng.
Khi gió thổi lên, vạt áo hai người cũng sẽ tung bay, có khi phiêu đãng vào cạnh nhau như muốn quấn vào nhau.
Hai chiếc lá cây đang kẹp giữa ngón tay giữa của Nguyên Sách được giơ lên trên miệng, rồi nhẹ nhàng bắt đầu phát ra tiếng nhạc.
Là lạc thú duy nhất của hắn giữa những ngày ngày xuyên qua dưới đao quang kiếm ảnh trong ngần ấy đó năm, thỉnh thoảng có được một lát thở dốc, liền ngồi trên nhánh cây cất lên tiếng nhạc lá hiu quạnh.
Nơi xa, tiếng huân cùng tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại, dường như hai người hợp tấu có gì sai lầm, giọng nữ lảnh lót kia lại leng ka leng keng vang lên, không biết đang quở trách người đối diện cái gì.
Quả nhiên đúng như lời nàng, có nàng ở đâu, khẳng định ở đó vô cùng náo nhiệt.
Những nơi có nàng đều là một mảnh náo nhiệt, hắn chẳng liên quan gì nhưng lại thay huynh trưởng cảm thấy không yên tâm.
Con đường hắn phải đi quá hẹp, vốn là không thích hợp với người đồng hành ồn ào như nàng..
Danh Sách Chương: